Chương 89: Một người bố tồi
Chiếc xe chạy vô cùng ổn định, một tiếng sau đã đến nhà họ Trần.
Thẩm Vu Hoài không nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu, thỉnh thoảng liếc sang bên thì thấy cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không gian tĩnh lặng như một khúc nhạc ru êm ái. Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ mà mấy ngày nay cậu không cảm nhận được bỗng ùa về.
Khi nhắm mắt, mùi bạc hà trong xe dường như đậm hơn. Dù không nhìn thấy Thẩm Vu Hoài, cậu vẫn cảm nhận được anh ở rất gần, cách cậu chưa đến nửa mét.
Chỉ là dù buồn ngủ, cậu vẫn không thể nào ngủ được.
Lúc xe dừng đèn đỏ, Trần Kỳ Chiêu khẽ mở mắt, phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình.
Thẩm Vu Hoài nói: "Buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
Nghe những lời này của anh, Trần Kỳ Chiêu bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng, cảm giác hơi trống vắng.
Cậu còn đang nghĩ xem nên nói gì tiếp thì Thẩm Vu Hoài bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Trần Kỳ Chiêu đang đặt bên cạnh.
Bàn tay Thẩm Vu Hoài to lớn và ấm áp, ôm trọn lấy tay cậu. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Trần Kỳ Chiêu, anh nói: "Ngủ một lát đi, anh sẽ lái chậm."
Trần Kỳ Chiêu nhìn Thẩm Vu Hoài, đáy mắt cậu tĩnh lặng như mặt hồ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cậu khẽ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay người đàn ông đang đặt trên mu bàn tay mình.
Lòng bàn tay anh cọ xát nhẹ trên mu bàn tay cậu. Rõ ràng chỉ là bị nắm tay nhưng cậu lại cảm thấy hơi thở của Thẩm Vu Hoài như lan tỏa từ chỗ hai người chạm vào nhau, bao trùm lấy cậu.
Tâm trí Trần Kỳ Chiêu miên man suy nghĩ.
Họ hiện tại có thể xem là đang hẹn hò sao?
Những cặp tình nhân bình thường sẽ như thế nào...?
Suy nghĩ một lúc, sự chú ý của cậu lại dừng ở bàn tay Thẩm Vu Hoài, cậu không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Theo từng cái vuốt ve nhẹ nhàng từ lòng bàn tay anh, nhịp thở của cậu dường như cũng chậm lại.
Khi xe vào nội thành, Thẩm Vu Hoài nhận thấy người bên cạnh không còn nhìn lung tung nữa.
Đến bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, anh không vội lái xe đến tận cổng mà dừng xe tạm ở ven đường trong khu biệt thự, lặng lẽ tắt máy.
Thẩm Vu Hoài không đánh thức Trần Kỳ Chiêu mà chỉ im lặng ngồi nhìn cậu.
Dưới lòng bàn tay anh là làn da mịn màng của cậu. Anh cụp mắt nhìn xuống bàn tay Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra thì trời đã tối.
Xe dừng cách biệt thự không xa, có thể nhìn thấy rõ từ bên trong xe qua kính chắn gió.
Trần Kỳ Chiêu cố tỉnh táo lại, nhận ra cảm giác trên mu bàn tay mình. Khi nghiêng đầu, cậu thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Người đàn ông cầm điện thoại, có vẻ đang xem tin tức. Đôi mắt sau cặp kính khẽ khép hờ, vẻ mặt không chút thay đổi.
Chỉ là một tay của anh vẫn đặt ở vị trí cũ, lòng bàn tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu, Thẩm Vu Hoài nghiêng đầu hỏi: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Trần Kỳ Chiêu cúi xuống nhìn tay mình, hỏi: "Sao anh không gọi em dậy?"
Thẩm Vu Hoài đáp: "Cũng vừa mới đến thôi."
Ngủ được một giấc, tinh thần Trần Kỳ Chiêu đã tốt hơn nhiều.
Thẩm Vu Hoài mở cửa bước xuống xe, Trần Kỳ Chiêu cũng xuống theo.
Thẩm Vu Hoài nói: "Chủ nhật khi nào về trường thì gọi cho anh, hai ngày này anh đều ở nội thành."
"Ừm." Trần Kỳ Chiêu: "Vậy em vào nhà trước đây."
Thẩm Vu Hoài đáp lại: "Ừ."
Trên đường đi vào nhà, Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc vừa tỉnh giấc, khẽ cụp mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Tính theo quãng đường bình thường, có lẽ Thẩm Vu Hoài dừng ở chỗ này hơn nửa tiếng rồi.
Con đường bên ngoài biệt thự rất yên tĩnh, cho đến khi bóng dáng kia rẽ vào trong biệt thự, Thẩm Vu Hoài mới thu lại ánh mắt, mở cửa xe bước vào. Anh khẽ liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, ở ghế sau, miệng túi hơi hé ra, một chiếc bánh mì đã rơi ra ngoài. Bên trong xe dường như vẫn còn vương vấn hơi thở của một người khác.
Lúc này điện thoại anh reo lên, chiếc điện thoại rung trên bảng điều khiển. Thẩm Vu Hoài lấy lại tinh thần, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình rồi lập tức bắt máy.
"Không ở phòng thí nghiệm à?" Giọng Thẩm Tuyết Lam vang lên từ đầu dây bên kia.
Thẩm Vu Hoài tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm, đáp: "Không, có chuyện gì thì chị nói đi."
Trong văn phòng, Thẩm Tuyết Lam nghe thấy giọng Thẩm Vu Hoài thì dừng lại một lát, rồi tiếp tục: "Dạo gần đây y tế Lâm Thị xảy ra khá nhiều chuyện. Cũng nhờ đó mà chị nắm được một vài manh mối về giao dịch giữa y tế Lâm Thị và mấy cơ sở ở ngoại ô thành phố, cũng tìm được điểm đột phá."
Thẩm Vu Hoài nhíu mày: "Chị nói tiếp đi."
"Em biết đấy, việc quản lý dược phẩm trong nước rất nghiêm ngặt, việc sản xuất dược phẩm cần phải có hồ sơ phê duyệt và những công ty đủ điều kiện xin cấp phép về cơ bản đều có thể tra cứu được. Lâm Thị và bên thành phố bắt đầu hợp tác khoảng tám năm trước, khi đó việc quản lý trong nước không nghiêm ngặt như bây giờ. Y tế Lâm Thị sau khi xin được giấy phép cho loại thuốc đặc trị thì bắt đầu đầu tư vào nghiên cứu, chế tạo và sản xuất." Thẩm Tuyết Lam nghiêm túc nói tiếp: "Chị cũng đã dùng công cụ tìm kiếm nội bộ của tập đoàn để tra cứu chi tiết về tình hình sản xuất của loại thuốc được cấp phép này, phát hiện thông tin ở đây không khớp, đường dây của thuốc cũng rất đáng ngờ."
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Vậy đường dây của số thuốc đó như thế nào?"
"Lâm Thị hợp tác sản xuất lô hàng này với một cơ sở ở thành phố, trên danh nghĩa là do Lâm Thị quản lý. Nhưng số 'dược phẩm' này được phân phối đi khắp cả nước. Điều thú vị hơn là số thuốc này được các bệnh viện tư nhân mới thành lập thu mua, và một số bệnh viện trong số đó đã tuyên bố phá sản." Thẩm Tuyết Lam gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Không lâu trước đây, nhà họ Tôn - một đối tác của Chữa bệnh Lâm Thị - đã bị điều tra vì liên quan đến việc vận chuyển hàng cấm."
"Em có biết tại sao lại như vậy không?"
"Không thể không phá sản." Thẩm Vu Hoài lập tức hiểu ra vấn đề: "Y tế Lâm Thị lợi dụng việc vận chuyển hợp pháp để chuyển số thuốc này, đưa chúng vào tay các 'bệnh viện hoặc cơ sở' phù hợp rồi tìm cách loại bỏ các cơ sở này. Sau đó, đường dây của số thuốc này sẽ trở thành một bí ẩn."
Người của Cố Chính Tung và Lâm Sĩ Trung hợp tác sản xuất "dược phẩm", trên danh nghĩa, số thuốc này thuộc về Lâm Sĩ Trung, lợi dụng mạng lưới và các mối quan hệ của y tế Lâm Thị, số 'dược phẩm' này được phân phối đi khắp cả nước, cuối cùng được các bệnh viện tư nhân hoặc phòng khám ở nhiều nơi thu mua, hoàn thành giao dịch ngầm phi pháp một cách bí mật. Hơn nữa, theo những bằng chứng hiện có, số dược phẩm buôn lậu phi pháp này rất có thể là một loại dược phẩm hướng thần kinh gây nghiện, là thứ bị nghiêm cấm trong nước.
Cơ sở ở thủ đô là cơ sở kinh doanh thuộc quyền sở hữu của Cố Chính Tung. Sau khi đến thủ đô, Thẩm Vu Hoài đã cố tình xác nhận việc này. Lúc đó, ở vùng ngoại ô, những thứ điều tra được ngoài dược phẩm còn có cả thực phẩm. Chuỗi sản xuất này thực sự đáng sợ, có lẽ những gì họ điều tra được về y tế Lâm Thị chỉ là một phần trong kế hoạch tham lam của Cố Chính Tung.
Thẩm Vu Hoài ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Có thể tìm thấy số dược phẩm đó không?"
Thẩm Tuyết Lam đáp: "Chuyện này hơi khó, loại thuốc đặc trị này đã ngừng sản xuất từ đầu năm ngoái."
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Chú Cố không liên quan đến số thuốc này đúng không?"
"Em nghĩ gì vậy? Chú Cố là người chính trực. Nhà họ Cố còn có những sản nghiệp khác. Mấy chuyện này có lẽ là do Cố Chính Tung tự làm sau lưng. Trước đây chị hình như nghe ba nói chuyện với chú Cố về vụ nguồn tài chính của Cố Chính Tung không minh bạch." Thẩm Tuyết Lam nói: "Với những bằng chứng hiện tại thì không đủ để cảnh sát trực tiếp bắt Cố Chính Tung. Vì tất cả đều là hành động của y tế Lâm Thị, cùng lắm thì chúng ta chỉ có thể xử lý được Lâm Thị. Với khả năng của Cố Chính Tung, rất có thể hắn sẽ đẩy Lâm Thị ra làm vật hy sinh giống như cách Lâm Thị đã làm với nhà họ Tôn."
"Khó đấy, động đến Lâm Thị chẳng khác nào động đến cả một mạng lưới, Cố Chính Tung sẽ ra tay xử lý những mối liên hệ này trước."
"Chị nói với nhà họ Trần chưa?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
"Chị mới nói cho em biết thôi, lát nữa sẽ nói với nhà họ Trần." Thẩm Tuyết Lam thở dài: "Nhưng gần đây nhà họ Trần cũng gặp một số vấn đề, Trần Thời Minh chưa chắc đã có thời gian tiếp tục lo chuyện này."
Thẩm Vu Hoài biết gần đây nhà họ Trần cũng gặp phải chuyện lớn, nhưng cùng lúc đó, Lâm Thị cũng không ngừng hành động.
Rõ ràng là nhà họ Lâm đã sắp xếp không ít chuyện nhắm vào nhà họ Trần. Tin tốt duy nhất là việc nhà họ Lâm bị các cơ quan liên quan điều tra dường như đã kìm chân một số người của họ. Gần đây, số người theo dõi xung quanh anh đã giảm bớt, những người được bố trí tại hiện trường tiệc sinh nhật trước đó cũng đã hành động chậm lại.
Tình hình hiện tại rất có lợi cho họ. Có lẽ Cố Chính Tung chưa phát hiện ra tiến độ điều tra của họ. Nếu không để sự việc bị bại lộ, họ chỉ cần thu thập đủ bằng chứng là có thể ra tay trước.
Vấn đề là họ thiếu một bằng chứng trực tiếp nhất, bằng chứng có thể chỉ thẳng vào Cố Chính Tung.
"Chị gửi tài liệu cho em đi." Thẩm Vu Hoài nói.
Thẩm Tuyết Lam ừm một tiếng.
Thẩm Vu Hoài cúp máy, ánh mắt anh dừng lại một lát trên điện thoại.
Thẩm Tuyết Lam làm việc rất nhanh. Ngay sau cuộc gọi, điện thoại anh đã nhận được một tập hồ sơ điện tử. Sau khi tải xuống, Thẩm Vu Hoài mở khung chat với Trần Kỳ Chiêu.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ vụ đánh nhau ở trường học đến tiệc sinh nhật, còn có cuộc điện thoại Trần Kỳ Chiêu gọi vào rạng sáng hôm trước.
Trần Kỳ Chiêu có lẽ đã biết rất nhiều chuyện, nếu không em ấy đã không xuất hiện nhiều lần như vậy ở những nơi đó... Chuyện mà Thẩm Tuyết Lam nói với Trần Thời Minh, chắc chắn cũng sẽ đến tai Trần Kỳ Chiêu.
Thẩm Vu Hoài không do dự, gửi tài liệu qua.
Ngay sau đó, anh gọi một số điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của một người đàn ông.
"Xin chào, bác sĩ Tạ."
Thẩm Vu Hoài lên tiếng: "Tôi có vài việc muốn hỏi ý kiến ngài, sáng mai ngài có rảnh không?"
Bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, khi xe của Trần Thời Minh vừa rẽ vào thì nhìn thấy một chiếc xe rời đi.
Anh ấy nhìn chiếc xe ở đằng xa, thấy hơi quen mắt. Sau khi xuống xe, anh ấy hỏi người hầu ở cổng.
Người hầu đáp: "Có lẽ là anh Thẩm. Cậu hai vừa về không lâu, chắc là anh Thẩm đã đưa cậu hai về."
Trong phòng khách không có ai. Trương Nhã Chi có vẻ đang ở trong bếp. Trần Kỳ Chiêu không có ở đó, chắc là đã về phòng.
Không lâu sau, xe của Trần Kiến Hồng cũng rẽ vào. Ánh mắt Trần Thời Minh khẽ dừng lại trên người Trần Kiến Hồng vừa bước vào. Người sau đưa cặp tài liệu cho quản gia, khuôn mặt ít khi nở nụ cười vẫn không thay đổi, chỉ là khi nhìn mọi người, anh mắt ông lướt qua phòng khách.
Hai bố con ngầm hiểu ý, nhìn nhau một cái. Trần Kiến Hồng chủ động hỏi: "Mẹ con đâu?"
"Trong phòng bếp ạ." Trần Thời Minh nói xong lại lên tiếng: "Kỳ Chiêu lên lầu rồi."
Trần Kiến Hồng gật đầu, nói với quản gia bên cạnh: "Chuẩn bị bữa tối đi, bảo người lên gọi cậu hai xuống ăn cơm."
Quản gia đã quen với việc này. Người nhà họ Trần thường xuyên phải tăng ca. Trước đây, một bữa cơm thường phải chia thành hai lượt ăn.
Nhưng không biết từ khi nào, ông chủ và cậu cả tuy vẫn tăng ca vào các ngày trong tuần, nhưng vào thứ Sáu, họ đều cố gắng tan làm đúng giờ, thời gian cả nhà ăn cơm cùng nhau cũng nhiều hơn.
Sau khi báo với nhà bếp, quản gia nhanh chóng lên lầu hai.
Sau khi ở trước cửa phòng cậu hai gõ cửa mấy tiếng, người kia mới ra mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Kỳ Chiêu nhìn quản gia.
Quản gia: "Cậu hai, ông chủ và cậu cả đã về nhà, có thể chuẩn bị dùng cơm rồi."
Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại: "Lát nữa cháu sẽ xuống dưới."
Khi xuống lầu, cậu thấy người nhà đang bưng thức ăn từ bếp ra ngoài. Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn phòng ăn, rồi quay người vào bếp. Cậu thấy Trương Nhã Chi vẫn đang nói chuyện với đầu bếp, hình như đang hỏi về cách nấu món canh trong nồi.
Trần Kỳ Chiêu nghe được hai câu thì không nghe tiếp nữa, lấy lon bia từ trong tủ lạnh ra.
Trương Nhã Chi vẫn đang hỏi chuyện đầu bếp thì bỗng nghe thấy một tiếng loảng xoảng. Bà lập tức quay lại thì thấy Trần Kỳ Chiêu đang đứng trước tủ lạnh, cùng với lon bia lăn lóc trên mặt đất, bia đang chảy tràn ra ngoài.
Trong phòng bếp lập tức yên tĩnh lại. Dường như Trần Kỳ Chiêu mới lấy lại tinh thần, xoay người nhặt lon bia lên, ném vào thùng rác bên cạnh.
Cậu nói một câu: "Cầm không chắc."
Ánh mắt Trương Nhã Chi dừng lại trên người cậu: "Sao lại bất cẩn thế? Người có bị ướt không? Đi thay quần áo đi."
Trần Kỳ Chiêu trả lời không, lại lấy ra một lon khác từ trong tủ lạnh rồi đi vào phòng ăn.
Ánh mắt Trương Nhã Chi dõi theo bóng lưng cậu cho đến khi đầu bếp gọi bà hai tiếng, bà mới hoàn hồn.
"Bà chủ, đại khái là như vậy, lát nữa tôi sẽ soạn lại công thức cho bà." Đầu bếp nói.
Trương Nhã Chi đáp: "Làm phiền ông rồi."
Bà nhìn nồi canh gà, tâm trạng không còn hứng thú như ban đầu nữa.
Lúc ăn cơm, trên bàn ăn tương đối yên tĩnh.
Gần đây Trần Thị gặp phải không ít vấn đề, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đã mấy ngày không về nhà. Bữa ăn này hiếm hoi không nhắc đến chuyện công việc. Trần Kiến Hồng chỉ hỏi vài chuyện trong nhà, ánh mắt thường dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu không nói gì, chỉ uống hết chén canh gà Trương Nhã Chi bưng đến trước mặt, cơm ăn không được bao nhiêu miếng.
Trương Nhã Chi sửng sốt một chút: "Vậy là ăn xong rồi à?"
Ánh mắt Trần Kiến Hồng dừng lại ở chỗ bát của Trần Kỳ Chiêu, hỏi: "Chỉ ăn có vậy thôi?"
"Mọi người cứ ăn đi, con còn có việc."
Trần Kỳ Chiêu đáp lời rồi nhanh chóng quay người lên lầu.
Về đến phòng, Trần Kỳ Chiêu vào phòng tắm thay quần áo rồi mới bắt đầu xử lý đống tin nhắn. Cậu xử lý email trước, tải xuống và sắp xếp các tài liệu do Tiểu Chu và trợ lý Từ gửi đến. Trần Thời Minh hành động rất nhanh, sau khi được giao quản lý việc ở Trần Thị, dù có những tình huống bất ngờ như việc Lâm Thị gây khó dễ, anh vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc, từng bước tìm kiếm bằng chứng phạm pháp của Lâm Thị.
Những hoạt động của Lâm Sĩ Trung được che giấu rất kỹ, nhưng một khi vài việc bị bại lộ, những con cờ mà ông ta sử dụng sẽ trở thành mối nguy tiềm ẩn. Việc Lâm Thị bị Cục Công Thương điều tra chỉ mới là bắt đầu. Nếu Lâm Thị muốn kéo Trần Thị vào vòng nguy hiểm, trước tiên bản thân hắn phải thoát khỏi nguy hiểm đã.
Lâm Sĩ Trung nghĩ rằng ông ta đang gây khó dễ cho Trần Thị, nhưng vở kịch thực sự còn ở phía sau.
Trần Kỳ Chiêu tắt mail, lúc nhìn wechat mới chú ý Thẩm Vu Hoài đã gửi tin nhắn cho cậu vào hai tiếng trước, cùng với cả tài liệu đính kèm.
Cậu dừng lại một lát rồi tải tài liệu xuống.
Thẩm Vu Hoài đã điều tra toàn bộ đường dây này, gần như là bắt đầu từ dầu thơm, từng bước tìm ra chân tướng nguồn gốc của nó. Từ cơ sở lấy hóa chất đặc biệt ở thành phố S, đến nhà máy của cơ sở hợp tác ở thủ đô, đến các giao dịch phi pháp giữa y tế Lâm Thị và Cố Chính Tung.
Việc điều tra nhanh như vậy chắc chắn có sự giúp sức của nhà họ Thẩm.
[Thẩm Vu Hoài: Hiện tại mọi chuyện điều tra được đại khái là như vậy, khả năng Lâm Thị có liên quan đến Cố Chính Tung là 95%, chỉ là chưa tìm được bằng chứng trực tiếp.]
[Thẩm Vu Hoài: Cố Chính Tung quá cẩn thận, không dễ để tìm ra sơ hở của ông ta.]
Trần Kỳ Chiêu xem hết tài liệu, cũng nhìn thấy tin nhắn phía dưới của Thẩm Vu Hoài.
Cậu dừng lại một lúc lâu, cuối cùng gõ một câu cảm ơn vào khung chat.
Ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, Thẩm Vu Hoài đã trả lời.
Đối phương dường như đang chờ tin nhắn của cậu.
[Thẩm Vu Hoài: Tất cả những gì anh biết anh đều đã nói với em.]
[Thẩm Vu Hoài: Sau này có chuyện gì, em cũng đừng giấu anh, được không?]
Khi đọc những dòng tin nhắn đó, Trần Kỳ Chiêu khẽ khựng lại, cổ họng cậu nghẹn ứ như có vật gì đó mắc kẹt, không thốt nên lời.
Một lúc lâu sau, cậu mới trả lời Thẩm Vu Hoài.
[Chiêu: Ừm.]
[Thẩm Vu Hoài: Không gạt anh chứ?]
Đọc những lời này, Trần Kỳ Chiêu dường như có thể hình dung ra vẻ mặt của đối phương khi nói vậy.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài sẽ nhìn chằm chằm cậu.
[Chiêu: Ừ, lần sau em sẽ không nói dối nữa.]
Trần Kỳ Chiêu cúi đầu, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lồng ngực cậu. Cậu không biết cảm xúc này từ đâu đến, một cảm giác khó diễn tả cứ thế trào dâng.
Một cảm giác đột ngột, khó đoán, pha lẫn một chút vui sướng khó tả.
Cậu thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng, lần sau cậu sẽ không nói dối nữa.
-
Bữa cơm của nhà họ Trần diễn ra khá đơn giản, chỉ xoay quanh chuyện học hành và những việc thường ngày. Bình thường Trần Kỳ Chiêu cũng ít nói chuyện trong bữa ăn, nhưng cậu ăn khá nhiều. Hôm nay cậu ăn ít như vậy khiến cả Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đều nhận thấy.
"Tôi đã hỏi lão Trương rồi, dạo gần đây nó ở nhà cũng chẳng ăn uống gì." Giọng Trương Nhã Chi lộ rõ vẻ lo lắng: "Nó cũng gầy đi nhiều. Vốn định hôm nay nó về nhà ăn cơm thì sẽ ăn được nhiều hơn một chút... Ai ngờ chỉ uống chút canh."
Thật ra trong khoảng thời gian này, bà cũng nhận thấy rõ. Trần Kỳ Chiêu không còn nổi loạn như trước, nhưng ít nhất trước đó cậu vẫn còn cãi nhau với Trần Thời Minh. Còn bây giờ, cậu trở nên trầm lặng và khép kín hơn rất nhiều. Trương Nhã Chi cũng mất cả cảm giác ngon miệng, bà lo lắng nói tiếp: "Lúc ở phòng khách xem TV với tôi, tôi cứ thấy nó thất thần, nhiều khi tôi nói chuyện mà nó còn không trả lời, như là đang suy nghĩ điều gì đó."
"Tôi bảo nó có chuyện gì thì cứ nói với tôi, nhưng nó cứ khăng khăng là không có gì."
Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh im lặng một lát. Giọng Trương Nhã Chi không giấu được sự lo lắng, bà hoàn toàn không thể ngồi yên: "Lão Trương, canh gà trong phòng bếp giữ lại trước đã. Tối nay đem một chút lên cho cậu hai."
Bà nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Tôi đi gọi điện thoại hỏi bác sĩ Lý một chút."
Nói rồi, Trương Nhã Chi rời khỏi bàn ăn, chỉ còn lại hai bố con nhà họ Trần.
Trần Kiến Hồng hỏi: "Gần đây nó có nói chuyện gì khác không?"
"Không có." Lòng Trần Thời Minh chợt chùng xuống, anh nghĩ đến thái độ lạnh nhạt và những hành động của Trần Kỳ Chiêu trong thời gian này. Buổi chiều, anh đã bảo trợ lý gửi hết những tài liệu mà Trần Kỳ Chiêu muốn lấy ở công ty. Anh phát hiện phần tài liệu mà Trần Kỳ Chiêu yêu cầu là các báo cáo về những vấn đề phát sinh tại Trần Thị trong nửa tháng gần đây, chủ yếu là các vấn đề và lỗ hổng do Lâm Thị gây ra.
Kể từ khi Trần Thời Minh bắt đầu điều tra những lỗ hổng trong Trần Thị, anh đã xử lý triệt để những vấn đề có thể giải quyết. Những vấn đề còn lại đều là những lỗ hổng phức tạp, thiếu bằng chứng xác thực. Động vào thì được, nhưng sẽ kéo theo nhiều rắc rối. Dù danh sách có đầy đủ đến đâu cũng có thể bỏ sót. Nếu không có nắm chắc tuyệt đối mà hành động, rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Vì vậy, ngay từ đầu, khi Lâm Sĩ Trung chưa có động thái gì, anh ấy đã bàn bạc với Trần Kỳ Chiêu kế hoạch "mời người vào tròng".
Lâm Sĩ Trung liên tục thất bại, thấy tình thế như "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", rất có thể ông ta sẽ có những hành động quyết liệt hơn. Vì vậy, anh ấy đã cung cấp cho những kẻ nội gián như Trần Lập Nghiêu và đồng bọn một số thông tin giả, tạo ra vẻ như thời cơ đã chín muồi để thúc đẩy họ hành động. Chỉ khi Lâm Sĩ Trung chủ động tấn công, anh ấy mới có thể triệt để tìm ra tất cả những kẻ nội gián đang ẩn náu trong Trần Thị mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đồng thời tìm được bằng chứng về những hành vi sai trái mà Lâm Sĩ Trung đã lợi dụng Trần Thị để thực hiện trong những năm qua.
Trần Thị chắc chắn sẽ chịu một số tổn thất, nhưng đây là cách tốt nhất để Trần Thị hoàn toàn thoát khỏi tình thế bị người khác kiểm soát hiện tại, đồng thời bắt được kẻ chủ mưu đứng sau, Lâm Sĩ Trung.
Hiện tại, Lâm Thị quả thực đang ra tay với nhà họ Trần, gây ra rất nhiều vấn đề trong thời gian gần đây. Bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra những hành động đó mang ác ý rõ ràng.
Tiến độ thu thập bằng chứng của anh ấy cũng đang được đẩy nhanh từng bước, hiện tại anh ấy cũng đã nắm trong tay một phần bằng chứng.
Nhưng đó chỉ là kế hoạch ban đầu của anh. Hiện tại anh ấy cảm thấy kế hoạch thực sự của Trần Kỳ Chiêu không chỉ dừng lại ở đó.
Trần Thời Minh: "Con đi lên lầu xem thử."
Trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Trần Kiến Hồng, xung quanh bỗng chốc im ắng.
Trần Kiến Hồng nhìn vào chỗ ngồi của Trần Kỳ Chiêu, trong đầu ông hiện lên hình ảnh cậu bé chập chững những bước đi đầu tiên, rồi sau đó là cậu nhóc cao đến ngang chân ông.
Trần Kỳ Chiêu khi còn nhỏ rất hoạt bát, thông minh lanh lợi, không giống như con trai cả Trần Thời Minh lúc nào cũng nghiêm nghị. Trần Kỳ Chiêu sống như một đứa trẻ vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng những điều đó không biết từ bao giờ đã thay đổi. Cậu bé ngày nào còn lẽo đẽo theo sau ông gọi "ba ba" bỗng chốc trở thành một con người khác, như thể bước vào tuổi dậy thì, trở nên gai góc. Lời ông nói chỉ trở thành những bài thuyết giáo trong mắt con, cãi vã và những bữa ăn không vui dường như trở thành chuyện thường ngày trong gia đình.
Trần Kiến Hồng không thể diễn tả được cảm giác này. Ông không hề ghét bỏ con mình, dù trước mặt người ngoài con ông có thể bị coi là chẳng ra gì, dù con ông có thể bị so sánh với anh trai và bị cho là tầm thường, nhưng trong mắt ông, đứa trẻ này vẫn là con của ông. Ông chỉ hy vọng con mình có thể tự lập, có thể tự chủ trên con đường dài của cuộc đời. Ông hy vọng sự nghiêm khắc của mình có thể giúp con trưởng thành.
Mấy năm gần đây, hai bố con chỉ toàn cãi vã, những bữa ăn luôn kết thúc trong không khí nặng nề.
Khoảng hai năm trở lại đây, con trai ông đã trưởng thành hơn, bớt đi phần nào sự non nớt, trở nên chín chắn hơn trông thấy.
Những vấn đề bị phanh phui trong Trần Thị, sự cố tình nhắm vào của Lâm Thị... Những chuyện này liên tiếp ập đến, cậu con trai út đã rũ bỏ vẻ ngoài non nớt trước mặt họ, một cách chín chắn và lý trí đưa ra những manh mối mà họ chưa từng nghe thấy. Cuối cùng, sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng, một âm mưu khổng lồ và quỷ quái hiện ra trước mắt ông.
Trần Kỳ Chiêu đã trưởng thành, nhưng Trần Kiến Hồng lại không thể hiểu nổi con mình.
Ông không biết Trần Kỳ Chiêu đã để ý đến những vấn đề này từ khi nào và bắt đầu điều tra chúng từ lúc nào.
Con trai ông đã che giấu bao lâu, nhẫn nhịn bao lâu, biết bao nhiêu chuyện, đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, những tháng năm đã qua, phần nào là thật, phần nào là giả, tất cả đều là một ẩn số.
Quản gia đứng bên cạnh chờ một lúc rồi lên tiếng: "Ông chủ, tôi dọn dẹp đồ ăn thừa được không?"
Trần Kiến Hồng hoàn hồn, đột nhiên lên tiếng: "Lão Trương, tôi có phải là một người bố tồi không?"
Quản gia im lặng, ông không biết phải trả lời thế nào.
"Thôi, ông dọn đi." Trần Kiến Hồng đứng dậy, dặn dò: "Lát nữa mang cho tôi một tách trà vào thư phòng."
Quản gia lại nói: "Cậu hai không thích ngài uống trà."
Trần Kiến Hồng hơi khựng lại: "Vậy thì nước lọc đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro