Chương 68
Trong phòng làm việc có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi, ánh mắt Trần Thời Minh nghe vậy thì ngưng lại: "Em nói là có thể tìm ra người lúc trước truyền tin tức trong phòng họp hả?"
"Em chỉ nói là nội gián, nhưng không xác định có phải người trong phòng họp kia hay không." Trần Kỳ Chiêu lắc ống đựng bút, thẻ nhớ ở bên trong lắc lư mấy lần: "Có người theo dõi em đã mấy ngày nay."
Giọng nói trong điện thoại hời hợt, phảng phất chuyện theo dõi này ở trong mắt đối phương chỉ là một chuyện nhỏ.
Ánh mắt Trần Thời Minh lại trầm xuống, nghiêm túc lên tiếng: "Trần Kỳ Chiêu, chuyện có người theo dõi em, em cần phải nói sớm cho anh biết, bây giờ không thể so với trước kia, không biết Lâm Sĩ Trung sẽ làm ra hành động gì, người ông ta tìm đều là dân liều mạng..."
"Thời gian theo dõi khá dài, nói rõ ông ta đang hoài nghi em, cũng đang điều tra em." Trần Kỳ Chiêu nói tiếp câu trả lời của Trần Thời Minh lúc trước: "Nếu như anh tra xét một người trong thời gian dài mà tra không được gì, lấy trình độ khôn khéo của anh, anh sẽ chỉ tra một mình người đó sao?"
Trần Thời Minh không nói chuyện.
"Anh sẽ không, Lâm Sĩ Trung cũng sẽ không."
Trần Kỳ Chiêu bỏ ống đựng bút xuống, sau đó nói: "Như vậy sẽ tra ai? Sẽ tra xét người có quan hệ với ông ta, người có tiếp xúc với ông ta. Mà những người này tồn tại một cách hợp lý trong phạm vi nghi ngờ và tầm mắt của bọn họ, tạm thời không nói đến những người đang di chuyển chụp lén bên ngoài... Chúng ta đi đến những địa điểm cố định, ví dụ như trụ sở chính của tập đoàn."
Trần Thời Minh nhíu mày: "Sẽ điều tra em, cũng sẽ điều tra anh."
Anh hiểu được ý đồ của Trần Kỳ Chiêu: "Em muốn dẫn dắt ông ta xuất hiện."
"Nhưng anh quá chói mắt, theo dõi anh rất dễ dàng bại lộ." Trần Kỳ Chiêu nói tiếp: "Nếu như em là Lâm Sĩ Trung, em sẽ không điều tra anh, sẽ điều tra trợ lý bên dưới của anh, điều tra công việc anh làm... Vậy nếu như điều tra em."
"Vậy chẳng phải có một nhân vật vừa không có phòng bị lại còn vô cùng rõ ràng sao?"
Đêm khuya, khu nhà tập thể của Viện nghiên cứu số Chín.
Cửa mở.
Lưu Tùy đang cố gắng làm luận văn, nhìn số liệu mà mờ hai mắt, lúc nhìn thấy Thẩm Vu Hoài trở về kinh ngạc nói: "Không đúng, Vu Hoài, sao giờ này cậu đã về rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu ở lại nội thành."
"Có chút việc phải xử lý." Thẩm Vu Hoài đặt ba lỗ ở trên ghế, liếc mắt nhìn màn hình của Lưu Tùy: "Số liệu của bộ phận này còn chưa xử lý xong à?"
"Vẫn chưa!" Lưu Tùy đau khổ nói: "Nếu dễ dàng như vậy thì tốt."
Thẩm Vu Hoài không đáp lời, cầm bộ đồ ngủ vọt vào trong phòng tắm.
Sau khi đi ra, anh đến máy nước uống rót ly nước ấm, sau đó đặt trên mặt bàn.
Thẩm Vu Hoài ở đồn công an xử lý xong mới về, anh lấy đầu đọc thẻ nhớ, ấn mở, trong đó tất cả đều là ảnh chụp của Trần Kỳ Chiêu trong khoảng thời gian này. Khoảng cách thời gian và địa điểm cực kỳ lớn, trong đó có ảnh chụp ở trường học, công ty thậm chí quầy rượu. Thẩm Vu Hoài nhíu mày, uống một miếng nước mở xem tấm hình đầu tiên bên trong thẻ nhớ.
Là năm ngày trước.
Người này theo Trần Kỳ Chiêu năm ngày.
Thẩm Vu Hoài khẽ nhíu mày, xem ảnh chụp từ đầu tới đuôi.
Lưu Tùy trượt cái ghế lui về sau: "Vu Hoài, cậu có bản sao dữ liệu lần trước của nhà tập thể không? Chỉ cần của A0123, tôi muốn tìm số liệu tham khảo."
Khi anh trượt đến trước mặt Thẩm Vu Hoài, nhìn thấy giao diện một tấm ảnh vèo một cái biến mất.
"Đù, có phải là cậu đang crush bạn nữ nào đó không?" Lưu Tùy lập tức hứng thú: "Để tôi nhìn xem là tiên nữ nào có thể khiến cho học sinh giỏi Thẩm động tâm."
"Bản sao thì không có, bản nháp được không?" Thẩm Vu Hoài nói.
Lưu Tùy chần chờ: "Tại sao tôi cảm giác cậu đang nói sang chuyện khác? Cậu đang nhìn crush thật à!"
Thẩm Vu Hoài nhìn hắn, "Muốn hay không?"
"Muốn muốn!" Lưu Tùy: "Bản nháp cũng được, tôi sẽ đợi đến ngày mai để tra là được."
Thẩm Vu Hoài lấy cuốn sổ ghi chép từ trong ba lô ra đưa cho anh ta.
Lưu Tùy vừa nhận cuốn sổ, còn chưa cầm chắc, bỗng nhiên lại bị rút về.
Lưu Tùy: "?"
Thẩm Vu Hoài: "Chờ một chút."
Lưu Tùy nhìn Thẩm Vu Hoài lấy lại sổ ghi chép, lật đến một tờ nào đó rồi trực tiếp xé xuống, sau đó lại lật đến một tờ khác: "Cậu xé cái này làm gì?"
"Bản thảo rác không dùng đến nữa." Thẩm Vu Hoài đưa cuốn sổ cho anh ta: "Một trang này là A0123."
Lưu Tùy nhìn anh kẹp cái tờ giấy gọi là rác kia ở trong sách, bản thảo rác này còn không vứt đi?
Anh ta bén nhạy nhìn Thẩm Vu Hoài: "Vu Hoài, đêm nay cậu không bình thường."
Thẩm Vu Hoài mở văn kiện nào đó ra, tư liệu mở rộng lít nha lít nhít.
Lưu Tùy hăng hái: "Bây giờ gần 12 giờ, trước kia cứ đúng 11 giờ là cậu lên giường đi ngủ, hôm nay gần đến giờ gác cổng trở về phòng ngủ, bây giờ không ngủ được còn cúi đầu nhìn ảnh chụp không biết tên, chậc chậc chậc, cậu như thế này rất giống như có tật giật mình."
Thẩm Vu Hoài uống một hớp: "9 giờ sáng mai có thí nghiệm, bây giờ cậu đi xử lý luận văn, còn kịp ngủ 5 tiếng."
Lưu Tùy: "... Cậu đối với hiệu suất công việc của tôi tính thật chuẩn."
Anh ta quay đầu bước đi, vừa đi hai bước lại dừng lại: "Không phải crush, chẳng lẽ là bạn gái?"
Vấn đề không ai trả lời, Lưu Tùy thấy không thú vị định rời đi.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên sau lưng anh ta.
Thẩm Vu Hoài nói: "Đang theo đuổi."
Lưu Tùy chấn kinh: "Theo đuổi sao!! Đm!"
"Chờ một chút... Tôi nhớ hình như hôm nay cậu đi đại học S, đậu xanh, ở đại học S sao?"
Thẩm Vu Hoài liếc mắt nhìn thời gian: "12 giờ rồi, cậu còn chưa đi à?"
Lưu Tùy: "..."
"Cậu cứ nhấc lên hứng thú của người ta rồi lại quay đầu rót nước lạnh."
Đi hai bước anh ta lại trở về: "Cậu không nói cho tôi thật à?"
Thẩm Vu Hoài không nói chuyện, tiếp tục xem văn kiện.
Lưu Tùy thấy người đàn ông đáng chết này vẫn mạnh miệng, cũng hỏi không ra gì, đành phải trở về tiếp tục gõ luận văn.
Chờ đến khi tiếng gõ bàn phím vang lên, Thẩm Vu Hoài mở quyển sách kia ra, lấy cái gọi là 'Bản thảo rác không dùng đến' bỏ vào trong ngăn kéo cặp.
Sau khi xong việc, anh lại mở thẻ nhớ kia ra một lần nữa.
Đập vào mắt là hình chụp Trần Kỳ Chiêu, cơ thể cậu thả lỏng ngồi ở rìa sân bóng, tay tùy ý đặt lên chân, hình như là vừa vặn chặt nắp bình, nghiêng đầu nói chuyện với bạn học bên cạnh. Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng trên gương mặt đối phương vì vận động mà hơi ửng đỏ, anh nhắm hờ mắt lại, đưa tay cầm lấy nước ấm.
Anh tắt hình chụp đi, mở lại văn kiện được gửi từ phòng thí nghiệm.
Dầu thơm nhà họ Trần,... và người theo dõi Trần Kỳ Chiêu.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài sâu thẳm, sau đó nhập một dòng từ khóa lên website.
Nhà cao tầng san sát, trên đường xe cộ lưu thông không ngừng.
Tiểu Chu cầm cà phê vừa mua được đi qua khu vực nhân viên, anh ấy bắt chuyện với vài người rồi ngáp một cái đi vào văn phòng, sau đó có người cầm tài liệu tới gõ cửa hỏi thăm, tài liệu mang đến là từ công ty Phi Hoành gửi tới, anh ấy nhanh chóng xác định nội dung công tác hôm nay sau đó cầm mấy phần tài liệu vội vàng ra ngoài đóng dấu.
Mấy ngày nay không hiểu sao, lượng công việc của anh ấy bắt đầu tăng lên thẳng tắp, công việc nào cũng rơi trên người anh ấy dù ít hay nhiều.
Chỉ thị của ông chủ cũng trở nên phức tạp, không kêu anh ấy chạy đến văn phòng giám đốc Trần thì cũng thường xuyên sai anh ấy chạy ngược chạy xuôi đi lấy tài liệu, số lần gọi điện thoại mỗi ngày cũng dần dần tăng cao.
Mà hai ngày nay ông chủ cũng đột nhiên chịu khó tới công ty, lúc không có tiết học là lại chạy tới công ty, nhưng cũng không làm gì khác, ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu với âm thanh thông báo của Wechat rất lộ liễu, hoặc là gọi điện thoại cãi nhau với người ở đầu dây bên kia.
Tất cả những điều này tựa như là một bài kiểm tra đột xuất, khiến Tiểu Chu rất bất đắc dĩ dùng hết tâm tư để ứng phó, cố gắng để ông chủ hài lòng.
"Tiểu Chu, tối nay đến chỗ tôi một chuyến." Trợ lý Từ đúng lúc đi đến, thấy thế nói: "Có đồ muốn đưa cho cậu."
Tiểu Chu đáp một tiếng ừ, cúi đầu nhìn xem tài liệu vẫn chưa đóng dấu, trên mặt mang theo mấy phần khó hiểu.
"Trợ lý Chu, lại tới tầng 7 rồi?"
"Mấy ngày nay nhìn có vẻ bề bộn nhiều việc ha!"
Người đến phòng đóng dấu rất nhiều, nhìn thấy Tiểu Chu liền nhao nhao chào hỏi.
Tiểu Chu tùy tiện đáp hai câu lấy lệ, cầm tư liệu đến văn phòng ông chủ, đưa xong lại rẽ đường khác đến chỗ trợ lý Từ.
Phòng ban của Trần Kỳ Chiêu trong công ty thiếu người là sự thật, thời gian càng dài, người thảo luận cũng càng nhiều.
Nhìn thấy trợ lý duy nhất của Trần Kỳ Chiêu bận rộng cả ngày, nhất là khi lượng công việc tăng lên, các nhân viên thảo luận với nhau cũng sôi nổi hơn.
Phòng giải lao nói đến náo nhiệt, người lui tới cũng nhiều.
"Gần đây trợ lý Chu thường xuyên đi đến chỗ tiểu Trần tổng ha?"
"Có thể là hạng mục khác, không phải nghe nói là lão Trần tổng muốn nâng đỡ cậu hai sao? Có thể là từ hạng mục của bên tiểu Trần tổng rút lại một hạng mục cho cậu ấy, nếu vậy thì phải chịu khó chạy rồi."
"Vậy cũng đúng, hai ngày trước hình như tôi nhìn thấy trợ lý Chu đi qua chỗ của lão Trần tổng, xem ra trong khoảng thời gian này lão Trần tổng thật sự coi trọng cậu hai."
"Nhưng quan hệ của cậu hai với tiểu Trần tổng vẫn rất kém, hôm qua khi tôi đi ngang qua, còn nghe được tiếng cậu hai gọi điện thoại cãi nhau với tiểu Trần tổng. Tôi nghe nói là tiểu Trần tổng muốn trợ lý Chu đến bộ phận của anh ấy làm việc, kết quả cậu hai không cho."
Có một người đàn ông đang pha cà phê hòa tan, nghe trong phòng giải khát đang nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng đổ một ít đường vào trong cà phê.
Đi tầng 13 thật ư? Mấy ngày nay trợ lý của Trần Kỳ Chiêu đúng là hành động thường xuyên hơn.
Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt chú ý đến con số của thang máy hiện lên mờ mờ trên tấm kính, sau đó mới rời khỏi.
Trong văn phòng Trần Thời Minh.
Trợ lý Từ cầm tài liệu đi vào văn phòng, nhìn thấy cấp trên đang xem giám sát trên bàn làm việc, mở miệng nói: "Ông chủ, tôi cho người mang Tiểu Chu đi đến tầng 13, phòng họp chừa cửa cho anh ấy để anh ấy đi vào bên trong làm người ghi chép cuộc họp."
Trong khoảng thời gian này cũng không biết cấp trên bị làm sao vậy, lúc trước đều là để người khác đưa tài liệu đến văn phòng cậu hai, ngẫu nhiên còn phải chuyển qua tay mấy người, nhưng bắt đầu từ ba ngày trước liền không thích hợp, có tài liệu gì hoặc là chuyện khẩn cấp gì đều để Tiểu Chu chạy đi làm, quan trọng nhất là cậu hai thế mà không có phát cáu với cấp trên.
Trợ lý Từ suy nghĩ về quan hệ thất thường của cấp trên với em trai hồi lâu, càng không nắm chắc được ý nghĩ của cấp trên.
Lúc này, cấp trên đột nhiên mở miệng nói: "Không cần, để Tiểu Chu nghỉ nửa ngày."
Rót nước nóng vào trong ly, cuộc thảo luận xung quanh lộ ra tin tức càng ngày càng nhiều, cậu ta như một nhân viên bình thường đang nghỉ ngơi, lợi dụng thời gian pha một ly cà phê, gom góp tin tức từ bốn phương tám hướng.
"Cũng không phải, gần đây trợ lý Chu với trợ lý Từ cũng thân thiết hơn."
"Lúc nãy hình như trợ lý Chu đi đến chỗ của trợ lý Từ, không biết bọn họ lại thảo luận cái gì."
"Đúng vậy, tôi vừa nghe được có người để trợ lý Chu đến tầng 13, không phải hôm nay ở đó muốn mở cuộc họp thương nghị gì đó à?"
Ly nước bốc hơi nóng, người đàn ông quấy cà phê, sau đó rời khỏi phòng giải khát đi ra ngoài hướng về cửa kính.
Thang máy cho nhân viên ở một bên khác, cậu ta quét mắt nhìn về văn phòng của cậu hai nhà họ Trần ở cách đó không xa, vừa định trở lại chỗ làm việc, chợt thấy Tiểu Chu từ văn phòng của Trần Kỳ Chiêu đi ra, sau đó đi đến chỗ thang máy.
Cậu ta như có điều suy nghĩ, bưng cà phê đi ra ngoài mấy bước, tựa ở cửa kính nhìn Tiểu Chu đi vào thang máy.
Trợ lý Từ: "Hả?"
Trần Thời Minh nhìn tầng có văn phòng của Trần Kỳ Chiêu qua camera giám sát, chú ý tới người nào đó theo đuôi Tiểu Chu.
Một lần xuất hiện là trùng hợp, nhưng nhiều lần chính là chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro