Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76


Tin tức chuyện xảy ra được lan truyền rất nhanh, khi Lâm Sĩ Trung biết được chuyện xảy ra trong buổi họp báo thì tình hình đã không thể vãn hồi. Lúc ông ta bước xuống từ buổi họp báo, gương mặt vẫn còn u ám, ông ta hoàn toàn không đoán được ở thời khắc mấu chốt này nhà họ Tôn lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là trong tình huống mà ông ta đã dặn dò trước.

Sau khi trở lại văn phòng, ảnh hưởng tiêu cực do buổi họp báo gây ra đã lan truyền bốn phương tám hướng.

Đúng là Lâm Sĩ Trung muốn vứt bỏ nhà họ Tôn, dù sao đối tác bị cơ quan giám sát theo dõi đối với bọn họ mà nói quá bất lợi, chẳng qua lần này cuộc điều tra nhà họ Tôn nổ ra quá đột ngột, ông ta nhận được tin tức trước hai ngày, chỉ kịp rút khỏi một phần đã sắp xếp, thực tế vẫn còn có ba công ty chưa giải quyết việc kinh doanh với nhà họ Tôn.

Vốn ông ta định thừa dịp họp báo để phủi sạch quan hệ và để nhà họ Tôn gánh cái nồi này, nhưng bây giờ bị nhà họ Tôn cắn ngược lại, sự sắp xếp của ông ta gần như đổ sông đổ biển... Thậm chí có thể ảnh hưởng đến vài công ty con.

"Chối bỏ mọi trách nhiệm, cắt đứt việc làm ăn với nhà họ Tôn càng sớm càng tốt, cũng không phải chào hỏi với bên cơ quan giám sát. Bây giờ mọi rắc rối đều đổ lên đầu nhà họ Tôn, lập tức thay đổi đường dây hợp tác công ty, đừng để lửa cháy đến bên chúng ta."

Sau khi sắp xếp xong việc, Lâm Sĩ Trung trực tiếp ném điện thoại nội bộ.

Trong lòng ông ta càng thêm căm hận kẻ đã gửi thư nặc danh cho cơ quan giám sát vào thời điểm quan trọng kia, nếu không phải do bức thư nặc danh kia ông ta hoàn toàn có thể chuyển giao xong việc làm ăn sau đó đạp ngã nhà họ Tôn. Bây giờ biến thành cục diện này, muốn xóa sạch quan hệ với nhà họ Tôn thì cần phải trả giá nhiều hơn... Có thể phải uổng phí toàn bộ tâm huyết mấy năm nay.

Ngay sau đó, điện thoại di động của ông ta đổ chuông.

Lâm Sĩ Trung nhìn thấy số điện thoại di động lập tức kết nối: "Chuyện này..."

"Nhà họ Tôn cắn ngược là do bọn họ nhận được email nặc danh, lại còn báo tin cho bên cơ quan giám sát." Người trong điện thoại nói thẳng vào vấn đề: "Người gửi email là cố ý, tố cáo trước sau đó kích thích nhà họ Tôn, mục đích rõ ràng là nhằm vào ông."

Lâm Sĩ Trung nhíu mày nói: "Không thể nào, chuyện nhà họ Tôn này tôi làm rất cẩn thận, không thể nào để lại chứng cứ."

"Người kia biết rõ hướng đi của ông, nếu như ông thật sự cẩn thận, vậy người đó biết được chuyện của ông với nhà họ Tôn từ đâu, nộp thư tố cáo một cách chính xác, còn có thể xúi giục nhà họ Tôn trở mặt." Người trong điện thoại cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Lâm Sĩ Trung, ông cảm thấy những lời ông nói có đáng tin không?"

Lâm Sĩ Trung nghe vậy, nảy sinh một chút không chắc chắn về sự bố trí của mình.

Ông ta thực sự thận trọng, trong khoảng thời gian này mắt xích nào cũng cực kỳ cẩn thận, trừ khi người bên bọn họ có vấn đề nếu không những chuyện này rất khó bị bại lộ. Người kia dường như biết tất cả các sắp xếp của ông ta từ đầu đến cuối, mỗi lần đều bị mắc kẹt tại một cửa ngõ quan trọng như thể biết trước được tương lai.

"Gần đây chúng ta vừa mới bắt đầu kết thúc chuyện với nhà họ Trần, chuyện nhà họ Tôn liền nổ ra, ông không cảm thấy chuyện này rất trùng hợp sao?" Người trong điện thoại nói: "Tôi cho ông đủ kiên nhẫn rồi, kéo dài đến bây giờ ông muốn bảo toàn tất cả tài sản là rất khó, năm ngoái khi tôi nói ông trực tiếp giải quyết Trần Thị thì ông lại trì hoãn, vì một chút lợi ích mà biến một ván cờ tốt thành như vậy cũng thật buồn cười."

Lâm Sĩ Trung nhíu mày, mấy chục năm qua ông ta chưa bao giờ phạm sai lầm như vậy, nhưng cũng không đồng ý với cách làm của phía bên kia.

Ông ta cẩn thận là muốn làm cho Trần Thị phá sản mà không ảnh hưởng đến Lâm Thị, nếu làm quá mức rất dễ dẫn lửa đến bên Lâm Thị, ông ta lợi dụng Trần Thị nhiều năm như vậy, kiếm được nhiều lợi ích như vậy, không ngờ đến ở phút cuối lại bị lật xe, ngược lại lỗ vốn.

Nhưng người ở đầu dây bên kia lại không nghĩ như vậy, đối phương làm việc cực đoan tàn nhẫn hơn, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Trần Thị và loại bỏ mọi tai họa ngầm, với việc này cho dù là phạm tội cũng không sao cả.

"Ông muốn làm gì?" Lâm Sĩ Trung hỏi."Nếu bây giờ người kia còn chưa ra tay tàn nhẫn với ông, rất có thể là không chắc chắn có thể trực tiếp cắn chết ông, cho nên người nọ đang kéo dài thời gian."

Người trong điện thoại nói: "Bỏ kế hoạch ban đầu của ông đi, những gì ông muốn chỉ cần chưa đến năm sáu năm nữa là có thể kiếm lại, không cần phải lãng phí thời gian ở bên nhà họ Trần, nếu bên kia lợi dụng nhà họ Tôn để cắn ngược ông... Chỗ nên dứt khoát thì dứt khoát một chút, ví dụ như để Trần Thị thật sự rơi vào khủng hoảng."

Nhà họ Tôn xuất hiện và cắn ngược lại trong buổi họp báo của Lâm Thị, cục diện không thể khống chế bùng nổ trong nháy mắt, tin tức Lâm Thị gặp chuyện không may nhanh chóng lan truyền, cùng ngày hôm đó giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm Thị liền giảm xuống, chủ tịch Lâm Sĩ Trung phải ra mặt ngăn cơn sóng dữ. Nhưng dư luận do buổi họp báo và nhà họ Tôn gây ra vẫn ảnh hưởng rất lớn đến Lâm Thị, thậm chí có tin cho rằng cơ quan giám sát lần lượt ra vào Lâm Thị nhiều lần.

Khi Trần Kỳ Chiêu nhận được tin tức, chuyện của Trình Vinh và Lưu Khải đã được giải quyết.

Trình Vinh: "Mấy ngày nay cuối cùng tôi cũng tra ra được, người gây phiền toái cho chúng ta chính là nhà họ Tôn, tự nhấc đá đập chân mình, bây giờ còn liên quan đến tội phạm pháp, tôi thấy nhà bọn họ cũng không kiêu ngạo được mấy ngày nữa đâu."

Lưu Khải uống một ngụm rượu, nói tiếp: "Đâu chỉ có vậy, nghe nói thằng nhóc kia còn chạy thẳng ra nước ngoài, bây giờ bố nó đã bị bắt, nghe nói còn cắn ngược lại phía Lâm Thị, hiện tại bên ngoài rất náo nhiệt, lúc tôi về nhà thấy bố tôi vẫn đang thảo luận chuyện này."

Địa vị của nhà họ Tôn ở thành phố S bình thường, nhưng Lâm Thị được xem như một ông lớn.

Bây giờ thuyền nhà họ Tôn bị lật, cũng ảnh hưởng đến Lâm Thị, sự chú ý của quần chúng ăn dưa cơ bản đều bị hấp dẫn.

Dường như nhà họ Lâm không ngờ đến nhà họ Tôn sẽ cắn ngược lại, cho nên lúc đó không phong tỏa hoàn toàn trường quay trong buổi họp báo, điều này làm cho phóng viên trong buổi họp báo trực tiếp náo loạn ra ngoài, hơn nữa trong tay nhà họ Tôn quả thật cầm được chút chứng cứ, khiến cho bọn họ bước vào cục diện bị động.

Đây có thể nói là khủng hoảng lớn nhất mà Lâm Thị gặp phải trong năm năm qua, chuyện xảy ra đến nay đã qua năm ngày, văn bản PR của Lâm Thị đã xuất hiện bảy tám phiên bản, số lượng bản thảo được mua cực kỳ nhiều.

Vẫn có thể dựa vào tư bản để đè nén dư luận trên mạng, nhưng muốn đối phó với phản ứng dây chuyền do nhà họ Tôn gây ra, Lâm Sĩ Trung còn phải vất vả nhiều. Việc Lâm Sĩ Trung thoát khỏi vết cắn ngược của nhà họ Tôn chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nếu ông ta muốn thoát thân thì ít nhất phải lột một lớp da... Một khi nhà họ Lâm bị nhà họ Tôn kéo chân, như vậy nhà họ Trần có thể đẩy nhanh tiến độ thu thập chứng cứ.

Trần Kỳ Chiêu nhìn tin tức trong điện thoại di động, bên Trần Thời Minh đã gửi tới tiến độ điều tra mới nhất. Cậu suy nghĩ về những bằng chứng hiện có trong tay, một là vài khoản riêng tư của Lâm Sĩ Trung, bằng chứng cạnh tranh ác tính và cấu kết bất hợp pháp, hai là bằng chứng Lâm Thị thâm nhập vào nội bộ Trần Thị thông đồng tiết lộ bí mật kinh doanh nằm trong tay Trần Thời Minh... Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Lật đổ một tập đoàn lớn như Lâm Thị, chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn còn thiếu.

Lâm Sĩ Trung và Phương Trình Kiệt có hành vi buôn lậu ma túy trái phép, cấu kết với nhà họ Tôn để vận chuyển trái phép hàng lậu... Liên hệ với những bằng chứng mà kiếp trước cậu dùng để lật đổ Lâm Sĩ Trung, thực tế Lâm Sĩ Trung phạm quá nhiều tội.

Nhưng người này rất thận trọng, trước mắt có quá ít chuyện bị lộ ra, muốn lợi dụng phương thức tương tự kiếp trước để buộc nhà họ Lâm từ chức ở giai đoạn này là hoàn toàn không hợp lý, có khả năng sẽ ép nhà họ Lâm bỏ dở giữa chừng, không thể hoàn toàn đập chết Lâm Sĩ Trung.

Kiếp này Trần Kỳ Chiêu điều tra nhiều chuyện hơn, từ đó dò xét được vài chuyện trước kia không tra ra được, cậu luôn cảm thấy thời điểm hiện tại cậu có thể phát hiện ra thêm nhiều chuyện mà kiếp trước không thể tra rõ. Việc buôn lậu ma túy bất hợp pháp của Lâm Sĩ Trung chỉ bại lộ vài thứ bề mặt này thôi sao? Hay là nói còn chuyện gì khác mà cậu vẫn chưa điều tra rõ ràng...?

"Anh? Sao anh không uống thêm rượu đi?" Nhan Khải Lân nói: "Hiếm khi được thoải mái vậy mà!"

Lưu Khải hỏi: "Không phải cậu nói gần đây anh trai cậu rất hay quản cậu sao? Sao thấy còn lỏng lẻo hơn trước thế!"

"Gần đây anh ấy bận!" Nhan Khải Lân tiếp tục nói: "Không biết đang làm cái gì, tối nào cũng tăng ca, trước kia còn thấy nhắn tin đến kiểm tra, hai ngày gần đây đều không kiểm tra tôi, nếu không tôi nào có rảnh ra chơi với cậu."

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy nhìn về phía Nhan Khải Lân, gần đây Nhan Khải Kỳ rất bận rộn...?

Không hiểu sao cậu nghĩ đến tối hôm đó Thẩm Vu Hoài và Nhan Khải Kỳ cùng tới biệt thự Trình Vinh, lúc ấy đã nửa đêm, thời gian đó bình thường Thẩm Vu Hoài đã ngủ rồi... Sao lại trùng hợp xuất hiện cùng Nhan Khải Kỳ?

Mấy người bên cạnh còn đang nói chuyện, điện thoại di động của Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại được mã hóa trên màn hình điện thoại di động, Trần Kỳ Chiêu nói: "Tôi đi nghe điện thoại."

"Đi đi." Nhan Khải Lân phất phất tay, tiếp tục chửi bới Nhan Khải Kỳ với đám người Trình Vinh.

Trần Kỳ Chiêu không đi xa, đứng bên ngoài phòng trả lời điện thoại.

Áo sơ mi hoa ở đầu kia của điện thoại vừa nghe thấy giọng nói trẻ con quen thuộc trong ống nghe, lập tức mở miệng nói: "Ông chủ, yêu cầu anh gửi lần này khiến tôi phải tra mất mấy ngày, người trong bức ảnh này thật sự là quá khó tìm."

Không dễ tìm? Trần Kỳ Chiêu biết đầu dây bên kia là ai.

Người nọ là một người buôn bán tình báo cậu vô tình quen biết khi điều tra Lâm Sĩ Trung ở kiếp trước, ban đầu là làm lính đánh thuê ở nước ngoài, sau khi xuất ngũ về nước tổ chức mạng quan hệ của mình đem theo mấy đàn em bắt đầu kinh doanh liên quan đến tình báo, phạm vi kinh doanh rất rộng, các biện pháp bảo mật đối với khách hàng cũng phù hợp.

Sau khi sống lại, đường dây cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ có người này, nhưng bây giờ mạng lưới kinh doanh của đối phương vẫn chưa mở rộng quy mô lớn như thế hệ sau, dường như vẫn chỉ là một văn phòng nhỏ. Trần Kỳ Chiêu biết năng lực của đối phương, đưa ra giá cả cũng là giá về sau ở kiếp trước, nếu ngay cả người này cũng rất khó tra ra chuyện... Chỉ có thể nói người cậu muốn điều tra có bối cảnh rất lớn.

Áo sơ mi hoa tiếp tục nói: "Tôi đã dành chút thời gian liên lạc với bạn bè ở thành phố B mới tra ra được người này. Người này tên là Cố Thận, là con trai của Cố Chính Tung nhà họ Cố, một gia đình nổi tiếng ở thủ đô."

Trần Kỳ Chiêu khi nghe thấy nhà họ Cố ánh mắt liền trầm xuống: "Nhà họ Cố? Cố Chính Tung?"

Nhà họ Cố đối với Trần Kỳ Chiêu mà nói thật sự quá quen thuộc, kiếp trước khi cậu muốn đối phó với Lâm Sĩ Trung, nhà họ Cố vẫn luôn tìm mọi cách ngăn trở, toàn bộ bởi vì năm đó Lâm Sĩ Trung dùng một sợi dây chuyền phỉ thúy cấu kết với ông hai nhà họ Cố Cố Chính Tung.

Năm đó sau khi Lâm Sĩ Trung xảy ra chuyện, Cố Chính Tung giúp Lâm Sĩ Trung thu thập tàn cuộc hai lần, sau đó vì Lâm Sĩ Trung không có khả năng xoay chuyển trời đất, hơn nữa bên nhà họ Cố xảy ra chút chuyện Cố Chính Tung mới rút tay không xen vào chuyện này nữa.

Nhưng kiếp này, Lâm Sĩ Trung không lấy được dây chuyền phỉ thúy, theo lý thuyết sẽ không đi lên con đường Cố Chính Tung này.

Chủ yếu là... Kiếp trước Trần Kỳ Chiêu chưa từng nghe nói người tên Cố Thận này: "Tôi nhớ Cố Chính Tung không có con trai, chỉ có hai cô con gái."

"Đúng vậy, ngoài mặt Cố Chính Tung không có con trai, nhưng Cố Thận này là con riêng của Cố Chính Tung." Sơ mi hoa đắc ý nói: "Chuyện này tôi tra ra được thông qua bạn bè, nhà họ Cố là một dòng họ cực kỳ truyền thống, tồn tại như con riêng rất khó có thể tiến vào gia phả, cho nên Cố Thận cũng không có cơ hội được công khai, trong giới ở thủ đô cũng chỉ là một phú nhị đại tầm thường không có chí tiến thủ. Nhưng tôi nghe được tin... Chính là Cố Chính Tung thật ra rất để ý đứa con Cố Thận này."

Trần Kỳ Chiêu nhíu mày: "Tại sao?"

"Cố Chính Tung bị vô sinh, nghe nói là do người vợ cả đã qua đời làm, cuối cùng chỉ còn lại hai cô con gái của người vợ cả, nhưng ông ta không thích hai đứa con kia lắm. Chuyện xấu của gia tộc lớn quá nhiều, Cố Thận có thể nói là con trai duy nhất của Cố Chính Tung, bây giờ con riêng khó lên đài, nhưng nếu là Cố Chính Tung lên chức, muốn nâng đỡ Cổ Thận lên chỉ là vấn đề thời gian."

Áo sơ mi hoa tiếp tục nói: "Anh đừng thấy Cố Thận thoạt nhìn chỉ là một phú nhị đại, nhưng tôi nghe nói người này sau lưng còn đang làm gì đó khác, về phần là cái gì thì tạm thời không tra được, có người nói Cố Thận rất khôn khéo."

"Gần đây sở dĩ anh ta xuất hiện ở thành phố S dường như là vì du lịch mới tới bên này, vừa hay chơi rất thân với mấy phú nhị đại ở thành phố, ảnh chụp và video anh gửi cho tôi hẳn là tiệc do Trình Vinh nhà họ Trình tổ chức cách đây không lâu, lúc ấy Cố Thận đi theo mấy phú nhị đại kia vào, anh ta ở thủ đô coi như có chút danh tiếng, chơi với người khác khá được."

Trần Kỳ Chiêu khẽ nhíu mày... Cố Chính Tung còn có Cố Thận.

Bây giờ đảm nhiệm gia chủ nhà họ Cố phía dưới có hai đứa con trai, con trai lớn Cố Chính Huân và con trai thứ hai Cố Chính Tung, giai đoạn hiện tại hẳn là giai đoạn hai bên tranh quyền, mà kiếp trước quyền lợi của Nhà họ Cố rơi vào tay ông hai Cố Chính Tung, cũng là chỗ dựa sau này quét sạch một phần chướng ngại vật cho Lâm Sĩ Trung.

Lâm Sĩ Trung đối với Cố Chính Tung mà nói là người bạn bình thường tặng một sợi dây chuyền, có thể giúp đỡ hai lần đã là rất nhân nghĩa rồi, dù sao tài khoản của Lâm Sĩ Trung quá dơ bẩn, đối với nhà họ Cố mà nói có quan hệ với người như vậy, sau này bại lộ sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Cho nên lúc Lâm Sĩ Trung rớt đài, nhà họ Cố không những không vươn tay giúp đỡ mà còn phủi sạch quan hệ.

Xuất hiện Cố Thận lại khiến cho Trần Kỳ Chiêu có dự cảm không tốt.

Kiếp trước nhà họ Cố giúp Lâm Sĩ Trung thật sự chỉ vì trả lại ân tình của một sợi dây chuyền phỉ thúy hay là có ẩn tình khác?

Trong ấn tượng của Trần Kỳ Chiêu, Cố Chính Tung không phải là người tốt có thể chung đụng.

"Ông chủ?" Áo sơ mi hoa gọi một câu.

Trần Kỳ Chiêu nói: "Cậu tiếp tục giúp tôi điều tra người tên Cố Thận, giá cả do cậu định."

"Này đương nhiên không thành vấn đề." Áo sơ mi hoa tiếp tục: "Ông chủ chiếu cố chuyện làm ăn của tôi lâu như vậy, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp anh làm xong xuôi!"

Sau khi cúp máy, Trần Kỳ Chiêu cũng không lập tức trở về phòng bao.

Cậu hơi suy tư về các loại âm mưu của Lâm Sĩ Trung, cậu không tin Cố Thận xuất hiện ở thành phố S là trùng hợp, trong tình huống không có dây chuyền phỉ thúy, nếu Lâm Sĩ Trung thật sự đi chung đường với người nhà họ Cố, vậy Cố Thận xuất hiện ở thành phố S có thể là cố ý... Ngày hôm đó trong bữa tiệc hồ bơi, Cố Thận cứ nhìn về phía bọn họ.

"Anh, sao anh lại đi lâu vậy?" Nhan Khải Lân thấy Trần Kỳ Chiêu từ ngoài phòng đi vào, lập tức nói: "Buổi tối bọn em định đi hát K thuận tiện đi ngoại ô chơi..."

"Các cậu chơi đi, buổi tối có chút việc." Trần Kỳ Chiêu vừa ngồi xuống, "Mẹ tôi nói buổi tối có khách, bảo tôi về một chuyến."

Gần đây Trương Nhã Chi thường xuyên nhắn tin cho Trần Kỳ Chiêu, cũng thường xuyên quan tâm đến việc học tập của cậu, lần này tình cờ là cuối tuần lại có khách quan trọng đến nhà, Trần Kỳ Chiêu nghĩ tuần trước đã không về, dứt khoát đồng ý chuyện của Trương Nhã Chi. Uống rượu xong với Nhan Khải Lân, Trần Kỳ Chiêu liền gọi xe về biệt thự.

Trên đường đi, tin nhắn cậu gửi cho Thẩm Vu Hoài vẫn chưa được trả lời.

Trần Kỳ Chiêu mở vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, cũng không thấy cập nhật, cậu hơi nhàm chán lướt vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài từ đầu đến cuối, cho đến khi bị hạn chế truy cập ngăn lại mới dừng động tác lại. Cậu rời khỏi vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, tiếp tục lướt qua vòng bạn bè khác, bỗng nhiên lướt phải vòng bạn bè của Lưu Tùy.

Lưu Tùy đăng một bức ảnh mì gói với phim cung đình.

Trần Kỳ Chiêu thấy vậy thoáng dừng lại, hôm nay Thẩm Vu Hoài vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, cậu nghĩ là anh vẫn đang bận bịu trong phòng thí nghiệm. Nhưng hãy nhìn bức ảnh Lưu Tùy đăng lên này... Hôm nay hình như bọn họ được nghỉ?

[- Chiêu: Anh Lưu, hôm nay anh được nghỉ à?]

Cậu vừa gửi tin nhắn, Lưu Tùy bên kia đã trả lời cậu.

[- Lưu Tùy: Ừ được nghỉ! Mấy ngày nay đều nhàm chán chết đi được, tối nay ra ngoài ăn cơm không?]

[- Chiêu: Buổi tối có chút việc, anh có thể gọi anh Hoài.]

[- Lưu Tùy: Thẩm Vu Hoài không có ở đây, cậu ta ra ngoài từ tối qua rồi, hôm nay chưa thấy quay lại viện nghiên cứu.]

Tay Trần Kỳ Chiêu dừng lại, không gõ chữ nữa.

Lưu Tùy vẫn đang gõ chữ.

[- Lưu Tùy: Mặc kệ cậu ta, gần đây mời cậu ta đi ăn tối cậu ta toàn nói buổi tối có việc, cũng không biết đang bận cái gì, ra khỏi phòng thí nghiệm liền không thấy người đâu. Lần trước tôi hoàn thành luận văn còn muốn mời cậu ta ra ngoài ăn cơm, kết quả là thằng nhóc kia từ chối tôi!]

[- Chiêu: Anh đã làm xong luận văn rồi sao?]

[- Lưu Tùy: Xong hồi đầu tháng, tôi nghe nói trước cổng trường cậu có một quán ăn ngon rất lớn, tôi vẫn chưa ăn thử...]

Đầu tháng... Đầu tháng lúc ấy đi ăn lẩu với Thẩm Vu Hoài.

Thẩm Vu Hoài nói Lưu Tùy còn chưa làm xong luận văn.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi tối đi.

"Này anh bạn, xe chỉ có thể dừng ở đây, hình như không thể vào trong được." Tài xế taxi nhìn người ngồi phía sau: "Muốn xuống ở đây không?"

"Đến đây vậy." Tầm mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên lịch sử trò chuyện, trả lời Lưu Tùy một câu buổi tối có việc, tính tiền xong xuống taxi.

Nơi xuống xe cách biệt thự nhà họ Trần một đoạn, Trần Kỳ Chiêu đi vài phút mới đến trước cửa nhà.

Vừa bước vào vườn hoa, cậu chú ý tới nhà để xe dường như có thêm vài chiếc xe, bây giờ là bảy giờ tối, nhưng hình như hai người nghiện công việc nhà cậu đã về rồi?

Trần Kỳ Chiêu như có điều suy nghĩ, đang nghĩ xem vị khách nào đến nhà.

Cậu bước tới lối vào, chào hỏi quản gia đang đợi ở cửa, khi xoay người vào phòng khách đột nhiên nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.

Bố mẹ nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyết Lam... và Thẩm Vu Hoài.

Trần Kỳ Chiêu nhìn Thẩm Vu Hoài.

Thẩm Vu Hoài dường như cũng chú ý tới tầm mắt của cậu, lúc nhìn qua cũng gật đầu với cậu một cái.

Trương Nhã Chi thấy thế nói: "Kỳ Chiêu về rồi."

Ngoài người nhà họ Thẩm, còn có một đôi nam nữ hơi lạ. Người đàn ông trạc tuổi Trần Kiến Hồng, nhìn từ xa vẻ mặt rất nghiêm túc, người phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta trông rất đẹp, hai người trông giống như một cặp vợ chồng.

Nếu đó là người nhà họ Thẩm, người nghiện công việc của nhà cậu thực sự có thể bỏ công việc để trở về sớm.

Trần Kỳ Chiêu chào hỏi mọi người, cậu nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vu Hoài.

Trong phòng khách đông người, lúc Trần Kỳ Chiêu ngồi xuống dán vào Thẩm Vu Hoài, ánh mắt cậu khẽ ngừng, nghĩ đến tin nhắn vừa nhận được từ Lưu Tùy trước khi bước vào, cậu nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Anh không trả lời tin nhắn em gửi anh."

Thẩm Vu Hoài hơi nghiêng người, hơi thở ấm áp phủ bên tai Trần Kỳ Chiêu: "Không xem điện thoại di động, trưởng bối ở đây không tiện lắm."

Tai Trần Kỳ Chiêu hơi ngứa ngáy, lúc Thẩm Vu Hoài không nói lời nào, không khí chung quanh tràn tới, nhiệt độ trong khoảnh khắc ấy dường như tan biến. Cậu hơi rũ mắt, tầm mắt dừng lại chỗ đùi chạm nhau của Thẩm Vu Hoài và cậu, ánh mắt tối hơn vài phần.

"Hôm nay ở phòng thí nghiệm không bận sao?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

Thẩm Vu Hoài nghe vậy ghé mắt, hơi nhích tới gần cậu: "Không bận, hôm nay được nghỉ."

"Em tưởng cuối tuần anh sẽ đi ăn tối với anh Lưu." Trần Kỳ Chiêu không nhìn Thẩm Vu Hoài, giọng điệu như thường hỏi: "Anh Lưu còn đang bận làm luận văn à?"

"Ừ." Thẩm Vu Hoài lên tiếng.

Hôm nay Thẩm Vu Hoài mặc một cái quần màu đen, chân vừa dài lại vừa gầy, tay anh tùy ý đặt lên đùi, có thể thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay.

... Thẩm Vu Hoài đang nói dối.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chỗ xương ngón tay của anh, ánh mắt lại tối đi.

Lúc này người phụ nữ lạ mặt lên tiếng.

"Quan hệ giữa Kỳ Chiêu và Vu Hoài có vẻ rất tốt nhỉ?" Ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua.

Trần Kỳ Chiêu lễ phép gọi dì.

"Hai đứa chơi với nhau rất thân." Trương Nhã Chi nói: "Khi còn bé Vu Hoài còn thường xuyên đến đây."

Người phụ nữ xinh đẹp cười, ánh mắt nhìn Trần Kỳ Chiêu mang theo trìu mến, "Nhã Chi, đứa nhỏ này lớn lên rất giống bà."

Hai người ngồi ở ghế chính cũng nhìn qua, điều đầu tiên Trần Kỳ Chiêu chú ý tới là người đàn ông trung niên kia, cậu nhìn người này thấy hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó. Không lâu sau Trần Kiến Hồng liền mở miệng giới thiệu: "Đây là chú Cố của con."

"Chú Cố?" Tay Trần Kỳ Chiêu hơi căng thẳng, khi nghe thấy cái họ này đột nhiên nhớ ra mình đã từng gặp người này ở đâu. Cậu nghĩ đến chỗ cảm thấy quen quen, người trong bức ảnh cậu vừa thấy lúc chiều trông rất giống với người trước mắt... Hoặc là nói cậu đã xem ảnh của người trước mắt này.

Cố Chính Huân, con trai trưởng của nhà họ Cố.

Cặp vợ chồng này là vợ chồng Cố Chính Huân.

Trần Kỳ Chiêu hơi cụp mắt, nhà bọn họ và nhà họ Cố hẳn là hoàn toàn không có quan hệ gì mới đúng, trong ấn tượng của cậu Trần Kiến Hồng và Cố Chính Huân hoàn toàn không qua lại làm ăn, tại sao lúc này vợ chồng Cố Chính Huân lại đột nhiên đến nhà?

Cậu không lên tiếng, duy trì trạng thái bình thường, cẩn thận quan sát tình hình.

Thẩm Vu Hoài chú ý tới sự im lặng của người bên cạnh, tầm mắt anh dừng lại ở bàn tay đặt trên đùi của Trần Kỳ Chiêu, nơi ngón trỏ chạm vào hơi trắng bệch.

Chàng trai không nói lời nào, trông cậu vẫn giống như mọi khi, nhưng trạng thái của cậu rất căng thẳng.

Thẩm Vu Hoài hơi chần chừ, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Trần Kỳ Chiêu, nếu không phải ở gần chú ý đến động tác rất nhỏ trên ngón tay chưa chắc anh có thể phát hiện ra điều này, giống như là một con vật nhỏ bọc chặt vỏ ngoài cảnh giác quan sát cái gì đó.

Trần Kỳ Chiêu rất để ý đến nhà họ Cố...

Sự náo nhiệt trong phòng khách vẫn tiếp tục, quản gia đến tiếp trà.

Trần Kỳ Chiêu không chú ý tới tầm mắt của người bên cạnh, sự chú ý của cậu đều nằm trong cuộc nói chuyện của mấy người Trần Kiến Hồng.

Cố Chính Huân đang nói chuyện với Trần Kiến Hồng, bố Thẩm cũng tham gia trao đổi, mấy người nói chuyện đều thiên về chuyện làm ăn, từ cuộc nói chuyện của họ, cậu có thể dễ dàng nghe được Cố Chính Huân đến thành phố S để đi công tác khảo sát, mà sở dĩ hôm nay đến đây đều là do nhà họ Thẩm, dường như nhà họ Cố cố ý nói chuyện với nhà bọn họ nên mới nhờ cậy nhà họ Thẩm.

Chuyện này Trần Kỳ Chiêu có hơi bất ngờ, cậu không nghĩ đến nhà họ Thẩm lại quen biết với nhà họ Cố.

Trần Kỳ Chiêu không nói gì nhưng trong lòng lại suy nghĩ nhiều chuyện.

Ánh mắt của cậu bỗng liếc thấy một hộp trang sức đặt bên tay Trần Kiến Hồng.

Lúc này, Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên cảm giác trên đùi hơi nhột.

Cậu bỗng chốc lấy lại tinh thần, nhìn thấy ngón tay của người bên cạnh gõ vào đùi của mình.

"Em suy nghĩ gì à?"

Giọng Thẩm Vu Hoài rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro