Chương 16 - Tâm Linh Tương Thông
Editor: Tiểu Tinh Thần
Ngón tay Kỷ Tịch bị Cố Tử An miết có chút ngứa ngáy, cậu muốn rút tay về: "Cố ca, tay em đã tốt hơn chưa? "
Cố Tử An tay phải nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu, tay trái vẫn xoa nắn ngón tay đỏ bừng của cậu: "Được rồi. "
Kỷ Tịch nắm chặt tay, khẽ vặn cổ tay muốn tránh thoát: "Được rồi, anh buông em ra..."
"Tử An Tiểu Tịch tới ăn cơm đi!" Lý quản gia vừa từ trong phòng bếp nhìn ra đầu, liền thấy hai người ngồi cạnh sô pha ngả ngớn, anh sờ tay em, em sờ chân anh, đối với chính mình không có mắt lại đi quấy rầy cặp tình nhân nhỏ yêu đương, Lý quản gia phi thường hối hận, vội vàng quay đầu lại nói, "Hai đứa làm việc của hai đứa trước, cơm có thể đợi lát nữa mới ăn. "
Kỷ Tịch không nhịn được cười ra tiếng: "Chú Lý tư tưởng thật sự thoáng nha. "
Cố Tử An thuận thế buông tay cậu ra, trước một bước đi về phía phòng ăn.
Kỷ Tịch ngửi thấy mùi thịt kho tài bốc lên từ trong phòng bếp, cảm thấy buổi sáng này lăn lộn một trận, giờ đúng là thật đói bụng. Cậu vội vàng đứng dậy đi theo phía sau Cố Tử An, suy nghĩ một chút. Cậu ấy nhanh hai bước dùng khuỷu tay khẽ chọt chọt Cố Tử An một chút, thần bí đến gần anh nhỏ giọng nói: "Cố ca, có phải anh hay làm không? "
"Cái gì?" Cố Tử An kéo ghế ăn ra ngồi xuống, không hiểu ý tứ của cậu.
Kỷ Tịch cảm thấy ngồi đối diện hắn không tiện nói chuyện, kéo cái ghế bên cạnh Cố Tử An ra, ngồi cạnh hắn, thăm dò thấp giọng nói bên tai hắn: "Cậu bé à, nếu không phải hay làm thì sao chú Lý lại có vẻ một bộ tập mãi thành thói quen như vậy chứ. "
Đối với vấn đề này rõ ràng liên quan đến ** nhưng Cố Tử An cũng không để ý, hắn nhếch lên một nửa khóe miệng: "Cậu có sợ không? "
(I think its might be tình dục nga?)
"Cái gì?" Lần này đến lượt Kỷ Tịch mơ hồ.
Thân thể Cố Tử An thoáng di chuyển sang bên cạnh, kéo dài một chút khoảng cách với Kỷ Tịch, dùng ánh mắt không rõ ý tứ quét qua khuôn mặt nhỏ bé của cậu, lồng ngực, eo, đùi.
Kỷ Tịch lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cậu như không có việc gì lấy một miếng bánh gạo đen cắn một miếng, vừa nhai gạo đen ngọt ngào, vừa lẩm bẩm: "Nhà giàu thường ngủ cùng diễn viên tuyến mười tám, dù tính là em cũng không thua, nhưng em quả thật rất sợ hãi. "
Cố Tử An nhìn chằm chằm anh, ý vị thâm trường ngược lại nói: "Sợ cái gì? "
Kỷ Tịch nghiêng đầu cười xấu vẫy vẫy tay với hắn.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã đủ gần, Cố Tử An nhìn lưỡi đỏ bừng của cậu cùng hạt gạo đen bên khóe miệng, ma xui quỷ khiến mà thăm dò, liền nghe thấy giọng nói giống như con mèo con này: "Sợ anh sống không tốt." (?)
Kỷ Tịch nói xong lập tức đứng dậy, nhìn gương mặt cứng đờ của Cố Tử An, cười ha ha chạy về phía đối diện ngồi.
Cố Tử An chậm rãi ngồi thẳng người, thấy Lý quản gia bưng khay đi về phía này.
"Tiểu Tịch, mau nếm thử thịt kho tàu tôi làm đi, đây chính là món tủ của tôi đấy, Tử An thích nhất." Lý quản gia cười ha hả đem thức ăn trong khay đặt trên bàn ăn, "Ăn xong để chén trong bể, nào về tôi sẽ rửa. "
Kỷ Tịch: "Chú Lý, chú không ăn cùng chúng cháu sao? "
Chú Lý vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hai người ăn đi, tôi sẽ đi tìm lão Tần uống hai ly. "
Cố Tử An bưng thịt kho tàu lên trước mặt mình, đẩy rau nấm và canh trứng cà chua đến trước mặt Kỷ Tịch.
Sở Hà Hán giới*, phân biệt rõ ràng.
(Sở Hà Hán giới, là điển cố lịch sử của thời kỳ Sở Hán tranh bá sau khi nhà Tần diệt vong. Sở, Hán hai bên từng tiến hành tranh đoạt kéo dài bốn năm (từ năm 205 đến năm 202 trước công nguyên) ở Huỳnh Dương, sau đó hai bên hẹn nhau lấy khoảng cách làm ranh giới, phân chia thiên hạ, "phân chia phân chia mà tây là Hán, phân chia mà đông là Sở)
"Cố ca, em cũng muốn ăn thịt." Kỷ Tịch nuốt nước miếng, đáng thương nhìn đĩa thịt kho tàu màu vàng ươm với mùi hương bay khắp bốn phía.
Cố Tử An gắp một miếng thịt nướng đỏ lắc lư một vòng trước mũi Kỷ Tịch: "Xin lỗi, đây là phân lượng của một mình tôi. "
Kỷ Tịch nhìn thịt sắp đến bên miệng, lại bị người nọ bỏ vào miệng hắn, cậu bi phẫn nói: "Cố ca, anh đây là giai cấp tư sản trả thù vô nhân tính đối với nông dân nghèo khổ a."
Cố Tử An không để ý tới cậu, nhai nhai thịt rồi tự đánh giá: "Thịt mềm mại, vào miệng là tan, béo mà không ngấy. "
Kỷ Tịch nhìn hai món chay trước mặt, liếm liếm môi cùng Cố Tử chịu thua: "Cố ca, người ta chính là thời điểm thân thể đang phát triển, anh chỉ cần cho người ta ăn một miếng thịt thôi. Cố ca em biết sai rồi, kỳ thật anh sống rất tốt, sau này em sẽ không nói lung tung nữa. "
Thấy Cố Tử An vẫn không nhúc nhích, c ậuthở dài thành thật gắp mấy miếng nấm hương, lại uống chút canh cà chua trứng, tuy rằng nấm hương không muối, canh trứng có chút mặn, cậu cũng không thể kén ăn.
Ánh mắt vẫn luôn quan sát người đối diện, thừa dịp Cố Tử An gắp cơm trong bát, cậu cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng từ đĩa thịt kho tàu kia, thịt còn chưa bỏ vào miệng, cậu liền không nhịn được cười ha ha: "Cố ca, em cướp được rồi nè. "
Cố Tử An buông đũa xuống, có hứng thú nhìn gương mặt nhỏ bé không hiểu sao khi cười lên có thể khiến người ta vui vẻ: "Cứ như vậy mà ăn sao? "
Thịt vừa bỏ vào miệng, Kỷ Tịch lập tức phun ra: "Cái gì vậy." Vừa mặn vừa chua, không chỉ không mê người như nhìn, căn bản không thể vào cửa.
Cậu bưng ly bên cạnh uống một ngụm nước, đồng tình nhìn Cố Tử An: "Cố ca, chú Lý nấu cơm bình thường đều là tiêu chuẩn này sao? "
"Ừ, là tiêu chuẩn này." Cố Tử An lại gắp một miếng thịt kho tàu, liền ăn cơm.
Kỷ Tịch nhìn chằm chằm hắn, không hỏi hắn sao có thể ăn được thứ khó ăn như vậy, hắn có thể từ một tiểu pháo hôi bị Cố gia ức hiếp cô lập vực dậy trở thành người giàu nhất thành B, sự chịu khổ tự nhiên là người bình thường khó có thể tưởng tượng được, thịt kho tàu khó nuốt này có là cái gì.
Kỷ Tịch khâm phục mà thưởng thức loại người ẩn nhẫn cứng cỏi này, suy nghĩ một chút, cậu nói: "Cố ca, chúng ta thương lượng đi. "
Cố Tử An liếc cậu một cái: "Nói."
Kỷ Tịch: "Sau này chỉ cần em không có việc bận, em sẽ nấu cơm cho anh mỗi ngày. "
Cố Tử An cười khẽ một tiếng: "Trước mắt xem ra, thương vị giao dịch có vẻ đáng gia đây. "
Kỷ Tịch hiểu rõ hắn đang nói chính mình không có tài nguyên, bị hắn vạch trần kỷ Tịch cũng không tức giận: "Cố ca, anh nhẫn tâm để bạn trai anh trở thành một người nấu ăn trong nhà sao? Anh không muốn cậu ấy tỏa sáng trước mặt mọi người sao? Anh không nghĩ làm cho bạn trai anh sung sướng về thể xác về tinh thần thì chất lượng bữa ăn có thể cải thiện sao? Bạn trai anh tuy rằng chỉ là môt bình hoa, nhưng bình hoa này cũng có người theo đuổi đó."
"Câm miệng lại." Cố Tử An bị cậu ầm ĩ đến đau đầu, "Muốn tài nguyên gì? "
Kỷ Tịch nhớ tới buổi thử vai khó khăn ngày hôm qua bị Cố Tử An kêu cầu cao, sau một giây thay đổi vẻ mặt thấp giọng: "Cố ca, buổi thử vai hôm qua hình như bị em làm hỏng, anh xem cái bình này có thể làm được tài nguyên gì? Em không muốn đi ra ngoài để làm xấu hổ anh nữa. "
Trong đầu Cố Tử An hiện lên ba video thử vai mà ngày hôm qua xem qua, diện mạo của người này dáng người khí độ nói chuyện tài hoa, phóng tầm mắt toàn bộ giới giải trí cũng coi như là một nhà lãnh đạo, cũng bởi vì không có danh tiếng không có bối cảnh, không nhận được kịch bản còn bị người ta trào phúng, không nói người khác, hôm qua ngữ khí của Quan đạo, đều là cho Kỷ Tịch sự xem thường.
Vậy thì cho cậu bậc thang, nâng cậu đi lên, Cố Tử An buông bát đũa xuống, nhìn Kỷ Tịch một cái: "Buổi tối có tiệc rượu, đi với tôi. "
Trong lòng Kỷ Tịch nhảy nhót, ngoài miệng lại ngạo kiều: "Không có đạo diễn em sẽ không đi a."
Cố Tử An xoay người lên lầu, Kỷ Tịch trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ mơ mơ màng màng, Kỷ Tịch bị tiếng chim kêu đánh thức, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ chiều, cậu vén chăn ra khỏi giường rửa mặt, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, cậu mở cửa nhìn, Lý quản gia đang cầm một cái bát nhỏ chờ ở cửa.
Thấy cậu mở cửa, Lý quản gia lập tức nghênh đón, cầm bát trong tay như hiến vật quý: "Tiểu Tịch a, cậu rốt cục tỉnh rồi, cậu mà không dậy thì tôi định gõ cửa gọi rồi, mau nếm thử cái này."
Kỷ Tịch bất ngờ nói: "Mứt lê mùa thu!" Tối hôm qua nồi làm một nửa đã bị Cố Tử An quấy rầy, cậu vẫn canh cánh trong lòng.
Lý quản gia gương mặt mong chờ: "Hãy thử hương vị như thế nào."
Kỷ Tịch đột nhiên nhớ tới thịt kho tàu khó nuốt vào buổi trưa, nhìn những loại màu vàng vàng trong bát, cậu dần dần bình tĩnh lại, nói gần nói xa nói: "Chú Lý, Cố ca xuống dưới chưa? Con muốn ăn với anh ấy. "
Lý quản gia: "Tử An đã nếm thử nó. Không phải hôm qua cậu bị bệnh sao? Tử An bảo tôi mang cho cậu nhiều nhiều một tí. "
Kỷ Tịch không thể thoát khỏi, thấy chú Lý lại bày một bộ chờ mong, cậu cắn răng, dùng thìa đào một miếng mứt nhỏ nhắm mắt bỏ vào miệng.
"Ăn ngon nha!" Hương vị chua ngọt ngon miệng, mùi thơm nồng đậm, cùng cơm trưa quả thực trên trời dưới đất, buổi trưa Kỷ Tịch vốn không có ăn no, cậu một tay nhận lấy bát, lại đào một cái muỗng lớn bỏ vào miệng, trong mắt phát ra ánh sáng không thể tin được: "Chú Lý, sao chú lại làm cái này? "
Lý quản gia cuối cùng cũng có một món ăn được khen ngợi, y cũng rất kích động: "Tôi làm sao có thể làm được cái này, Tử An nói muốn làm cái này, nó tìm kiếm trên mạng hướng dẫn, cầm tay chỉ điểm tôi, hai chúng tôi thử hai lần mới thành công. "
Thế mà lại là Cố Tử An.
Kỷ Tịch có chút tò mò hỏi Lý quản gia: "Cố ca có phải đặc biệt tốt không? "
Nhớ tới gương mặt băng sơn vạn năm của Cố Tử An, Lý quản gia quyết định thiết lập hình tượng nam nhân ấm áp cho Cố Tử An một chút: "Tử An đương nhiên là tốt! Nó đối với chúng ta đều đặc biệt tốt, đối với Liễu Ấp, đối với lão Tần, đối với tôi..."
"Cảm ơn chú Lý, buổi tối con còn phải đi ra ngoài một chuyến, con thay quần áo trước." Kỷ Tịch ăn nhanh ba miếng mứt lê cuối cùng, đặt bát vào tay Lý quản gia, đóng cửa lại.
Không phải chỉ đối với một mình cậu tốt như vậy, cậu liền yên tâm.
Đối với tủ quần áo chọn nửa ngày, Kỷ Tịch chọn một bộ âu phục Amani màu xám đậm, đôi môi thiếu niên trong gương đo đỏ răng trắng hiên ngang, đẹp trai đến không có bằng hữu.
Cậu nhìn thời gian đã gần sáu giờ, mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Cố Tử An từ trên lầu xuống.
Kỷ Tịch nhìn người đàn ông chân dài tuấn mỹ vô cùng, nhớ tới bát mứt lê mùa thu, nghênh đón hai bước: "Cố ca, thật sự là có tâm linh tường thông nha, hai chúng ta mặc cùng loại! "
Cố Tử An liếc mắt nhìn Kỷ Tịch, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêng người đi ngang qua bên cạnh cậu, bước chân không dừng lại: "Đụng hàng không đáng sợ. Quan trọng là ai xấu xí ai xấu hổ."
Kỷ Tịch lại không biết người này cũng sẽ nói giỡn, chạy nhỏ đuổi theo, cười nói: "Anh dẫn em ra ngoài, em xấu xí anh cũng xấu hổ đi. "
Trong viện dừng chiếc Rolls-Royce Phantom, Cố Tử An và Kỷ Tịch ngồi một trái một phải.
Liễu Ấp từ khi hai người bọn họ đi ra đã nhìn ngây người, Cố Tử An từ trước đến nay đẹp trai đến chung quanh mười tấc không có sống cỏ, bên cạnh là một thân thiếu gia quý khí Kỷ Tịch đứng bên cạnh hắn, lại kỳ quái vô cùng xứng đôi hài hòa.
Y ngồi ở ghế phía sau thăm dò, liên tục xác nhận với Cố Tử An: "Tử An, hai người mặc quần áo tình nhân là để đi tiệc rượu à? "
Cố Tử An ngại y dong dài không để ý đến y.
Liễu Ấp thấy Cố Tử An không để ý tới mình, lại quay đầu về phía Kỷ Tịch: "Kỷ Tịch, Tử An chưa bao giờ tham gia loại tiệc rượu này, tôi cảm thấy Tử An là muốn bắt cóc cậu đi đến giáo đường. "
Liễu Ấp Tác giả có một cái gì đó để nói:
Kỷ Tịch: Giáo đường! Tôi có thể! Liễu Ấp tôi cầu xin anh đừng nói thẳng ra như vậy được không!
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Mấy dấu chấm hỏi là ta hong hiểu cho đó, hong dám chém sợ đi lệch nội dung
-Ok cho ta xin 3 giây quảng cáo về wordpress nhà ta, thực ra cũng chả được chăm nhue mấy nhà khác là đăng trước 1 chương đâu, but chắc sẽ có bạn thích đọc bằng wpress hơn ha, đây là link: https://quantroibanphuc614.wordpress.com. Bạn nào thích thì copy lại bỏ qua tab mới, hong copy được thì vào tường nhà ta nha, ta để link trên đó á.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro