Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 - Có Hứng Thú

Editor: Tiểu Tinh Thần

Kỷ Tịch bỗng dưng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt được phóng đại nhưng vẫn tuấn mỹ đẹp trai như cũ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cố Tử An hôn cậu? Tại sao Cố Tử An lại hôn cậu?

Trái tim cậu không khỏi nhảy nhanh hơn một giây, yết hầu cũng theo bản năng nhẹ nhàng trượt một chút. Xúc cảm thật sự trên cánh môi, cùng khí tức nội tiết tố mãnh liệt phát ra từ Cố Tử An, rất nhanh khiến cậu không rảnh suy nghĩ những vấn đề này nữa. Cậu cảm thấy trong đầu mình giống như bị điện giật.

Trước kia cậu chưa từng có bạn trai, cũng không có tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng cậu cũng không phản cảm khi Cố Tử An đụng chạm, có thể bị loại nam nhân cực phẩm đẹp trai như này hôn, Kỷ Tịch cảm thấy là mình kiếm được lời.

Cố Tử An nhịn xuống dục vọng và xúc động muốn thăm dò vào nếm thử tư vị trong nháy mắt đó, rất nhanh đã kéo dài một khoảng cách với cậu, nhìn vành tai ửng đỏ của Kỷ Tịch, trong con ngươi hắn đen kịt như màn đêm, ngữ điệu lại có thêm một phần ôn nhu, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn về công ty một chuyến, dẫn em đi con đường kính chơi một chút, được không? "

Người này giống như một đứa trẻ bị ủy khuất, vẫn còn cần nhiều dỗ dành. Người này giống một tiểu hài tử bị ủy khuất, vẫn cần phải dỗ dành nhiều.

Kỷ Tịch đôi mắt lấp lánh nước mắt, như là lóe quang, cậu nâng lên cánh tay vòng lấy cổ Cố Tử An, thân thể cũng xích lại gần, không thuận theo cũng không buông tha nói: "Cố ca, anh vừa mới hôn em?"

Cố Tử An nhướng mày: "Cái này cũng coi như là hôn? "

Kỷ Tịch mặt mày mang theo nụ cười: "Cố ca, anh chiếm tiện nghi xong còn muốn chơi xấu? "

Cố Tử An giang cánh tay ra: "Không phải em đang ôm ấp tôi sao? "

Kỷ Tịch nhìn một chút, đúng là mình cứng rắn treo trên người người ta, nụ hôn chuồn chuồn nước vừa rồi có chút ẩm ướt bật ra một công tắc nào đó trong cơ thể cậu, cậu chưa bao giờ biết mình cũng sẽ khát vọng ôn tồn với một người khác như vậy.

Cậu ỷ vào lưng mình có vết thương, Cố Tử An sẽ không làm gì cậu, lại dính tới trước người hắn: "Cố ca, trước kia anh cũng từng hôn người khác à?"

Cố Tử An có hứng thú hỏi: "Có thì sao, không có thì sao? "

Kỷ Tịch nửa híp đôi mắt hoa đào có hơi nước mờ mờ, giơ tay lên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi Cố Tử An một chút, ý tứ khiêu khích mười phần: "Nếu có thì dạy em, nếu không có, em có thể cùng anh thảo luận thực hành một chút. "

Cậu chưa từng nghĩ tới có thể duy trì quan hệ lâu dài với Cố Tử An, thứ nhất thân phận địa vị giữa hai người chênh lệch quá lớn, thứ hai quan hệ hợp đồng của hai người vốn là mang theo mục đích mỗi người một nhu cầu, có lẽ không cần bốn tháng, Cố Tử An sẽ vỗ mông đứng dậy rời đi.

Một nam nhân ở các phương diện đều hoàn mỹ như vậy, mỗi ngày chỉ có thể nhìn cũng quá thiệt thòi, thế nào cũng phải làm cho lợi ích tối đa hóa.

Ánh mắt Cố Tử An tối sầm lại, cầm tay Kỷ Tịch từ bên miệng mình ra, thanh âm cũng lạnh xuống: "Đồ vật nhỏ, em có biết mình đang nói cái gì không? "

Thực hành, không chỉ hôn đơn giản như vậy. Thời cơ chưa chín muồi, hắn vẫn chưa muốn động đến cậu nhanh như vậy.

Kỷ Tịch thoáng thanh tỉnh một chút, cũng đúng, người này là người giàu nhất cao cao tại thượng, muốn loại nam hài nào mà không có, làm sao có thể để mắt tới người có loại quan hệ hợp tác như mình.

Cậu lại chơi đùa, không phải anh không muốn cùng tôi có quan hệ ngoại trừ hợp tác sao? Tôi hết lần này tới lần khác muốn chọc anh, thân thể cùng diện mạo của nguyên chủ vẫn có thể ra tay được, mỗi ngày sống dưới cùng một mái hiên, tôi chống mắt lên xem anh có thể nhịn được hay không.

Mặt mày cậu rũ xuống, trên mặt là biểu tình sa sút bị thương: "Cố ca, em biết xuất thân của em không tốt, cha mẹ không có địa vị cao, bản thân cũng không có việc làm, không có nhà cửa, không có tiền tiết kiệm, còn phải dựa vào anh mới có thể nhận được tài nguyên, nếu không phải do Cố Cảnh Diệu, anh căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái. "

"Em và mèo con lang thang ven đường không ai muốn cũng không có gì khác nhau, anh có thể mang em về nhà, em nên biết như vậy là được, thật sự không nên vượt qua giới hạn của hợp đồng. Vừa rồi bị mị lực của anh mê hoặc, nhất thời mất tâm trí, mới có thể nói ra những lời không nên nói, Cố ca, anh đừng tức giận được không?"

Cố Tử im lặng nhìn cậu diễn, đợi Kỷ Tịch nói xong, hắn hừ nhẹ một tiếng: "Em vừa biết khiêu vũ vừa biết chơi đàn dương cầm, diễn xuất còn tốt như vậy, tôi cảm thấy kỳ quái, em đi thử vai 《Song Sinh》 không được chọn à? "

Kỷ Tịch "phụt" cười ra một tiếng, tuy rằng Cố Tử An vạch trần cậu, nhưng ngữ khí cũng không có bất kỳ sự không vui hay phản cảm nào, cậu kịp thời dừng lại lần thăm dò này, chuyển đề tài nói: "Cố ca, vậy anh còn dẫn em đến khách sạn có đường đi kính chơi sao? Em có thể nói chuyện tùy tiện, anh không thể nói mà không giữ lời."

Cố Tử An lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói: "Đi. "

Xe chạy thẳng đến gara ngầm của tập đoàn Mộng An, hai người đi thang máy độc quyền của tổng giám đốc đi thẳng lên tầng 60, hai thư ký một trái một phải khoanh tay đứng thẳng: "Xin chào Cố tổng, xin chào Kỷ tiên sinh."

Kỷ Tịch nhìn văn phòng vừa khí phái vừa xa hoa, trong lòng bình tĩnh, trên mặt lại giả bộ bày vẻ mặt chưa hiểu sự đời: "Oa, Cố ca, mỗi ngày anh tới nơi này làm việc quả thực là hưởng thụ đó, hoàn cảnh nơi này cũng quá tốt, em cũng muốn tới nơi này làm việc! "

Cố Tử An: "Được rồi. Đừng đi diễn nữa, đến làm thư ký cho tôi. "

Kỷ Tịch ngẩng đầu: "Nhưng người ta muốn làm trợ lý bên người cho anh cơ, mỗi ngày đều có thể ma sát bên người anh đó."

Cố Tử An cong ngón tay lên, gõ gõ trán cậu, quay đầu phân phó thư ký nói: "Thư ký Lý, cậu dẫn Kỷ Tịch đến đường đi bằng kính tham quan một chút, thắt lưng em ấy bị thương, cậu cẩn thận một chút. Thư ký Trương, đi với tôi đến văn phòng để xử lý một phần văn kiện." Nói xong quay đầu đi về phía văn phòng.

Kỷ Tịch nhìn bóng lưng Cố Tử An, thành thật đi theo bên cạnh thư ký Lý.

Thư ký Lý nhìn Kỷ Tịch nói: "Kỷ tiên sinh, hôm nay phía trên có thể có chút ồn ào, những người trong bộ phận điện ảnh và giải trí ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện mở tiệc mừng. "

Kỷ Tịch tò mò nói: "Cái gì tiệc mừng gì vậy? Cố tổng sao không tham gia. "

Thư ký Lý mỉm cười, cung kính kiên nhẫn giải thích với Kỷ Tịch: "Đoạn thời gian trước công ty thử đầu tư một bộ phim điện ảnh, người đóng phim phần lớn đều là nghệ sĩ của công ty. Hai ngày trước liên hoan phim, bộ phim này đoạt được hai giải thưởng lớn là Diễn viên chính xuất sắc nhất và Phim hay nhất, nhất ca Giang Lục của công ty chúng tôi chính là nam số 1 của bộ phim này, cũng là ảnh đế mới ra lò, một đám đoàn làm phim của bọn họ đều đang chơi điên cuồng ở bên kia."

Dừng một chút, y lại nói: "Cố tổng chưa bao giờ xuất đầu lộ diện tham gia loại hoạt động này, rất nhiều người trong công ty chúng tôi đến công ty rất nhiều năm, ngay cả Cố tổng cũng chưa từng gặp qua."

Định hướng chiến lược trước đây của tập đoàn Mộng An chủ yếu là bất động sản và nguồn năng lượng mới, Cố Tử An cũng là gần hai năm mới đầu tư vốn vào giải trí điện ảnh và truyền hình, đối với cái này Kỷ Tịch lại có chút hiểu biết.

"Giang Lục?" Kỷ Tịch từ trước đến nay không phải quá thích tiếp xúc với người lạ, cậu chỉ cầu đám người kia chơi gì thì chơi, làm gì thì làm, đừng đụng mặt là tốt nhất.

Sắc trời đã tối, thư ký Lý mở cửa kính ra, một trận gió lạnh bao phủ cảnh đêm rực rỡ tràn ngập ánh sáng kêu gào cùng nhau xông tới.

Kỷ Tịch hít sâu một hơi gió lạnh, chợt cảm thấy chuyện khôi hài hai ngày nay cùng sự khó chịu trong cơ thể đều bay sạch sẽ, cậu chậm rãi giẫm lên con đường kính trong suốt cao tới 300m.

Ngẩng đầu lên là ánh trăng sáng tỏ, bầu trời xanh thẳm đầy sao lấp lánh như kim cương, cúi đầu là hình ảnh của cả thành phố, ánh đèn neon lấp lánh phố xá và dòng xe cộ thường ngày.

Kỷ Tịch đứng ở giữa không trung, nhất thời cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức căn bản không cần phải lãng phí thời gian tinh lực vào những chuyện phiền lòng kia, làm việc chăm chỉ hưởng thụ cuộc sống mới không uổng công chuyến xuyên không lần này.

Thư ký Lý thấy cậu nửa ngày không nhúc nhích, săn sóc tiến lên hỏi: "Kỷ tiên sinh có sợ không? Cái này nhìn rất cao, thật ra rất an toàn, cậu cứ nhìn về phía trước, đừng cúi đầu sẽ không sợ hãi nữa."

Kỷ Tịch tuy không thích giao tiếp với người khác, nhưng lá gan lại không nhỏ. Bình thường các môn thể thao mạo hiểm như leo núi nhảy dù cậu đều đã thử qua, vừa rồi chỉ để hưởng thụ một lát.

Cậu vừa đi về phía trước con đường kính, vừa quay đầu lại lễ phép nói: "Được, cám ơn thư ký Lý."

Thư ký Lý đang chuẩn bị đi cùng Kỷ Tịch, thuận tiện giải thích với cậu một chút về song tử lâu, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

Kỷ Tịch thấy mặt y lộ vẻ khó xử, cười nói: "Thư ký Lý cứ bận đi, tôi tự mình đi tham quan một chút, đợi lát nữa sẽ xuống tìm Cố ca. "

Thư ký Lý thấy cậu nói như vậy, hơi khom người về phía cậu, nhận điện thoại rồi xuống lầu bận rộn.

Kỷ Tịch nhìn quanh một vòng, trong lòng cảm khái, tập đoàn Mộng An này quả thật vô cùng rộng rãi, con đường thủy tinh này rộng và dài, phía trên còn có một khu vườn nhỏ, bàn đu dây ghế mây lồng che đầy đủ mọi thứ, xem ra bình thường Cố Tử An sẽ thường xuyên đi lên.

Cậu đi lên phía trước ngồi trên xích đu đạp chân đạp xuống đất, đùa nghịch một chậu thu cúc bên tay, phỏng chừng là nguyên nhân không có ai tỉ mỉ hầu hạ, bộ dạng không tốt bằng những bông hoa trong hoa viên nhà Cố Tử An.

"Cậu không biết đây là lãnh địa riêng của Cố tổng sao? Ai cho phép cậu ngồi đó? "Một thanh âm trách cứ từ phía trước truyền tới.

Kỉ Tịch thở dài, nghĩ như thế nào tìm được một cái thanh tịnh cũng khó khăn như vậy, cậu sửa sang lại biểu tình trên mặt một chút, ngẩng đầu nhìn người kia: "Tôi đi lên hít thở không khí một chút, lát nữa sẽ đi xuống. "

Cậu không thể gặp gặp ai cũng nói, tôi là bạn trai hợp đồng của chủ nhân tòa nhà này - Cố Tử An, là anh ấy cho phép tôi được lên đây.

Hơn nữa lúc mới bắt đầu ước định, Cố Tử An đã nói rõ: Không! Công! Khai!

Giang Lục thấy Kỷ Tịch còn ngồi ở chỗ đó, không có một chút trạng thái là đang mạo phạm nào, trong lòng anh nghĩ không biết người này có quan hệ gì với Cố Tử An hay không? nhưng lập tức lại bị anh phủ định. Cố Tử An nhiều năm bận rộn công việc, căn bản không rảnh bận tâm đến cuộc sống riêng tư, hơn nữa Cố tổng cũng không cho anh gần gũi, người này nhìn lạ mặt, làm sao có thể có quan hệ với Cố tổng chứ.

Con đường kính này bình thường không mở, phỏng chừng là diễn viên của công ty nào đó tò mò, thừa dịp bên kia mở tiệc mừng kỷ niệm trộm chạy tới.

Trong tay anh còn bưng chén rượu, đi lên nhíu mày nói: "Nơi này là hoa viên nhỏ dành riêng cho Cố tổng, nếu bị anh ấy hoặc thư ký của anh ấy nhìn thấy, cậu cứ chờ bị công ty phong sát đi, người đại diện của cậu là ai? Anh ta không có nói cho cậu biết nguyên tắc này à?"

Kỷ Tịch thầm nghĩ, anh thật sự là đề cao tôi, loại nhân vật nhỏ như tôi sao có thể ký hợp đồng với loại công ty lớn này.

Hắn không tiện làm mất mặt người này, đứng lên nói: "Cám ơn anh, tôi quả thật không hiểu lắm."Đi gần hai bước dựa vào đèn neon bốn phía hơi thấy rõ diện mạo của người này, thanh tú đẹp trai, khí chất rất tốt, chỉ là cả người toàn mùi rượu, không nên cùng người say rượu so đo, "Vậy tôi đi xuống trước. "

"Đứng lại, nếu không muốn nói cho tôi biết người đại diện của cậu là ai, vậy thì cậu chắc cũng nên nói cho tôi biết cậu tên gì?" Giang Lục thấy cậu không nhận ra mình, trong lòng hơi hơi tức giận, trong tòa nhà này có người không biết Cố Tử An, nhưng không có người không biết Giang Lục anh, anh thật sự muốn xem đây là người mới nào không có mắt.

Rượu trong ly rượu của anh bởi vì khi anh nói chuyện, động tác quá lớn, có một ít bị rơi vãi ra khỏi ly rơi xuống mặt kính.

"Tôi..." Kỷ Tịch vốn đã xoay người, nghe anh nói như vậy lại quay đầu, ánh mắt còn chưa kịp nhìn mặt người nọ, đã bị một vết rượu trên mặt kính giữa hai người thu hút, người nọ hơi say nên mang theo tức giận, căn bản không chú ý tới, nếu không cẩn thận giẫm lên, sẽ phải ngã rất đau đớn. "Cẩn thận."

Giang Lục thấy cậu muốn nói lại thôi, nhíu mày tiếp tục đi về phía trước: "Cậu... A..."

Kỷ Tịch vừa rồi đã chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể xông lên đỡ anh, thấy chân anh như dự đoán đạp phải vũng rượu kia, lòng bàn chân trượt một cái sắp đụng vào lan can cốt thép, cậu bước lên ôm eo người nọ: "Không sao đúng không?"

Giang Lục bị dọa chảy ra mồ hôi lạnh, chất liệu thủy tinh và lan can của con đường này đều đặc thù, trước kia có một nhân viên công ty ở đây trượt chân, bộ phận cổ chân bị gãy nát xương, lúc này công ty mới quy định con đường này không được phép mở ra khi chưa được cho phép.

Hai tay anh ôm Kỷ Tịch, cũng đã tỉnh rượu hơn nhiều: "... Cám ơn cậu. "

Kỷ Tịch nhíu mày "Au" một tiếng, một tay đỡ vững anh, đưa ra một bàn tay xoa xoa thắt lưng vừa rồi lại bị đụng mạnh.

"Cậu... Không sao chứ?"Giang Lục thấy mặt cậu hơi vặn vẹo, lộ ra vẻ thống khổ, vội vàng hỏi một câu.

"Không có việc gì, vết thương cũ thôi." Kỷ Tịch hàm hồ đáp một câu, cắn răng thật cẩn thận đỡ anh đi đến vườn hoa nhỏ, chỉ chỉ tấm thảm dưới chân, nhắc nhở người này, "Đế giày của anh còn dính nước, giẫm lên lên đó đi. "Thấy người này có chút thất thần, Kỷ Tịch buồn cười hỏi, "Sao thế, thắt lưng anh cũng bị đau? "

Giang Lục lúc này mới thấy rõ diện mạo của người này, đáng yêu nhưng không mất đi vẻ anh khí, trong tuấn lãng lại có thêm chút nhu mỹ, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp lại không có bất kỳ tính công kích nào. Nhìn rất gầy, lại không nghĩ ra thân thủ tốt như vậy.

Nghĩ đến lúc trước mình hô to gọi nhỏ với người này, người này bất chấp hiềm khích xông tới đỡ anh, còn bị đụng vết thương cũ, anh có hơi thẹn thùng, vừa nghe lời giẫm lên thảm, vừa tìm kiếm từ ngữ: "Tôi không có việc gì, chỉ là... Vừa rồi... Tôi... Cái đó..."

Kỷ Tịch nghe anh nói không bị gì, hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thần sắc người này, người biết người này chắc có lẽ biết rằng đây có thể là một cậu thiếu gia không có tâm cơ gì, từ nhỏ cơm áo không lo được cha mẹ nuông chiều lớn lên: "Vậy anh ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi xuống trước."

Người này không có việc gì, em của cậu thì lại đau không chịu nổi, phải nhanh chóng đi xuống nằm một lát.

"Kỷ tiên sinh." Thư ký Lý từ xa nhìn thấy bên này có hai người, vội vàng chạy tới, "Giang Lục, sao anh lại ở đây?"

Giang Lục nhìn thấy thư ký Lý, trên mặt trong nháy mắt bị hoảng loạn: "Thư ký Lý, tôi..." Khi con đường kính mở ra thì có thể đi vào, nhưng khu vườn nhỏ độc quyền này của Cố tổng thì không cho phép người ngoài đụng vào.

Kỷ Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tức hiểu được chuyện gì xảy ra: "Lý ca, anh ấy uống quá nhiều nên đi lên đây hóng mát một tí, tôi vừa kêu anh ấy lại nói chuyện vài câu. "

Lúc này Giang Lục mới phát hiện ra cách xưng hô của hai người: Kỷ tiên sinh? Lý ca?

Anh đột nhiên nhìn về phía người đã đỡ anh, người này rốt cuộc là thân phận gì?

Kỷ Tịch thấy Giang Lục kinh ngạc nhìn mình, người này dù sao cũng là nhất ca của công ty giải trí Mộng An, tính cách cao ngạo tự phụ một chút cũng có thể tha thứ, hơn nữa nói không chừng sau này còn có thể gặp mặt, cậu cười hào phóng nói: "Xin chào Lục ca, em là Kỷ Tịch. "

"Cậu..." Nghi hoặc trong lòng Giang Lục còn chưa được giải quyết, Kỷ Tịch là ai? Đáng để thư ký Lý đối đãi như vậy? Xem ra đây là người bên cạnh Cố Tử An, là của người yêu của Cố Tử An...?

"Tôi đi xuống trước, anh đợi lát nữa rồi đi xuống, nhớ là đi chậm thôi." Kỷ Tịch thấy anh đứng vững, buông tay vịn cánh tay anh ra, nói với thư ký Lý, "Chúng ta đi thôi. "

Giang Lục nhìn bóng lưng hai người rời đi, đứng tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích, đang lúc anh chuẩn bị xoay người từ tòa nhà đối diện đi xuống, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh dừng bước, nhìn thấy Cố Tử An ôm lấy eo Kỷ Tịch, nửa ôm người người nọ đi xuống.

Cố Tử An vội vàng xử lý xong mọi chuyện, vốn định đi lên cùng Kỷ Tịch dạo một vòng trên con đường kính, vừa nhìn thấy thần sắc của Kỷ Tịch, đã biết người này lại bị tái phát cơn đau thắt lưng.

"Tiểu Lý, chuyện gì đã xảy ra." Hắn lập tức ôm ngang người nọ vào trong ngực, xoay người đi vào trong phòng, còn không quên hàn khí bức người hỏi lý thư ký đi theo bên cạnh.

"Tôi..." Thư ký Lý sợ tới mức cả người đều run lên một chút, y cũng không ngờ mình chỉ nhận điện thoại một chút, người trong lòng tổng giám đốc đã bị đau thắt lưng.

Hai tay Kỷ Tịch vòng quanh cổ Cố Tử An, vội vàng nói: "Cố,  Lý ca vẫn luôn trông chừng em, vừa rồi em quá kích động, nhảy nót một chút, mới bị đau thắt lưng, em không sao, nằm một lát nghỉ ngơi là được rồi. "

Cố Tử An nghe vậy không nói gì, chỉ lạnh lùng nghiêng đầu nhìn thư ký một cái.

Thư ký Lý đi theo Cố Tử An nhiều năm, lập tức hiểu được cái nhìn đó là kêu y đi mua dầu thuốc, y hơi khom người về phía sau Cố Tử An, vội vàng chạy xuống.

Cố Tử An đá văng cửa văn phòng ra, ôm Kỷ Tịch đi vào phòng nghỉ bên trong.

Phòng tắm ghế sô pha giường ngủ trong phòng nghỉ đều có đầy đủ, Cố Tử An khom lưng muốn đặt cho Kỷ Tịch trên giường.

Kỷ Tịch cảm giác lúc ở trên xe cậu đã thua một ván, nên cậu muốn nhân lúc hiện tại mượn cơ hội này lấy lại mặt mũi. (0-1)

Chân cậu đã được Cố Tử An đặt trên giường, bàn tay quấn quanh cổ Cố Tử An lại không buông ra, mở to một đôi mắt vô tội, biểu tình lại tràn ngập mị hoặc, ngay cả âm thanh cũng ủy khuất: "Cố ca, có phải anh lại muốn bỏ lại cho em một mình không? "

Lời này nói với Cố Tử An Tâm làm hắn cảm giác mỗi lần mình chỉ cần rời khỏi người này nửa bước, Kỷ Tịch chắc chắn sẽ phải có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với người được sủng ái ba ngày đã tự ý leo lên đến nóc nhà này thì hắn vẫn chưa thể quen được, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: "Buông ra, mau nằm xuống. "

Kỷ Tịch cắn răng dán mặt lên mặt hắn, giọng nói ngọt ngào nói: "Người ta đau thắt lưng, không muốn ở một mình ở đây, Cố ca, anh ở đây với em đi, đừng đi ra chỗ khác được không🥺?"

Cố Tử An xoa bóp thắt lưng cậu, cũng không dám dùng sức tránh thoát cậu, giằng co một phút đồng hồ, Cố Tử An nhìn thắt lưng cậu vẫn thẳng tắp, hít sâu hai hơi, quyết định không so đo với một người nhỏ bé bị thương trên người: "Tôi không đi, em buông tôi ra. "

Người này tình nguyện chịu đựng đau, cũng phải làm hắn bị thua. Cố Tử An cả đời hận nhất là người khác muốn áp chế hắn, nhưng nếu người này cứ lấy thân thể mình ra đùa giỡn như vậy, thì thôi cứ để cho cậu thắng một ván vậy. (1-1)

Kỉ Tịch cắn môi dưới thật mạnh, mới không để cho mình bật cười.

Đây là cuộc chuến đấu cách mạng của ranh giới đó! Giờ này khắc này, cuối cùng thì cậu Kỷ Tịch trong trận chiến kéo dài với tên tư bản Cố Tử An này, đã đạt được thắng lợi giai đoạn này, thành quả của trận thắng lợi này tuy rằng không lớn, nhưng giống như một liều thuốc mạnh mẽ phấn chấn lòng người, làm cho người ta tin tưởng vững chắc rằng cách mạng cuối cùng cũng có ngày giành được thắng lợi, anh còn chờ mong trong tương lai không xa, nông nô nghèo khổ cũng có thể hát.

Hắn mím môi vụng trộm cười cười, chuẩn bị thừa thắng xông lên, cho nhà tư bản một kích, củng cố và mở rộng thành quả thắng lợi: "Cố ca, vậy anh hôn em một cái đi, tôi mới tin tưởng anh."

Cố Tử An nhướng mày nhìn cậu, nhẹ nhàng chọc vào hốc lưng cậu, người này sợ ngứa ở thắt đó nha, cuối cùng hắn cũng đã được sờ tường tận rỗ ràng.

Kỷ Tịch nhịn nửa ngày đã rất vất vả, rốt cuộc nhân cơ hội này cười ra tiếng, cậu vội vàng buông tay cố Tử An ra, bảo vệ eo mình, vừa cười vừa kháng nghị nói: "Cố ca, anh chơi xấu."

Cố Tử An thấy cậu cười vui vẻ, cảm giác tâm tình của mình cũng không hiểu sao thoải mái, giống như những thứ đè nặng trên lưng hắn từ sau khi sống lại cũng đã nhẹ hơn nhiều.

Kỷ Tịch thuận thế nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, ôm lấy chăn bên cạnh, than thở nói: "Cố ca, cái giường này thật thoải mái a, nếu có người tốt bụng có thể xoa xoa eo cho em thì tốt rồi, Cố ca, anh sẽ là người may mắn tốt bụng đó đúng không? "

"Câm miệng lại." Cố Tử An từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ ném cho cậu, "Tôi đi ra ngoài tìm một chai dầu thuốc, em mau thay quần áo. "

"Hả?" Kỷ Tịch lột áo ngủ che mặt mình ra, "Cố ca, buổi tối chúng ta không trở về nhà nữa à. "

Thật ra hiện tại cậu cũng không muốn về nhà, ngồi trên xe nào có nằm thoải mái như trên giường, eo già của mình, mấy ngày nay quả thật phải thoải mái một chút, không thể kiềm chế được nữa.

Cố Tử An hừ nhẹ một tiếng: "Người có sở thích sạch sẽ có thể bày bừa trong phòng khách, còn có thể mặc quần áo của người khác nằm trên giường của người khác, uầy. "

Kỷ Tịch gối đầu lên cánh tay nghiêng đầu nhìn Cố Tử An, biểu tình trên mặt rất hấp dẫn: "Cố ca, lúc anh tự đào hố chôn mình trông rất đáng yêu đó."

Cố Tử An lạnh lùng mở cửa, không nói một lời.

Lấy dầu thuốc từ thư ký Lý, Cố Tử An ngồi ở đầu giường, cẩn thận vén vạt áo cậu lên, nhìn thắt lưng trắng nõn gầy gò kia, giống như là theo dõi trân bảo hiếm có gì đó. Bây giờ ngoài công việc và trả thù, hắn bắt đầu quan tâm đến thứ thứ ba.

Hắn cảm thấy kỹ năng xoa bóp của mình so với buổi sáng còn thành thạo hơn, ra dáng ấn vài cái, chợt nghe thấy Kỷ Tịch phát ra tiếng hít thở đều đều, người này thế mà không chút phòng bị mà ngủ thiếp đi ở nơi xa lạ.

Cố Tử An hâm mộ giấc ngủ ngon của cậu, từ khi hắn sống lại đến nay, trên cơ bản chưa từng ngủ một giấc ngủ trọn vẹn, cả đêm mất ngủ là chuyện thường ngày.

Lần này hắn học ngoan, sửa sang lại quần áo cho Kỉ Tịch, đắp chăn xong, chỉ để lại một cái đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, cầm quyển sách nửa dựa vào giường xem.

Kỉ Tịch ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng muốn xoay người, kết quả vừa giật giật, đã cảm thấy cánh tay và thắt lưng của mình đều đau dữ dội, cậu nhíu mày nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Cố Tử An thấy cậu giật giật, đặt sách lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi xem người nọ làm sao vậy.

Kỉ Tịch ngủ có chút bối rối, sau hai giây mới biết được mình đang ở đâu, cậu nhìn chăn trên người mình, ngẩng đầu nhìn Cố Tử An nói: "Cố ca, mấy giờ rồi? Sao anh không ngủ?"

Cố Tử An nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Bốn giờ rưỡi, trời sắp sáng rồi, em ngủ thêm một chút đi. "

Kỷ Tịch chống khuỷu tay nhẹ nhàng xoay người, nằm ngửa trên giường, suy nghĩ một chút cậu lại hỏi Cố Tử An: "Cố ca, có phải ban đêm anh thường xuyên không ngủ đúng không? Anh không ngủ được sao? "

Cố Tử An cầm lấy sách lên, không để ý tới cậu.

Kỷ Tịch cách chăn nhẹ nhàng đẩy Cố Tử An.

Cố Tử An vẫn không nhúc nhích.

Kỷ Tịch thở dài: "Cố ca, em muốn đi vệ sinh, anh có thể đỡ em đi không? "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha. 

-Má ơi nó dài quáaaaaaaaa, 5000 con chữ, ngốn của ta hết gần 3 tiếng đó. Nhưng chương này soft quá luôn 🥺. Thấy chưa chú Cố có ý định ăn bạn Kỷ kìa. Thấy chưa chú Cố thương bạn Kỷ rồi kìa. Cầu yêu nhau, cầu yêu nhau, cầu yêu nhau đeeeeeee.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro