Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62


Ở đời trước, Trần Thời Minh đã gặp tai nạn ở đường Bàn Sơn.

Có một số việc dường như đã được an bài sẵn, và hình như chúng đã được sắp đặt từ rất lâu trước kia rồi.

"Tình hình giao thông ở đường Bàn Sơn quả thật rất phức tạp." Trương Nhã Chi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu, bà cảm thấy cảm xúc của cậu hình như không có dao động gì nhiều, nên mới tiếp tục nói: "Bên đó có rất nhiều khu dân cư, xung quanh còn có các cửa hàng và trường tiểu học. Lúc ấy cũng có nguyên do bởi trời mưa khiến tầm nhìn bị hạn chế, sớm biết thế lúc ấy mẹ nên phái xe đến đón, nếu thế thì dì Phó của con cũng sẽ không cần phải qua đối diện chờ xe."

"Chú Lâm có biết chuyện này không ạ?" Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Biết chuyện vợ của chú ấy ngoài ý muốn gặp chuyện không may."

"Chú Lâm của con biết, lúc đó ông ấy đang đi công tác với ba con, nhận được tin của người nhà báo nên lập tức trở về." Trương Nhã Chi thở dài: "Nhưng đời người vô thường, ai có thể ngờ được sẽ xảy ra loại chuyện này... Lúc đó mẹ nói lái xe đi đón bà ấy, bà ấy nói lái xe đi qua đó thì phiền quá nên từ chối."

Trần Kỳ Chiêu nghe Trương Nhã Chi nói xong chuyện trước kia, cùng bà thu dọn lại phòng sách xong thì trở về phòng.

Chuyện đầu tiên khi trở về phòng là cậu đi tìm kiếm về vụ tai nạn xe ở đường Bàn Sơn năm đó, bởi vì thời gian đã qua lâu rồi, trong những năm đầu việc giám sát giao thông cũng rất mơ hồ, chỉ có thể tìm thấy vài tin tức nhỏ được đưa lên. Chuyện này đại khái là người say rượu lái xe vượt đèn đỏ, trược tiếp đâm vào lối đi bộ ở đường Bàn Sơn, là một tai nạn nghiêm trọng làm 6 người chết 12 người bị thương.

Những tai nạn lớn như thế thì tương đối ít gặp, nhưng không phải không có.

Chỉ dựa vào những bài báo trên mạng như thế dù sao vẫn có chút phiến diện, Trần Kỳ Chiêu chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Chu, sau đó đến phòng thay đồ lấy áo khoác rồi tính xuống lầu.

Nhưng mà lúc cậu vừa mới xuống lầu thì gặp Trương Nhã Chi, bà thấy cậu thì gọi lại: "Tiểu Chiêu, con đi đâu thế?"

Trần Kỳ Chiêu tùy tiện nói: "Có chút việc cần phải đến Phi Hoành một chuyến, trước giờ cơm chiều con sẽ về."

"Công ty gì chứ... Bệnh của con còn chưa khá lên đâu đấy." Trương Nhã Chi vừa nghe là chuyện công ty thì cũng không ngăn cản cậu: "Con mặc ít quá, khoan đã, thay quần áo dày hơn chút đi."

Lúc Tiểu Chu đến nhà họ Trần đã hơn ba giờ chiều, cậu đứng ở trong ga ra nhìn ông chủ của mình từ trong biệt thự đi ra, ăn mặc kín mít, từ xa nhìn giống hệt quả bóng. Vừa khéo anh ấy đang chạy ở bên ngoài, ông chủ chỉ cần gọi một cuộc anh ấy đành phải rẽ sang đây đón người.

Đợi cho ông chủ lên xe, anh ấy đã thấy ông chủ mình cởi áo khoác ra, cởi từng cái từng cái một.

Tiểu Chu hỏi: "Ông chủ, chúng ta đi đâu đây ạ?"

Trần Kỳ Chiêu tháo khăn quàng cổ xuống, thấy Tiểu Chu đã rẽ khỏi khu biệt thự, lại nói: "Đi đến đường Bàn Sơn."

Lúc ra ngoài có hơi phiền phức, lái xe duy nhất trong nhà là chú Lâm còn đang nghỉ phép, lái xe khác trong nhà đều đã đi ra ngoài. Trần Kỳ Chiêu đến bãi đỗ xe lấy cớ học lái xe để thi lấy bằng lái xe lại, chẳng qua bằng lái xe chắc cuối tuần mới có, muốn đi đâu cũng không tiện chỉ có thể để Tiểu Chu đến đón người.

Đường Bàn Sơn cách nhà họ Trần không xa lắm, chưa đến mười phút, Tiểu Chu đã chạy đến gần đường Bàn Sơn rồi.

Trần Kỳ Chiêu kêu Tiểu Chu đi tìm một chỗ đậu xe, sau đó xuống xe quan sát đường này.

Mấy năm gần đây, thành phố S đã quy hoạch đường xá, đường Bàn Sơn cũng được sửa chữa lại. Bây giờ chỉ là một đường lớn bình thường, đợi mấy năm sau nữa quy hoạch xong rồi, nơi này cũng sẽ tấp nập hơn. Bây giờ tình hình giao thông cũng không khác trên mạng nói lắm, cậu đi bên phải đường mắt liếc nhìn công trình kiến trúc xung quanh, ở phía trước cách đó không xa cậu còn có thể nhìn thấy bệnh viện nữa.

Trần Kỳ Chiêu dùng bản đồ tra thời gian đến bệnh viện bên đấy, không nhiều không ít, đi bộ chừng mười phút là đến.

Bây giờ đường vẫn chưa quy hoạch, đường này và nơi lúc ấy xảy ra tai nạn xe cũng không khác nhau nhiều lắm, Trần Kỳ Chiêu dựa theo hướng dẫn tìm tuyến đường đi bộ, cảm thấy có chút nghi ngờ.

Nơi này cũng không thuận đường, vậy sao lúc trước dì Phó lại đi đến chỗ này?

Cậu cầm theo bản đồ trên di động so sánh, tìm được nơi xảy ra sự cố, chú ý đến những cửa hàng xung quanh.

"Ông chủ, đậu xe xong rồi ạ." Tiểu Chu chạy đến.

Trần Kỳ Chiêu lấy ảnh chụp ra gửi anh ấy, sau đó nói: "Cậu đến hỏi thăm những người gần đây thử, hỏi họ có từng gặp qua ông ấy không."

Tiểu Chu cầm di động của mình nhìn lướt qua tấm hình, nhận ra người này là lái xe nhà ông chů.

Trong lòng anh ta thấy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức cầm theo hình chụp đến gần đấy hỏi thử tình hình.

Trần Kỳ Chiêu đứng ở ven đường chờ, chú ý thời gian chuyển đèn giao thông ở lối đi bộ trên ngã tư.

Tiện thể đi vào cửa hàng tạp hóa ở giao lộ gần đó hỏi thử tình hình, Trần Kỳ Chiêu tiện tay cầm mấy món đồ rồi ra tính tiền, sau đó mới hỏi thăm: "Chị ơi, cho em hỏi chút chuyện, chị có từng gặp qua người này chưa ạ?"

Chị gái trong cửa hàng tạp hóa thấy Trần Kỳ Chiêu mua rất nhiều đồ, nên nhanh chóng tiến lên nhìn thử: "Nhìn có hơi quen quen nha."

Trần Kỳ Chiêu nói: "Ông ấy đã đến đây rồi ạ?"

"Chắc là ai đó ở gần đây ấy, nhìn trông rất quen."Chị gái vẫn còn đang nhìn ảnh chụp, có người công nhân đi qua đưa mắt nhìn thử, sau đó nói: "Người này à, không phải trước kia thường xuyên đến đây lắm à?"

Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày: "Chú có ấn tượng không ạ?"

"Có, trước kia rất hay đến, nhưng năm trước không còn thấy đến nữa." Người công nhân nghĩ chút lại nói: "Người này còn rất kỳ lạ nữa, bởi vì ông ấy thỉnh thoảng sẽ mặc vest, cho nên tôi nhớ rất rõ. Trước kia ông ấy rất hay đến cửa hàng đồ chơi ở đối diện, hay là cậu qua đó hỏi thử xem?"

"Vâng, cảm ơn ạ." Trần Kỳ Chiêu mang theo một túi đồ rời khỏi cửa hàng tạp hóa, sau đó lại tiện đường hỏi mấy cửa hàng khác nữa, đều là cửa hàng mới nên không biết người này.

Năm đó, lúc xảy ra tai nạn xe ở đường Bàn Sơn này, Trần Kỳ Chiêu cũng chỉ tính đến hỏi chút thôi, không ngờ chú Lâm không chỉ đến đây mà còn thường xuyên đến nữa.

Muốn điều tra hành trình lái xe quả thật có hơi khó khăn, tính cách chú Lâm khá thành thật và rất trầm lặng, cũng không nói chuyện nhiều. Lúc có công việc, ông sẽ chạy qua lại giữa chỗ của Trần Kiến Hồng hoặc là Trương Nhã Chi, lúc không có việc thì ở nhà... Chỉ là lịch trình của ông ấy có thể sẽ đi qua trạm xăng dầu, cửa hàng tiện lợi, trung tâm thương mại.

Nếu không đến đây nhìn một chút, cậu chắc cũng không biết ông ấy thường đến nơi này.

Trần Kỳ Chiêu có chút suy nghĩ, không bao lâu, cậu thấy Tiểu Chu từ lối đi bộ bên kia đi đến.

Tiểu Chu: "Ông chủ, tôi hỏi thăm một vòng, thì có hai người có ấn tượng với ông ấy."

Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn xung quanh, đưa cho cậu bình nước mới mua ở cửa hàng tạp hóa: "Lên xe nói."

Sau khi lên xe, Tiểu Chu uống một ngụm nước rồi bắt đầu nói: "Trước kia người này hay đến đây một mình, cũng chỉ một hai năm trước thôi nhưng gần đây rất ít khi đến. Sau đó lại ngồi ngay chỗ tôi vừa đi, giống như nhìn lối đi bộ bên kia, lúc người khác nói chuyện người này cũng hay trả lời lại. À đúng rồi, đối diện không phải có cửa hàng bán đồ chơi à?"

"Cửa hàng đồ chơi?" Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn.

"Đúng thế, tôi vừa hỏi chủ cửa hàng đồ chơi. Lúc mới hỏi, chủ cửa hàng đồ chơi cũng không nói gì, còn tưởng rằng tôi là phóng viên đến hỏi thăm tình hình gần đây." Tiểu Chu nói tiếp: "Sau đó anh ấy mới nói, người này phá chuyện làm ăn của anh ấy. '

Trần Kỳ Chiêu tự hỏi: "Tại sao lại phá chuyện làm ăn?"

"Thỉnh thoảng có bố mẹ đưa con đi mua đồ chơi..." Tiểu Chu nói: "Rất quá đáng, không phải cửa hàng đồ chơi gần bồn hoa thôi sao, ông chủ nói thỉnh thoảng có vài phụ huynh đưa con đến đó mua đồ chơi, thì ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào mọi người, cũng không biết có phải ông ấy ghét trẻ con không, và thậm chí có lần ném nước khoáng vào mấy người phụ huynh, xém chút đã ầm ĩ lên rồi."

"Sau đó thì sao?" Trần Kỳ Chiêu cau mày nhìn Tiểu Chu. 

"Không có sau đó, ông chủ cùng ông ấy cãi nhau, sau đó ông ấy cũng không đến đây nhiều nữa."

Anh nói đến đây còn có chút bực bội: "Lúc trước tôi gặp qua chú Lâm rồi, tôi cảm thấy bình thường chú Lâm cũng không hay xúc động như thế."

"Phải không?" Trần Kỳ Chiêu hơi cụp mắt xuống, nghĩ đến chuyện lúc trước ở trong xe hỏi qua chú Lâm.

Cậu đột nhiên nở nụ cười: "Lúc trước nhìn thấy Tưởng Vũ Trạch, không phải cậu cũng cảm thấy người khác tốt sao?"

Tiểu Chu nói: "Hả? Cái này không so sánh được..."

"Ai biết được." Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn những nơi khác ngoài cửa sổ: "Lại hỏi thêm một chút nữa đi."

Trần Kỳ Chiêu và Tiểu Chu đi lòng vòng gần đó, nhưng hầu hết các cửa hàng đều đổi người khác, mọi người chỉ nhớ rằng ở đây đã từng xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, ngoài ra họ không nhớ rõ bất cứ điều gì khác nữa.

Về đến nhà đã hơn sáu giờ, Trương Nhã Chi đang vẽ tranh trong vườn, còn một lúc nữa mới đến bữa tối.

Thấy quản gia cũng ở đây, cậu thuận miệng hỏi chút chuyện.

"Thật ra chuyện này ông chủ cũng rất quan tâm, sau sự cố năm đó ông ấy cho ông Lâm nghỉ nửa năm để điều chỉnh tâm trạng, cũng lo tang lễ cho vợ con ông ấy. Lúc đầu bà chủ cũng có tự trách mình, vốn dĩ lúc đầu bà chủ muốn để ông Ngô đến đón hai mẹ con cô Phó, chính tôi gọi điện thoại đấy, nhưng mà cô Phó từ chối hình như muốn mua cái gì đó."

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Mua cái gì?"

"Lúc đó trời mưa to gió lớn, tôi cũng không biết họ mua cái gì." Quản gia bối rối hỏi: "Sao đột nhiên cậu hai lại quan tâm đến chuyện này thế?"

Trần Kỳ Chiêu thuận miệng nói vài câu: "Tôi cùng mẹ sắp xếp lại album, nhìn thấy con của dì Phó thì có chút tò mò."

Quản gia nói thêm: "Buổi tối ông chủ có thể trở về trễ, chắc là hơn tám giờ."

"Tôi biết rồi." Trần Kỳ Chiêu dứt khoát lên lầu, cậu cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nên chia sẻ vị trí đường Bàn Sơn cho Trần Thời Minh, thuận tiện nói chuyện tai nạn xe này ra, sau đó gửi email yêu cầu kiểm tra những chuyện xảy ra ở đường Bàn Sơn thời gian này.

Không có chứng cứ nghi ngờ, cuối cùng rất có thể bị loại trừ.

Trần Thời Minh điều tra toàn bộ câu chuyện, người lái xe có thể là một trong những mục tiêu anh ấy nghi ngờ, nhưng trước đó không có chứng cứ, nên chuyện này không thể kết luận được.

Cho nên đôi lúc cũng nên ép bức đối phương một chút.

Nhưng làm việc thì không thể nóng vội, mục tiêu còn ở phía trước, cậu còn cần phải chờ một chút.

Trần Kỳ Chiêu châm một điếu thuốc, ngồi xếp bằng ở trên ghế, ánh mắt đảo ra bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, tâm trạng bình tĩnh.

Cậu không có hút, cứ tùy ý để điếu thuốc cháy từ đầu đến cuối, cuối cùng lại nhẹ nhàng ném nó vào trong gạt tàn.

Di động trên bàn rung lên một chút, Trần Kỳ Chiêu lấy lại tinh thần, nhìn thấy thông báo có tin nhắn wechat xuất hiện trên màn hình khóa. Cậu ngừng suy nghĩ, cầm di động liếc nhìn tin nhắn.

Thẩm Vu Hoài lại gửi cho cậu một tấm ảnh hình cây xương rồng khác.

Đôi mắt Trần Kỳ Chiêu hơi sáng lên, cầm di động đến cạnh giường, khi bấm vào ảnh phóng to nó lên không còn nhìn thấy ảnh ngược trên tấm thủy tinh như lần trước nữa.

[Chiêu: Anh ở nhà à?]

[Thẩm Vu Hoài: Ừm, hôm nay nghỉ.]

Ngón tay Trần Kỳ Chiêu chọc chọc trên màn hình, lơ đãng nhớ về giấc mơ kỳ lạ mà cậu nhìn thấy mấy ngày hôm trước.

Cậu dứt khoát gửi lời mời gọi video sang bên kia, không lâu sau đối phương đã chấp nhận.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại.

Lọt vào ánh mắt cậu chính là Thẩm Vu Hoài với bộ đồ mặc ở nhà, trên tay còn đang cầm một bình tưới cây, sau khi kết nối với video anh tùy tiện đặt bình tưới cây lên ghế ở gần đẩy và nói: "Sao đột nhiên lại muốn gọi video thế?"

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu lướt qua người của Thẩm Vu Hoài một chút rồi dừng lại, sau đó cậu nói: "Nhìn xương rồng rất thú vị, không phải anh trồng rất nhiều sao?" 

Thẩm Vu Hoài nghe xong liền quay máy quay video về những chậu cây đầy kín trên ban công, trên đó được đặt rất nhiều cây cối mà Trần Kỳ Chiêu không biết tên, anh nói: "Em muốn nhìn cái nào?"

Trần Kỳ Chiêu: "Cái bên trái kia kìa."

Thẩm Vu Hoài cười cười: "Bên trái rất nhiều, em nói cái nào?"

Trần Kỳ Chiêu tùy tiện nói một cái.

Thẩm Vu Hoài bước đến, hướng camera về phía trong chậu cây, ngoài video ra còn truyền đến giọng nói giới thiệu nữa.

Trần Kỳ Chiêu nhìn bàn tay của Thẩm Vu Hoài xuất hiện trong máy ảnh, đang nghịch chậu cây, làm cho ánh sáng chiếu vào chậu cây, hiệu quả của video càng rõ nét hơn.

Thẩm Vu Hoài nói: "Như này hình như không đẹp lắm, chờ lúc nào rảnh sẽ mang đến cho em nhìn."

Trần Kỳ Chiêu ừm một tiếng, ánh mắt vẫn ngừng trên bàn tay của Thẩm Vu Hoài.

Quả thật trong video nhìn không rõ... quá xa, không rõ ràng như trong mơ. Nghĩ đến cảnh trong mơ kia, ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng một lúc, cậu nghe thấy giọng của Thẩm Vu Hoài, mở miệng nói: "Anh Hoài này, chậu hoa bên phải là cây gì thế?"

Thẩm Vu Hoài điều chỉnh máy ảnh: "Cái nào?"

Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy anh đẩy mấy cành lá ra, cậu chụp lại bàn tay xuất hiện trong video, giọng nói vẫn không thay đổi: "Không có, có lẽ là em nhìn nhầm rồi."

Buổi tối, khi Trần Thời Minh ăn xong, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình nổi tiếng với Trương Nhã Chi.

Nhìn gương mặt Trần Kỳ Chiêu có chút mệt mỏi, quẹt quẹt điện thoại như đang xem gì đó.

Trần Thời Minh ho một cái.

Trương Nhã Chi quay đầu nhìn anh ấy: "Cổ họng không khỏe sao?"

"Không phải." Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu, nhưng hình như cậu không thấy ánh mắt ám chỉ của anh ấy.

Không còn cách nào khác anh ấy đành phải đến ngồi bên cạnh Trần Kỳ Chiêu, trước đó Trần Kỳ Chiêu đột nhiên gửi tin tức về vụ tai nạn xe cộ ở đường Bàn Sơn cho anh ấy, sau đó thì không trả lời tin nhắn nữa.

Trương Nhã Chi nghi ngờ nhìn anh em hai người, đặc biệt là Trần Thời Minh còn đang mặc vest, có vẻ không phù hợp với chỗ này, bà nghi ngờ hỏi: "Tối nay con không có việc gì làm à?"

Trần Thời Minh: "Không có việc gì, cùng mẹ xem ti vi."

Trương Nhã Chi nghi ngờ nhìn hai anh em, thấy họ không có phản ứng gì khác, cuối cùng cũng tập trung vào bộ phim truyền hình, thấy sự chú ý của bà đã chuyển qua, Trần Thời Minh nghiêng đầu nhìn Trần Kỳ Chiêu giấu di động của mình ra sau.

Trần Thời Minh: "Anh cũng không nhìn di động của em."

Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng: "Thật à?"

"Em muốn làm gì?" Trần Thời Minh thấp giọng nói: "Chú Lâm đã nghỉ phép một tuần rồi đấy, nếu bây giờ không tra được chứng cứ, sợ cứ tiếp tục sẽ rút dây động rừng."

"Không muốn gì cả." Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng ở ảnh chụp màn hình đoạn video trong điện thoại, cậu ấn tắt di động, thản nhiên nói: "Người sốt ruột không phải chúng ta, không có chứng cứ thì chờ họ thả chứng cứ... cứ nghỉ thôi, đợi lâu, có người sốt ruột."

Đối với Trần Kỳ Chiêu mà nói, mấu chốt chính là sự an toàn của người nhà cậu.

Một khi một sợi dây được nâng lên, cậu có đủ kiên nhẫn để chờ đợi con mồi... cậu mặc kệ chú Lâm có bao nhiêu nỗi khổ hay nguyên nhân là gì, bây giờ người đang làm dưới mí mắt cậu, theo dõi trong biệt thự, Trần Thời Minh ngầm chờ đợi, muốn nhìn chằm chằm một người như thế thật sự rất đơn giản.

Trần Thời Minh cau mày, trầm ngâm nghĩ về lời nói của Trần Kỳ Chiêu: "Chuyện còn lại, chờ ngày mai có kết quả Tiểu Từ mang đến, anh lại đưa cho em."

"Ngày mai em không ở đây." Trần Kỳ Chiêu nói

Trần Thời Minh: "Thế em đi đâu?"

Trần Kỳ Chiêu ngơ vực nhìn anh ấy: "Hết bệnh rồi không phải nên trở về trường đi học à?"

Trương Nhã Chi đang xem ti vi bỗng nhiên quay đầu sang, bà nghĩ đến lời bác sĩ nói: "Sao lại đi học sớm thế được? Khoảng thời gian này ở nhà đi, để lái xe đưa con đi học."

"Con chỉ phát sốt thôi, bây giờ đã hết được mấy ngày rồi, kiểm tra sức khỏe cũng không còn vấn đề gì khác nữa mà?"

Trần Kỳ Chiêu ngừng một lát nói: "Ở trường học đi học cũng tiện, cuối tuần con lại về."

Đi học chỉ là phụ, chủ yếu có chút việc muốn đi ra ngoài.

Trương Nhã Chi hỏi: "Thế khi nào đi?"

Trần Kỳ Chiêu: "Sáng ngày mai ạ."

Chỉ còn ba ngày nữa là đến thứ bảy, Trương Nhã Chi lo lắng không mang đủ quần áo, buổi sáng trước khi đi ra ngoài liền đưa cho cậu một bộ quần áo, Trần Kỳ Chiêu vừa xách một cái túi, vừa lề rề theo xe Trần Thời Minh ra ngoài, sau khi lên xe cậu thuận miệng nói: "Anh hối trung tâm bên kia nhanh lên đi, sao bằng lái xe của em vẫn chưa được cấp thế?"

"Em mất bao lâu để thi xong môn thứ tư thế?" Trần Thời Minh thấy cậu cởi khăn quàng cổ, lại nói: "Quấn vào."

Trần Kỳ Chiêu: "Trong xe anh nóng quá."

Trần Thời Minh nhìn trợ lý Từ, anh ta vội vàng mở cửa sổ phía sau, Trần Thời Minh lại nói: "Đã thoáng gió rồi."

Trần Kỳ Chiêu: "...

Xe chạy ra khỏi ga ra, nhìn qua cửa sổ, Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn căn phòng phía trên ga ra, dường như nhìn thấy tấm rèm đằng kia đung đưa hai lần.

Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Trương Nhã Chi đang nói chuyện với quản gia cách đó không xa, liền quấn khăn quàng cổ lại một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro