Chương 6 - Bữa tiệc ngọt ngào
Người tuyết của em có thể sống được bao lâu?
Tác giả: Trĩ Sở | Chuyển ngữ: Charon
*
"À, đúng, đúng đúng đúng."
Nghĩ đến những lời vừa nói dưới lầu, Chúc Tri Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng mình. Ba mẹ, ba mẹ.
Mẹ à, không biết đây có được xem là tin tốt không, con lại sắp có mẹ rồi.
Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến ba con cả.
"Đừng để lộ sơ hở."
Cậu cảm thấy Phó Nhượng Di bóp nhẹ khuỷu tay mình, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đếm ngược.
[53 ngày 07 giờ 24 phút 40 giây]
Đột nhiên, Chúc Tri Hi nảy sinh chút nghi ngờ. Bản thân cậu thực sự rất cần mối quan hệ này, cần tiếp xúc cơ thể với Phó Nhượng Di, vì thế trước mặt người khác phải diễn cảnh "tình cảm mặn nồng" để có cơ hội kéo dài sinh mệnh. Vậy còn Phó Nhượng Di thì sao?
"Chờ một chút." Cậu kéo tay Phó Nhượng Di, thấy anh quay lại, liền kiễng chân ghé sát vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta phải giả vờ rất thích nhau sao?"
"Không thế thì sao?"
"Tại sao? Hôn nhân không có nền tảng tình cảm thì không được à? Như vậy anh cũng sẽ đỡ áp lực hơn mà."
Phó Nhượng Di ngừng một giây, trầm giọng nói: "Tôi có lý do của mình."
Được thôi.
Chúc Tri Hi vốn cũng muốn thông cảm cho anh. Dù sao người này trông có vẻ rất có ranh giới cá nhân, không thích bị động chạm, cậu cũng không muốn cố ép mình tiếp cận. Hơn nữa, bề ngoài hòa thuận nhưng thật ra xa cách còn dễ diễn hơn là thật sự yêu thương nhau. Nhưng nếu người trong cuộc đã quyết định, cậu cũng thuận theo mà làm thôi.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc mở cửa, cậu trực tiếp nắm lấy tay Phó Nhượng Di, nở nụ cười xã giao.
Chúc Tri Hi từ nhỏ đã rất hoạt bát, càng đông người, cậu càng biết cách thu hút. Vừa bước vào, cậu đã nhiệt tình chào hỏi và giới thiệu với những người đang ngồi, toát lên sự thân thiện và cởi mở.
"Tiểu Chúc còn xinh đẹp hơn tất cả những Omega tôi từng gặp!"
"Nó giống mẹ nó, còn thằng cả nhà chúng tôi thì giống tôi hơn." Chúc Vũ vẫy tay, ra hiệu cho Chúc Tri Hi ngồi cạnh mình.
Nghe những lời khen từ thế hệ cha mẹ, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống. Ai ngờ ngay giây trước còn khen ngợi, Chúc Vũ giờ đã làm bộ nghiêm nghị, giả vờ trách móc:
"Được lắm, chuyện lớn như đăng ký kết hôn mà cũng không bàn bạc, trực tiếp làm trước báo sau? Chúc Tri Hi, mấy năm nay con ra ngoài chơi bời đến mức không còn coi người cha này ra gì nữa phải không?"
Diễn cái gì vậy ba? Không phải chính ba là người viết cả bài sớ sướt mướt thúc giục con đi xem mắt với anh trai lạnh lùng này sao?
Chúc Tắc Nhiên ngồi bên cạnh, cầm tách trà nóng, thổi nhẹ rồi liên tục quét mắt qua hai người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Phó Nhượng Di.
"Nhìn thế này, quả thực có đủ lý do để làm trước báo sau." Anh đặt tách trà xuống, cười trêu chọc: "Nhưng mà, hình như anh nhớ có người từng nói là thà chết cũng không kết hôn."
Anh ơi, câu này đúng là có chút đảo lộn thứ tự. Thứ tự đúng phải là: em kết hôn thì sẽ không chết.
Chúc Tri Hi nặn ra một nụ cười, nũng nịu với cha mình: "Lão Chúc, ba chẳng phải luôn mong con mau kết hôn sao? Đừng có giả vờ nữa."
Nói xong, cậu lập tức rót một ly rượu, đứng lên, tự nhiên như đã quen biết lâu năm, hướng về phía các bậc trưởng bối trên bàn ăn mà nói: "Xin lỗi mọi người, đường đông quá nên bọn con tới muộn. Con tự phạt một ly trước."
Chúc Tắc Nhiên hăng hái góp vui, chỉ tay nói: "Này, còn cả chuyện chưa xin phép trưởng bối mà đã tự ý đi đăng ký kết hôn nữa chứ."
"Được rồi, em tự phạt thêm một ly." Cậu cắn răng rót thêm rượu: "Chuyện lớn thế này mà bọn con lại tự mình quyết định, đúng là đáng phạt."
"Nhìn đứa nhỏ này kìa." Bà Phó thấy vậy liền lên tiếng hòa giải, cười đẩy nhẹ khuỷu tay Phó Nhượng Di: "Nhượng Di, sao có thể để Tri Hi uống một mình được chứ? Chút quan tâm cũng không có, haiz, nhà tôi cũng nuôi một đứa chẳng hiểu chuyện gì cả."
Màn kịch tạm ngưng.
Phó Nhượng Di đành phải rót rượu cho mình, nhưng chưa kịp nâng ly lên, Chúc Tri Hi đã nhanh tay giật lấy, uống cạn trong một hơi.
"Để con uống thay anh ấy. Anh ấy lái xe đến đây, không thể uống rượu."
Phó Nhượng Di ngẩn ra một giây, trơ mắt nhìn cậu đặt chiếc ly rỗng xuống trước mặt mình: "cạch" một tiếng.
Đã bắt đầu diễn luôn rồi sao?
"Ôi trời, nhìn xem, chúng ta còn chưa nghĩ tới chuyện này. Tri Hi đúng là vừa chu đáo, vừa tinh tế, lại còn hiểu chuyện nữa." Bà Phó nét mặt tràn đầy sự hài lòng, cười không ngớt: "Chả trách Nhượng Di nói ngay lần đầu gặp đã thích rồi."
Nghe câu này, Chúc Tri Hi suýt nữa bị ngụm rượu cuối cùng làm sặc, quay đầu lại, trợn to mắt nhìn Phó Nhượng Di.
Không phải chứ, anh nhập vai kiểu gì mà không có khung hình khởi đầu vậy.
Sao không báo trước trước là kịch bản yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy? Thoại chưa tập đã trực tiếp lên sân khấu diễn, dễ NG lắm đó.
Phó Nhượng Di rõ ràng tránh ánh mắt của cậu, tự nhiên rót cho mình một ly trà.
Ở đầu kia của bàn tròn, chàng trai ngồi cạnh bà Phó bất ngờ mở miệng, cười nói: "Sao trông 'chị dâu' có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?"
Chị dâu?
Chúc Tri Hi nhìn qua, thấy người này cũng là một Alpha. Nói về diện mạo, chắc chắn được xem là đẹp trai, nhưng nếu so với Phó Nhượng Di thì lại kém xa, không đủ làm người khác kinh diễm.
Ngũ quan không sắc nét bằng, khí chất cũng hoàn toàn khác. Người này trông cởi mở hơn nhiều, không giống Phó Nhượng Di lạnh lùng, nói một cách văn hoa là không dính bụi trần còn nói khó nghe thì như không giống một người sống.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt của Chúc Tri Hi, người kia cười rạng rỡ: "Vừa rồi quên giới thiệu, tôi là em trai anh ấy, Phó Liêu Tinh."
Lúc này, Phó Nhượng Di bất ngờ lên tiếng: "Em ấy chỉ hơi ngại thôi."
Chúc Tri Hi ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi trước đó của em trai mình.
"Đúng vậy." Cậu nhìn sang người chồng mới cưới, bề ngoài nở nụ cười, nhưng dưới gầm bàn lại húc nhẹ đầu gối của Phó Nhượng Di: "Con thật sự không biết anh ấy nói mấy chuyện này với ba mẹ khi nào."
"Lúc em đang kéo co với con mèo nhỏ." Phó Nhượng Di cũng không chịu lép vế, đáp lại bằng nụ cười giả tạo.
Chúc Tri Hi xụ mặt: "Không đúng, em chơi kéo co với mèo nhỏ lúc nào chứ?"
"Anh có bằng chứng, muốn xem ảnh không?"
Thật hay giả đây? Chúc Tri Hi vội vàng lắc đầu từ chối.
Giả thôi. Ai mà chụp cậu làm gì, lãng phí bộ nhớ điện thoại.
Những người trên bàn đột nhiên bật cười, khiến cả hai người đều ngẩn ra, cứ tưởng đã lộ ra sơ hở nào đó và bị phát hiện.
"Hai đứa chẳng giống mới quen chút nào."
Trong mắt ba Chúc tràn đầy vẻ hài lòng, những người khác trên bàn cũng gật gù đồng tình.
"Đúng nhỉ." Chúc Tri Hi nhún vai, cố ý nói để chọc ghẹo: "Ai bảo ai đó yêu con từ cái nhìn đầu tiên chứ."
Nhìn thấy ngón tay Phó Nhượng Di siết chặt lại, cậu càng thêm đắc ý.
"Món ăn nguội hết rồi." Phó Nhượng Di gắp một đũa cần tây xào bách hợp (*) đặt vào bát cậu: "Ăn nhiều vào."
(*) Bách hợp hay còn gọi là tỏi rừng thuộc họ bách hợp với hoa nở rất đẹp giống hoa loa kèn.
Chúc Tắc Nhiên ngồi bên cạnh đột nhiên cười: "Chúc Tri Hi, em thích ăn cần tây từ khi nào vậy? Trước đây chỉ cần ngửi thấy mùi là đã đòi mang đi chỗ khác rồi mà."
Đũa trên tay khựng lại, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Thật ra đây là bữa cơm đầu tiên họ ăn cùng nhau. Phó Nhượng Di hoàn toàn không biết cậu kiêng gì hay thích gì, nên ngay lần đầu đã phạm sai lầm.
Cứ tưởng tình huống sẽ trở nên khó xử, nhưng ngoài dự đoán, Chúc Tri Hi lại vui vẻ gắp miếng cần tây trong bát, nhai ngon lành như một chú thỏ đang gặm cỏ.
Cậu vốn đã có hai chiếc răng cửa hơi giống răng thỏ, giờ lại thêm đôi mắt đỏ hoe vì vừa uống liền ba ly rượu, trông càng giống hơn.
"Giờ em thích ăn rồi, thích lắm luôn."
Chúc Tri Hi nghịch ngợm lắc đầu lắc cổ trước mặt Chúc Tắc Nhiên, còn cố ý khoác lấy tay Phó Nhượng Di.
"Anh trai, anh lại muốn kiếm chuyện với em phải không? Đã bảo là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi, mấy tật xấu như kén ăn thì ai lại để lộ ra trong buổi xem mắt chứ. Không được vạch trần em, cũng không được bắt nạt thầy Phó của em."
"Thế là bắt đầu bênh người ngoài rồi đấy."
"Ba, ba nhìn cái dáng vẻ chẳng còn chút giá nào của em ấy đi."
"Trời ơi, ngọt ngào quá đi."
Trong không khí rộn ràng, cơ thể Phó Nhượng Di thoáng cứng lại, có chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh, bàn tay ấm áp kia đã rút về.
Trong tiếng cười nói, anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bàn tay đó. Anh phát hiện Chúc Tri Hi đang mở bàn tay trái ra dưới bàn, cúi đầu chăm chú nhìn gì đó.
Dường như đây là thói quen của cậu, thỉnh thoảng xem xong sẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, có lúc lại phấn khích vỗ nhẹ một cái, sau đó ngẩng đầu lên, thở dài một hơi thật dài.
Một người kỳ lạ.
Những món ăn tinh tế, bắt mắt lần lượt được mang lên. Phụ huynh hai nhà trò chuyện sôi nổi, chủ đề nói chuyện tạm thời rời khỏi hai người họ. Nhà họ Phó mở lời trước, hai nhà bắt đầu bàn đến chuyện của hai tập đoàn.
Phó Nhượng Di không thấy đói, nhưng Chúc Tri Hi thì ăn rất ngon lành.
Anh phát hiện người này không quá tuân thủ các quy tắc. Trước mặt các bậc trưởng bối và "gia đình thông gia" mà vẫn thoải mái gắp món mình thích. Thậm chí, cậu chỉ cần chỉ tay vào món ăn hoặc ngước mắt về phía cha hoặc anh trai mình, đối phương liền hiểu ý, xoay bàn xoay đến đúng món cậu muốn, bất lực nhìn cậu với vẻ chẳng biết phải làm sao.
Nhìn lâu, anh hơi thất thần.
"Mẹ mới nhận ra, hai đứa này đến nhẫn cưới cũng chưa chuẩn bị. Sao có thể như vậy?" Bà Phó đột nhiên lên tiếng, quay sang nói với Chúc Tri Hi: "Tiểu Chúc, con thích thương hiệu nào? Hay là thích thiết kế độc quyền? Nếu con có ý tưởng gì, cứ nói với mẹ, ngày mai mẹ sẽ gọi bên thương hiệu đến tận nhà, làm thiết kế riêng cho hai đứa."
"Ơ?" Chúc Tri Hi theo phản xạ nhìn về phía Phó Nhượng Di.
Cậu cảm thấy người này dường như không vui, như thể không hài lòng trước sự can thiệp của cha mẹ.
Trong lòng bàn tay cậu, đồng hồ đếm ngược vẫn đang nhấp nháy. Chúc Tri Hi liền dứt khoát nắm lấy tay Phó Nhượng Di, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh.
"Bọn con sẽ tự lo liệu ạ." Cậu hơi khó khăn gọi một tiếng "mẹ," rồi nói thêm: "Bọn con đã bàn nhau rồi, đợi anh ấy không bận nữa, sẽ cùng nhau đi chọn."
Cậu cảm nhận được bàn tay của Phó Nhượng Di hơi cứng lại, nhưng anh không rút tay ra.
Phó Nhượng Di khẽ đáp: "Mẹ, không cần phiền phức thế đâu, bọn con tự mua được."
"Thực ra..." Chúc Vũ như nghĩ ra điều gì, nhìn sang cậu con trai út: "Mẹ con trước đây từng để lại một chiếc nhẫn..."
Chưa kịp nói hết, Chúc Tri Hi đã cười cắt ngang: "Ba, ba đừng bận tâm nữa, bọn con đã chọn được kiểu dáng rồi."
Phó Nhượng Di nhận ra, đây là lần đầu tiên Chúc Tri Hi ngắt lời cha mình.
Anh cũng chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Chúc Tắc Nhiên.
Để xua tan sự lo lắng do kỹ năng diễn xuất tệ hại của ai đó gây ra, Phó Nhượng Di khẽ rút tay mình ra một chút, sau đó trở tay nắm lấy tay Chúc Tri Hi. Lực nắm rất nhẹ, vừa đủ để không gây khó xử.
Chúc Tri Hi cũng dần thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.
"Việc đăng ký kết hôn đúng là hơi gấp gáp." Ông Phó cụng ly với Chúc Vũ: "Nhưng các thủ tục sau đó, những gì cần làm vẫn phải làm. Ví dụ như lễ cưới, đây là ngày trọng đại của hai gia đình, tôi thấy vẫn nên tổ chức long trọng. Đến lúc đó khách khứa sẽ rất đông, có giới kinh doanh, truyền thông, lại cả khách khứa phía bên em trai anh Chúc..."
Nghe đến đây, Phó Nhượng Di, người luôn chú trọng lễ nghi, lập tức ngắt lời:
"Con thấy không cần thiết, không cần bàn bạc nữa."
"Cái thằng này!" Giọng Ông Phó rõ ràng mang chút trách móc: "Sao lại không tổ chức? Không tổ chức, thì người ta – Tiểu Chúc sẽ nghĩ thế nào? Đây là chuyện trọng đại của đời người, không thể thiếu sự trang trọng được."
Đây cũng chưa chắc đã là chuyện "cả đời chỉ có một lần". Hợp đồng hôn nhân sáu tháng nữa là hết hạn. Với cái cách hai nhà định tổ chức linh đình như thế này, biết đâu còn chưa kịp làm xong đã phải ly hôn. Thiệp cưới phát xong lại chuyển thành tiệc ly hôn, bạn bè thân thích cùng nhau đến ăn bữa tiệc chia tay.
Chúc Tri Hi thầm nghĩ, nhưng hành động lại lập tức phối hợp với Phó Nhượng Di:
"Con cũng thấy không cần thiết." Trong miệng cậu còn ngậm một viên chả cá.
"Chuyện này..."
Chúc Vũ mỉm cười khoan dung:
"Ông Phó à, những chuyện này vẫn nên để bọn trẻ tự quyết định. Tôi hiểu ý của Nhượng Di, nó là giảng viên đại học, làm nghiên cứu, tính cách thích sự riêng tư. Đừng nhìn Tiểu Hi nhà tôi lúc nào cũng có vẻ cởi mở, thật ra nó cũng không thích những nơi náo nhiệt, đặc biệt là những sự kiện lớn. Ngay cả tiệc cuối năm hay các buổi dạ tiệc của tập đoàn nó cũng hầu như chẳng bao giờ xuất hiện."
Chúc Tắc Nhiên cũng hùa theo, nói đùa:
"Đợi lúc nào hai đứa muốn tổ chức thì hãy bàn tiếp. Đăng ký kết hôn đã đủ vội rồi, giờ mà vội vã làm thêm lễ cưới, may là Tiểu Hi là Beta chứ nếu là Omega thì chẳng phải người ta sẽ đồn hai đứa cưới chạy bầu à?"
Trò đùa này làm em trai của Phó Nhượng Di bật cười.
Chúc Vũ liếc mắt nhìn con trai lớn, tặc lưỡi một tiếng, sau đó quay mặt sang, mỉm cười nói với nhà thông gia:
"Thì là thế này, nói đến chuyện đó, thật ra chúng tôi cũng thấy hơi ngại. Cậu Phó đây vừa tài giỏi vừa đẹp trai, lại còn có tiền đồ rộng mở, đáng lẽ nên tìm một Omega môn đăng hộ đối để kết hôn, sinh con đẻ cái. Nhưng Tri Hi nhà chúng tôi lại là một Beta, về mặt này thì..."
Ông còn chưa nói xong, Ông Phó đã hơi ngà ngà say, lập tức khoát tay, giọng cũng cao hơn mấy phần:
"Đừng nói vậy! Có thể kết hôn với Tiểu Chúc là phúc của nhà tôi, chúng tôi không để ý mấy chuyện đó đâu."
Thật sự không để ý sao?
Phó Nhượng Di tựa người vào ghế, mắt cụp xuống, nhìn chén trà sóng sánh vì bàn tay cha anh vừa đập lên bàn.
Điều họ thực sự để tâm, là bối cảnh của nhà họ Chúc, là tập đoàn của họ, là người chú của Chúc Tri Hi – một người có vị thế cao trong Ủy ban Ngoại thương. Việc kết nối được những nguồn tài nguyên và mối quan hệ này đối với một gia đình kinh doanh thương mại quốc tế như nhà họ Phó chẳng khác nào vớ được báu vật, đặc biệt là trong thời điểm công ty đang có dấu hiệu xuống dốc.
"Bây giờ là thời đại nào rồi, bọn trẻ kết hôn mà không sinh con đầy ra đấy thôi." Bà Phó cũng mỉm cười, nói thêm: "Chuyện truyền thừa hay huyết thống gì đó, chúng tôi thật sự không coi trọng. Quan trọng nhất là hai đứa sống với nhau hạnh phúc."
Chúc Tri Hi không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng cậu lại cảm nhận được một cảm xúc rất vi diệu từ Phó Nhượng Di bên cạnh.
Cậu nghiêng đầu, yên lặng nhìn anh.
Khi đề cập đến những chuyện này, Phó Nhượng Di im lặng bất thường, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Không vui sao?
Hay là thật ra anh ấy rất muốn có con?
Chúc Tri Hi cũng không muốn nghĩ nhiều, hai chân cậu cố tình đung đưa dưới bàn, đầu gối nhẹ nhàng đụng vào đầu gối của Phó Nhượng Di vài lần.
Quả nhiên, người này cuối cùng cũng rút tay ra, nhíu mày và liếc mắt nhìn cậu, dùng khẩu hình hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Chúc Tri Hi lè lưỡi, cúi lại gần và thì thầm: "Xin lỗi, tôi ăn no là rất vui, mà vui thì không nhịn được cứ lắc lư."
Phó Nhượng Di nghi ngờ cậu thực ra có chứng rối loạn tăng động. Có lẽ cậu còn nhiều bệnh mà anh chưa biết.
"Uống thuốc đi."
"Ừ, tôi có mang thuốc tiêu hóa."
"...."
Giống như muốn thể hiện sự chân thành, vào cuối buổi, ông Phó lại đập tay lên bàn, cầm ly rượu lên và tuyên bố một cách rất hào phóng: "Để chúc mừng hai đứa kết hôn, cũng để chúc mừng hai nhà trở thành thông gia, tôi sẽ chuyển một căn nhà thuộc sở hữu của tôi cho Tiểu Hi và Nhượng Di. Căn hộ hiện tại của Nhượng Di hơi nhỏ, kết hôn rồi đừng ở đó nữa, dọn về nhà mới đi."
Nhà mới???
Chuyện này xoay chuyển quá nhanh.
Chúc Tri Hi suýt chút nữa đã không cầm vững đũa, liếc nhìn Phó Nhượng Di. Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Căn nhà ở Tề Dần Sơn, lúc trước mua để đầu tư, cảnh quan rất đẹp, có thể nhìn toàn cảnh đêm của thành phố S, lại riêng tư nữa..."
Chúc Tri Hi không hề hứng thú với các biệt thự khu nhà giàu, hơn nữa cậu thậm chí đã dự đoán được rằng Phó Nhượng Di chắc chắn sẽ từ chối.
"Không cần đâu ạ."
Quả nhiên, anh ấy đã từ chối. Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Con à, cái này không được, cái kia cũng không được." Ông Phó có vẻ không muốn hỏi ý kiến của anh, mặt vẫn hướng về Chúc Vũ, tiếp tục nói: "Đây là chút tấm lòng của chúng tôi."
Khu vực đó cách Đại học S cả nửa thành phố.
"À, chú..." Vừa thốt ra, Chúc Tri Hi lập tức đổi lời: "Ba, tấm lòng của ba bọn con đã nhận rồi, nhưng căn nhà thì..."
Khi nghe từ "ba", Chúc Vũ có chút không quen, nhưng ông càng không quen khi thấy cậu con trai út sắp chuyển ra ngoài sống, vừa mới về nhà xong đã lại muốn đi.
Vì vậy ông trực tiếp quyết định: "Căn nhà chúng tôi đang ở cũng khá rộng rãi, tiện lợi, Tri Hi cũng đã quen sống ở đây rồi, thôi để Tiểu Phó cùng chuyển tới, đông người càng vui."
Ngay khi ông vừa nói xong, Chúc Tắc Nhiên bên cạnh không nhịn được cười.
Chúc Tri Hi mở to mắt.
Ông bô nhà mình sao lại không hiểu chuyện vậy, biến người ta thành đi ở rể sao?
Phó Nhượng Di cuối cùng cũng không chịu nổi, dù thực sự rất không muốn bày tỏ ý kiến về vấn đề này, nhưng vẫn không thể không lên tiếng.
"Về vấn đề nhà ở sau khi kết hôn, con..."
"Không không không." Chúc Tri Hi lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng gõ vào ly rượu: "Mọi người nghe con nói."
"Tề Dần Sơn cách Đại học S thật sự quá xa, cách hai nhà cũng rất xa, thầy Phó ngày nào cùng phải lái xe đi lại rất vất vả, thời gian của anh ấy rất quý giá, phải dùng để nghiên cứu học thuật. Tấm lòng của các bậc trưởng bối bọn con đã nhận rồi, còn về vấn đề nhà mới..."
Cậu ngừng lại, cười nói: "Con sẽ chuyển vào căn hộ hiện tại của thầy Phó là được! Con rất thích nơi đó, rất ấm cúng."
Nói xong, Chúc Tri Hi ngồi xuống, ôm lấy cánh tay Phó Nhượng Di, dựa vào vai anh, nở một nụ cười ngọt ngào. Một combo cực kỳ mượt mà.
"Bọn con vừa mới kết hôn, vẫn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, mọi người cứ để bọn con tận hưởng thế giới riêng của hai người đi ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro