Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 - Làm Trâu Làm Ngựa

Editor: Tiểu Tinh Thần

Cố Cảnh Diệu có thể là thừa dịp nhà họ Kỷ lộn xộn, uy hiếp dụ Kim Lam đồng ý mưu hại Cố Tử An và cậu. Kỷ Tịch cảm giác mình như rơi xuống hầm băng, sao lại có người âm u ngoan độc như vậy, Cố Cảnh Diệu quả thực chính là một con ma quỷ, còn Kim Lam kia nữa, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức này.

Cậu vốn còn chuẩn bị nghe lén kế hoạch tiếp theo của Cố Tử An, nhưng sau một hồi sửng sốt, đã nghe thấy Cố Tử An hạ giọng phân phó thư ký Lý vài câu, thư ký Lý nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

"Cố ca." Thấy Cố Tử An đi lại, Kỷ Tịch vội vàng hô một tiếng.

Cố Tử An nhìn Kỷ Tịch, chậm rãi đi tới: "Làm sao vậy? Ăn cơm không hợp khẩu vị? "

Kỷ Tịch đẩy chén qua một bên, đứng dậy nghênh đón, nhìn Cố Tử An nói: "Cố ca, cứ để Cố Cảnh Diệu tiêu dao ngoài vòng pháp luật như vậy sao? "

Cố Tử An đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động đổ chuông, hắn lấy ra xem, là điện thoại của cục cảnh sát hình sự: "Xin chào, tôi là Cố Tử An. "

"Xin chào, nơi này là cục cảnh sát hình sự khu Dân Nhạc, nghi phạm hình sự đã bắt được quy án, hiện tại còn có mấy điểm nghi vấn cần anh và Kỷ Tịch tiên sinh phối hợp một chút, bây giờ các anh có thể chạy tới đội cảnh sát hình sự không?"

"Được." Cúp máy, Cố Tử An ngồi trước bàn ăn ăn lung tung mấy miếng cơm, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Tịch, "Tiểu ngốc tử, cậu đứng ngay đó làm gì, ăn no chưa? "

Kỷ Tịch căn bản không có khẩu vị: "Cố ca, hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào rồi. "

Cố Tử An nhìn cậu: "Lo lắng cho gia đình? "Người trong trí nhớ rất là ngu hiếu*, tuy rằng Kỷ Tịch hiện tại biến hóa rất lớn, hắn cũng không nắm chắc lòng người.

(hiếu thuận một cách ngu xuẩn)

Kỷ Tịch đi tới bên cạnh Cố Tử An, dựa lưng vào bàn ăn, trở tay chống lên mặt bàn, rũ mắt nhìn Cố Tử An, vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ tự gây nghiệp không thể sống, em lo lắng Cố Cảnh Diệu còn có thể có chiêu tiếp theo, anh ở ngoài sáng hắn ở trong tối, thật sự rất khó phòng bị. "

Cố Tử An đứng dậy đứng trước mặt Kỷ Tịch, hai tay cũng đặt lên bàn ăn, là tư thế ôm người vào lòng.

Kỷ Tịch không ngờ anh đột nhiên đứng dậy, thân thể ngửa ra sau: "Au..." dẫn đến chạm vào phần cơ bắp đau nhức ở thắt lưng.

Cố Tử An nhanh chóng lấy tay đỡ lên, ý tứ cảm xúc nơi đáy mắt không rõ: "Lo lắng cho tôi? "

Kỉ Tịch giơ cánh tay lên ôm lấy cổ Cố Tử An, cười hì hì dán lên: "Ai đối tốt với em, thì em sẽ lo lắng cho người đó, hơn nữa bây giờ em ăn của anh ở của anh, tài nguyên cũng là anh tặng, nếu có chuyện gì xảy ra với cái đùi vàng này của anh, chẳng phải em cũng sẽ rất thảm sao. "

Cố Tử An một tay ôm eo cậu, một tay nâng cằm cậu lên: "Đồ vật nhỏ, thế mà lại biết nhìn tình hình như vậy."

Kỉ Tịch há miệng nghiêng đầu cắn ngón tay cái Cố Tử An, nghênh đón đôi mắt thâm sâu kia: "Nếu em hồ đồ, Cố ca sẽ giữ em lâu như vậy à? "

Cố Tử An rút đầu ngón tay dính nước ra, nhìn vết răng nông cạn trên ngón tay, giọng nói ảm đạm nói: "Giữ cậu tất nhiên là có mục đích."Nếu lá gan của em lại lớn hơn một chút, tôi sẽ thịt em.

Kỷ Tịch lơ đễnh: "Vậy thì tốt, chỉ sợ em không có bất kỳ giá trị nào để Cố ca sử dụng."

Cố Tử An lấy hai cánh tay Kỷ Tịch vòng quanh cổ hắn xuống, ngồi trở lại ghế, khom lưng nhấc ống quần ngủ rộng thùng thình của Kỉ Tịch lên.

Kỷ Tịch không biết rốt cuộc hắn có ý gì, cũng không nhúc nhích.

Cố Tử An nhìn chân cậu có một vết sẹo màu đỏ sậm thật dài: "Vết thương này chắc là vết thương gây nên lúc cha cậu muốn đánh gãy chân cậu đúng không?"

Vết Thương xấu xí vô cùng rõ ràng trên làn da trắng nõn trơn bóng, giống như một tác phẩm nghệ thuật có khuyết điểm khiến người ta tiếc nuối.

Kỷ Tịch suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Khi đó cha em đã không cho em ở Kỷ gia, hôm đó vừa lúc là ba mươi tết, dì hai em gọi điện thoại mắng cha em một trận, cha em và dì Kim mới giả vờ cho em trở về ăn tết. "

"Lúc ấy em đi làm kiếm tiền tiêu vặt mua được một chiếc điện thoại di động, bị Kỷ Nhiên phát hiện, rồi nói rằng là em ăn cắp tiền của hắn để mua, cha em tin hắn, không vì tết phải hòa thuận mà nương tay với em, đầu tiên là dùng roi quất mạnh em một hồi, rồi lại hung hăng đạp em một cước, làm em trực tiếp đụng vào cửa kính bàn trà, lúc ấy xương cốt đã bị đụng đến nỗi kêu lên."

"Kỷ Nhiên và dì Kim ở bên cạnh châm chọc khiêu khích, cha em đánh em một trận vẫn là chưa hả giận, ở bên ngoài trời tuyết rất lớn nhưng ông ấy lại kéo em ra cửa đuổi em ra ngoài, bảo em quỳ gối trong tuyết thành tâm suy nghĩ lại, nói em giống như người bên nhà mẹ đẻ của em, đều là người có phẩm hạnh thối nát, không có cha mẹ dạy."

Tuy rằng điều cậu nói là chuyện của nguyên chủ, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên đùi vẫn giật mình, vô cùng đồng cảm với nỗi bất hạnh của nguyên chủ, nhớ lại chuyện này, giọng điệu của cậu ai oán, biểu tình chua xót nhìn Cố Tử An nói: "Dì Kim không thích em ghét em hận em, em vẫn có thể hiểu, nhưng làm người cha mà lại đối với con trai ruột của mình tàn nhẫn như vậy, thật giống nhue người ta nói, sau khi có mẹ kế thì cha ruột cũng sẽ trở thành cha kế?"

Cố Tử An nhẹ nhàng sờ sờ vết sẹo khó coi kia, giống như chạm vào những hồi ức tối tăm đau đớn trong quá khứ của mình: "Những người khác đừng để ý, cậu có Cố ca tôi là được rồi. "

Cố Tử An dẫn theo Kỷ Tịch lái xe đến cục cảnh sát hình sự, vừa xuống xe đã gặp Kỷ Nhiên, còn có Kỷ Chính Tín đi theo phía sau.

Kỷ Nhiên thay đổi hình tượng tiểu thiếu gia kiêu căng ngày xưa, nếp gấp áo khoác rõ ràng, vết bầm tím trên mặt vẫn chưa lành, vẻ mặt chật vật, tính tình vẫn giống như trước đây vô cùng nóng nảy, thấy Kỷ Tịch đã thở phì phào đi đến, chỉ vào mũi cậu mà mắng to: "Kỷ Tịch, đầu óc mẹ nó của anh bị lừa đá à, mắt có phải cũng mù hay không, sao anh còn ở cùng một chỗ với người này, chính là người này hại công ty chúng tôi phá sản. Anh không biết xấu hổ cam tâm bị nam nhân ngủ thì cũng không sao, còn mẹ nó cùng nam nhân này đi đối phó với người nhà mình, anh còn biết họ mình là cái gì không? Người này chơi anh chán rồi thì cũng sẽ vứt bỏ anh thôi, sau này anh bị nam nhân đó vứt bỏ thử xem, tôi chóng mắt lên xem xem còn nam nhân nào còn dám bao nuôi anh nữa không."

Buổi sáng Kỷ Tịch nghe thư ký Lý nói một chút, đã biết được công ty đã phá sản trong miệng cậu ta đang nói là công ty của Chích Tín.

Sáng hôm qua Cố Tử An rời khỏi nhà họ Kỷ, đã phân phó một công ty con thuộc tập đoàn Mộng An cắt đứt quan hệ làm ăn với công ty Kỷ Chính Tín, tiền phạt vi phạm hợp đồng của mấy đơn đặt hàng, tập đoàn Mộng An tìm lý do để không trả cho đối phương.

Công ty Chính Tín vốn đang xuống dốc, mấy đơn đặt hàng này bay đi, hàng tồn kho không cách nào bán đi, chuỗi vốn của công ty hoàn toàn đứt gãy, cũng không khác gì phá sản.

Cố Tử An và Kỷ Tịch lạnh lùng nhìn thấy con chó đang sủa lung tung kia.

"Kỷ Nhiên, câm miệng." Chân Kỷ Chính Tín không hiểu sao lại có chút bất lợi, khập khiễng đuổi theo, nghe thấy lời của Kỷ Nhiên, vội vàng kêu dừng lại. Trong một đêm, ông ta hình như đã già hai mươi tuổi, tóc hoa râm lộn xộn, thần sắc tang thương tiều tụy, ngay cả nói chuyện cũng trở nên mềm nhũn không còn khí lực.

Ngày hôm qua ông ta có mắt không biết Thái Sơn, thế mà lại đắc tội với khách hàng lớn của công ty, chủ tịch tập đoàn Mộng An - Cố Tử An. Ông ta nản lòng nản chí giống như tro tàn, nhưng ai có thể nghĩ đến đứa con trai phế vật kia có thể trèo lên một cái cây lớn như vậy chứ.

Tổng giám đốc hàn khí bức người trước mắt này chính là hy vọng của cả nhà bọn họ, chút tôn nghiêm này của ông ta thì tính là cái gì: "Cố tổng, thực xin lỗi, ngài có thể giơ cao đánh khẽ tha cho nhà chúng tôi lần này không, Kỷ Chính Tín sau này làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được. "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Vẫn tiếp tục ngắn, haha.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro