Chương 37
Mưa gió im hơi lặng tiếng ấp ủ, mọi thứ dường như là khúc nhạc dạo đầu cho sự bùng nổ.
Sau khi xã giao ở Phi Hoành, trên mạng tiến vào một khoảng an tĩnh ngắn ngủi, mà trước hai ngày thỏa thuận này được ký kết, Phó Ngôn Vũ đưa theo người đại diện tiến vào trụ sở chính của Dật Thành trong thành phố Y, gặp gỡ trưởng phòng Bộ phận Marketing khiêm tốn thân thiện của bọn họ.
"Đây là nội dung hợp đồng phát ngôn, bản điện tử thì lúc trước đã gửi cho các anh xem qua, nếu như không có vấn đề gì thì phía bên chúng tôi liền có thể ký tên rồi bắt đầu bước tiếp theo."
Khi người đại diện đang chuẩn bị lấy ra, đối phương lại bỗng nhiên đè hợp đồng lại. Người bên Bộ phận Marketing của Dật Thành mỉm cười: "Gần đây ở trên mạng tôi đã nghe được không ít lời đồn thổi, nghe nói các anh liên hệ với Phi Hoành của Trần Thị? Chuyện này là thật hay giả? Hạng mục của tôi là ký kết người phát ngôn duy nhất, nếu như trong lúc này đoàn đội của các anh ký đồng thời hai bản hợp đồng, thì sẽ rất khó khăn cho phía chúng tôi."
"Chuyện này có chút hiểu lầm, đúng là Phi Hoành có liên hệ với chúng tôi, nhưng mà vì lịch trình nên không thể đàm phán. Thông cáo trên mạng cũng là phía bên Phi Hoành mua, bọn họ muốn hợp tác với chúng tôi nhưng đã bị từ chối, liền muốn cọ nhiệt*. Có điều chuyện này chúng tôi đã nói rõ với người của công ty bọn họ, chuyện này không phải trong khoảng thời gian trước Phi Hoành còn đăng công văn làm sáng tỏ sao?"
*Cọ nhiệt: lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng sự nổi tiếng cho bản thân.
Người đại diện nở một nụ cười nghề nghiệp: "Ngôn Vũ của chúng tôi cũng là muốn phát triển, phía đoàn đội đã thương lượng thỏa hiệp xong, cuối cùng vẫn là lựa chọn y tế Dật Thành. Hơn nữa chuyện này đã được ghi ở trên hợp đồng, chúng ta cũng sẽ không phá vỡ hiệp ước nhỉ?"
Người ở Bộ phận Marketing của Dật Thành nửa tin nửa ngờ, đặc biệt là gần đây ở trên mạng đúng là cũng nhìn thấy không ít tài khoản marketing đang tuyên truyền rằng Phó Ngôn Vũ sắp hợp tác với Phi Hoành, cũng ở trong ngành nghe được chút tin tức. Nhưng điểm đáng nghi này bị đoàn đội của Phó Ngôn Vũ bác bỏ, tuần trước cũng nhìn thấy tài khoản marketing bên phía Phi Hoành đăng bài thông cáo làm sáng tỏ tin đồn, lúc này mới yên tâm thông báo cho phía Phó Ngôn Vũ đến ký hợp đồng.
Ký kết phát ngôn trong ngành phải cạnh tranh cùng với một số công ty là chuyện bình thường, ký kết với người ta không được thì cũng chỉ có thể nói là điều kiện của Phi Hoành đưa ra không đủ tốt.
"Vậy được rồi, ký hợp đồng trước, mấy ngày nữa chúng ta liền có thể bắt đầu hợp tác tuyên truyền." Người phụ trách ở Bộ phận Marketing thả tay ra, hợp đồng trượt đến phía đối phương.
Người đại diện đưa mắt nhìn hợp đồng, sau khi xác định không khác chi tiết nào so với bản điện tử mới ký tên.
Anh ta vươn tay: "Vậy trưởng phòng Lý, chúng ta hợp tác vui vẻ?"
Người phụ trách Bộ phận Tuyên truyền gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."
Sau khi rời khỏi công ty Dật Thành, người đại diện đưa Phó Ngôn Vũ đi đến chỗ kế tiếp theo lịch trình.
Sau khi Phó Ngôn Vũ xuống xe liền dặn dò một câu: "Chuyện còn lại giao cho anh làm, đừng để cho những thứ nước bẩn của Phi Hoành hất lên người tôi."
Người đại diện: "Anh yên tâm đi, cuối năm nhất định sẽ thuận lợi."
Phó Ngôn Vũ nói xong liền rời đi, người đại diện nhìn bóng dáng anh ta rời đi từ tầng hầm xe, thu hồi vẻ khinh thường nơi đáy mắt. Anh đóng cửa xe, kêu tài xế lái xe đi, sau đó liền gọi điện thoại cho những người khác.
"Đúng vậy, dư luận trên mạng đã gần như có thể buông bỏ rồi, liên hệ tài khoản marketing làm chuẩn bị, một khi có vấn đề liền đẩy hết toàn bộ cho Dật Thành."
"Những chuyện khác thì trước mắt không cần phải xen vào, làm xong chuyện bây giờ trước đi."
"Tin xấu của Phó Ngôn Vũ? Ém xuống trước đi, bây giờ phim vẫn chưa lên sóng, chờ phim chiếu xong rồi lại nói."
"Mướn thêm nhiều người quậy đục nước."
Trong sân vận động của đại học S, mấy thanh niên liên tục chạy qua lại trên sân bóng rổ.
Thời điểm ba bước chạm rổ, người xem bùng nổ tiếng hoan hô nồng nhiệt.
Sau một vòng thay người, Nhan Khải Lân mồ hội đầy đầu ngồi ở bên cạnh Trần Kỳ Chiêu: "Kích thích quá, nhóm người ở câu lạc bộ thể thao này thật điên cuồng, thể lực không sánh được với bọn họ." Cậu ta nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu ở bên cạnh, cũng đang đổ mồ hôi, cậu ta thì nóng đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng Trần Kỳ Chiêu thì trắng nõn sạch sẽ giống như không có chuyện gì, nơi có chút ấn ký duy nhất vẫn là vết sẹo phía dưới tay áo kia.
"Em uống ít rượu hơn rồi đến phòng tập thể dục thì cũng có thể làm được." Trần Kỳ Chiêu uống nước khoáng, không chút để ý mà trả lời.
Vết sẹo nhạt, nhưng phạm vi quá rộng, ở trên cánh tay trắng nõn vô cùng rõ ràng.
Nhan Khải Lân không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái, anh cậu không để ý đến chuyện bên ngoài, còn cậu ta thì mỗi ngày đều trà trộn vào diễn đàn của trường học, đối với tin đồn về anh của cậu ta thì chỉ nghe nhiều chứ không ít, nghe nói thời điểm cậu tham gia lớp học thể dục rất sớm, còn có người nói cậu có chút tật xấu là mặc áo khoác khi trời nóng, sau lại có mấy lần bất ngờ nhìn thấy vết sẹo trên tay của anh cậu ta, những người đó lại không thầy tự hiểu mà suy diễn.
Hơn nữa lần trước phía bên chuyên ngành hóa học nổ ra chuyện của Hà Thư Hàng, nghe nói người còn là do anh của cậu ta đánh, trong trường học lại lan truyền một thời gian, lần này hẹn người ở câu lạc bộ thể thao đến chơi bóng, những người đến xem bên ngoài, chắc hẳn sẽ có một bộ phận là tới xem anh của cậu ta.
Đổi lại là cậu ta thì cũng sẽ xem, đặc biệt là cánh tay này của anh cậu ta, đó không phải còn ngầu hơn cả xăm mình à!?
"Đó là do anh quá lợi hại." Nhan Khải Lân không phục thứ gì khác, chỉ rất phục Trần Kỳ Chiêu: "Chuyện lúc còn nhỏ kia, lúc ấy em còn cho rằng chúng ta phải đi rồi, cuối cùng còn không phải là anh đã cứu em sao. Ở trong mắt em anh chính là mạnh nhất."
Trần Kỳ Chiêu chơi điện thoại, nghi ngờ ngẩng đầu: "Anh cứu em? Chuyện từ lúc nào, tại sao anh không nhớ rõ?"
"Không phải chứ, chuyện này mà anh có có thể quên à!" Nhan Khải Lân khoa trương nhìn về phía cậu: "Cũng bảy tám tuổi rồi mà, khi đó em thường xuyên đến nhà anh chơi. Lần đó ở trang viên ngoại ô của nhà anh, có cái hồ lớn, anh đã quên rồi?"
Trần Kỳ Chiêu đối với ký ức khi còn nhỏ vô cùng mơ hồ, đừng nói là lúc nhỏ, đến chuyện lúc học tiểu học cậu chơi với Thẩm Vu Hoài cũng có thể quên. Lần trước sau khi đề cập đến chuyện này với Trương Nhã Chi, Trương Nhã Chi còn cố ý đi lấy album trong nhà ra, cho cậu xem mấy tấm ảnh chụp khi còn nhỏ, cậu mới loáng thoáng tìm về chút ký ức.
Nhan Khải Lân không ngờ tới Trần Kỳ Chiêu có thể quên cả chuyện này: "Cái hồ lớn trong trang viên kia, lúc ấy chúng ta đi thuyền chơi, sau đó em bị ngã xuống. Ngày mùa đông, nước đông chết người, chỉ có anh là nhảy xuống cứu em."
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ, Nhan Khải Lân vô cùng ngưỡng mộ Trần Kỳ Chiêu.
Đặc biệt là lần rơi xuống nước được cứu kia, trực tiếp kéo sự ngưỡng mộ của cậu ta đối với Trần Kỳ Chiêu lên đến cực điểm, sự kiện kia đến khi lớn tới hôm nay vẫn còn ấn tượng rất sâu. Khi đó là mấy người nhà tụ hội, một nhóm người đến trang viên nhà họ Trần, những người lớn ở trong sân nướng BBQ, nhóm con nít bọn họ thì chạy đến phía sau trang viên chơi, lúc ấy rào chắn ở cái hồ lớn kia đang được sửa chữa, cũng không biết là ai đề nghị đi lên con thuyền nhỏ bên kia chơi, kết quả liền xảy ra chuyện.
Người rớt xuống nước là cậu ta, cuối cùng Trần Kỳ Chiêu là người xuống nước cứu.
Đến nay cậu ta vẫn còn nhớ rõ anh của cậu ta nhảy xuống kéo cậu ta, tay gắt gao nắm mép thuyền, hai người liền nằm bò trên mép thuyền chờ người đến cứu, cuối cùng vẫn là anh trai Nhan Khải Kỳ của cậu ta và bạn bè nhìn thấy, kêu người tới cứu bọn họ.
Ngày tụ hội đó cũng bởi vì vậy nhốn nháo hoảng loạn, thật ra cậu ta không có chuyện gì, nhưng Trần Kỳ Chiêu lại bởi vì vậy mà sốt cao.
"Có lẽ là do quá nhỏ, nên không nhớ được." Trần Kỳ Chiêu nhất thời hơi tò mò, cẩn thận tự ngẫm cũng không thể nhớ tới chuyện gì, mơ mơ hồ hồ giống như biết có chuyện như vậy.
"Không phải chứ, chuyện này mà cũng quên à, đó là em và anh cùng hoạn nạn đó." Nhan Khải Lân thở dài một tiếng: "Sau chuyện đó em còn bị bố của em mắng một trận, hai ba tháng em không được đến tìm anh chơi. Nhưng khi đó em cũng buồn bực, em nhớ rõ là có người đẩy em một cái, kết quả bọn họ đều nói là em đi không vững nên mới ngã xuống."
Trần Kỳ Chiêu nghe vậy liền kinh ngạc: "Có người đẩy em?"
Nhan Khải Lân gãi gãi đầu: "Cũng có thể là nhớ lầm, cũng chỉ nhớ rõ là anh cứu em."
Hai người nói chuyện, sân những người khác trên bóng rổ đang thúc giục.
Nhan Khải Lân: "Đến đây đến đây."
Trần Kỳ Chiêu buông điện thoại đang định đi qua, màn hình điện thoại lại bỗng nhiên hiện lên một thông báo, là trang web chính thức y tế Dật Thành mà cậu đang theo dõi đã dǎng weibo.
"Anh, anh nhanh lên." Nhan Khải Lân ở phía xa hô to.
Trần Kỳ Chiêu lại xách áo khoác bên cạnh lên: "Không chơi nữa, mọi người tìm người khác nhé."
Kịch hay đã mở màn rồi.
Hợp đồng một khi đã được ký kết, y tế Dật Thành liền công bố poster người phát ngôn trong cùng ngày, đã gây ra một làn sóng lớn ở trên mạng. Đặc biệt là khi Phó Ngôn Vũ đăng Weibo, một nhóm tài khoản marketing lại đột nhiên xuất hiện, hành động quái gở mà nói chuyện Phi Hoành cọ nhiệt lần trước, Phó Ngôn Vũ có không ít fans bị dẫn lầm đường, trực tiếp làm ầm ĩ bên dưới tài khoản Weibo chính thức của Phi Hoành.
Phía bên công ty Phi Hoành khi nhận được tin tức liền liên hệ với đoàn đội của Phó Ngôn Vũ trước, nhưng mà đoàn đội của đối phương chỉ tỏ vẻ là điều kiện của Dật Thành đưa ra tốt hơn, chuyện khác hoàn toàn từ chối trao đổi. Giới giải trí chuyện thay người phát ngôn cũng không phải là không có, nhưng đều đã thương lượng ổn thỏa trong giai đoạn đầu hợp tác, rất ít khi hợp đồng đã được thương lượng nhiều lần lại đột nhiên đổi ý trước hai ngày tuyên truyền, vốn dĩ thời gian cuối năm đã gấp gáp, người ở tổ dự án Series Vinh Quang của Phi Hoành đã phải tăng ca thêm để tạo ra một loạt kế hoạch phù hợp với kế hoạch tuyên truyền trong kỳ nghỉ...Phó Ngôn Vũ đổi ý không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phi Hoành, mà còn trực tiếp làm gián đoạn tất cả công việc trong toàn dự án Series Vinh Quang ở giai đoạn trước của Phi Hoành, nếu như không có người phát ngôn, tương đương với việc các con đường quảng cáo đã liên hệ ký hợp đồng trước đó đều vô dụng, bây giờ còn phải đền tiền vi phạm hợp đồng để đối phó với mấy nhà máy sản xuất quảng cáo, khoản đầu tư tuyên truyền ở giai đoạn trước trên cơ bản là ném đá xuống nước.
Người ở tổ dự án của Vinh Quang Phi Hoành choáng váng, cả nhóm vội vàng liên hệ với nghệ sĩ trống lịch trong năm mới, nhưng cơ bản một số nghệ sĩ nổi tiếng đã sắp xếp công khai lịch trình tuyên truyền, chuyện tìm người bây giờ đã là khó càng thêm khó, hơn nữa người được chọn theo kế hoạch ban đầu bây giờ căn bản cũng không dùng được.
"Tìm không thấy thì sẽ không tiếp tục tìm à?" Vẻ mặt của người phụ trách nôn nóng: "Đi liên lạc với Lưu Di Nhu, thật sự không được thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng cô ấy đến ngăn chặn giai đoạn này."
"Nhưng mà đại ca, năm mới Lưu Di Nhu cũng không có phim mới phát sóng, hiệu quả tuyên truyền của chúng ta chưa chắc có thể phát ra!"
"Đúng vậy, ban đầu chúng ta đã sắp xếp cho Lưu Di Nhu tuyên truyền vào tháng ba năm sau, nhưng vì chúng ta kéo hết lịch trình phía trước cho Phó Ngôn Vũ, bây giờ lại dùng Lưu Di Nhu để lắp vào chỗ trống thì có thể, nhưng mà đối phương không nhất định có thể hoàn toàn phù hợp với lịch trình của chúng ta."
Sắc mặt của người phụ trách tái nhợt: "Vậy thì nghĩ cách tìm một nghệ sĩ có lịch trình có thể tuyên truyền vào cuối năm, không có phim điện ảnh và phim truyền hình khác sao? Không có thì cũng tìm người bây giờ đang nổi tiếng một chút."
"Người nổi tiếng trên cơ bản đã bị cướp hết, dùng người kém nổi tiếng thì quá hạ giá sản phẩm của chúng ta, đến lúc đó sẽ không có hiệu quả tuyên truyền, còn không bằng liên lạc với Lưu thiên hậu."
Phòng ban sứt đầu mẻ trán, có người bận xử lý dư luận giao tiếp ở trên mạng, có người nghĩ cách liên lạc kênh khác... trong văn phòng nhốn nháo hoảng loạn, có người vội vã chạy vào, giọng nói nôn nóng: "Đại ca, cậu hai đến đây rồi..."
Người phụ trách nghe vậy hai mắt mờ đi, tổ tông này nhận được tin tức nhanh như vậy sao!?
Mọi người trong văn phòng đã nghe không ít những câu chuyện kỳ lạ về cậu hai của tập đoàn, dù sao thì danh tiếng của nhóc ma quỷ ăn chơi trác táng đã truyền xa, đặc biệt là khoảng thời gian trước khi nhìn thấy cậu có tài có khí chất nói mời quý nhân đi, bọn họ đã có thể nhìn thấy khí phách thẳng thắn trên người của cậu hai.
Người phụ trách quan hệ công chúng cười khổ nói: "Lần này cũng nhờ vào chuyện khó nói của cậu hai vào khoảng thời gian trước làm nóng truyền thông, trước tiên chúng ta viết bài PR, cũng không công bố người phát ngôn, dư luận trên mạng đều có thể kiểm soát được, chuyện này đối với chúng ta không có ảnh hưởng lớn."
Có thể kiểm soát được dư luận, nhưng tìm ai để thay thế Phó Ngôn Vũ vào chỗ trống này đây, lẽ nào thật sự phải nhận tổn thất lần này?
Quá trình thời gian của bọn họ đều đã được sắp đặt, Vinh Quang 2.0 lại là thứ đã được bọn họ sắp đặt nhiều năm, chỉ có khoảng thời gian này là thời điểm thích hợp nhất để công bố, nếu không, sang năm sẽ đụng phải các công ty điện máy khác công bố sản phẩm mới, vậy sẽ cực kì bất lợi cho bọn họ.
Đây vốn là một chiến dịch vô cùng suôn sẻ, bây giờ lại biến thành một mớ hỗn độn.
"Nếu thật sự không được thì tìm Lưu Di Nhu ..." Người phụ trách còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị mở ra.
Trần Kỳ Chiêu vừa bước vào, cậu đã nhìn thấy một văn phòng hoang tàn.
"Tìm ai?" Cậu nhướng mày, thản nhiên ném cặp sách xuống ghế bên cạnh, nhìn người phụ trách: "Anh nghĩ ai là ứng cử viên xuất sắc nhất? Kế hoạch ban đầu là lấy mấy người?"
"Tất nhiên là nghệ sĩ có thể hợp tác công bố cuối năm và liên tục nổi tiếng, nhưng chúng tôi đều đã từng liên lạc rồi, nhưng người thích hợp đều không có chỗ trống trong lịch trình tổ chức." Người phụ trách muốn giải thích toàn bộ quá trình phức tạp cho cậu hai: "Vì yêu cầu của Phó Ngôn Vũ, tất cả các quy trình hoạt động đều được thực hiện theo chu kỳ vào cuối năm, bây giờ không có Phó Ngôn Vũ, chúng tôi không thể tìm thấy người phù hợp hơn vào giai đoạn này để thực hiện lịch trình này... Thực sự không có cách nào khác ngoài việc tìm Lưu thiên hậu, nhưng lịch trình của cô ấy thật quá khó nói, hiệu quả tuyên truyền cũng..."
Trần Kỳ Chiêu: "Anh có chắc là anh đã liên hệ hết chưa?"
Người phụ trách nói: "Có một diễn viên phù hợp trong đoàn phim "Tiêu Diêu"."
"Ai nói muốn tìm trong đoàn phim Tiêu Diêu?"
Trần Kỳ Chiêu ném một tập tài liệu lên bàn: "Không phải là bên cạnh còn có một cái à? "Tâm Nhãn" đó."
Buổi báo cáo thường lệ tại trụ sở tập đoàn diễn ra nghiêm túc, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều tập trung lại, khi Trần Thời Minh bước vào phòng họp đã cảm thấy áp lực đang ập đến, bàn họp được đặt ngay trước chỗ ngồi của anh ấy. Trợ lý của anh ở bên cạnh đã đưa một số báo cáo đến trước mặt anh, Trần Thời Minh liền biết hôm nay là một cuộc chiến khó khăn.
Sau khi buổi báo cáo thường lệ kết thúc, một người ở vị trí thứ ba theo đường chéo phía trước đứng lên.
"Có chuyện này, hay là nhân cơ hội hôm nay để nói nhé." Người đàn ông trung niên gật đầu với Trần Kiến Hồng, người đang ngồi ở vị trí chính: "Mọi người, mời xem dự án thứ ba trong bảng báo cáo trên mặt bàn. Dự án 456 của thành phố C được gửi vào tháng trước đã xảy ra chút sự cố, công nhân ở công trường bên kia bắt đầu làm loạn, nguyên nhân là do chủ thầu công trình bỏ trốn vi phạm hợp đồng."
Dự án thành phố C được tuôn ra từ cuối tuần trước, là công trình xây dựng trọng điểm, nên đã bị nội bộ tập đoàn chú ý.
Dự án đã được đội ngũ của Trần Thời Minh tiếp quản ngay từ những ngày đầu chuẩn bị, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì hẳn là sẽ được bàn giao vận hành vào giữa năm sau, từ góc độ nào đó mà nói thì dự án đã kết thúc, có thể nổ ra vấn đề của các nhà thầu tuần trước, tuôn chuyện này ra ở mấu chốt này, có thể nói là ảnh hưởng cực kì lớn đối với tập đoàn.
Ngay khi người đàn ông trung niên nói xong, vẻ mặt của vài người trong sân trông là rất nghiêm trọng, ánh mắt của vài người đã nhìn về phía Trần Thời Minh, dường như đang đợi anh giải thích chuyện này.
"Chúng tôi đã bắt đầu một kế hoạch dự bị cho vấn đề này, thời gian có hạn, tổ dự án sẽ thu lại khoản thiệt hại trước rồi cũng truy cứu trách nhiệm các nhân viên có liên quan." Trần Thời Minh liếc nhìn trợ lý Từ bên cạnh, người trợ lý bước nhanh đến chỗ những người khác. Phân phát các tài liệu trong tay cho họ. Anh tiếp tục nói: "Đây là kế hoạch điều chỉnh do tổ dự án của chúng tôi thực hiện, sẽ được thực hiện trong tuần này."
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua, đóng văn kiện lại, nói tiếp: "Tổn thất tất nhiên phải được thu lại. Đây là do sự cố này gây ra, cho nên chúng ta không thể không xem xét phát triển vấn đề tiếp theo."
Ông ta cười: "Theo như tôi biết, việc công nhân có ý kiến phản đối đã được bùng nổ từ trước, nhưng tổng giám đốc Tiểu Trần lại không xử lý chuyện này trước, đây có tính thất trách không?"
Trần Thời Minh không phản bác: "Đúng vậy, đúng là lỗi của tổ dự án vì đã không phát hiện ra vấn đề trước."
Nhỏ giọng thảo luận trên bàn hội nghị, ánh mắt của một số người vẫn nhìn vào Trần Thời Minh.
Người đàn ông trung niên thấy thế thì không dừng lại, mà tiếp tục giữ chặt vấn đề không buông, nói: "Năng lực của tổng giám đốc Tiểu Trần quả thật là xuất chúng, tôi không phủ nhận thành tích xuất sắc của tổng giám đốc Tiểu Trần đã cộng thêm vài điểm vào doanh thu hàng quý cho tập đoàn chúng ta, nhưng suy cho cùng thì nhân lực có hạn, mấy dự án trọng điểm trong năm nay đều bị nhóm của tổng giám đốc Tiểu Trần ôm đi, liệu có quá nhiều hay không?"
Trần Kiến Hồng hơi cụp mắt xuống, chú ý tới dòng điện ngầm đang tăng vọt trên bàn hội nghị.
Người đàn ông trung niên: "Nhân lực kém, tổng giám đốc Tiểu Trần lại ôm nhiều chuyện như vậy, khó có thể quán xuyến hết mọi thứ. Cậu nhìn dự án tại thành phố C lần này đi, rõ ràng có thể tránh khỏi sự cố nhân lúc còn sớm, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một sai lầm lớn như vậy. Tôi nghĩ rằng có thể là do tổng giám đốc Tiểu Trần có quá nhiều công việc, không rảnh để chú ý đến, bên này của chúng tôi cũng có vài bộ phận coi như là nhàn rỗi, hay là tổng giám đốc Tiểu Trần cứ tập trung vào mấy dự án trọng điểm, những việc khác thì giao cho các bộ phận khác xử lý?"
Trợ lý Từ nghe vậy thì hơi căng thẳng, vội vàng nhìn cấp trên ở bên cạnh.
Bộ phận của họ tuy có nhiều việc, nhưng khối lượng công việc bây giờ còn ít hơn cả năm ngoái, những người này sẽ gây rắc rối vào thời điểm này, phần lớn là do trước đó sếp của anh ta đã dùng con dao lớn để trực tiếp điều tra nghiêm ngặt một số bộ phận, ảnh hưởng tới ích lợi của những người này.
Bây giờ có vài điều đã được đề cập trên bàn hội nghị, chắc chắn là đang cố gắng phân chia quyền lợi của Trần Thời Minh.
Quả nhiên sau khi người đàn ông trung niên nói xong, vài người trên bàn hội nghị đã lên tiếng trả lời.
"Điều này cũng có lý. Trong khoảng thời gian này Thời Minh thực sự rất bận rộn, tôi thường xuyên nhìn thấy nhân viên khu bên kia của bọn họ tăng ca."
"Trong tập đoàn cũng có các bộ phận khác có thời gian, có một số việc có thể chia sẻ cho những người khác làm, cũng có thể làm giảm bớt áp lực."
"Những cuộc điều động nhân sự gần đây của tổng giám đốc Tiểu Trần đúng thực là cũng diễn ra thường xuyên..."
"Tổng giám đốc Trần, anh nghĩ sao về vấn đề này?"
Áp lực ngay lập tức đặt lên phía Trần Kiến Hồng, mọi người đang chờ Trần Kiến Hồng lên tiếng.
Nhưng trước khi Trần Kiến Hồng lên tiếng, thì Trần Thời Minh đã nói: "Các vị, mọi người đã đọc hết nửa sau của tài liệu trên bàn chưa?"
Người đàn ông trung niên dừng lại: "Đó không phải là một kế hoạch ứng phó khẩn cấp sao? Nói về chuyện này vào lúc này..."
"Đó không chỉ là một kế hoạch dự phòng, toàn bộ nội dung công việc của chủ thầu đều nằm trong nửa sau của tài liệu." Trần Thời Minh trần thuật bằng giọng điệu bình thường: "Mọi người hãy xem phần ở trang 23, dự án số 456 thực sự do tổ dự án của tôi đảm nhận, nhưng khi dự án hội nhập với chúng tôi, đã từng qua tay người dưới trướng của tổng giám đốc Từ một khoảng thời gian ngắn, kế hoạch ký hợp đồng khi bắt đầu dự án là do tổng giám đốc Từ đặt ra."
Tổng giám đốc Từ trên bàn hội nghị cau mày nói: "Đúng là đã qua tay của chúng tôi, nhưng chưa chắc cậu đã dùng kế hoạch tôi đặt ra, chủ thầu này xảy ra chuyện, tại sao vấn đề lại là của tôi?"
"Hãy xem trang 25, người quản lý phụ trách đàm phán ký hợp đồng của dự án đã bị sa thải hai tuần trước vì tiết lộ bí mật kinh doanh của tập đoàn, hiện các vấn đề pháp lý đang bắt anh ấy phải chịu trách nghiệm, theo như kết quả điều tra của nhân sự bên tôi, người quản lý đó được tổng giám đốc Từ giới thiệu vào, sau đó đã dựa vào chuyện dự án mà gia nhập vào đội của tôi."
Trần Thời Minh nhìn vào tổng giám đốc Từ: "Chỗ khác của dự án không xảy ra vấn đề gì, vấn đề duy nhất ở đây là chủ thầu và người phụ trách đến từ đội của tổng giám đốc Từ, tôi hy vọng tổng giám đốc Từ có thể cho tôi một lời giải thích về điều này."
"Tôi không phủ nhận chuyện này là do đội của tôi thất trách, nguyên nhân thất trách là do sau khi tôi tìm ra vấn đề của quản lý kinh doanh lại không thể kịp thời xử lý tất cả các công việc có liên quan của anh ta trước khi việc nhận thầu để lộ vấn đề. Trừ vấn đề này ra, tất cả các dự án mà đội của tôi chịu trách nhiệm đều có thể được hoàn thành một cách hiệu suất cao, nếu ai đó có ác ý tạt nước bẩn, vậy chuyện này không thể chấp nhận, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thu hồi lại trách nhiệm của bên tôi, nhưng cũng yêu cầu tổng giám đốc Từ cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý về vấn đề này. "
Trần Kiến Hồng nhìn về phía tổng giám đốc Từ: "Tổng giám đốc Từ, ông định giải thích chuyện này như thế nào?"
Tổng giám đốc Từ vẻ mặt căng thẳng: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi phải quay về hỏi thử."
Trần Thời Minh nhìn người đàn ông trung niên đặt ra câu hỏi, sở dĩ sẽ phát hiện ra, chủ yếu là nhờ tài liệu của Trần Kỳ Chiêu.
Nếu không có tài liệu đó, chưa chắc anh đã có thể sửa sang lại nó trước khi cuộc họp bắt đầu.
Những tài liệu đó do trợ lý Từ sắp xếp, chúng liên quan đến một số nội dung rải rác mà trước đó Trần Kỳ Chiêu đã yêu cầu anh ta kiểm tra, một khoảng thời gian dài, tài liệu đó là một phần của các dự án trọng điểm của thành phố C mà cấp dưới của anh ấy là trợ lý Từ đã giúp Trần Kỳ Chiêu điều tra dự án thành phố C bị hủy bỏ, trong đó cũng có nhắc đến các dự án của tập đoàn, cho nên anh mới có thể chú ý đến vị giám đốc thường xuyên đến thành phố C công tác này.
Về lý do tại sao Trần Kỳ Chiêu lại nhân tiện bảo trợ lý Từ giúp anh điều tra dự án của chính mình sẽ không nói nữa, vấn đề ở chỗ là anh vừa mới bắt được người ở bên kia, không mất vài ngày thì các vấn đề của chủ thầu sẽ được phơi bày ra.
Rất rõ ràng là có người trong tập đoàn đang tạt nước bẩn, hận không thể nhân cơ hội này để lật đổ anh, muốn tước đi quyền lực của anh.
"Nói như vậy thì, lần này may mà có Thời Minh phản ứng lại được."
"Đúng vậy, chủ thầu có thể phải chịu trách nhiệm và giải quyết, nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra với người phụ trách thì không thể nói đó là trách nhiệm của tổng giám đốc Tiểu Trần."
"Chuyện này tổng giám đốc Tiểu Trần đã làm khá tốt, lần trước điều động nhân sự, cũng giúp chúng tôi giải quyết được rất nhiều vấn đề."
Lúc này, trợ lý của người đàn ông trung niên đi tới, anh ta nói vào tai ông ta vài câu.
"Tôi nói nhân lực của tổng giám đốc Tiểu Trần nghèo cũng không phải là vô căn cứ, chuyện số 456 này có trách nhiệm chính cho vấn đề còn phải chờ bàn bạc, vậy chuyện thiết bị điện Phi Hoành Series Vinh Quang 2.0 bên kia, tổng giám đốc Tiểu Trần muốn nói như thế nào? Tôi nhớ rõ tuy Phi Hoành là do cậu hai tiếp nhận, nhưng có một số công việc vẫn là tổng giám đốc Tiểu Trần làm người phụ trách nhỉ?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười, hùng hổ nói tiếp: "Vừa hay khoảng thời gian này tôi có chút hợp tác với Phi Hoành, ban nãy trợ lý nói với tôi bên trong Phi Hoành có cả một đống lộn xộn, người phát ngôn sắp đăng ký đã bỏ chạy, tất cả kế hoạch bị rối tung lên."
"Vinh Quang 2.0? Tôi nhớ là đã mất vài năm để nghiên cứu phát minh nó nhỉ?"
"Đúng vậy, một trong những dự án trọng điểm của tập đoàn quả thực đã đầu tư không ít tiền vào việc nghiên cứu và phát minh."
"Chuyện này là thật hay giả vậy, tại sao tin tức vẫn chưa được công bố?"
Trần Thời Minh liếc nhìn trợ lý Từ.
Trợ lý từ gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Trần Kiến Hồng cau mày, nói với Tưởng Vũ Trạch bên cạnh: "Hôm nay Vu Kiệt có ở trụ sở chính không? Bên Phi Hoành kia là cậu ta phụ trách?"
"Có ở đây ạ, tôi sẽ gọi cậu ta đến đây." Vẻ mặt của Tưởng Vũ Trạch nghiêm túc.
Rất nhanh, trợ lý Vu Kiệt bước vào, sắc mặt có chút tái nhợt, đối mặt với những sự dò hỏi của người khác, anh ta đành phải nói: "Đúng thật là có chuyện này, chúng tôi bên này đang thương lượng để xử lý với bên công bố kia."
Người đàn ông trung niên nhìn thẳng về phía Trần Thời Minh, cười nói: "Tổng giám đốc Tiểu Trần, chuyện này là cậu phụ trách toàn quyền nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro