Chương 106: Ngủ rồi
Bóng tối bất ngờ ập đến nhuộm bầu không khí trong phòng thành một màu mập mờ khác lạ, sự thay đổi đột ngột của môi trường khiến một số chi tiết trở nên rõ ràng hơn, ngay cả trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cũng từng bước tăng tốc. Tay Trần Kỳ Chiêu vẫn đặt trên công tắc, cậu áp sát vào tường, sau gáy là những ngón tay đang nóng dần lên của Thẩm Vu Hoài, như thể đang từng chút một mang theo hơi ấm của cậu.
Sự im lặng như một sự đồng ý ngầm, giữa tiếng gõ cửa bên ngoài, hai người áp sát nhau, hơi thở hòa quyện.
Trán Thẩm Vu Hoài áp vào trán cậu, chóp mũi hai người cọ xát, hơi ấm nóng bỏng phả lên da mặt, khoảng cách này càng kéo gần hơn, những cơ bắp căng cứng dưới ngón tay dường như chậm rãi di chuyển theo nhịp thở, cảm giác từ mát lạnh chuyển sang nóng rực, Trần Kỳ Chiêu không dừng lại, cậu vén áo Thẩm Vu Hoài lên.
Anh đổ mồ hôi.
Ngoài cửa, trợ lý Từ sau khi gõ cửa hai lần thì nhìn về phía quản gia, không biết nên xử lý tình huống hiện tại thế nào.
Quản gia thấy tình hình như vậy, ông cũng không chắc chắn Trần Kỳ Chiêu có thực sự lên tầng hai hay không, bèn hỏi: "Cậu hai có lên tầng hai không?"
"Chắc là có ạ." Trợ lý Từ thấy người vào biệt thự, sau khi đến đây anh ta lại chạy đi tìm người ở phòng nghỉ nhưng không thấy, hỏi người hầu mới biết người ở trên tầng hai.
Tầng hai biệt thự không cho phép khách lên, khách khứa đều ở tầng một hoặc trong vườn.
"Cũng không biết có ở trong hay không." Trợ lý Từ nhận lệnh của cấp trên, việc xác định vị trí của nhị thiếu gia là nhiệm vụ quan trọng nhất, "Cửa chắc là không khóa chứ?"
Lời anh ta vừa dứt, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng chốt cửa dứt khoát.
Trợ lý Từ: "?"
Quản gia: "Có lẽ là có ở trong."
Trợ lý Từ: "..."
Tai anh ta không điếc.
Tiếng khóa trái này như một tín hiệu rõ ràng, cho thấy bên trong không chỉ có người, mà người đó còn nghe được cuộc trò chuyện của họ và cố tình khóa cửa. Tay trợ lý Từ run nhẹ khi tiến đến gần tay nắm cửa. Với phong cách hành sự quen thuộc này, anh ta không cần đoán cũng biết ai là người khóa cửa. Anh ta nhìn về phía quản gia cầu cứu.
Quản gia khẽ ho một tiếng rồi lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước.
Trợ lý Từ lo lắng hỏi: "Cậu hai, cậu có ở trong đó không?"
"Ngủ rồi."
Giọng nói như truyền đến từ một nơi xa xôi, vừa nghẹt vừa trầm, đúng là chất giọng nóng nảy quen thuộc của Trần Kỳ Chiêu.
Trợ lý Từ: "..."
Sao lại ngủ sớm như vậy! Hơn nữa ở dưới dưới còn đang tổ chức tiệc sinh nhật mà!
Tiếng động ngoài cửa nhỏ dần, eo Trần Kỳ Chiêu được Thẩm Vu Hoài đỡ lấy, ngón tay anh ấn lên xương sống cậu, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng như từng chút một tiến gần đến ranh giới của cả hai. Vị trí của hai người không còn giới hạn ở góc tường chật hẹp, Trần Kỳ Chiêu khẽ ngẩng đầu hôn Thẩm Vu Hoài, men theo hình dáng môi anh, cuối cùng cạy mở hàm răng tiến vào. Hai người vừa hôn vừa tiến sâu vào bên trong, trong môi trường tối tăm không tránh khỏi va chạm, chiếc ghế xoay bị đụng phải, cuối cùng "ầm" một tiếng va vào cạnh bàn, hai người ngã xuống giường.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của hai người ngoài cửa.
Trợ lý Từ đang định quay người rời đi liền dừng bước, gọi một tiếng: "Cậu hai!?"
Giữa những nụ hôn, Trần Kỳ Chiêu khẽ đáp: "Không sao."
Trợ lý Từ muốn nói lại thôi nhìn về phía quản gia, nhưng tiếng động vừa rồi không giống như không có gì xảy ra!
Ánh mắt anh ta dừng lại trên tay nắm cửa một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía quản gia.
Quản gia: "Nếu cậu cần, có thể xin phép cậu cả, dưới lầu có chìa khóa dự phòng."
Ý là, nếu muốn vào thì cũng có thể vào.
Trợ lý Từ run lên một cái, cậu cả chỉ bảo anh ta xác nhận vị trí của cậu hai, chỉ cần ở trong biệt thự là an toàn... hơn nữa, anh ta không có gan đi quấy rầy Diêm Vương sống đang ngủ.
Rất nhanh, anh ta chỉnh lại biểu cảm, trịnh trọng gật đầu với quản gia, "Làm phiền ông rồi, tôi về báo cáo với cậu cả đây."
Tiếng động ngoài cửa dần xa, tiếng gõ cửa cũng biến mất.
Trần Kỳ Chiêu nằm ngửa trên giường, cảm giác nóng ẩm càng lúc càng rõ. Cậu ngửa đầu hôn Thẩm Vu Hoài, ngón tay vuốt ve các cơ bụng của anh.
Tiếng thở dốc của những nụ hôn liên tiếp hòa cùng nhịp tim càng lúc càng nhanh, adrenaline tiết ra dồn dập khiến cơ thể đạt đến trạng thái hưng phấn, cả hai đều là người trưởng thành, sự tiếp xúc thân mật này chỉ khiến những yếu tố vốn dĩ có thể kiểm soát cuối cùng đi đến kết cục không thể kiềm lại được.
Vén áo lên, chiếc áo phông xám nhạt rộng rãi bị người đàn ông cởi bỏ, rơi xuống đất, Trần Kỳ Chiêu chạm vào tấm lưng rộng lớn căng cứng của Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài có khung xương lớn, nhận thức ban đầu của Trần Kỳ Chiêu về điều này là ở những ngón tay hơi dài và bàn tay to của anh, khi anh đè lên người cậu, cảm giác như hoàn toàn bao trùm lấy cậu, các cơ bắp trải rộng trên khung xương, cảm giác căng chặt khi hô hấp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ không kiểm soát.
Giống như đang châm lửa, và bây giờ ngọn lửa càng lúc càng lan rộng.
Hơi thở của Trần Kỳ Chiêu càng lúc càng gấp gáp.
Trong sự hỗn loạn, chiếc điện thoại trong túi áo rơi xuống tấm ga giường mềm mại, tiếng rung kèm theo một cuộc gọi ẩn danh xuất hiện trên màn hình.
Tiếng rung ong ong liên tục cùng ánh sáng màn hình điện thoại là điểm sáng duy nhất, thu hút sự chú ý trong căn phòng.
Hai người hơi phân tâm, sự chú ý bị thu hút bởi chiếc điện thoại rung động, không khỏi nhìn sang.
Trần Kỳ Chiêu liếc thấy màn hình điện thoại, khi hoàn hồn lại, cậu thấy đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Vu Hoài được ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu. Ngón tay cậu vốn đã chạm vào mép điện thoại, rất nhanh tay Thẩm Vu Hoài đã phủ lên, luồn qua ngón tay cậu, đan xen mười ngón tay rồi ấn xuống giường.
Điện thoại bị động tác này đẩy ra xa vài bước, tiếng rung cũng theo đó mà nhỏ dần.
"Số điện thoại lừa đảo à?" Thẩm Vu Hoài khẽ hỏi.
Mặt Trần Kỳ Chiêu đỏ bừng, tim đập nhanh, ngón tay cậu trượt xuống chạm vào thắt lưng quần Thẩm Vu Hoài.
...
Tại một studio nào đó ở thành phố S, studio sáng sủa thay đổi hoàn toàn vẻ ảm đạm trước đây, bữa ăn của nhân viên cũng chuyển từ mì gói sang hộp cơm ba món mặn một món rau, môi trường làm việc của studio được nâng cấp và thay đổi. Lúc này, người đàn em đang húp bún nhìn màn hình máy tính truyền đến tin nhắn, vội vàng nuốt xuống rồi nói: "Anh, có động tĩnh, lại có người chạy rồi."
Trong studio toàn là tiếng gõ bàn phím hoặc tiếng điện thoại, ồn ào nhưng trật tự.
Người mặc áo sơ mi hoa ngồi trước đống tài liệu cao như núi, sau khi gọi cùng một số điện thoại lần thứ ba, giọng nữ lạnh lùng nhắc nhở anh ta rằng cuộc gọi tạm thời không có người nghe, anh ta buồn rầu gắp một ít cơm, "Sao ông chủ không nghe điện thoại của tôi?"
"Tối nay nhiều việc như vậy, chắc ông chủ đang bận." Người đàn em húp hai ngụm bún, ngồi trên chiếc ghế xoay trượt đến trước mặt người mặc áo sơ mi hoa, nói không rõ ràng: "Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì lớn, không phải đã nói với ông chủ chuyện của Cố Thận hết rồi à?"
"Cậu không hiểu rồi, phải luôn thể hiện sự cố gắng của mình trước mặt ông chủ, thể hiện bản thân để ông chủ cảm nhận đầy đủ sự nỗ lực làm việc của chúng ta, cậu không thấy mấy lần hoa hồng gần đây đều cao hơn chút à?" Người mặc áo sơ mi hoa liếc nhìn cậu ta, đá chiếc ghế của cậu ta ra, "Tránh xa tôi ra, lần sau ăn bún ốc thì ra ngoài cửa mà ăn."
"Trước đây tôi ăn lẩu cay anh cũng đâu có nói gì!" Cậu đàn em nói.
Áo sơ mi hoa nhíu mày, "Lẩu cay với bún ốc có cùng mùi à?"
Trên màn hình máy tính là tất cả động thái gần đây của Cố Chính Tung, có những việc họ không tra ra được, nhưng tin tức bên chỗ ông chủ dường như vô cùng tỉ mỉ, lần nào cũng có thể trúng những điểm họ bỏ qua, kịp thời điều chỉnh hướng điều tra.
Việc tra cứu nhà họ Cố ở thủ đô khó khăn hơn, những thông tin trên tài liệu không phải lúc nào cũng đúng sự thật, mà phải dựa vào những dấu vết còn sót lại, dần dần chắp vá lại thành một quỹ đạo hành động vừa mơ hồ lại vừa rất thực tế.
Ông chủ đang suy đoán suy nghĩ của Cố Chính Tung, và dựa theo suy nghĩ của ông ta để suy đoán những hành động mà đối phương có thể thực hiện. Từ khi nhận được ủy thác của ông chủ, hoặc là từ khi nghe theo ý kiến của ông chủ phát tán tin tức đầu tiên, họ đã giăng một tấm lưới lớn, từng bước dẫn dụ Cố Chính Tung vào bẫy của họ. Chó cắn chó là một chiến lược tốt, nhưng làm thế nào để Cố Chính Tung, con cáo già này chui vào cái bẫy như vậy, cần tốn không ít công sức.
Vì vậy, ngay từ đầu, họ đã không phát ra quá nhiều thông tin, mà chỉ tung ra một vài mẩu tin tình báo ít được chú ý, khiến Cố Chính Tung sinh ra nghi ngờ và do dự, cuối cùng lại dẫm lên những điểm mấu chốt về thời gian, từng chút một tăng thêm tính xác thực cho những manh mối đó. Trong đó, lực đẩy lớn nhất không gì khác ngoài việc Trần Thời Minh mai phục ở cổng tập đoàn Trần thị, cùng với việc con trai cả của nhà họ Cố là Cố Chính Huân đang từng bước tiếp cận.
Thực tế, nhận thức của Cố Chính Tung về độ tin cậy của thông tin được củng cố chính từ những "sự trùng hợp" như vậy.
Áo sơ mi hoa làm tình báo nhiều năm như vậy, chỉ cần nghe vài câu từ ông chủ qua điện thoại là có thể đoán được, ngoài họ ra, ông chủ của họ chắc chắn còn có những nguồn tin khác.
Những thông tin này không hoàn toàn đến từ đường dây tình báo của áo sơ mi hoa, chủ yếu đến từ suy nghĩ và bố cục của ông chủ, anh ta không biết ông chủ đã làm thế nào để Cố Chính Huân ép Cố Chính Tung đến mức đó, cũng không biết tình hình phía sau cuộc phục kích của cảnh sát bên ngoài tập đoàn Trần Thị lúc đó như thế nào, nhưng những sự trùng hợp này có lẽ đều có bàn tay của ông chủ nhúng vào.
Bao gồm cả tin tức tối nay anh ta nhận được về việc bác sĩ ra vào nhà tù, từ đó biết được Cố Chính Tung đã không thể nhịn được mà ra tay với Cố Thận.
Cậu đàn em thò đầu qua xem manh mối: "Hôm nay lại có người trốn thoát, Cố Chính Tung hành động nóng vội thật."
"Hắn không nóng vội không được, nếu Cố Thận thực sự nói ra mọi chuyện, hắn sẽ thực sự xong đời." Áo sơ mi hoa nhìn vào những ghi chép trên màn hình máy tính, chắc chắn động thái của Cố Chính Tung không chỉ đơn giản là phái người đến nhà tù để sát hại Cố Thận, mà ông ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ muốn đẩy Cố Thận vào chỗ chết mà còn muốn nuốt chửng những thế lực còn sót lại bên ngoài của Cố Thận.
Dạo gần đây, Cố Chính Tung còn phái người xúi giục người của Cố Thận ra tay với nhà họ Trần và nhà họ Thẩm, nhưng dạo này lại biến mất tăm hơi, không có bất kỳ hành động nào, là vì Cố Chính Tung định biến người của Cố Thận thành của mình, có thể lợi dụng thì giữ lại trước, không thể lợi dụng thì xử lý trực tiếp. Trước đây Cố Thận để lại ở thành phố S ít người, nhưng những người này giờ hoặc là đã lén lút trốn về kinh thành, hoặc là đã biến mất khỏi địa phương.
Họ cũng lần theo manh mối này, mới có thể biết được động thái sắp tới của Cố Chính Tung. Từ khi Cố Chính Tung có ý định ra tay với Cố Thận, ông ta đã muốn xóa sạch mọi dấu vết của Cố Thận... không để lại bất kỳ yếu tố nào có thể uy hiếp đến mình.
Nhưng Cố Thận sẽ không chết, hơn nữa, tin tức Cố Chính Tung muốn giết và thôn tính thế lực của Cố Thận đã nhanh chóng đến tai Cố Thận.
Muốn hai con chó điên cắn xé lẫn nhau, thì mâu thuẫn giữa họ phải ngày càng rõ ràng... tốt nhất là giẫm lên điểm mấu chốt mà Cố Thận không thể không phản kháng.
"Chúng ta có tiếp tục theo dõi không?" Cậu đàn em vừa ăn xong hỏi.
"Theo hay không cũng không sao, bây giờ cứ chờ động tĩnh từ phía Cố Thận." Áo sơ mi hoa vươn vai, liếc nhìn màn hình điện thoại, nghi hoặc nói: "Hoạt động về đêm gì chứ, mới có mấy giờ thôi mà."
Trong nhà tù, Cố Thận hiếm khi đưa ra yêu cầu gặp người, cảnh sát vẫn giữ cảnh giác, nhưng vẫn cho phép yêu cầu của Cố Thận. Để moi được thứ gì đó từ miệng Cố Thận, họ đã làm quá nhiều việc trong thời gian này, dù nói ra sự thật rằng Cố Chính Tung đổ tội cho Cố Thận, Cố Thận vẫn giữ im lặng không lay chuyển, thậm chí để tránh lộ quá nhiều thông tin, anh ta dứt khoát không gặp ai.
Cho đến tối nay, khi Cố Thận suýt chết dưới sự bao vây của hai tên tội phạm, anh ta mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Cố Thận ngồi trong phòng cách ly lạnh lẽo, tay bị còng chặt vào ghế, nhìn chằm chằm vào bức tường kính phía trước.
Đáy mắt đen kịt của anh ta chứa đầy những tính toán, móng tay hơi dài gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng "cạch cạch" ngắn ngủi.
"Không liên lạc được." Cảnh sát phụ trách liên lạc bước vào, "Anh còn muốn gặp ai không, số điện thoại anh nói là số ảo."
Cố Thận nghe tin này thì khẽ sững người, nhưng rất nhanh sau đó anh ta lạnh lùng nói: "Không thể nào."
"Tôi lừa anh làm gì? Số anh cung cấp là số ảo, chúng tôi vừa xác minh rồi, số này đã bị hủy, không thể liên lạc được." Cảnh sát viên biết Cố Thận đa nghi, được cấp trên cho phép, anh ta quay số ngay trước mặt Cố Thận, bật loa ngoài để Cố Thận nghe giọng nữ vô cảm từ điện thoại: "Đã bảo là không lừa anh rồi, anh còn muốn gặp ai khác không?"
Bên ngoài bức tường kính, đội trưởng đội cảnh sát luôn theo dõi trạng thái của Cố Thận hỏi: "Đã tra rõ những số điện thoại và người mà anh ta nhắc tới chưa?"
"Các số điện thoại đều mua từ chợ đen, một số chứng minh thư phía sau điện thoại di động không liên quan gì đến vụ việc này. Nhưng có vài số điện thoại nằm trong phạm vi giám sát của chúng ta, chính là những người trước đây Cố Thận để lại bên ngoài, hai người trong số đó đã bị bắt khi phục kích Trần Thời Minh thời gian trước." Cảnh sát viên tiếp tục nói: "Và rất kỳ lạ, những người này gần đây rất ít khi xuất hiện, có người trực tiếp về kinh thành, số khác thì đã đến các thành phố phía nam và hoàn toàn biến mất."
Giống như hoàn toàn bỏ rơi Cố Thận.
Đội trưởng nhìn vào bên trong bức tường kính, quan sát sắc mặt của tên tội phạm, từ vẻ mặt trấn tĩnh ban đầu, anh ta dần trở nên do dự.
Từ khi bị Cố Chính Tung đổ tội, người này có lẽ bây giờ mới nhận ra rằng anh ta đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Cố Thận không trả lời ngay, anh ta thận trọng do dự vài phút, đến khi cảnh sát tưởng rằng anh ta sắp bỏ cuộc, anh ta lại nói ra hai số điện thoại nữa. Nhưng những số điện thoại này khi gọi đi, hoặc là đối phương từ chối, hoặc là số ảo, cuối cùng Cố Thận không gặp được một người nào.
Cảnh sát gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa nhưng đều không thành công, anh ta nói: "Anh còn muốn gọi điện thoại nào nữa không? Thời gian của chúng tôi có hạn, cũng không thể luôn sắp xếp cơ hội gặp người cho anh."
Một cảm giác hoang đường khó tin đang dần lan rộng, Cố Thận nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không thể nào... những số liên lạc này đều là số của đường dây bí mật của anh ta, hoàn toàn có thể liên lạc được với người của anh ta để tìm hiểu tình hình bên ngoài, nếu không phải tình hình đặc biệt, anh ta sẽ không nghĩ đến việc gọi những số điện thoại này...
Mà bây giờ những số điện thoại này không gọi được cái nào, trừ khi bố cục bên ngoài của anh ta đều sụp đổ.
"Các anh trước đây nói, Cố Chính Tung đổ hết tội cho tôi?" Móng tay Cố Thận cào vào mặt bàn, ánh mắt xuyên qua bức tường kính nhìn những người khác, "Ông ta đổ tội như thế nào?"
Cảnh sát không nói gì, trong phòng vang lên giọng nói từ phía bên kia bức tường kính.
"Chuyện này chúng tôi đã nói với anh một lần rồi." Đội trưởng nhắc lại, "Ông ta đổ hết tội danh cho anh, tất cả quyền sở hữu và chuỗi ngành nghề mà chúng tôi điều tra được đều đăng ký tên anh, Cố Chính Tung không có tội danh trực tiếp."
Những lời này thật nực cười, Cố Thận đã nghe vài lần, mấy lần trước anh ta nghe như nghe chuyện cười của kẻ ngu dốt, còn bây giờ chuyện cười này như rơi trúng đầu mình. Cố Chính Tung không muốn cứu anh ta, để bảo toàn bản thân, Cố Chính Tung không chỉ đổ tội, còn ra tay với thế lực của anh ta, cuối cùng muốn giết anh ta.
Giống như muốn xóa sạch mọi chuyện, Cố Chính Tung không muốn gì cả, vứt bỏ tất cả sản nghiệp.
Cố Thận im lặng, thời gian trôi qua gần mười lăm phút.
Vết thương trên tay lại rách ra, máu dính vào mặt bàn, còng tay cọ xát vào cổ tay rỉ máu. Khuôn mặt bình tĩnh của Cố Thận mang theo cảm giác điên cuồng, "Ông ta tính toán thật chu đáo, tôi chết rồi, mọi chuyện đều có thể che giấu được."
"Cố Thận?" Cảnh sát hỏi.
Cố Thận ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng mang theo vài phần thờ ơ: "Cảng gần khu thương mại ở thành phố B, có một nhà kho container..."
Tiệc sinh nhật dần đến hồi kết, mọi người đã vui vẻ chúc mừng, Trương Nhã Chi sắp xếp cho những vị khách khác ra về, ánh mắt bà thoáng nhìn thấy vài người ở đằng xa với vẻ mặt nghiêm nghị, bà không đến quấy rầy mà chỉ cho người hầu thu dọn quà cáp của khách khứa và cất giữ cẩn thận.
Trần Thời Minh nhận được tin tức từ phía cảnh sát, anh ấy đang trao đổi thông tin với họ: "Được, ngày mai tôi sẽ dành thời gian đến đó một chuyến."
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với những người khác: "Tên tội phạm không tiết lộ bất kỳ thông tin nào nhưng hai ngày trước khi xảy ra chuyện, có người đến thăm tù, hơn nữa tài khoản của người nhà họ gần đây có khoản tiền lớn chuyển vào."
Mọi chuyện diễn ra đúng như Trần Kỳ Chiêu đã nói, Cố Chính Tung muốn giết Cố Thận.
Hoàn toàn khớp với một suy đoán nào đó, cũng khiến tình hình tiến triển theo một hướng kỳ lạ.
"Cố Thận dường như đã tiết lộ một số thông tin, cảnh sát bên kia không tiết lộ quá nhiều, ngày mai tôi sẽ đến đó một chuyến." Trần Thời Minh nói xong, nhìn về phía quản gia, "Hôm nay an ninh trong biệt thự không có vấn đề gì chứ?"
Quản gia lập tức đáp: "Không có, cậu cả cứ yên tâm."
Rõ ràng Cố Chính Tung đã dồn hết sự chú ý vào Cố Thận, sắp tới sẽ không mạo hiểm ra tay với họ nữa, đây là một tin tốt.
Trần Kiến Hồng nhìn về phía bố Thẩm bên cạnh: "Xem ra ông ta đang lo lắng Cố Thận nói ra những điều không nên nói."
"Nhưng bị ông ta ép như vậy, Cố Thận biết mình khó bảo toàn được, nhưng tôi rất bất ngờ, Cố Thận ngay cả chết cũng không sợ, vậy mà Cố Chính Tung phái người làm như vậy, anh ta lại hé miệng." Thẩm Tuyết Lam nhận xét: "Hai cha con này không có chút tình cảm nào, người nào cũng độc ác, đều muốn giết chết đối phương."
Cố Thận không sợ chết, nhưng người kiêu ngạo như anh ta sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì vượt khỏi tính toán của mình.
Nếu anh ta biết Cố Chính Tung tính kế mình, còn muốn giết mình, với tính cách của Cố Thận, anh ta sẽ không ngồi yên chịu chết mà có khả năng kéo Cố Chính Tung cùng chìm xuống bùn.
Nghĩ đến đây, Trần Thời Minh nhìn trợ lý Từ bên cạnh, "Lịch trình sáng mai hủy đi... Còn nữa, cậu hai đâu, bảo cậu đi tìm em ấy, người đâu?"
Trợ lý Từ vừa về đã bị cấp trên sai đi làm việc khác, quên mất báo cáo chuyện này, nghe vậy nói: "Cậu hai đang nghỉ ngơi trong phòng ạ."
Anh ta nói xong chợt nghĩ đến tiếng khóa cửa lúc nãy, liền nói thêm: "Có vẻ như cậu ấy không muốn chúng ta làm phiền."
Trần Thời Minh dời mắt, đúng lúc thấy Thẩm Tuyết Lam đang gọi điện thoại.
Đối phương gọi một lúc, lại đặt điện thoại xuống, dường như không gọi được.
"Sao thế?" Trần Thời Minh hỏi.
Thẩm Tuyết Lam cúi đầu thao tác điện thoại, giọng điệu thoải mái: "Gọi điện thoại cho em trai tôi không được, không cần lo cho em ấy, tôi vừa thấy Nhan Khải Kỳ vẫn còn ở bên đó, có khả năng là đã đi cùng Nhan Khải Kỳ rồi."
Trương Nhã Chi vừa bước đến, nghe Thẩm Tuyết Lam nói vậy thì bảo: "Vu Hoài không đi cùng Khải Kỳ đâu. Lúc nãy Khải Kỳ lái xe chở Khải Lân và mấy người bạn đi rồi, Vu Hoài không đi cùng."
"Tôi đã liên lạc với bảo vệ, họ nói không thấy Thẩm tiên sinh rời đi, chắc là vẫn còn ở đây." Quản gia kết thúc cuộc gọi, khách khứa ra vào tối nay đều có người trông coi, nếu Thẩm Vu Hoài rời đi, bên quản gia cũng sẽ nhận được tin tức.
Khách khứa gần như đã ra về hết, nếu người còn ở đây, không thể nào không nhìn thấy.
Thẩm Tuyết Lam dừng một chút rồi gọi điện thoại lại, vẫn không có ai nghe máy.
Sau đó, cô gọi cho tài xế, người này nói Thẩm Vu Hoài không đến đó.
Trợ lý Từ bổ sung: "Cậu Thẩm chắc là đi nghỉ..."
Anh ta nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, nhớ đến lời người hầu nói trước đó, lại nuốt những lời định nói vào bụng.
"Đi nghỉ ngơi ở đâu?" Trần Thời Minh nghiêng đầu nhìn anh ta, bây giờ không giống như trước đây, tình hình đặc biệt, nhà họ Trần hoặc nhà họ Thẩm nếu thiếu một người thì đều là chuyện rất hệ trọng.
Trợ lý Từ tưởng rằng mình nhầm, lại nói: "Trước đó tôi nghe người hầu nói quần áo cậu Thẩm bị dính bẩn, chắc là đến phòng nghỉ thay quần áo, nhưng khi tôi lên lầu thì không thấy Thẩm tiên sinh, cậu hai lại nói cậu ấy nghỉ ngơi..."
Anh ta vừa định nói có lẽ Thẩm Vu Hoài không ở đó, chắc là đã xuống lầu rồi thì nhìn thấy ánh mắt đồng loạt nhìn sang của mọi người xung quanh.
... Ừm? Hình như có gì đó không ổn, anh ta không thấy Thẩm tiên sinh xuống lầu mà!
Thẩm Tuyết Lam khẽ chớp mắt, ngón tay nhẹ nhàng tắt màn hình điện thoại, "Vậy sao? Trong phòng chỉ có một mình Trần Kỳ Chiêu thôi à?"
...
Trong căn phòng mờ tối, đèn đầu giường được bật sáng, Trần Kỳ Chiêu khẽ co ngón chân, người đã hoàn toàn sạch sẽ.
Vừa rồi không có cảm giác gì, khi mọi chuyện qua đi, cảm giác tê dại lan từ trong xương tủy khiến cơn buồn ngủ ập đến.
Hai người chưa làm đến bước cuối cùng, chuyện xảy ra đột ngột, trong phòng không chuẩn bị những thứ cần thiết.
Hơn nữa, thời điểm này cũng không quá thích hợp, Trần Kỳ Chiêu lần đầu tiên cảm nhận được loại kích thích này, sau khi kết thúc thì thấy ngứa răng, có một loại cảm giác mất mát không thể thỏa mãn, cậu muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng hiện tại bên cạnh không có thuốc lá, cậu cũng không dám hút trước mặt Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài để lưng trần nhặt quần áo rơi trên sàn, có vài bộ không thể mặc lại được nữa. Tấm lưng săn chắc rộng lớn lộ ra thân hình đẹp đẽ ít người biết đến. Trần Kỳ Chiêu dõi theo bóng dáng anh, nhìn từng động tác của anh, rồi lại nhìn anh bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách. Trần Kỳ Chiêu khẽ động ngón tay, cổ tay truyền đến cảm giác tê mỏi. Cậu vươn tay nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, sợi dây chuyền ngọc bích khẽ lay động, chạm vào xương quai xanh của cậu. Đây là món quà sinh nhật mà Thẩm Vu Hoài vừa tặng cho cậu.
Chất ngọc rất tốt, khi vuốt ve đầu ngón tay có thể cảm nhận được đường vân chạm khắc, hình như là hình một loài thú nào đó, sợi dây là màu đỏ.
Trong điện thoại tích tụ không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trò chuyện, Trần Kỳ Chiêu lướt qua một lượt rồi ném điện thoại sang một bên. Tiếng ồn bên ngoài đã nhỏ hơn, có lẽ bữa tiệc sinh nhật đã kết thúc, khách khứa đã về hết.
Cảm giác không thỏa mãn vì phải kết thúc giữa chừng càng lúc càng rõ ràng, Trần Kỳ Chiêu cụp mắt suy nghĩ, nghĩ đến việc cửa hàng tiện lợi gần nhất bên ngoài có còn mở cửa không, rồi lại nghĩ hay là lát nữa cùng Thẩm Vu Hoài ra ngoài. Cậu chân trần đi đến cửa phòng tắm, trên người mặc chiếc quần ngủ rộng thùng thình mà Thẩm Vu Hoài đưa cho cậu, hình như là cái cậu mua rộng hơn bình thường, khi đi bị kéo lê trên sàn.
Trên đường đi, cậu nhặt chiếc điện thoại của Thẩm Vu Hoài rơi trên sàn.
Màn hình sáng lên, cậu thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tên người gọi.
"Chị của anh hình như gọi cho anh mấy cuộc rồi đó." Trần Kỳ Chiêu nói.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng đáp lại ngắn gọn của Thẩm Vu Hoài.
Trần Kỳ Chiêu bật đèn phòng, căn phòng tối tăm trở nên sáng sủa, cũng thấy được sự bừa bộn trên sàn nhà. Cậu liếc nhìn một lượt, mở cửa phòng, định xem tình hình bên ngoài thế nào.
Nhưng cậu vừa mở hé cửa thì đột nhiên thấy nửa thân người mặc tây trang đen xuất hiện ở khe cửa.
Trần Kỳ Chiêu khựng lại, ngẩng đầu thấy Trần Thời Minh đứng ở cửa, tay hơi giơ lên, động tác như chuẩn bị gõ cửa.
Bên trong và bên ngoài phòng, ánh mắt Trần Thời Minh dừng lại trên nửa thân trên trần trụi của Trần Kỳ Chiêu, thấy viên ngọc bích nổi bật trên cổ cậu, cùng với bàn tay cậu đang đè lên cánh cửa và chiếc điện thoại ốp trong suốt.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, sự im lặng lan tỏa ngay lập tức.
Mắt Trần Thời Minh giật giật, nhìn theo viên ngọc bích đến những dấu vết bên xương quai xanh.
Trên làn da trắng nõn, những dấu vết đó đặc biệt rõ ràng.
Cuối cùng, anh ấy nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng.
Ở cửa phòng tắm, dường như có người bước ra.
Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt đóng sầm lại.
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro