Chương 109: Vậy anh vào nhé
Trong phòng làm việc, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, trợ lý Từ không làm phiền sếp nữa, trầm ngâm đóng cửa rồi rời khỏi văn phòng.
Chỉ là sau khi anh rời đi không bao lâu, có một cuộc gọi đến, anh lại phải đẩy cửa phòng làm việc của sếp, nói: "Phía Cố Chính Tung có tin tức mới rồi."
Trần Thời Minh cau mày: "Đã bắt được người chưa?"
"Cảnh sát đã được bố trí cả rồi. Cố Chính Tung dường như vẫn còn có giao dịch với những người khác. Ông ta muốn tiêu hủy các chứng cứ khác trong một thời gian ngắn." Trợ lý Từ nói: "Đã tiến hành nằm vùng xong rồi, phía thành phố B muốn động thủ bắt người lúc Cố Chính Tung tiến hành giao dich."
Tại thành phố B, Cố Chính Tung kết thúc cuộc điện thoại: "Chuyện giao dịch đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ."
Thân tín: "Xong hết rồi thưa ngài, đến tối mai lỗ hàng cuối cùng sẽ được xuất đi."
Cảnh sát thành phố B điều tra rất gắt gao, trước kia ông ta đã từng giấu hết số hàng này lại, nhưng với tốc độ của cảnh sát, giữ lô hàng này trong tay rồi cuối cùng cũng sẽ lại trở thành tai họa, thế nên ông ta chỉ có thể liều mạng tìm người tiếp tay, đợi số hàng này được xử lí sạch sẽ, ngoại trừ phía bên Cổ Thận không rõ tung tích ra thì tất cả những chứng cứ khác đều đã được thủ tiêu hết rồi.
Ánh mắt Cố Chính Tung dừng lại trên tờ báo đặt trên bàn. Sau một đêm im lặng, thứ duy nhất thu được chỉ là tin tức về chiếc xe cứu thương đậu trước cổng nhà tù. Tin tức từ phía cảnh sát được giữ kín một cách lạ thường, nhưng chiếc xe cứu thương đã ở đó khá lâu mà vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào về Cố Thận được truyền ra.
"Người đó vẫn chưa chết à?" Cố Chính Tung hỏi.
Thân tín giải thích: "Không chắc chắn, người của chúng ta nói rằng xe cứu thương dừng lại khá lâu, sau đó cũng có người được đưa đi cùng xe cứu thương. Tạm thời không thể xác định đó có phải là Cố Thận hay không. Người của chúng ta không dám đến quá gần. Thưa Cố tổng, Cố Chính Huân bên kia đang gây áp lực rất lớn, gần đây có rất nhiều người theo dõi chúng ta. Ngoài ra, động thái của chúng ta ở thành phố S dường như cũng bị người của nhà họ Trần và nhà họ Thẩm chú ý... Họ có thể đoán được chúng ta đã ra tay với Cố Thận."
Nghĩ đến nhà họ Trần và nhà họ Thẩm, tâm trạng của Cố Chính Tung trở nên tồi tệ hơn. Giải quyết Cố Thận là việc cấp bách, nhưng ông ta cũng không muốn bỏ qua nhà họ Trần và nhà họ Thẩm, đặc biệt là sau khi phải chịu nhiều tổn thất trong thời gian này. Nghĩ đến việc gần như toàn bộ cơ nghiệp đều bị những người này phá hủy, ông ta cảm thấy không cam tâm.
"Trần Kỳ Chiêu vừa tổ chức sinh nhật xong đúng không?" Cố Chính Tung hỏi.
Thân tín đáp: "Đúng vậy. Tối qua, chúng ta đã phái người đến quan sát buổi tiệc sinh nhật, nhà họ Trần bảo vệ rất nghiêm ngặt."
"Cố Thận từng đối phó với nhà họ Trần, trước đó chúng ta lại phái người của Cố Thận đến đánh động, bọn họ giờ chắc chắn đang đề phòng nhà họ Trần, muốn động tay động chân ngay dưới mắt cảnh sát, tôi còn chưa muốn tự mình bày nhược điểm cho người khác xem."
Cố Chính Tung ném tờ báo sang một bên, trên tập tài liệu mở trên bàn viết về một phần cơ nghiệp bí mật của Cố Thận ở thành phố S, "Tôi đã bảo anh phái người đi theo dõi cậu con trai út của nhà họ Thẩm, tình hình thế nào rồi?"
Thân tín đưa ảnh chụp cho ông ta, "Vẫn đang theo dõi, đã làm theo sự sắp xếp của ngài."
Cố Chính Tung châm điếu thuốc, cười lạnh nói: "Đợi xong lô hàng này, tặng cho nhà họ Thẩm một món quà lớn vậy."
-
Nhà ăn của Viện Nghiên cứu số 9 nằm bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, giữa viện nghiên cứu và khu ký túc xá nhân viên. Bình thường cũng có người nhà nhân viên đến đây ăn, việc quản lý nhân viên không nghiêm ngặt như bên trong viện nghiên cứu. Lưu Tùy và đồng nghiệp không đợi Thẩm Vu Hoài, vào nhà ăn tìm một chỗ rộng rãi, mỗi người tự đi lấy đồ ăn ở quầy, khi lấy đồ ăn về thì Thẩm Vu Hoài vẫn chưa tới, họ bèn trò chuyện.
"Chỗ bên cạnh để cho Vu Hoài, không biết cậu ấy đi đón ai, sao lâu thế mà chưa tới. Đón người đi ăn chỗ khác không được à, lại tới ăn nhà ăn của chúng ta, chẳng phải là có vấn đề à?" Lưu Tùy nhìn mấy món ăn trên khay, thở dài: "Đại học S vừa nghỉ hè, chỗ chúng ta có thể ăn cũng ít đi."
Đồng nghiệp: "Cậu nói nhỏ thôi, dì ở quầy đồ ăn vừa nãy còn lườm cậu đấy."
Lưu Tùy liếc nhìn quầy đồ ăn, phát hiện dì ấy đang nhìn mình thật, anh ta hạ thấp giọng: "Sao mấy người lại tìm chỗ ngồi gần vậy, chẳng phải tôi nói đồ ăn của dì ấy khó ăn đều bị nghe thấy rồi à?"
Đồng nghiệp: "Cũng không phải lần đầu, lần trước ăn cùng cậu, lúc tôi đi lấy đồ ăn thì thịt còn bị rớt mất một nửa."
Lưu Tùy: "..."
Anh ta chuyển chủ đề, hỏi chuyện khác: "Thẩm Vu Hoài giờ này đi đón ai vậy?"
"Chẳng phải lúc nãy cậu nói tối qua cậu ấy ngủ ở chỗ bạn gái à? Thì đi đón bạn gái thôi."
"Cũng có thể, nghe nói mấy cặp tình nhân đều vậy, mới quen nhau thì ngày nào cũng thích dính lấy nhau." Lưu Tùy cũng không còn hứng thú với điện thoại nữa, anh ta ngó nghiêng nhìn về phía cửa nhà ăn: "Đón ai mà lâu vậy, từ nhà ăn chúng ta đến cổng viện nghiên cứu đi bộ chỉ mất 5 phút thôi."
Chẳng mấy chốc, Lưu Tùy nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vu Hoài xuất hiện ở cửa nhà ăn. Quần áo của Thẩm Vu Hoài rất nổi bật, anh ta nhìn thấy người từ xa đã vẫy tay chào, liếc mắt nhìn bên cạnh anh, thấy một người mặc áo khoác đen trắng đi theo sau Thẩm Vu Hoài.
Lưu Tùy nheo mắt lại: "Đội mũ, không nhìn rõ mặt."
"Đôi chân kia, vừa trắng vừa thẳng kìa!"
"Đâu đâu đâu, cho tôi xem với!"
Người mặc áo khoác đi theo bên cạnh Thẩm Vu Hoài, chiếc quần short rộng thùng thình dài đến đầu gối để lộ đôi chân vừa trắng vừa thẳng. Người này đội mũ nên không nhìn rõ mặt, nhưng mơ hồ thấy có chút quen mắt. Lưu Tùy thấy người càng lúc càng đến gần, vừa định mở miệng nói vài câu khuấy động không khí cho anh em, nào ngờ khi người đó tiến đến gần, cởi mũ lộ ra một gương mặt quen thuộc, những lời anh ta định nói lại nuốt xuống, "Kỳ Chiêu à?"
"Ừm." Trần Kỳ Chiêu chào hỏi.
Thẩm Vu Hoài nói: "Em ngồi đi, anh đi lấy cơm."
Thẩm Vu Hoài vừa đi, mọi người xung quanh liền tỏ vẻ mất hứng, Trần Kỳ Chiêu tự nhiên đặt mũ lên ghế bên cạnh, hơi nghi hoặc nhìn họ, "Sao thế?"
Lưu Tùy nói: "Không có gì, tôi cứ tưởng Vu Hoài đi đón người lâu như vậy là đi đón bạn gái cậu ấy."
"Bạn gái?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.
Nhắc đến bạn gái, mọi người xung quanh liền kể lại tình hình trong vài câu, không gặp được bạn gái của Thẩm Vu Hoài quả thật đáng tiếc, nhưng gặp được Trần Kỳ Chiêu thì họ cũng thoải mái hơn một chút, "Nhưng chẳng phải cậu được nghỉ hè rồi à? Sao còn rảnh rỗi đến quanh quẩn gần đại học S thế? Biết cậu tới thì chúng ta đã đi ăn nhà hàng bên cạnh rồi."
Trần Kỳ Chiêu: "Ồ, anh ấy có nói bạn gái anh ấy trông như thế nào không?"
Lưu Tùy nói: "Chẳng phải là hỏi thừa rồi à, ai mà chẳng thích mỹ nữ tuyệt trần, tôi nói cậu nghe này, trong máy tính cậu ấy còn giấu ảnh nữ thần đấy, lúc tôi đi qua cậu ấy còn không cho tôi xem. Mỹ nữ thế nào mà phải giấu kỹ vậy? Trước đây lúc ở đại học B, mấy cô gái gửi thư tình cho cậu ấy nhiều lắm, nhưng có thấy cậu ấy liếc mắt nhìn một cái đâu. Thế mà giờ còn lén lút xem ảnh lúc nửa đêm, chậc chậc."
Trần Kỳ Chiêu lại hỏi: "Xem ảnh lúc nửa đêm?"
"Không chỉ vậy đâu, để đi chúc mừng sinh nhật nữ thần của cậu ấy, cậu ấy đã bắt đầu bận rộn từ trước đó cả tuần, sáng nay đến phòng thí nghiệm còn đến muộn nữa." Lưu Tùy vừa định nói Thẩm Vu Hoài trên người còn mặc áo ngủ của bạn gái, đêm qua hai người cùng nhau trải qua đêm xuân, nhưng lời còn chưa dứt thì ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại trên chiếc áo khoác của Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu vừa định lên tiếng thì Thẩm Vu Hoài đi lấy đồ ăn về.
Trên khay đồ ăn đa phần là thịt và rau, đều là món Trần Kỳ Chiêu thích. Thẩm Vu Hoài đặt khay đồ ăn xuống rồi lại hỏi: "Đồ uống vẫn là Coca đúng không?"
Thời tiết nóng nực, trong nhà ăn cũng không có điều hòa, chiếc quạt trần phía trên đầu thổi vù vù.
Trần Kỳ Chiêu vốn định đi mua chai nước ở máy bán hàng tự động, nghe Thẩm Vu Hoài hỏi vậy thì gật gật đầu.
Thẩm Vu Hoài đặt khay đồ ăn xuống rồi lại chạy đi mua nước ở máy bán hàng tự động.
Mấy người đang nói chuyện nhìn Thẩm Vu Hoài cầm hai khay đồ ăn đi tới thì thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ Trần Kỳ Chiêu không biết quầy nào ở nhà ăn này "có vấn đề", Thẩm Vu Hoài lấy đồ ăn cho cậu cũng là chuyện bình thường. Chỉ là qua lại như vậy, dường như giữa hai người có một loại ăn ý không cần nói ra, bọn họ hoàn toàn không thể xen vào.
Đến khi Thẩm Vu Hoài ngồi xuống, Lưu Tùy không khỏi đưa mắt nhìn anh, rồi lại nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Lúc nãy tôi không để ý, giờ nhìn kỹ, quần áo trên người hai cậu hình như cùng một kiểu."
Má ơi, nói quá lên một chút thì giống đồ đôi.
Mọi người xung quanh đều gật đầu tán thành. Trần Kỳ Chiêu tuy mặc áo khoác mỏng đen trắng, nhưng trên áo khoác có vài hình in chữ cái nguệch ngoạc, kỳ lạ thay lại rất hợp với hình in trên áo phông của Thẩm Vu Hoài. Phong cách thẩm mỹ của mọi người cố định, phong cách ăn mặc của Trần Kỳ Chiêu luôn như vậy, rất thời thượng và có chút nổi bật, Lưu Tùy lúc trước không để ý, giờ nhìn hai người ngồi trước mặt, có cảm giác hài hòa khó tả...
"Cùng một kiểu đấy." Thẩm Vu Hoài đặt bộ đồ ăn lên khay của Trần Kỳ Chiêu, "Chiếc áo này của em ấy."
"Ôi, tôi đã bảo cùng một kiểu mà, hóa ra là..."
Lưu Tùy nói được nửa câu thì khựng lại, "Đây chẳng phải là áo ngủ bạn gái cậu à!"
Không chỉ anh ta, những người nghe bên cạnh cũng ngây người.
Đại học S, sinh viên, họ còn từng gặp...
Cuối cùng, họ dồn ánh mắt về phía Trần Kỳ Chiêu đang im lặng, người sau vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí còn gắp viên thịt viên trong khay lên ăn.
Tiếng "xì" mở lon nước ngọt vang lên phá vỡ sự im lặng, Trần Kỳ Chiêu nói: "Chỉ là mua áo hơi rộng chút thôi, không phải đồ ngủ."
Những người khác: "..."
Thẩm Vu Hoài ngồi cạnh Trần Kỳ Chiêu, không chọn ngồi đối diện. Trong chỗ ngồi chật hẹp của nhà ăn, vai hai người gần như chạm vào nhau. Lúc ăn, cả hai cũng không có hành động thừa thãi nào, giống như đang ăn cơm cùng bạn bè bình thường, nhưng khi quan sát kỹ, người ta sẽ nhận thấy giữa hai người có một bầu không khí không thể phá vỡ. Hai người không nói rõ ràng, nhưng chuyện này đã nói đến mức này rồi, họ cũng không phải là những kẻ cổ hủ không hiểu chuyện gì, gần như là công khai thú nhận với họ rồi.
Lưu Tùy cười gượng gạo: "Không thể nào?"
"Ừm." Thẩm Vu Hoài rất bình thản nói tiếp: "Không có nữ thần, cũng không có bạn gái, em ấy là bạn trai tôi."
Lưu Tùy không nhịn được hỏi: "Sao trước đây cậu không nói với tôi!"
Thẩm Vu Hoài: "Trước đây chưa theo đuổi được."
Đồng nghiệp hỏi: "Thế còn sinh nhật thì sao!"
Trần Kỳ Chiêu đúng lúc lên tiếng: "Hôm qua là sinh nhật tôi."
Lưu Tùy: "... Mẹ kiếp, vậy mấy bức ảnh nữ thần cậu lưu trong máy tính thì sao?!"
Trần Kỳ Chiêu hơi nghiêng đầu, nhìn sang Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài gắp thức ăn cho Trần Kỳ Chiêu, biểu cảm của anh vô cùng tự nhiên, vẻ mặt nghi hoặc hiện lên đúng lúc trên mặt, "Có ảnh à?"
Lưu Tùy cảm thấy những lời mình nói trước đây thật ngu ngốc, nhìn khay cơm trước mặt, nhất thời không biết là cơm nhà ăn khó nuốt hay chính mình không nuốt trôi, lòng hiếu kỳ sắp bùng nổ, trong lúc ăn cơm anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Vu Hoài và Trần Kỳ Chiêu, trong đầu nghĩ đến chuyện hai người này quen nhau từ khi nào, xác định quan hệ từ khi nào, cùng nhau ăn cơm nhiều lần như vậy, sao anh ta không nhìn ra chút dấu hiệu nào.
Anh ta ngại hỏi tiếp, mở vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài xem, rồi lại xem vòng bạn bè của Trần Kỳ Chiêu, cuối cùng dừng lại ở ảnh đại diện của Trần Kỳ Chiêu.
"Đệt." Lưu Tùy nói.
Đồng nghiệp: "Dì ở nhà ăn lại đang nhìn cậu kìa."
Lưu Tùy nhìn về phía quầy đồ ăn, nhận thấy dì nhà ăn một tay chống nạnh, một tay chống lên bục quầy, lạnh lùng nhìn anh ta, dường như lần sau anh ta đến ăn cơm ở nhà ăn, thịt trong khay sẽ bị run rớt hết sạch.
"..."
Ăn cơm xong là đến giờ nghỉ trưa, buổi chiều Thẩm Vu Hoài còn phải bận rộn ở phòng thí nghiệm, Trần Kỳ Chiêu không thể theo anh vào phòng thí nghiệm, giờ nghỉ trưa kết thúc, thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau cũng kết thúc.
Trước đây không cảm thấy việc đối phương đi làm có gì khác biệt, nhưng một khi người rảnh rỗi lại là mình, Trần Kỳ Chiêu luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Trước khi tách ra, Thẩm Vu Hoài gọi cậu lại, đưa cho cậu một thứ.
Trần Kỳ Chiêu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, biết rõ còn cố hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chìa khóa căn hộ của anh." Thẩm Vu Hoài nói.
Hai người không nói gì, Trần Kỳ Chiêu nắm chặt chiếc chìa khóa, tài xế xe công nghệ từ xa đã đến, đang bấm còi về phía cậu.
"Vậy em đi trước nhé." Trần Kỳ Chiêu nói.
Thẩm Vu Hoài đáp lời, "Đến nơi thì nhắn tin cho anh."
Trần Kỳ Chiêu nghĩ bụng cầm chìa khóa cũng chưa chắc đã đến căn hộ đó, nhưng sau khi lên xe, cậu thương lượng với tài xế đổi địa chỉ, từ thư viện Đại học S ban đầu thành căn hộ trong thành phố cách Viện Nghiên cứu số 9 nửa tiếng đi đường.
Đến nơi, Trần Kỳ Chiêu dùng chìa khóa mở cửa, lần đầu tiên vào căn nhà này mà không có chủ nhân ở đây.
Căn hộ của Thẩm Vu Hoài không lớn, vừa đủ cho một người đàn ông sống một mình, Trần Kỳ Chiêu đi một vòng quanh nhà, quang minh chính đại xem nhà bạn trai, cuối cùng dừng chân ở ban công đầy cây xanh.
Thất bại của thí nghiệm buổi sáng dẫn đến khối lượng công việc buổi chiều tăng lên, việc điều tra nguyên nhân thất bại trở thành ưu tiên hàng đầu. Trong quá trình thí nghiệm, người của viện nghiên cứu còn đến thương lượng thời gian với người phụ trách của họ, nói rằng có thiết bị mới cần đưa vào phòng thí nghiệm, yêu cầu họ dành chút thời gian để chuyển thiết bị. Chuyện này giao cho lão Vương xử lý, khi công việc của Thẩm Vu Hoài kết thúc, anh thấy lão Vương đang nói chuyện với một người đàn ông mặc vest bên ngoài.
Ánh mắt anh dừng lại trên người đối phương một lúc, đến khi đối phương nhìn về phía họ, Thẩm Vu Hoài mới thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi đến trước máy tính.
Sau khi xác định thời gian, Lão Vương cầm bảng biểu từ bên ngoài phòng thí nghiệm đi vào, nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng gần cửa thì kéo anh lại nói chuyện.
Thẩm Vu Hoài liếc nhìn tờ biểu mẫu trên tay ông ấy, "Thời gian chuyển thiết bị vào đã được xác định chưa?"
"Xác định rồi, bên tòa nhà thí nghiệm này có khá nhiều thiết bị cần đưa vào, chúng ta còn phải sao chép hết dữ liệu ra, đã hẹn với họ vào cuối tuần, đến lúc đó cũng không ảnh hưởng đến chúng ta." Lão Vương đưa bảng biểu cho Thẩm Vu Hoài, rồi nói: "Dụng cụ đưa vào còn phải để họ đến điều chỉnh thử, nếu không đến lúc đó thông số thí nghiệm không khớp cũng phiền phức, những việc này cứ giao cho người chuyên nghiệp làm."
Trên bảng biểu có ghi thời gian, Thẩm Vu Hoài chú ý đến phần ký tên và thời gian ở dưới cùng, sau đó mới trả lại bảng biểu cho lão Vương, "Vậy là chủ nhật được nghỉ?"
"Được nghỉ, chủ nhật chúng ta có bao giờ tăng ca đâu, tuần này nghỉ hai ngày cuối tuần."
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Thẩm Vu Hoài đến văn phòng quản lý một chuyến, đến khi về đến phòng nghỉ đã là bốn giờ chiều, anh quen tay mở tin nhắn điện thoại, phát hiện một tiếng trước Trần Kỳ Chiêu đã gửi cho anh một đoạn video.
[-Chiêu: [Video]]
[-Chiêu: Mấy cây này tưới nước thế nào, có giống chậu cây của em không?]
Địa điểm là căn hộ của anh, trong video không nhìn thấy dáng vẻ của chàng trai nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân cậu đi lại. Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dịu dàng, nghiêm túc trả lời tin nhắn của đối phương, tin nhắn gửi đi rồi nhưng Trần Kỳ Chiêu vẫn chưa trả lời, Thẩm Vu Hoài định đợi thêm một lát thì Lưu Tùy đã đến phòng nghỉ giục anh qua.
Đến khi Thẩm Vu Hoài tan làm, anh vẫn không không thấy Trần Kỳ Chiêu trả lời tin nhắn.
"Vu Hoài, tan làm có đi ăn cá nướng không?" Đồng nghiệp gọi lớn.
Thẩm Vu Hoài từ chối lời mời, "Mọi người đi đi."
Lưu Tùy đang thu dọn và ghi chép dữ liệu cuối cùng thò đầu ra từ cửa phòng thí nghiệm, thấy Thẩm Vu Hoài đi thẳng đến cửa thang máy, "Đàn ông có người yêu cái khác hẳn."
Từ viện nghiên cứu về trung tâm thành phố có một quãng đường, Thẩm Vu Hoài sau khi tan làm lái xe về thẳng, nhưng khi đến cổng khu dân cư, anh lại rẽ vào siêu thị mua chút đồ ăn, về đến nhà mở cửa, đập vào mắt là chàng trai nằm trên ghế sofa. Đối phương co chân nằm trên ghế sofa, chỉ đắp một chiếc áo khoác, có vẻ như ngủ rất say, tiếng mở cửa cũng không làm cậu tỉnh giấc.
Thẩm Vu Hoài bước chân nhẹ nhàng, về phòng ngủ lấy một chiếc chăn lông đắp lên người cậu, sau đó cầm đồ vào bếp.
Trần Kỳ Chiêu mơ màng tỉnh dậy, cậu nghe thấy tiếng nước chảy trong bếp, lúc tỉnh lại đèn trong nhà đã bật sáng, bên ngoài cửa sổ có ánh hoàng hôn chiếu vào. Cậu ngồi khoanh chân trên ghế sofa, dụi mắt nhìn về phía bếp, người đàn ông đeo tạp dề đang nấu cơm, mùi thơm từng chút một bay ra.
Cậu uống thuốc xong thường buồn ngủ, sau khi đến nhà Thẩm Vu Hoài, cậu ngồi trên ghế sofa đợi anh trả lời tin nhắn, có lẽ sáng nay dậy sớm, đợi mãi rồi ngủ quên, ngủ một giấc đến tận giờ này.
Trần Kỳ Chiêu rũ mắt, nhìn thấy chiếc chăn lông trên người.
Nơi tiếp xúc với làn da ấm áp mềm mại, trên chăn lông mang theo mùi hương của Thẩm Vu Hoài.
"Tỉnh rồi à?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
"Ừm." Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, vén chăn lông lên: "Anh về khi nào vậy?"
Thẩm Vu Hoài: "Anh mới về thôi, đợi một lát nữa, cơm tối sắp xong rồi."
Anh nói xong lại nói thêm: "Anh nói với dì Trương rồi, tối nay em không về ăn cơm."
Trần Kỳ Chiêu vốn định nhắn tin cho Trương Nhã Chi, nghe vậy thì khựng lại một chút, sửa lại nội dung tin nhắn rồi mới gửi đi. Sau khi gửi tin nhắn, cậu nhìn thấy tin nhắn thoại Thẩm Vu Hoài gửi buổi chiều, trong đó hướng dẫn chi tiết cách tưới nước cho cây ở ban công.
Người đang ở trong nhà, Trần Kỳ Chiêu tựa vào cửa kính nhà bếp, lần lượt nhấn vào từng đoạn ghi âm.
Âm thanh phát ra ngoài đặc biệt vang dội, Thẩm Vu Hoài nói: "Anh ở ngay đây, em có thể hỏi trực tiếp anh."
"Ồ." Trần Kỳ Chiêu vẫn nghe hết các đoạn ghi âm, "Anh tưới chưa?"
"Chưa." Thẩm Vu Hoài đáp lời, rồi thấy Trần Kỳ Chiêu làm theo hướng dẫn trong đoạn ghi âm của mình, trước tiên đi thay nước cho bình tưới, dép lê đi tới đi lui trên sàn nhà, những âm thanh khác nhau khiến căn hộ này có thêm một cảm giác đặc biệt.
Thẩm Vu Hoài nấu cơm xong, khi trở lại phòng ăn, ánh mắt liếc qua ban công.
Trần Kỳ Chiêu đang tưới nước cho các loại cây theo nội dung tin nhắn thoại, mỗi tin nhắn thoại đều phải bấm mở nghe hai lần. Thẩm Vu Hoài lặng lẽ đi đến phía sau cậu, nhìn chàng trai có chút vụng về tưới nước, cho đến khi cậu tưới xong tất cả cây xanh theo hướng dẫn trong tin nhắn thoại, Thẩm Vu Hoài mới nói: "Rửa tay đi, đến giờ ăn cơm rồi."
Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, tay cậu hơi bẩn, lúc này đang đặt sau lưng, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối. Trần Kỳ Chiêu luôn ngoan ngoãn, sau khi gầy đi thì trông mặt mày lạnh lùng hơn không ít, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vẻ non nớt trên khuôn mặt cậu, đặc biệt là khi cậu im lặng nhìn người khác, đôi mắt nhìn thẳng ngây ngô.
Thẩm Vu Hoài dừng lại một chút, đi đến bên cạnh đối phương, hơi cúi người xuống hôn người kia.
Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu đáp lại, cả hai trao nhau nụ hôn ngắn ngủi ở ban công.
Sau khi ăn cơm xong, căn hộ trở nên yên tĩnh. Thẩm Vu Hoài nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm, nguyên nhân thất bại của thí nghiệm buổi sáng dường như đã được đồng nghiệp tìm ra. Trong lúc anh gọi điện thoại, Trần Kỳ Chiêu nói muốn đi tắm, rồi đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Thẩm Vu Hoài.
"Có lẽ là vấn đề ở tài liệu, thông số ghi trong bảng tài liệu lần trước còn chứ? Ngày mai dùng máy thử lại." Thẩm Vu Hoài vừa nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp, vừa chú ý đến tiếng nước róc rách vọng ra từ cánh cửa phòng chưa khép chặt.
Cửa không đóng, từ góc độ của anh, cửa kính mờ của phòng tắm trong phòng ngủ chính dường như cũng không đóng chặt.
Người trong điện thoại nói xong không nghe thấy Thẩm Vu Hoài trả lời, lại hỏi một câu: "Vu Hoài?"
Căn hộ có vẻ hơi oi bức, Thẩm Vu Hoài tự nhiên bật điều hòa, "Ừ, được, phần còn lại đợi ngày mai đến phòng thí nghiệm nói tiếp, tài liệu ở chỗ Lưu Tùy chắc có một bản, lát nữa bảo cậu ấy đưa cho cậu."
Kết thúc cuộc gọi, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng lại.
Thẩm Vu Hoài đi đến, nhìn thấy cánh cửa kính mờ khép hờ, anh định bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước bên trong dừng lại.
"Anh Hoài, vừa nãy em quên nói, em không mang quần áo." Giọng Trần Kỳ Chiêu vang lên từ sau cánh cửa, nghe có chút nghèn nghẹn.
Thẩm Vu Hoài nghe vậy liền rời mắt đi, "Anh đi lấy cho em."
Quần áo trong tủ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tay Thẩm Vu Hoài dừng lại một lúc ở hàng đồ ngủ, cuối cùng lấy một bộ đồ ngủ anh thường mặc.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, một bóng người tiến đến sau cánh cửa, Thẩm Vu Hoài gõ nhẹ cửa, cánh cửa liền mở ra.
Bàn tay đối phương ướt sũng, những giọt nước đang nhỏ xuống sàn, nhìn theo ngón tay có thể thấy những vết sẹo nhợt nhạt trên cánh tay trắng nõn.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài sâu hơn, anh đưa quần áo cho đối phương, "Chỉ có đồ ngủ thôi."
Nhưng Trần Kỳ Chiêu không nhận, tay cậu hơi hạ xuống, không cầm lấy quần áo. Qua một lớp cửa, cả hai không nhìn thấy trạng thái của đối phương, ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại trên bàn tay kia, thấy đối phương lướt qua quần áo, bàn tay ướt át lướt qua mu bàn tay anh, cuối cùng nắm lấy cổ tay anh.
Bàn tay không lạnh lẽo mà ấm nóng, khi chạm vào lại nóng rực khác thường.
Thẩm Vu Hoài không nhúc nhích, Trần Kỳ Chiêu sau cánh cửa cũng không nhúc nhích.
Cánh cửa hé ra một chút, Thẩm Vu Hoài thấy tóc Trần Kỳ Chiêu ướt đẫm, nước vẫn đang nhỏ xuống.
Một mùi hương quen thuộc ập vào mũi Thẩm Vu Hoài, mùi sữa tắm bạc hà thoang thoảng, ẩn chứa chút hương thơm thanh mát.
Trần Kỳ Chiêu dường như đã nhìn thấy quần áo, cậu buông tay khỏi cổ tay Thẩm Vu Hoài và cầm lấy quần áo.
Khi cánh cửa sắp đóng lại, tay Thẩm Vu Hoài vừa vặn chặn ở khe cửa, giọng anh khàn khàn: "Anh có thể vào không?"
Câu nói này được thốt ra bằng giọng điệu của Thẩm Vu Hoài mang theo một sự kiềm chế khó tả, tựa như một tín hiệu nào đó nhắc nhở cả hai.
Cánh cửa kính mờ không bị chặn lại, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong.
Không nghe thấy đối phương trả lời, sau một lúc im lặng.
Thẩm Vu Hoài nhẹ nhàng đẩy cửa ra, "Vậy anh vào nhé."
Cánh cửa phòng tắm không đóng chặt, vòi hoa sen vẫn nhỏ giọt từng chút một.
Hơi nước bốc lên nghi ngút trong phòng tắm, một lớp sương mù bao phủ tấm gương, trong làn khói mờ ảo, gương mặt cả hai đều mang theo vẻ dịu dàng.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Thẩm Vu Hoài tiến tới ôm lấy eo đối phương, ép người kia vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, nụ hôn bị kìm nén suốt cả ngày ập xuống. Anh bắt đầu hôn từ khóe mắt Trần Kỳ Chiêu, hôn dọc theo khuôn mặt, gạt đi những giọt nước, cuối cùng cạy mở môi răng cậu mà tiến vào.
Cảm giác nóng bức ngày càng nặng nề, quạt thông gió trong phòng tắm vẫn hoạt động, trong lúc hôn nhau, không biết ai đã chạm vào tay cầm công tắc vòi hoa sen, như cố tình, dòng nước ấm nóng dội xuống đầu, không ai có thể rời khỏi phòng tắm này.
Trần Kỳ Chiêu cởi áo phông của Thẩm Vu Hoài, chiếc áo phông in hoa văn đã mặc cả ngày rơi xuống từ người anh, ướt sũng rơi xuống góc phòng tắm.
...
Trong cuộc rượt đuổi không tiếng động, Trần Kỳ Chiêu nhìn anh một cái trong tiếng thở dốc ngắn ngủi, liếc mắt về phía giỏ quần áo bẩn không xa, "Trong áo khoác có đồ."
Thẩm Vu Hoài đưa tay lấy chiếc áo khoác đen trắng trong giỏ quần áo bẩn, móc ra một hộp gì đó từ trong túi, khàn giọng hỏi: "Em mua ở đâu?"
"Cửa hàng tiện lợi trước cổng viện nghiên cứu của anh." Trần Kỳ Chiêu nhìn anh, trong mắt mang theo chút hơi nước, "Lúc xuống xe ở đó..."
Trần Kỳ Chiêu còn chưa nói xong, người đàn ông đã cắn môi cậu, chiếc quần dài ướt át cọ xát vào làn da cậu, trong cơn mê loạn hộp bao cao su rơi xuống đất, nửa câu sau biến thành tiếng thở dốc ngắn ngủi, dần dần biến mất trong tiếng nước tí tách.
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro