Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111: Em đừng sợ

Trần Kỳ Chiêu nghe tin này, tay chân lạnh buốt, lập tức muốn đi ra ngoài.

Thấy vậy, Trần Thời Minh vội theo sau, hỏi: "Em đi đâu?"

"Viện nghiên cứu số 9."

Trần Kỳ Chiêu bước đi rất nhanh, Trần Thời Minh lần đầu tiên không giữ được cậu, anh ấy không yên tâm với trạng thái hiện tại của Trần Kỳ Chiêu, lập tức gọi vọng ra ngoài cửa: "Tiểu Từ, chuẩn bị xe."

Trợ lý Từ nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ trong văn phòng, tưởng rằng anh em nhà họ Trần lại cãi nhau, vừa bước đến cửa nghe thấy tiếng cậu chủ, lập tức xoay người đi thông báo cho tài xế chuẩn bị xe, ngay cả Tiểu Chu đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng.

"Một mình em đi anh không yên tâm, anh đi cùng em."

Trần Thời Minh nắm chặt tay Trần Kỳ Chiêu, sợ rằng cậu sẽ buông ra.

Xe đã chuẩn bị xong, Trần Kỳ Chiêu vẫn im lặng, liên tục gọi điện cho Thẩm Vu Hoài nhưng không ai bắt máy, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.

Trần Thời Minh thấy vậy nói: "Anh đã bảo Tiểu Từ liên lạc với viện nghiên cứu số 9 rồi, có chuyện gì em phải nói với anh, nếu không thế này rất khó xử lý."

Giọng Trần Kỳ Chiêu rất bình tĩnh nhưng Trần Thời Minh nghe lại thấy giật mình.

"Em cho người điều tra Cố Chính Tung, phát hiện quyền sở hữu thuộc về Lâm Sĩ Trung rơi vào tay những người có liên quan đến Cố Thận, công ty tên hóa chất Dược Trạch này tuần trước liên lạc với viện nghiên cứu số 9, tặng một lô thiết bị cho viện nghiên cứu. Nhưng cổ phiếu hóa chất Dược Trạch lao dốc, những người liên quan đến Cố Thận mất tích."

Cụm từ "viện nghiên cứu số 9" hiện lên trong đầu Trần Kỳ Chiêu, như xé toạc ký ức quá khứ, đưa một ký ức nhận được ở kiếp trước trở lại trước mặt cậu. Trần Kỳ Chiêu không phải chưa từng nghi ngờ khả năng tai nạn phòng thí nghiệm của Thẩm Vu Hoài ở kiếp trước không phải là tình cờ, chỉ là sau khi tai nạn xảy ra ở kiếp trước, báo cáo tai nạn chính thức đưa ra là do có người thao tác sai trong phòng thí nghiệm dẫn đến tai nạn xảy ra.

Loại phòng thí nghiệm này vốn dĩ đã có rủi ro, sai sót ở mỗi khâu đều có thể dẫn đến tai nạn. Nhưng ngoài báo cáo ở kiếp trước, cậu không có thêm thông tin nào về vụ tai nạn phòng thí nghiệm này, mà vụ tai nạn này lẽ ra phải xảy ra vào năm cậu 27 tuổi, tức là Thẩm Vu Hoài 31 tuổi.

Kiếp này vì bố con Cố Chính Tung, cậu nghi ngờ rất nhiều chuyện, tai nạn của người nhà cậu nghi ngờ, tai nạn phòng thí nghiệm của Thẩm Vu Hoài cậu cũng nghi ngờ, cho nên khoảng thời gian này dù kết cục của Cố Chính Tung và Cố Thận đã định sẵn, trước khi tội danh của bọn họ hoàn toàn được xác định, cậu lo lắng đồng bọn của hai người họ sẽ gây ra vấn đề vào lúc này cho nên những cuộc điều tra cần thiết cậu đều không hề lơ là.

Không có bất kỳ căn cứ hay dấu vết nào, trước thời điểm xảy ra sự việc, cậu vĩnh viễn không thể xác định đây là tai nạn hay là sự cố do con người gây ra.

Mãi đến hôm nay, cuộc điện thoại gọi đến, cái tên "hóa chất Dược Trạch" và Cố Thận đã cho thấy khả năng có dấu vết để lại.

Trần Kỳ Chiêu nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ trong điện thoại lại một lần nữa kết thúc cuộc gọi, cậu tiếp tục bấm số gọi lại.

Trần Thời Minh cùng cậu ngồi trong xe, nhìn Trần Kỳ Chiêu liên tục gọi điện thoại, nói: "Sẽ không có vấn đề gì đâu, thiết bị không nhất định sẽ xảy ra chuyện, bên anh cũng không nhận được tin tức gì khác."

Anh ấy đang nói, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cảnh sát thành phố S, câu nói điên cuồng của Cố Chính Tung cũng được truyền đến chỗ Trần Thời Minh.

"Anh đã nói với nhà họ Thẩm chưa?" Trần Thời Minh hỏi.

Cảnh sát thành phố S: "Đã nói rồi, chúng tôi đã xác nhận sự an toàn của người nhà họ Thẩm ngay lập tức nhưng không liên lạc được với Thẩm Vu Hoài. Người nhà họ Thẩm hiện đang đến viện nghiên cứu số 9, chúng tôi cũng đã liên lạc được với viện nghiên cứu, hình như có chuyện xảy ra, cảnh sát khu vực lân cận đã đến đó rồi."

Trần Thời Minh nghe đến đây, tim chợt thắt lại, "Được, chúng tôi biết rồi, có tin tức gì xin hãy thông báo cho chúng tôi ngay lập tức."

Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ấy, giọng nói hơi khàn: "Cố Chính Tung làm sao?"

Trần Thời Minh không giấu giếm: "Cảnh sát đã đến đó rồi."

Xe chạy rất nhanh, khi đến viện nghiên cứu số 9, xe cảnh sát đã đỗ sẵn ở ngoài cổng, cũng có không ít người dân gần đó tụ tập xem náo nhiệt. Cổng viện nghiên cứu được giăng dây cảnh giới, vừa mở cửa xe, Trần Thời Minh còn chưa kịp nói gì, Trần Kỳ Chiêu đã nhanh chóng xuống xe đi tới, bị cảnh sát bên ngoài ngăn lại.

"Nghe nói là thiết bị có vấn đề, có rất nhiều người đã vào trong."

"Viện nghiên cứu này nghiên cứu hóa chất à, nổ thì làm sao bây giờ?!"

"Không thể nào."

"Sao lại không thể, anh xem, lính cứu hỏa cũng đến rồi kìa."

Trợ lý Từ lập tức đến thương lượng với cảnh sát, Trần Kỳ Chiêu lúc này vượt qua dây cảnh giới, đi thẳng về phía tòa nhà thí nghiệm A. Trên đường đi, cậu nhìn thấy người của viện nghiên cứu, cũng nhìn thấy lính cứu hỏa và cảnh sát, cổng lớn dẫn vào bên trong không khóa, cậu nhanh chóng bước qua, cuối cùng nhìn thấy dây cảnh giới được giăng bên ngoài tòa nhà thí nghiệm A, cùng với một nhóm các nghiên cứu mặc áo blouse trắng tụ tập ở đó.

"Các nhân viên liên quan đã vào kiểm tra rồi, lần này phát hiện vấn đề ở một số phòng thí nghiệm của tòa nhà A nhưng không chắc những thiết bị khác có vấn đề hay không."

"Đúng vậy, cảnh sát đã tìm chuyên gia, hiện tại đã vào kiểm tra, tất cả các thí nghiệm sáng nay đã bị yêu cầu tạm dừng, các nhà nghiên cứu đều được sơ tán hết rồi."

Mấy nhà nghiên cứu đứng đó thảo luận, Lưu Tùy nhìn tình hình này vẫn còn hơi sợ, anh ta nhìn người đàn ông đang cầm bảng tài liệu lật xem với vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, "Vu Hoài, lần này may mà cậu cẩn thận, nếu thật sự khởi động thì đáng sợ lắm."

"Đừng nói nữa, bây giờ chân tôi vẫn còn đang run đây."

"Bên họ kiểm tra ra kết quả chưa?"

"Vừa nãy không phải vừa cháy một cái à? Tôi còn ngửi thấy mùi dây điện cháy khét lẹt. Trời ơi, hóa chất Dược Trạch có thù oán gì với viện nghiên cứu vậy, không lẽ họ giở trò với tất cả các thiết bị?"

Ai mà ngờ được lô thiết bị mà hóa chất Dược Trạch tặng lại có vấn đề chứ, hóa chất Dược Trạch với tư cách là doanh nghiệp địa phương, hợp tác với viện nghiên cứu số 9 cũng không phải lần đầu, trước đây cũng từng tặng thiết bị cho viện nghiên cứu số 9, ai ngờ lại giở trò với thiết bị. Hôm nay là thứ hai, sáng sớm Lưu Tùy và mấy người đến phòng thí nghiệm trước, vốn định xem thiết bị có dễ sử dụng không, nhưng vừa đến nơi đã thấy Thẩm Vu Hoài và mấy lãnh đạo bước vào, sau đó yêu cầu dừng tất cả các thí nghiệm trong viện nghiên cứu, nói là thiết bị có vấn đề.

Giữa đám đông, Thẩm Vu Hoài vẻ mặt nghiêm trọng, đang cầm danh sách thiết bị do hóa chất Dược Trạch tặng để kiểm tra.

Đứng bên cạnh anh là người phụ trách việc vận chuyển thiết bị lần này, anh ta nhìn chàng trai trẻ trước mặt, nhớ đến chiều chủ nhật sau khi thiết bị được chuyển đến, chàng trai trẻ này còn cố ý đến một chuyến, xin chìa khóa của quản lý để kiểm tra, sau đó mới phát hiện ra hàng loạt vấn đề. Sáng sớm hôm nay vừa nhận được tin, họ lập tức cho người kiểm tra lại những thiết bị mà Thẩm Vu Hoài nêu ra, sau đó báo cảnh sát xử lý.

Người biết vận hành thiết bị trong phòng thí nghiệm thì nhiều nhưng dây điện và đường dây bên trong thiết bị cùng với quy trình vận hành trước giờ đều do công nhân lắp đặt hoặc người chuyên nghiệp điều chỉnh, ai ngờ lô thiết bị này của hóa chất Dược Trạch lại có vấn đề lớn như vậy, có cái thì đường dây bên trong bị đứt mấy sợi, có cái thì thông số vận hành bị điều chỉnh đến mức độ nguy hiểm cao.

"Về cơ bản là đã kiểm tra xong, thiết bị ở mấy phòng thí nghiệm của tòa nhà A đều có vấn đề, may mà các anh phát hiện sớm. Những chỗ bị giở trò trên thiết bị này đều được bố trí rất tinh vi, nói thật lòng, các nhà nghiên cứu trong viện của các anh không hiểu rõ về máy móc, bình thường vận hành rất khó phát hiện ra vấn đề, nếu thật sự xảy ra chuyện, điều tra sau tai nạn cũng có thể quy những việc này là do lỗi thao tác của nhân viên thí nghiệm."

Chuyên gia phụ trách kiểm tra đi tới, nói chuyện này với lãnh đạo viện nghiên cứu, không chỉ vậy, do tính chất nghiêm trọng của sự việc, chuyện này rất khó xử lý ở đồn cảnh sát khu vực, đã thông báo ngay cho đội cảnh sát hình sự thành phố đến.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Chỉ có ở đây thôi à?"

"Những tòa nhà thí nghiệm khác không phát hiện vấn đề gì, chủ yếu là mấy phòng thí nghiệm ở tòa nhà A này." Chuyên gia đưa bảng công tác trong tay cho anh xem, những thiết bị cụ thể có vấn đề đã được khoanh tròn.

Thẩm Vu Hoài nhìn thấy vậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, những thiết bị được khoanh tròn đều là của phòng thí nghiệm bọn họ với hai phòng thí nghiệm bên cạnh. Hóa chất Dược Trạch không ra tay với tất cả thiết bị, nếu thật sự xảy ra tai nạn, kiểm tra lại vấn đề của thiết bị phòng thí nghiệm, nhiều thiết bị phòng thí nghiệm như vậy gặp sự cố chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tòa nhà thực nghiệm của họ ở tòa A, tòa A ngoài các phòng thí nghiệm cho mượn và phòng thí nghiệm của sinh viên thì còn có nhiều phòng khác, muốn thật sự xảy ra vấn đề, dựa theo lời của nhân viên kiểm tra, vậy rất dễ dàng quy những việc này là do lỗi thao tác sai lầm của họ.

Nói một cách khó nghe, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa chắc có thể tra ra được việc có người động tay động chân.

Việc phát hiện ra vấn đề của hóa chất Dược Trạch chủ yếu là do Thẩm Vu Hoài trong khoảng thời gian này cũng đang điều tra Cố Thận. Thẩm Tuyết Lam vẫn luôn điều tra những người có liên quan đến Cố Thận, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó khả nghi trong việc hợp tác giữa Lâm Sĩ Trung và Cố Thận cho nên anh mới quay lại điểm xuất phát ban đầu, kiểm tra lại Lâm Sĩ Trung, Cố Thận và mấy cơ sở mà lúc đầu tra ra vấn đề về dầu thơm, rồi chú ý đến một chi tiết nhỏ.

Ban đầu họ điều tra là những công ty bán hàng hợp pháp, sau khi không tra ra vấn đề mới chuyển hướng sang điều tra các cơ sở cung cấp thiết bị chiết xuất chất bị kiểm soát. Mà trong số những công ty hợp pháp bán chất bị kiểm soát ban đầu có hóa chất Dược Trạch, sau đó họ mới để ý đến việc thay đổi quyền sở hữu.

Khi biết hóa chất Dược Trạch tặng thiết bị cho viện nghiên cứu, Thẩm Vu Hoài đã liên lạc với Nhan Khải Kỳ, tìm người liên quan để kiểm tra thiết bị phòng thí nghiệm, vì vậy anh đã chào hỏi quản lý mấy lần. Trước khi kiểm tra, Thẩm Vu Hoài hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình, cho đến cuối cùng phát hiện ra vấn đề của thiết bị.

"Hóa chất Dược Trạch đang làm cái gì vậy? Giở trò với thiết bị, đây chẳng khác nào cố ý giết người."

Sắc mặt mấy lãnh đạo của viện nghiên cứu đều rất tệ, đặc biệt là sau khi biết được vấn đề này, họ lập tức liên lạc với người của hóa chất Dược Trạch nhưng bên kia không bắt máy.

Cảnh sát đến, bàn bạc với lãnh đạo về việc tạm thời cho các nhà nghiên cứu rời đi, bên này có thể còn phải tiến hành thu thập chứng cứ tại hiện trường.

Thẩm Vu Hoài biết chuyện này không đơn giản, rất có thể có liên quan đến nhà họ Cố, anh vừa định lấy điện thoại ra gọi, nhưng không sờ thấy điện thoại mới nhớ ra sáng nay tình hình khẩn cấp, điện thoại và ba lô của anh đều bị bỏ quên ở phòng nghỉ.

Tòa nhà thí nghiệm bị phong tỏa, Thẩm Vu Hoài đang định nhờ cảnh sát lấy giúp ba lô, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng.

"Những người không phận sự rời khỏi đây, nơi này không có giấy thông hành thì không được vào."

Thẩm Vu Hoài nghe thấy giọng nói thì nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Kì Chiêu mặt trắng bệch.

Trần Kì Chiêu thở hổn hển, có vẻ như đã chạy một mạch đến đây, mặt cậu trắng bệch đáng sợ. Thấy Thẩm Vu Hoài, cậu bất chấp sự ngăn cản của những người khác, lập tức chạy đến bên Thẩm Vu Hoài, đứng trước mặt anh, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới như muốn nhìn xuyên qua người trước mắt.

Cuối cùng, cậu từ từ bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Vu Hoài hỏi: "Sao anh không nghe điện thoại của em?"

Thẩm Vu Hoài khựng lại một chút, "Anh không cầm điện thoại."

Trần Kì Chiêu nhìn Thẩm Vu Hoài đứng trước mặt mình không hề hấn gì, cảm giác hoảng sợ trong lòng dần dần lắng xuống, cậu không màng đến những người khác, trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Vu Hoài: "Ở đây nguy hiểm, anh đi theo em trước đã."

Thẩm Vu Hoài cảm nhận được bàn tay nắm lấy mình lạnh buốt, đồng thời nhận ra sự run rẩy khó phát hiện của cậu.

Trần Kỳ Chiêu cau mày, không quan tâm đến những người khác, cậu chỉ muốn đưa Thẩm Vu Hoài rời khỏi nơi này.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài trầm xuống, anh không hỏi Trần Kỳ Chiêu tại sao đột nhiên lại đến, cũng không hỏi thái độ rõ ràng khác thường của Trần Kỳ Chiêu lúc này, mà ngược lại nắm lấy tay Trần Kỳ Chiêu, nắm chặt bàn tay lạnh buốt kia: "Chuyện bên này vẫn chưa xong, anh phải đến đồn cảnh sát ghi lời khai."

Khi Trần Thời Minh dẫn theo trợ lý Từ đi vào, cảnh sát thành phố S cũng vừa đến, phối hợp với thông tin mà Trần Thời Minh cung cấp, lập tức phái người đến công ty hóa chất Dược Trạch, đồng thời tiếp nhận việc xử lý hiện trường viện nghiên cứu số 9 thành phố S, các thiết bị vi phạm sẽ được mang đi xử lý làm vật chứng, một số nhà nghiên cứu cần phối hợp ghi lời khai, Thẩm Vu Hoài cũng đi theo.

Trên đường đi, Trần Kỳ Chiêu không hề buông tay Thẩm Vu Hoài, cho đến khi đến đồn cảnh sát ghi lời khai mới buông ra.

Ghi lời khai cần phải khai báo sự việc, Thẩm Vu Hoài không hề giấu giếm, kể hết tất cả sự thật mình biết cho họ, sau khi đối phương hiểu rõ đã liên hệ với Nhan Khải Kỳ đến ghi lời khai.

"Anh Thẩm, ba lô của anh." Có cảnh sát đến đưa cho Thẩm Vu Hoài chiếc ba lô mà anh đã để quên ở phòng nghỉ.

Thẩm Vu Hoài nói một tiếng cảm ơn, mở điện thoại ra thì chú ý đến màn hình khóa có gần 30 cuộc gọi nhỡ, Trần Kỳ Chiêu đã gọi cho anh 18 cuộc, anh đều không biết.

Cảnh sát thành phố S sớm đã chú ý đến vấn đề từ cảnh sát thành phố B, những thiết bị có vấn đề đều ở gần phòng thí nghiệm của Thẩm Vu Hoài, khó tránh khỏi việc suy đoán chuyện này là nhằm vào Thẩm Vu Hoài, sau khi sự việc xảy ra, họ lập tức đến công ty hóa chất Dược Trạch để bắt giữ những người liên quan, người nhà họ Thẩm và người nhà họ Trần cũng đã đến, vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, có thể sẽ tiến hành điều tra chung.

Trong thời gian những người khác ghi lời khai, Trần Kỳ Chiêu đã xem qua tất cả tài liệu do những người khác gửi đến, đồng thời cũng biết được sự tình ở viện nghiên cứu từ lời kể của những người khác. Biết được sự việc này còn chưa bắt đầu đã bị phía viện nghiên cứu phát hiện, cảnh sát và xe cứu hỏa vây quanh bên ngoài cũng là để đề phòng xảy ra tai nạn trong quá trình thu thập chứng cứ.

Nhưng dù vậy, cậu nghĩ đến việc này là do Cố Chính Tung cố ý làm thì không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chuyện của Dược Trạch giống như một cái gai mắc trong đầu cậu, càng nhìn càng chướng mắt, cậu không dám tưởng tượng nếu chuyện này Thẩm Vu Hoài không phát hiện, khởi động cái thiết bị có vấn đề kia, chuyện này thật sự xảy ra sẽ mang đến hậu quả gì.

Cứ như kiếp trước, tất cả liên lạc đều chìm vào biển sâu, không còn hồi âm.

Nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh lẽo vô cùng.

Tiểu Chu vừa nói vừa nhìn biểu hiện của ông chủ: "Chuyện đại khái là như vậy, bên phía cảnh sát cũng không tiết lộ quá nhiều, Tiểu Trần tổng nói là có liên quan đến Cố Chính Tung, bên họ vẫn đang trao đổi với cảnh sát, những chuyện khác thì tôi không nghe ngóng được."

"Không sao, tôi biết rồi." Trần Kỳ Chiêu nhìn tài liệu trong điện thoại, nghĩ đến lúc trước cùng Thẩm Vu Hoài đến viện nghiên cứu lấy tài liệu, những bảng thông báo treo ở sảnh lớn lối vào viện nghiên cứu, cậu hơi rũ mắt, đáy mắt tối tăm sâu thẳm, tiếp tục dặn dò: "Chuyện tôi vừa nói với anh hãy điều tra lại lần nữa, tất cả các doanh nghiệp có quan hệ hợp tác với viện nghiên cứu số 9 đều phải điều tra."

Tiểu Chu không dám hỏi nhiều, nhận lệnh lập tức rời đi.

Hành lang yên tĩnh lại, Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn cánh cửa cách đó không xa, Thẩm Vu Hoài vẫn còn ở bên trong.

Không lâu sau, cửa được mở ra, Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, cậu nhìn thấy Thẩm Vu Hoài ghi lời khai xong từ bên trong đi ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Vu Hoài nói một tiếng với cảnh sát bên cạnh, sau đó đi thẳng về phía Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, nhìn Thẩm Vu Hoài đi về phía mình, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.

"Sáng nay có lẽ em vội quá." Trần Kỳ Chiêu dừng lại một chút, vài giây sau mới tiếp tục nói: "Em nhận được tin, nhưng gọi điện thoại anh không nghe máy, em lo anh xảy ra chuyện."

"Em đã gọi cho anh 18 cuộc điện thoại, anh không nghe được." Thẩm Vu Hoài nhìn anh, "Xin lỗi, chuyện này anh đã không nói với em trước."

Trần Kỳ Chiêu khựng lại một chút, 18 cuộc?

Cậu không nhớ nữa, lúc đó cậu chỉ muốn liên lạc được với anh, những chuyện khác cậu không quan tâm.

Trần Kỳ Chiêu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn Thẩm Vu Hoài, cậu lại không nói được lời nào.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người, không biết qua bao lâu mới bị phá vỡ.

Giọng Trần Kỳ Chiêu trầm thấp và bình tĩnh: "Lần sau anh phải nói với em."

Thẩm Vu Hoài nghe vậy khẽ giật mình, "Ừm."

Trước khi sự việc được xác nhận, Thẩm Vu Hoài không thể đảm bảo sự nghi ngờ của mình là đúng, nhưng khi thấy Trần Kỳ Chiêu như vậy, anh nhận ra mình đã làm sai một việc.

Trần Kỳ Chiêu không có cảm giác an toàn, đây là điều mà Thẩm Vu Hoài đã nhận ra trong khoảng thời gian đối phương nằm viện. Vì không có cảm giác an toàn, cậu sẽ lặp đi lặp lại việc lo lắng và xác nhận sự an toàn của gia đình và bạn bè. Những điều không chắc chắn đối với Trần Kỳ Chiêu giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, giống như cơn ác mộng kinh hoàng mà Trần Kỳ Chiêu từng kể cho gia đình, có thể là cậu thực sự đã trải qua cơn ác mộng đó.

Thẩm Vu Hoài tin vào quá khứ này, ngay cả khi đó chỉ có thể là một giấc mơ của đối phương.

Nhưng cảnh trong mơ là thật hay giả, từ trước đến nay chưa bao giờ được định nghĩa đúng sai, tin hay không tin cũng không chỉ có một kết quả.

Khi trợ lý Từ cầm chìa khóa xe bước vào, anh ta nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh ghế nghỉ chân.

Người đàn ông lặng lẽ ngồi xổm trước mặt chàng trai, không nói nhiều, chỉ nắm tay đối phương, hai người im lặng nhìn nhau.

Trợ lý Từ không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng chiếc chìa khóa trong tay nóng như củ khoai lang bỏng tay, thấy hai người kia dường như không nói chuyện, anh ta tìm một cơ hội: "Anh Thẩm, xe để ở viện nghiên cứu tôi đã lái đến rồi."

Những việc ở viện nghiên cứu đã có người xử lý, sau khi tạm biệt Thẩm Tuyết Lam, Thẩm Vu Hoài rời khỏi đồn cảnh sát. Bên ngoài trời hè nắng gắt, xe đỗ ở nơi rộng rãi râm mát, Thẩm Vu Hoài bật điều hòa xua tan cái nóng. Trong sự im lặng kéo dài, Trần Kỳ Chiêu không nhận ra điều gì bất thường, một mặt cậu mừng thầm hôm nay chỉ là một trải nghiệm kinh hoàng, mặt khác lại không ngừng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu chuyện đó thành sự thật.

Cho đến khi Thẩm Vu Hoài gọi cậu một tiếng, cậu mới giật mình ngồi vào ghế phụ.

Xe chưa khởi động, đứng im tại chỗ, bên trong xe chỉ có tiếng điều hòa phả khí lạnh.

Thẩm Vu Hoài đang định thắt dây an toàn, chợt nhận thấy bóng dáng bên cạnh, không lâu sau, người ngồi ở ghế phụ lái nghiêng người sang, một tay chống lên vị trí giữa hai người, hôn lên má anh.

Hành động hấp tấp và vụng về của Trần Kỳ Chiêu khiến môi răng hai người va vào nhau.

Lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Thẩm Vu Hoài giơ tay đỡ lấy gáy cậu, thuận theo sự nôn nóng của đối phương, từng chút một dẫn dắt cậu bình tĩnh lại.

Xe đỗ yên tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, bên ngoài kính chắn gió, xa xa có người qua lại.

Nụ hôn trong xe vẫn tiếp tục, cả hai không phân biệt cảm xúc, lúc này chỉ muốn hôn đối phương, không phải để xác nhận tính chân thực của đối phương mà là để chứng minh rằng cả hai đều còn sống, nhiệt độ cơ thể là thật, nhịp tim cũng là thật.

Hơi thở của cả hai dồn dập vì nụ hôn, phả vào mặt nhau.

Cảm giác này dường như trở lại nhà vệ sinh bệnh viện, Trần Kỳ Chiêu chạm vào anh một cách sốt sắng và hoảng loạn.

Thẩm Vu Hoài tựa trán vào trán Trần Kỳ Chiêu: "Em sợ anh chết lắm à?"

Trần Kỳ Chiêu im lặng một lúc, cậu mím môi, sau một hồi im lặng, cậu thành thật trả lời: "Sợ."

Có quá nhiều chuyện đáng sợ, sợ một tai nạn ập đến không kịp ngăn cản, cũng sợ mất mát trong im lặng.

Cậu không phải là người tiên tri, không thể kiểm soát mọi thứ mọi lúc.

Cậu sợ hãi trước mọi điều chưa biết, cậu biết nỗi sợ hãi bị kìm nén và không nói thành lời này là một loại bệnh hoạn, cậu vốn tưởng rằng mọi chuyện có thể dần dần bình yên trở lại, gia đình sẽ bảo vệ mình, mọi chướng ngại vật sắp được loại bỏ, nhưng sự việc hôm nay xảy ra, cậu vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ của mình.

"Em bị bệnh." Trần Kỳ Chiêu cụp mắt, không nhìn mắt anh, có một nỗi khổ không thể diễn tả thành lời: "Em sợ mọi người chết."

Bầu không khí trong xe ngày càng trầm xuống, Trần Kỳ Chiêu không biết từ đâu lại có động lực, tiếp tục nói: "Em đã từng thấy rồi, thao tác máy móc sai sót, phòng thí nghiệm xảy ra tai nạn, anh chết."

Giống như từng chút một bóc tách quá khứ, Trần Kỳ Chiêu nói không nên lời, cậu không nghĩ Thẩm Vu Hoài sẽ tin: "Anh đừng quan tâm đến em, có lẽ em cần phải bình tĩnh lại..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Vu Hoài đã nâng mặt cậu lên, hôn lên khóe môi, chóp mũi và cả khóe mắt cậu.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang, mặt trời gay gắt dường như xuyên qua bóng cây lốm đốm chiếu vào trong xe.

Không ai chịu nổi mất mát, đây không phải là bệnh.

Trong tiếng thở dốc, giọng nói của Thẩm Vu Hoài vừa chân thành vừa trầm thấp.

"Anh hứa với em."

"Anh sẽ không chết."

"Em cũng đừng sợ, được không?"

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro