Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59


Chú Lâm...? Trần Thời Minh có chút ngoài ý muốn với người Trần Kỳ Chiêu chỉ, anh ấy khẽ cau mày: "Tại sao lại là chú ấy? Vậy không hợp lý."

Nếu như những thứ dầu thơm có độc là do lão Lâm đổi hoặc an bài thì ý đồ của ông ấy là cái gì? Đó cũng là một không gian kín, ông ấy cũng đang ngồi trên ghế lái, ông ấy còn hít dầu thơm nhiều hơn bố anh ấy Trần Kiến Hồng, ở lâu trong hoàn cảnh như vậy, thân thể của ông ấy cũng giống bố anh ấy đều chịu ảnh hưởng. Trần Thời Minh cân nhắc quá nhiều nghi phạm nhưng thành thật mà nói lão Lâm là người có hiềm nghi thấp nhất.

"Thời gian tiếp xúc của chú ấy với xe là dài nhất, ở lâu trong xe cũng là chú ấy." Trần Kỳ Chiêu nhìn Trần Thời Minh, nói suy đoán của mình: "Điều tra của anh cũng phát hiện, những dầu thơm này cũng phải đổi ít nhất từ nửa năm, trong vòng nửa năm chú ấy lái xe với mùi dầu thơm, là người có khoảng cách gần nhất với dầu thơm nếu chú ấy không phát hiện chính là đáng ngờ."

Hoặc chú Lâm thật sự không phát hiện mùi nước hoa có vấn đề, mà người khác thay đổi nước hoa cũng không có gì để nói. Đầu tiên nước hoa là do trong nhà chuẩn bị, theo cậu biết Trương Nhã Chi thích nhiều mùi, ở trong ở phòng chứa đồ chuẩn bị tầm mười loại dầu thơm, lại thêm dầu thơm trước đó bị thay đổi, nếu có mùi khác sẽ lập tức khiến người khác hoài nghi...

Mà thời gian xe dừng ở trung tâm bảo dưỡng ngắn, mỗi lần thợ phụ trách sửa chưa chắc đã giống nhau, người đó làm sao qua mặt được các thợ bảo trì ở đấy thay đổi dầu thơm. Hoặc là người ở trung tâm không bận tâm dầu thơm, ngẫu nhiên chuẩn bị một bộ có hình dáng tương tự, điểm đáng ngờ của chú Lâm lại càng lớn hơn, hơn nữa ông ấy làm lái xe nhất định sẽ phát hiện ra điểm khác biệt.

"Khả năng cửa hàng dầu thơm có vấn đề nhưng hộp dầu thơm tinh xảo xuất hiện trong xe chúng ta, anh không cảm thấy kỳ quái hay sao?" Trần Kỳ Chiêu nói: "Người hầu trong nhà ít có khả năng tiếp xúc được nhưng thời gian dài lái mấy chiếc xe kia là chú lâm."

Có lẽ người chuẩn bị dầu thơm là Trương Nhã Chi nhưng thường xuyên tiếp xúc với nhà để xe - lão Lâm hoàn toàn có cơ hội lúc Trần Kiến Hồng hoặc những người khác tiếp xúc với dầu thơm, đem dầu thơm sắp xếp trên xe. Hoặc là ông ấy có thể làm người trung gian, nói cho Trương Nhã Chi, Trần Kiến Hồng rất thích mùi hương nào... Giống như trước kia, muốn khống chế mùi hương đến mùi chính xác mà còn không làm cho người khác nghi ngờ, đối với lão Lâm mà nói đây là một chuyện rất đơn giản.

Trần Thời Minh biết rõ, hồi trẻ lão Lâm làm việc ở nhà họ Trần, làm người lái xe cho bố anh ấy Trần Kiến Hồng nhiều năm, lúc đợi còn thường xuyên đến đón anh ấy đi học, người có thời gian tiếp xúc dài nhất đúng là lão Lâm. Nhưng chính bởi vì là lão lâm nên Trần Thời Minh mới không nghĩ ra, anh ấy càng hy vọng kẻ tình nghi là nhân viên ở bãi đỗ xe bởi vì tiền mà không hy vọng kẻ tình nghi này xuất hiện ở biệt thự nhà họ Trần.

Một Tưởng Vũ Trạch, một Lâm Sĩ Trung... bây giờ còn tăng thêm một lão Lâm.

Kết quả như thế, đến anh ấy có chút không tin được huống chỉ nói đến Trần Kiến Hồng lúc nào cũng tin tưởng bọn họ.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh, hình như là Trương Nhã Chi lại đây.

Hai anh em ăn ý ngừng lại, Trần Thời Minh nói: "Chuyện còn lại anh sẽ đi điều tra."

Cửa mở, theo sau Trương Nhã Chi là người hầu, trên khay để bữa tối của Trần Kỳ Chiêu. Bà thúc giục Trần Thời Minh xuống ăn cơm, mình ngồi cạnh giường Trần Kỳ Chiêu, giống như muốn bón cậu ăn.

Trần Kỳ Chiêu đã tỉnh táo, cũng không ốm đến mức không cần nổi thìa: "Con có thể tự ăn."

Trương Nhã Chi có chút tiếc nuối, đành phải đưa đồ ăn qua: "Có khó chịu không? Sốt có thể không trong miệng không có hương vị, mấy ngày nay vẫn phải nghỉ ngơi nhiều vào, mẹ giúp con xin nghỉ bên trường học."

"Không khó chịu." Trần Kỳ Chiêu ăn mấy thứ linh tinh, trong đầu còn đang suy nghĩ chủ đề cậu với Trần Thời Minh trao đổi.

Thật ra nghi chú Lâm cũng có thêm nguyên nhân chủ quan, chuyện tai nạn xe cộ của Trần Thời Minh đời trước. Cậu không xác định được kiếp trước có máy GPS hay không, mà Tưởng Vũ Trạch đã sớm an bài người bên trong đoàn trợ lý của Trần Thời Minh, cậu không xác định được kiếp trước Tưởng Vũ Trạch đến cùng có bao nhiêu chân tay nhưng có thể xác định được anh ta cũng thuê một người lái xe tải.

Giả như không có GPS, tuyến đường hành động của Tưởng Vũ Trạch rất có thể là thông qua trợ lý của Trần Thời Minh biết được hành trình ngày hôm đó của Trần Thời Minh, sớm bảo tài xế lái xe chuẩn bị sẵn sàng, lúc xe Trần Thời Minh xuất hiện thì đâm vào. Nhưng nói đến sự khả thi của kế hoạch này thực tế tỷ lệ thành công chỉ có một nửa, đầu tiên tài xế lái xe cần duy trì tốc độ chạy xe nhất định mới không khiến người khác hoài nghi, tiếp theo người đó cần ở Đường Bàn Sơn đâm chính xác vào Trần Thời Minh...

Kế hoạch khả thi nhưng trong thực tế tỷ lệ thành công cũng chỉ có một nửa.

Đời này nơi Trần Thời Minh xảy ra tai nạn xe cộ là chỗ có tầm nhìn rộng dễ dàng khống chế, lợi dụng GPS và phán đoán thời gian trên đường tiến hàng một vụ tai nạn xe cộ nhân tạo, mà đời trước đường Bàn Sơn khá nhiều chướng ngại vật, lái xe tải không có cách nào phán đoán được vị trí từ khoảng cách xa... Nhưng nếu như ngoại trừ tài xế xe tải, ngay cả tài xế lão Lâm cũng là người Tưởng Vũ Trạch sắp xếp, đó hoàn toàn có cơ hội thương lượng và tạo ra sự cố tai nạn xe cộ kiếp trước mà Trần Thời Minh cũng không phát hiện.

Về sau điều tra tai nạn, vô lăng bên trong biến đổi, đại đa số mọi người bao gồm cả Trần Kỳ Chiêu đều cho rằng lúc đó thay đổi vô lăng là bản năng của lái xe để tránh một phần chấn thương nhưng nếu như không phải theo bản năng để tránh né va chạm đối diện mà lái xe cố tình điều chỉnh để đảm bảo chiếc xe có thể va chạm... Thì kết quả phỏng đoán hoàn toàn khác nhau.

Trước kia Trần Kỳ Chiêu cũng nghĩ tới chuyện này, hoặc là nói ban đầu cậu nghiêng về phía tin tưởng chú Lâm nhưng bây giờ các loại dấu hiệu khiến cậu đối với phần tín nhiệm này sinh ra nghi ngờ. Lái xe đúng là có nhiều năm kinh nghiệm điều khiển, ông ấy có thể tại lúc sự cố phát sinh dựa vào bản năng mà lẩn trốn, cũng có khả năng dự đoán được tai nạn đến, ôm thêm tâm trạng muốn đâm vào Trần Thời Minh.

Nhưng Trần Thời Minh mạng lớn, còn sống.

Lái xe chết rồi.

Người chết đều sẽ để khiến cho người khác mang lòng trắc ẩn, hơn nữa lại thêm tin tưởng người chết không nói dối.

Cho nên từ tình huống người lái xe chết bằng cách nào đó đã làm cho vụ tai nạn nhân tạo đó trở thành một tai nạn ngoài ý muốn.

"Nghĩ gì thế?" Đột nhiên Trương Nhã Chi nói.Trần Kỳ Chiêu lấy lại tinh thần: "Không có."

"Cháo cũng lạnh rồi." Trương Nhã Chi cười cười nói: "Ăn cháo, uống chút canh nữa."

Bà nhìn Trần Kỳ Chiêu húp cháo, ánh mắt lộ vẻ tươi cười dần dần phai nhạt đi.

Lúc Trương Nhã Chi chăm sóc con, bà cũng phát hiện vừa rồi con mình đang ngẩn người. Bà thấy con mình múc cháo đến vài phút, cũng không thấy cậu nói chuyện hay làm động tác, cứ yên tĩnh dừng lại ở đấy, giống như đang suy nghĩ chuyện gì khác, hồn ở trên mây.

Lần này Trần Kỳ Chiêu phát sốt, bà cố ý hỏi bác sĩ, bọn Trần Thời Minh cũng nói cậu ngủ ở văn phòng không có chú ý giữ ấm mới phát sốt, bà lại thêm nghiêng về việc trong lòng con có chuyện, đặc biệt khoảng thời gian này Trần Kỳ Chiêu càng ngày càng gầy, thời gian yên lặng tăng lên, có một số việc không thể kìm được lòng nghi ngờ của bà.

Trần Kỳ Chiêu ăn xong, sự bối rối lại nổi lên.

Sốt mang đến khác nhiều tác dụng phụ cho cơ thể, tay chân bủn rủn, đầu đau như kim châm, thân thể mệt nhọc,... Trần Kỳ Chiêu mất hai ngày mới xuống tầng ăn cơm, bởi vì bị Trương Nhã Chi cưỡng chế không cho phép đi ra ngoài, nhiều nhất cậu cũng chỉ có thể tới nhà thăm, trò chuyện với mấy người Nhan Khải Lân, những lúc khác đều ở phòng khách cùng Trương Nhã Chi xem ti vi.

"Mấy ngày nay mẹ không đi làm sao?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

Trương Nhã Chi thở dài, mới nói: "Mấy ngày nay mẹ ở nhà chăm sóc con, không đi đâu cả."

Trần Kỳ Chiêu: "..."

Trên TV phát các chương trình nổi tiếng, nữ sĩ Trương Nhã Chi trong lúc rảnh rỗi đều thích xem những phim truyền hình máu chó này, Trần Kỳ Chiêu bọc chăn cũng ngồi bên cạnh xem cùng, mấy năm không xem tivi thế mà cậu xem với Trương Nhã Chi 2 tiếng.

Trương Nhã Chi: "Người đàn ông này thật đáng ghét."

Trần Kỳ Chiêu gật gù, nghĩ tới người này xuất hiện cũng từng bạo lực gia đình xuất hiện trên hotsearch, thế là đáp lời nói: "Là người đàn ông bạo lực gia đình."

Trương Nhã Chi ngoài ý muốn nói: "Sao người đó lại bạo lực gia đình? Người này kết hôn rồi sao?"

Trần Kỳ Chiêu: "Bây giờ còn chưa kết hôn sao?... Con nhìn dáng vẻ của người này giống người đàn ông bạo lực gia đình."

Trương Nhã Chi lại chỉ một diễn viên khác: "Người này."

Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng, thế là trả lời: "Cũng như vậy đi."

Ở bên kia quản gia nghe được cuộc đối thoại của mẹ con hai người, nhất thời im lặng, cuối cùng vẫn hỏi: "Phu nhân, cơm trưa vẫn chuẩn bị theo thực đơn hôm qua sao?"

Trương Nhã Chi gật gù, chợt nghĩ tới cái gì đó, vì vậy bà vội vàng nói: "Chuẩn bị thêm phần cho một người ăn."

Trần Kỳ Chiêu không có nghĩ nhiều, xem diễn viên trong tivi, cậu xoay điện thoại rất lâu sau đó bảo trợ lý Từ đi chuẩn bị văn kiện. Trước đó ở thiết bị điện Phi Hoành ở phòng làm việc cậu ký hợp đồng hợp tác với Nhiếp Thần Kiêu, trước đó còn chuẩn bị không ít tư liệu về các nghệ sĩ nhỏ khác, đó là một phương án thay thế cho dự án vào thời điểm đó, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, tư liệu cũng đã chuẩn bị, không bằng trước tiên ký hợp đồng, về sau nếu mình thiếu người phát ngôn còn có thể lấy ra dùng, cũng có thể tránh được hợp tác với các nghệ sĩ giẫm phải mìn.

Nghĩ đến đây, cậu đếm kỹ tiền dư trong tay mình, trực tiếp gửi văn kiện cho Tiểu Chu, để Tiểu Chu bận rộn nói chuyện hợp tác đi, hạng mục Phi Hồng cũng bởi vì sự kiện Tưởng Vũ Trạch ra làm chứng cũng phải điều tra lại lần nữa, Phùng Nho Dật còn cố ý gửi tin nhắn nói cảm ơn, Trần Kỳ Chiêu đối với lời cảm ơn này không có cảm xúc gì, dù sao hợp tác với Phùng Nho Dật cũng chỉ là nhu cầu mỗi bên nhưng cậu biết sau khi trải qua chuyện này, hạng mục nhà họ Trần hợp tác với nhà họ Thẩm có Phùng Nho Dật - người có thái độ nghiêm khắc hỗ trợ giữ cửa ải, đoán chừng hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn...

Bên này cậu đang chơi điện thoại, bên kia Trương Nhã Chi với mấy chị em đang hàn huyrn, giống như đang nói đến tiệc tối gì đo.

"Tiệc tối gì thế?" Trần Kỳ Chiêu thuận miệng hỏi.

"Các phu nhân trong vòng chuẩn bị tiệc tối." Trương Nhã Chi nói: "Hai ngày nữa, mẹ suy nghĩ có từ chối hay không."

Chính là nhóm hữu nghị của những phu nhân... Trần Kỳ Chiêu nhớ được trước kia Trương Nhã Chi rất thích đi chơi.

"Mẹ ở nhà buồn bực không mệt sao?" Trần Kỳ Chiêu buông mắt tiếp tục chơi điện thoại, trong hộp thư bí mật cũng không có email mới, cậu nói: "Vậy thì đi thôi, tháng này mẹ không ra ngoài tụ tập rồi."

Trương Nhã Chi ngoài ý muốn: "Sao con biết tháng này mẹ không ra ngoài?"

Trần Kỳ Chiêu tùy tiện tìm một cái cớ: "Nghe quản gia nói, gần đây mẹ tan làm liền về nhà, không có ra ngoài."

Trương Nhã Chi trừng mắt với quản gia bên cạnh.

Quản gia không giải thích được suy nghĩ một chút, ông có từng nói sao?

"Vậy con đồng ý với mẹ không được vụng trốn ra ngoài." Trương Nhã Chi cau mày nói: "Thân thể của con chưa tốt hoàn toàn, nếu mẹ không trông con, con ra ngoài uống rượu thì làm sao?" Bà nói xong lại lắp bắp nói: "Mẹ cũng không phải không cho con uống rượu, nhưng vừa mới bị bệnh xong, thân thể phải chăm sóc tốt."

Trần Kỳ Chiêu không thể làm gì khác hơn nói: "Được, vậy con không ra ngoài."

Mấy ngày nay đúng là cậu không đi đâu, có vài thứ cậu không đi, Trần Thời Minh cũng sẽ điều tra một đoạn sau đó đem văn kiện về cho cậu. Nếu Trần Thời Minh tiếp tục đặt trọng điểm ở Tưởng Vũ Trạch với Lâm Sĩ Trung, tất nhiên sẽ phát hiện một ít nội bộ của nhà họ Trần có một số lỗ hổng, trước kia Lâm Sĩ Trung sắp xếp đều dựa vào hoạt động của Tưởng Vũ Trạch để điều phối hoạt động, hiện tại bản thân Tưởng Vũ Trạch khó đảm bảo, Lâm Sĩ Trung nên suy tính đến tình huống mất đi đại tướng Tưởng Vũ Trạch làm sao để bảo toàn bản thân.

Trần Kỳ Chiêu lướt điện thoại lung tung không có mục đích, trong lòng suy nghĩ một chút tâm tư của Lâm Sĩ Trung.

Đời trước lúc cậu đưa Lâm Sĩ Trung vào tù, cũng không nghiên cứu đến cùng Lâm Sĩ Trung có bao nhiêu cừu hận với nhà họ Trần, tiêu tốn nhiều năm như vậy chỉ vì đẩy ngã tòa nhà cao tầng của nhà họ Trần. Dù sao lấy quan hệ bạn bè của Lâm Sĩ Trung với Trần Kiến Hồng, từ lúc mười mấy năm trước, công ty nhà họ Trần còn chưa mở rộng như này, Lâm Sĩ Trung có cơ hội lớn để đẩy ngã công ty nhà họ Trần nhưng đối phương không làm như vậy, mà đợi đến lúc công ty nhà họ Trần phát triển thành một con quái vật khổng lồ, Lâm Sĩ Trung mới sắp xếp tất cả, khiến cho cao ốc sụp đổ.

Trần Kỳ Chiêu không có tâm tư cũng không rảnh.

Chắc là thú vui tồi tệ của Lâm Sĩ Trung, cậu nhận định cũng chỉ có người này có uy hiếp với nhà mình, cho nên tất cả những gì cậu muốn làm là khiến Lâm Sĩ Trung trả giá thật lớn.

Khi Thẩm Vu Hoài đến nhà họ Trần, đi theo người giúp việc vào cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Trần Kỳ Chiêu đang quấn mình trong một chiếc chăn nhung nghịch điện thoại trên ghế sô pha. Hình như đang bị bệnh, cậu nam sinh cuốn mình trong một chiếc chăn nho nhỏ, phong thái cũng không hoạt bát như trước, giống kiểu ốm yếu mệt mỏi.

Tóc trên trán cậu hơi xoăn lại, trên trán cậu dán một miếng hạ sốt màu xanh nhạt, dường như hai má cũng gầy đi không ít.

Sự chú ý của Trần Kỳ Chiêu vẫn chưa rời khỏi màn hình điện thoại cho đến khi Trương Nhã Chi lên tiếng một cách nhiệt tình.

Ánh mắt của hai người thoáng chốc gặp nhau, Trần Kỳ Chiêu chớp mắt, nửa người đang nằm lập tức ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Thẩm Vu Hoài thu lại ánh mắt, hơi gật đầu với Trương Nhã Chi, đưa thuốc bổ cho quản gia bên cạnh: "Dì Trương, xin lỗi vì đã làm phiền dì."

"Dì còn đang suy nghĩ tại sao con vẫn còn chưa qua đây." Trương Nhã Chi ngồi xuống: "Đã tới rồi, còn mang theo cái gì nữa."

Trần Kỳ Chiêu đổ bệnh, Thẩm Vu Hoài đã giúp đỡ không ít, vì vậy Trương Nhã Chi đã nghĩ đến việc mời Thẩm Vu Hoài tới nhà ăn một bữa cơm, đích thân cảm ơn anh. Vừa hay hai ngày nay tinh thần Trần Kỳ Chiêu tốt lên, bà liền hỏi Thẩm Vu Hoài bao giờ sẽ đi Viện Nghiên cứu, mời anh ăn cơm vào trưa nay.

"Ngồi trước đi, cơm trưa còn phải đợi thêm một lúc nữa."

"Vâng." Thẩm Vu Hoài ngồi xuống cách Trần Kỳ Chiêu không xa, ánh mắt dừng ở trên người Trần Kỳ Chiêu: "Em thấy khá hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều rồi." Trần Kỳ Chiêu không quan tâm đến tóc tai, duỗi tay ra vò đầu bứt tóc, cậu vừa định cởi chăn ra liền bắt gặp ánh mắt bất mãn của Trương Nhã Chi, vì vậy cậu đành phải đắp chăn lại.

Trương Nhã Chi cũng không bảo với Thẩm Vu Hoài ở lại ăn cơm nên khi cậu nhìn thấy đồ ăn bị thừa một suất liền tưởng Trần Thời Minh có thể sẽ về nhà ăn cơm.

Sau khi Thẩm Vu Hoài hỏi về thân thể Trần Kỳ Chiêu, anh liền nói chuyện với Trương Nhã Chi.

Trần Kỳ Chiêu ngồi bên cạnh, không trò chuyện với hai người họ, ban đầu có cảm giác không được tự nhiên nhưng cũng dần ổn định lại, cậu lắng nghe giọng nói của Thẩm Vu Hoài, ký ức về mấy ngày qua dần dần trở nên rõ ràng.

Ví dụ như cậu đã dựa vào Thẩm Vu Hoài để ngủ khi cậu còn đang truyền dịch trong bệnh viện.

Ví dụ như cậu không biết xấu hổ mà nắm lấy tay Thẩm Vu Hoài để hạ sốt.

Bỗng nhiên Trần Kỳ Chiêu cảm thấy có hơi nóng, đầu tiên cậu nhìn vào tay Thẩm Vu Hoài, trong đầu nghĩ đến cái cảm giác lạnh lẽo của đôi bàn tay ấy. Cậu hơi nhíu mày, buộc suy nghĩ của mình trở lại đúng hướng, bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói của Trương Nhã Chi.

Trương Nhã Chi thuận miệng hỏi: "Vu Hoài ở trong Viện Nghiên cứu lâu như vậy, vẫn chưa gặp được cô gái mình thích sao?"

Trưởng bối nói chuyện phiếm, đơn giản là quan tâm đến việc học hành... Sau khi nói xong cũng không tránh được tình cảm. Thỉnh thoảng khi ở nhà Trần Kỳ Chiêu cũng nghe thấy Trương Nhã Chi nói Trần Thời Minh già đầu rồi mà vẫn chưa thèm tìm bạn gái, nhưng nếu vấn đề này được chuyển sang Thẩm Vu Hoài, sự tò mò của cậu liền trỗi dậy không thể giải thích được.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, lặng lẽ dỏng tai lên nghe Thẩm Vu Hoài trả lời.

Thẩm Vu Hoài trả lời rất đơn giản: "Không có ạ."

Cho đến cuối cùng của kiếp trước, Thẩm Vu Hoài cũng chưa bao giờ nói với cậu về cô gái mà anh thích, cậu nhớ trong số các đồng nghiệp của Thẩm Vu Hoài cũng có không ít phụ nữ xuất sắc, nếu Thẩm Vu Hoài còn không thích, vậy ánh mắt của anh cao đến mức nào.

Cậu nghĩ thầm, ánh mắt lén lút dời khỏi điện thoại, dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài.

Thẩm Vu Hoài đang nói chuyện với Trương Nhã Chi, không chú ý tới Trần Kỳ Chiêu ở bên cạnh đang đánh giá anh.

Mà ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu cũng không kiêng nể gì, cậu thoải mái nhìn Thẩm Vu Hoài.

Cậu lại nghĩ, ánh mắt Thẩm Vu Hoài cao là đúng, đối với một người tốt như anh thì người bên cạnh cũng phải rất ưu tú.

Lúc này, Trương Nhã Chi nói: "Đây cũng là thời gian thích hợp để tìm người mình thích, đừng giống như Trần Thời Minh, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, dì thật sự muốn sau này nó sẽ kết hôn luôn với cái công ty đó." Nói xong, bà liền quay đầu nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Cháu nhìn Trần Kỳ Chiêu xem, có bạn gái rồi cũng không thèm nói với gia đình."

Tay Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại, ánh mắt nhìn qua Thẩm Vu Hoài, cậu kinh ngạc nhìn Trương Nhã Chi: "Con làm gì đã có bạn gái?"

Trương Nhã Chi cười nói: "Lần gặp mặt ăn tết kia, không phải con đã nói chuyện phiếm rất lâu với một cô gái sao?"

Ăn tết... Trần Kỳ Chiêu cẩn thẩn nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới lần ăn tết ồn ào.

Nghĩ đến lúc nói chuyện phiếm với người ngồi bên cạnh, cậu liền cảm thấy có chút kỳ quái, nói: "Chỉ là nói chuyện phiếm, cũng không thể là bạn gái được."

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Là nói chuyện với người em thích sao?"

Trần Kỳ Chiêu ngừng lại, cũng không trả lời.

Một lúc sau, phòng bếp đã làm xong bữa trưa, quản gia đi tới mời bọn họ đi ăn cơm.

Trên bàn ăn Trương Nhã Chi lại hỏi những chuyện khác, Thẩm Vu Hoài cũng rất lễ phép, lúc nào cũng đều đáp lại lời Trương Nhã Chi nói, một bữa ăn mà hai bên đều rất vui vẻ, mà Trần Kỳ Chiêu lại có chút thất thần, tâm trí cậu đã bị câu hỏi Thẩm Vu Hoài kéo lại trước lúc ăn cơm, rõ ràng im lặng là câu trả lời tốt nhất cho trường hợp này, thế nhưng cậu lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Trần Kỳ Chiêu rất ít khi do dự không quyết đoán, sau khi phản ứng lại cậu liền bất mãn với biểu hiện của bản thân.

Cơm nước xong xuôi, hình như Trương Nhã Chi nhận được cuộc điện thoại công tác, liền ra chỗ khác gọi điện thoại. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài, quản gia đã sớm đem nước và thuốc tới, Trần Kỳ Chiêu đợi nước nguội dần mới lấy viên thuốc.

Tivi trong phòng khách vẫn còn đang chiếu phim truyền hình cẩu huyết, ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu.

Cậu nam sinh hơi nghiêng người, không đắp chăn, áo khoác lông trên người cũng có chút rộng, nhìn về phía trước và cúi xuống, làn da trắng và các khớp xương quai xanh gần cổ đẹp đẽ lộ ra. Viên thuốc trên bàn bị lấy đi, Trần Kỳ Chiêu cầm những viên thuốc có màu sắc khác nhau trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua có khoảng bảy tám viên, cậu cho hết tất cả thuốc vào miệng, cầm lấy ly nước bên cạnh, uống trọn một hơi.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại trên yết hầu của người đang ngẩng đầu uống thuốc, tác động đến xương quai xanh, tiêu sái và gợi cảm.

Lúc này, cậu nam sinh đang uống nước hơi nheo mắt, không giống như đôi mắt tròn xoe ngoan ngoãn trước kia, đuôi mắt dài và hẹp cùng với khuôn mặt có chút hồng, có chút gì đó hơi khó tả...

Bộ dáng của cậu trông rất đáng yêu khi có một chút đỏ trên khuôn mặt.

Nhưng nếu không còn chút da thịt đó, khuôn mặt sẽ minh diễm như Trương Nhã Chi, giữa hai lông mày vốn thuộc về con trai sẽ có thêm phần sắc nét.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bàn tay của Thẩm Vu Hoài đặt trên đầu gối khẩn trương không thể giải thích được, giây tiếp theo, anh nghe thấy tiếng ho sặc sụa.

Thẩm Vu Hoài lấy lại tinh thần, với tay ra lấy hai tờ khăn giấy, đưa cho Trần Kỳ Chiêu ngồi bên cạnh đang bị sặc nước đến đỏ hai mắt.

Lúc Trần Kỳ Chiêu uống nước không chú ý, chỉ là cậu không cẩn thận mà nhìn ánh mắt Thẩm Vu Hoài, lập tức nhớ tới sự việc ở bệnh viện hôm đó, không có không khí lập tức khiến cậu sặc nước. Cũng may đã nuốt được thuốc, cậu sặc nước một lúc thì dừng lại, chậm rãi uống hai ngụm nước, cậu nhận lấy khăn giấy từ Thẩm Vu Hoài lau vết nước trên người, khóe mắt thoáng nhìn ngón tay thon dài của người kia đang cầm khăn giấy, ánh mắt chợt ngưng lại.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Rồi." Trần Kỳ Chiêu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng.

Ngón tay của Thẩm Vu Hoài đột nhiên đan lại, khi anh đến gần Trần Kỳ Chiêu, mu bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Trần Kỳ Chiêu.

Cảm xúc mát lạnh dừng ở trên má, tim Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên đập nhanh hơn, mu bàn tay kia đột nhiên đưa lên trên, cuối cùng dán miếng hạ sốt lên trán cậu.

Bóng đen bị cánh tay che mất, Trần Kỳ Chiêu hơi chớp mắt.

Thẩm Vu Hoài thu tay lại, mở miệng hỏi: "Hôm nay vẫn sốt nhẹ sao?"

"Hôm qua đã không còn sốt rồi mà." Trần Kỳ Chiêu lấy tay của mình sờ khuôn mặt, quả thật của chút nóng, dứt khoát xé miếng hạ sốt xuống: "Bởi vì sặc nước nên có chút nóng."

Buổi chiều, Viện Nghiên cứu của Thẩm Vu Hoài có chút việc, chờ Trương Nhã Chi nói chuyện điện thoại xong quay lại, anh liền đứng dậy tạm biệt.

Trần Kỳ Chiêu muốn tiễn Thẩm Vu Hoài ra cửa nhưng bị anh ngăn cản.

"Thế này đi, khỏe sớm một chút, anh sẽ đưa em đi ăn bữa lớn nhé." Thẩm Vu Hoài nói xong, lại nói tiếp: "Có thể dẫn theo người khác đi cùng."

Bỗng nhiên Trần Kỳ Chiêu nghĩ tới gì đó, giải thích: "Đừng nghe lời mẹ em nói, cô gái cùng em nói chuyện phiếm không phải bạn gái của em."

Thẩm Vu Hoài gật đầu, cười nói: "Được, vậy dẫn em ăn một bữa lớn."

Trần Kỳ Chiêu nghĩ cậu đã chán ăn đồ ăn căng tin của trường học, cậu rất muốn ăn cơm Thẩm Vu Hoài làm.

Chẳng qua cậu không nói, thấy Trương Nhã Chi tiễn anh ra cửa, cậu liền đứng cạnh cửa sổ xem.

Thẩm Vu Hoài tạm biệt Trương Nhã Chi sau đó đi vào trong xe, anh nhìn bàn tay đặt trên vô lăng, cảm giác trên các đầu ngón tay dường như vẫn còn.

Có chút nóng, lại hơi mềm...... Cảm giác được chạm vào má rất tốt.

Anh thu hồi lại tinh thần và khởi động xe, tâm tình bất giác tốt lên một chút, lái xe rời khỏi nhà họ Trần.

Trần Kỳ Chiêu đứng cạnh cửa sổ nhìn, đến khi anh đi khỏi, bỗng nhiên cậu nhìn thấy Trương Nhã Chi nói chuyện với lão Lâm.

Chờ Trương Nhã Chi trở về, cậu dò hỏi: "Hôm nay chú Lâm không đi ra ngoài cùng bố sao?"

"Bố con nói mấy ngày nay ông Lâm nghỉ ngơi không được tốt, nên cho ông ấy nghỉ ngơi một tuần." Trương Nhã Chi không biết vụ dầu thơm: "Quả thật ông Lâm cũng rất bận, lại là người thành thật, cho dù có chút việc cũng để ở trong lòng, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt."

Trần Kỳ Chiêu như đang suy nghĩ gì đó, cậu lại hỏi: "Lần trước nói dầu thơm có mùi gì đó, con thấy trong kho vẫn còn rất nhiều đúng không? Lần sau mẹ đừng đi tới cửa hàng đó, con có một người bạn kinh doanh cửa hàng, nếu mẹ muốn thì con bảo cậu mang đến."

"Chỗ nào cơ? Con nhớ đừng nói ở trước mặt bố con." Trương Nhã Chi cười nói: "Bố con thích mùi hương đó, nếu con không thích, lần sau mẹ sẽ đổi mùi hương nhẹ hơn cho bố con."

Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày, Trương Nhã Chi về phòng sau khi bảo quản gia chuẩn bị xe, hình như bà có việc phải đi ra ngoài.

Trương Nhã Chi: "Mẹ có chút việc ở văn phòng nên phải đi ra ngoài một chuyến, con ở nhà và đừng đi ra ngoài."

Trần Kỳ Chiêu trả lời qua loa, đang định đi về phòng, di động trong túi bỗng nhiên rung lên.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện tên Tiểu Chu, Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày, nghe điện thoại.

Cậu vừa đi vừa nói: "Có chuyện gì sao?"

"Ông chủ, lúc trước ngài yêu cầu tôi chú ý đến Trợ lý Tưởng, tôi có chú ý đến máy tính trong văn phòng của Trợ lý Tưởng." Tiểu Chu đứng trong góc, nhìn nhân viên người đến người đi trong công ty, nhỏ giọng nói: "Ngài bảo tôi đi hỏi trợ lý Từ xem, tôi hỏi rồi, cậu ấy nói không tìm thấy gì trong máy tính."

Trần Kỳ Chiêu đang bước lên lầu thì dừng lại một chút: "Không tìm thấy gì cả là có ý gì?"

"Là không tra ra bất kỳ thứ gì, mọi thứ bên trong rất sạch sẽ, giống như nó đã bị xóa, không còn lại bất kỳ thứ gì." Tiểu Chu cẩn thận nhớ lại: "Cảnh sát đã thử khôi phục số liệu như cũ, nhưng hình như nó đã bị hư hỏng gần như hoàn toàn, có thể là do virus gây nên, không thể phục hồi lại như cũ nên tôi đã copy nguyên số liệu, nghe nói tổng giám đốc Trần muốn nhờ một kỹ thuật viên chuyên nghiệp thực hiện quá trình khôi phục, hiện tại máy tính vẫn ở đó, nhưng tôi nghe trợ lý Từ nói có khả năng sẽ không thể tra thêm được gì trong máy tính, có thể trợ lý Tưởng đã biết trước điều gì đó nên đã tiêu hủy số liệu trên máy tính."

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi trầm xuống.

Không đúng... Không hợp lý chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro