Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - Anh đã thất hứa

Trúc mã, yêu đương không?

Tác giả: Hủ Mộc Điêu Dã | Chuyển ngữ: Charon

*

Nhận được tài liệu, Cố Giản cúi đầu xem.

Đó là một bản báo cáo cực kỳ chi tiết về anh. Phần đầu là quá trình trưởng thành từ khi anh học tiểu học, đến tốt nghiệp đại học và bước vào giới giải trí, rồi tới ngày hôm nay. Phần sau là các nghiên cứu dữ liệu, bao gồm số lượng lượt tìm kiếm về anh từ khi ra mắt, sự tăng trưởng của lượng fan, tỷ lệ fan thực sự, giá trị thương mại, các đề cử và giải thưởng từ các giải lớn, lượng người xem phim truyền hình, doanh thu phòng vé, mức độ yêu thích và chấp nhận của công chúng dành cho anh... gần như bao quát mọi khía cạnh của một ngôi sao.

Đây là lần đầu tiên Cố Giản nhìn thấy một bản nghiên cứu chi tiết đến vậy về mình. Anh còn bất ngờ hơn khi thấy bản đánh giá giá trị thương mại cá nhân trong báo cáo này, giá trị của anh đã cao đến mức này rồi sao.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Tú Dã.

"Báo cáo này đến từ hai tổ chức nghiên cứu chuyên nghiệp, với tổng mẫu hơn 500.000 người, đủ sức thuyết phục. Tôi nghĩ khi cậu xem xong sẽ hiểu tại sao tôi lại có thành ý lớn như vậy để mời cậu."
"Cậu quá khiêm tốn, hoặc thật ra chưa nhận thức rõ ràng bản thân được yêu thích đến mức nào. Nhưng dữ liệu thì không nói dối, cậu thực sự đã đạt tới tầm ảnh hưởng của một nghệ sĩ hạng nhất rồi." Chu Tú Dã nhún vai, "Tất nhiên, cậu cũng có điểm yếu. Các giải thưởng lớn hạng A còn thiếu, cậu mới chỉ nhận được đề cử giải diễn viên mới và giải phụ, giá trị chưa cao. Nhưng vấn đề này, chỉ cần cậu ký hợp đồng với Tinh Tú là giải quyết được, Tinh Tú không thiếu kịch bản hay và đạo diễn giỏi, cậu sẽ sớm được bù đắp."

Lý do này đã thuyết phục được Cố Giản, khiến anh yên tâm hơn.

Thấy ánh mắt cảnh giác của anh dần dịu đi, Chu Tú Dã cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù gì anh ta thực sự rất coi trọng Cố Giản, muốn ký hợp đồng với Cố Giản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Lục Giản Thanh.

Ánh mắt nhìn người của anh ta luôn rất chuẩn, với ngoại hình và năng lực của Cố Giản, con đường sự nghiệp chắc chắn sẽ rực rỡ.

"Vậy, cậu đã quyết định chưa?" Chu Tú Dã thuận thế một lần nữa đưa ra lời mời.

Cố Giản đặt tài liệu xuống, "Xin lỗi, vẫn chưa."

Chu Tú Dã "ừ" một tiếng, không vội, "Được thôi, cậu cứ suy nghĩ thêm." Anh ta hướng cằm về phía Tưởng An Yến đứng bên cạnh, "Tưởng Anh Yến và tôi chờ cậu."

Tưởng An Yến mỉm cười, đưa hợp đồng mang theo cho Cố Giản: "Bản hợp đồng quản lý này cậu cứ cầm về xem, chúng tôi hoan nghênh sự gia nhập của cậu."

"Được." Cố Giản đứng lên, bắt tay họ.

Chương trình thực tế vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, đến cuối tháng Sáu mới bắt đầu ghi hình. Trừ thời gian giữa tháng Sáu đi thành phố S tham dự lễ trao giải Kim Nghệ của phim truyền hình, Cố Giản có gần một tháng rảnh rỗi.

Cha anh là một giáo viên trung học, bình thường rất khó xin nghỉ phép. Ban đầu anh dự định tranh thủ kỳ nghỉ hè đi du lịch cùng cha mẹ, nhưng vì lịch trình bận rộn vào tháng Bảy và Tám, anh đổi lại thành chuyến đi ngắn ngày.

Sau khi vào đại học, anh rất ít khi đi du lịch cùng cha mẹ. Dù họ đều hiểu và thông cảm vì anh bận học, bận làm việc, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi.

Cuộc đời có cơ hội bắt đầu lại, anh muốn bù đắp phần thiếu sót này.

Mẹ anh có sở thích chụp ảnh, thích đi đến các nơi chụp phong cảnh thiên nhiên. Mỗi năm, bà đều cùng cha anh đi du lịch một lần. Sau khi bàn bạc, họ quyết định đi leo núi.

Thành phố C, giáp với thành phố A, là một nơi yên bình và thư thái. Thành phố này có một ngọn núi thuộc khu bảo tồn thiên nhiên cấp quốc gia, cảnh đẹp, độ cao vừa phải, không quá khó leo, cơ sở hạ tầng cũng đầy đủ. Nếu không leo nổi, có thể đi cáp treo lên núi.

Sau khi lên lịch trình, sáng thứ Bảy, Cố Giản đưa cha mẹ lên đường.

Khoảng cách giữa thành phố C và thành phố A chỉ hơn 100 km, đi cao tốc chưa tới hai giờ là đến.
Xuống xe, họ tới khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Cố Giản chỉ đội mũ và đeo kính râm nhưng khi làm thủ tục, anh vẫn bị du khách bên cạnh nhận ra. Anh mỉm cười với họ và ký tên cho tất cả.

Lên phòng, quẹt thẻ vào, Chương Uyển Tri kéo Cố Giản ngồi xuống nghỉ ngơi, đưa vali cho chồng, "Ông dọn đi."

Cố Minh Hoa cười đáp lại một câu, "Được thôi," rồi cúi xuống dọn dẹp.

Chương Uyển Tri hỏi chồng về chiếc ống kính mới mua mấy ngày trước, vui vẻ chia sẻ với Cố Giản rồi nói: "Lên núi, mẹ sẽ chụp ảnh cho con, chắc chắn không thua gì mấy nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của con đâu."

Cố Giản cười nói: "Mẹ ơi, chưa chắc đâu nhé, họ còn chỉnh sửa ảnh hậu kỳ nữa đấy."

Chương Uyển Tri tròn mắt, hai tay nâng khuôn mặt anh ngắm nghía từ trái qua phải: "Con trai mẹ thiên phú xuất sắc, không cần chỉnh sửa cũng đủ đẹp rồi." Bà hơi kiêu hãnh nâng cằm: "Hơn nữa có thêm kỹ thuật chụp ảnh chuyên nghiệp của mẹ, đảm bảo còn đẹp hơn. Không cần chỉnh sửa, nếu phải chỉnh thì là vì họ không đủ trình."

Cố Giản bật cười.

Cố Minh Hoa sắp xếp xong hành lý, đặt sẵn đồ dưỡng da và trang điểm mà Uyển Tri cần. Ông lấy từ tủ lạnh hai chai nước, đưa một chai cho vợ, chai còn lại cho con trai: "Gần trưa rồi, ăn cơm xong rồi hãy lên núi nhé?"

Cố Giản gật đầu: "Vâng ạ. Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Ba thì sao?"

Anh giới thiệu những món ăn đặc trưng của vài nhà hàng nổi tiếng tại địa phương mà anh đã tìm hiểu từ trước, đợi họ quyết định.

Chương Uyển Tri là người gốc Tứ Xuyên, thích ăn cay, bà không ngần ngại chọn ngay một nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên. Cố Minh Hoa vốn là người tỉnh Giang Tô, nhưng sống với vợ cả đời nên khẩu vị cũng thay đổi theo bà. Thấy vợ chọn xong, ông liền đồng ý.

Nhà hàng nằm trong trung tâm thành phố, cách khách sạn chưa đầy 500 mét, họ không lái xe mà cùng nhau đi bộ. Trên đường đi, Chương Uyển Tri một bên khoác tay Cố Giản, một bên khoác tay chồng, trông bà vui tươi như một cô gái nhỏ. Nụ cười hạnh phúc khiến thời gian như lùi lại, xóa tan những dấu vết của năm tháng.

Gần nhà hàng có một trung tâm thương mại. Khi đi ngang qua, họ nhìn thấy tấm bảng quảng cáo ngoài rạp chiếu phim, trên đó có poster của Lục Giản Thanh.

Chương Uyển Tri dừng lại, chỉ tay vào tấm bảng: "Là Giản Thanh này."

Bà đọc dòng chữ trên áp phích, viết rằng có buổi giao lưu lúc một giờ chiều, vẻ mặt phấn khởi: "Không biết Giản Thanh có đến không nhỉ?"

Cố Giản biết Lục Giản Thanh sắp ra mắt phim mới, nhưng anh chưa tìm hiểu lịch trình cụ thể. Không ngờ trùng hợp vậy, hôm nay anh đưa bố mẹ đi chơi, Lục Giản Thanh cũng có buổi giao lưu.

Chỉ là không thực sự trùng hợp, vì chiều nay anh đã lên kế hoạch leo núi cùng bố mẹ, vậy là lại bỏ lỡ cơ hội.

"Sẽ đến, vì anh ấy là nam chính của bộ phim."

Cố Minh Hoa đột nhiên hỏi: "Con còn liên lạc với Giản Thanh không?"

"Cả hai đều bận ạ."

Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ của hai người tốt đẹp ra sao, Cố Minh Hoa và Uyển Tri đều thấy rõ. Nghe con trả lời, hai vợ chồng nhìn nhau. Cố Minh Hoa vỗ nhẹ lên vai con trai, không nói thêm gì nhiều. Con trai ông đã trưởng thành, là người đàn ông mạnh mẽ và độc lập.

"Đi thôi, ăn cơm nào."

Chương Uyển Tri phụ họa: "Đúng đúng, mẹ đói rồi."

Khi ba người chuẩn bị rời đi, một chiếc xe bảo mẫu vừa vặn chạy đến.

Trên xe, Lục Giản Thanh tháo bịt mắt ra, nhận lọ dầu gió Mạnh Viễn Trân đưa, chấm một giọt lên thái dương rồi xoa nhẹ, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Thấy anh đã lấy lại tinh thần, Mạnh Viễn Trân lại đưa thêm một thanh sô cô la: "Bổ sung chút năng lượng đi."

Lục Giản Thanh ậm ừ, nhấm nháp miếng sô cô la đen. Khi ánh mắt vô tình lướt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của Cố Giản trên đường đối diện, anh đột ngột dừng lại.

"Dừng xe lại bên lề."

May mắn gần đó có điểm đỗ xe tạm thời, trợ lý lập tức làm theo. Mạnh Viễn Trân ngạc nhiên hỏi: "Cậu định mua gì à?"

Ánh mắt Lục Giản Thanh vẫn dán vào khung cảnh bên ngoài, chỉ đáp gọn một chữ: "Không."

Rõ ràng có vấn đề. Mạnh Viễn Trân nghiêng đầu nhìn ra ngoài, theo hướng ánh mắt của Lục Giản Thanh, liền thấy một người vô cùng quen thuộc. Người đó đang được một người phụ nữ khoác tay, bên cạnh bà là một người đàn ông. Anh đã từng nhìn thấy họ trong những bức ảnh ở nhà Lục Giản Thanh – đó là ba mẹ của Cố Giản.

Mạnh Viễn Trân thu ánh mắt lại, vẻ mặt không chút cảm xúc.

"Thật ra cậu có thể đi ăn trưa cùng họ." Mạnh Viễn Trân tốt bụng gợi ý.

Lục Giản Thanh chăm chú nhìn Cố Giản. Cố Giản quay sang trò chuyện với mẹ mình, ánh nắng chiếu xuống, nửa khuôn mặt hòa vào ánh sáng, khóe môi và khóe mắt đầy ắp nụ cười rạng rỡ.

Nhìn thấy cảnh đó, Lục Giản Thanh cũng không kìm được, khóe môi khẽ cong lên.

Con đường này quá ngắn, rất nhanh Cố Giản cùng ba mẹ đã rẽ ở cuối đường. Lục Giản Thanh nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, ánh mắt mới thu lại. Anh quay sang nhìn Mạnh Viễn Trân một cái, rồi ra hiệu cho trợ lý lái xe đi tiếp.

Chiếc xe bảo mẫu khởi động lại, Mạnh Viễn Trân im lặng vài giây, không nhịn được mà lên tiếng:

"Cậu thật sự không muốn gặp một lần sao? Hiếm khi trùng hợp như vậy, cậu cũng có lý do để giải thích mà."

Những lời của Mạnh Viễn Trân khiến cơ thể của Lục Giản Thanh phản ứng lại theo bản năng. Hơi thở của anh thoáng chốc dồn dập, chân phải theo phản xạ nghiêng về phía muốn mở cửa xuống xe.

Nhưng lý trí đã đè nén hành động của anh.

Anh chưa sẵn sàng gặp lại Cố Giản, càng không sẵn sàng đối diện với cả Cố Minh Hoa và Chương Uyển Tri. Anh từng hứa với họ rằng sẽ luôn bảo vệ Cố Giản, không để ai làm tổn thương hay khiến Cố Giản đau lòng.

Nhưng anh đã thất hứa.

Lục Giản Thanh không nói gì, cầm lấy cốc giữ nhiệt bên cạnh, tự rót một ly nước, uống xong thì lấy bản thảo phỏng vấn cho buổi giao lưu tiếp theo ra, cúi đầu xem.

Vài giây sau, anh khẽ nói: "Thứ ba tuần sau, giúp tôi hẹn Nghiêm Tĩnh tới một chuyến."

Nghiêm Tĩnh là bác sĩ tâm lý của Lục Giản Thanh.

Mạnh Viễn Trân thở dài.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro