Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Nước lặng chảy sâu (*)

Người tuyết của em có thể sống được bao lâu?

Tác giả: Trĩ Sở | Chuyển ngữ: Charon

*

(*) 静水流深 (Tĩnh thủy lưu thâm): ý là dòng nước bề ngoài thì bình lặng, nhưng chẳng biết ở dưới đáy nước sâu bao nhiêu, hàm ý rằng những người trầm lặng, ít phô trương thường ẩn chứa sự sâu sắc, uyên thâm

Ánh sáng trong xe rất tối. Nguồn sáng duy nhất là đèn trong nhà để xe, chiếu nghiêng qua kính chắn gió, soi sáng nửa dưới khuôn mặt của Chúc Tri Hi. Dù vậy, đôi mắt của cậu vẫn rất sáng.

Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi mà chỉ mỉm cười với vẻ mặt tinh quái.

Một lúc sau, với một tiếng "tách", Chúc Tri Hi tháo dây an toàn ra, rồi dùng giọng nói gần như thì thầm mà nói với Phó Nhượng Di: "Tôi không biết."

Không biết.

Phó Nhượng Di vậy mà lại có chút khâm phục cậu. Đây là kinh nghiệm giả ngốc được tích lũy sau nhiều năm đối diện với những người hâm mộ? Hay là thiên phú bẩm sinh của cậu?

Người thông minh, láu lỉnh, khó nắm bắt như thế này, rốt cuộc vì lý do gì lại nói ra những lời như kiểu đồng hồ đếm ngược sinh mệnh? Điều này thực sự quá mâu thuẫn. Không cách nào phân tích bằng logic thông thường được.

Trong khoảnh khắc nào đó, Phó Nhượng Di thậm chí thực sự bắt đầu nghi ngờ khoa học và chủ nghĩa duy vật, thử nghĩ "giả sử". Giả sử những gì cậu ấy nói là thật thì sao?
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong tích tắc mà thôi.

Phó Nhượng Di sờ lên chiếc vòng tay, cảm thấy nhức đầu, cũng lười suy nghĩ thêm. Không nói thêm lời nào, anh lặng lẽ cùng Chúc Tri Hi đi thang máy lên tầng một, đến phòng khách, nơi mà anh còn phải đối mặt với nhiều chuyện đau đầu hơn.

Không giống như anh, trong những tình huống như thế này, Chúc Tri Hi đúng là như cá gặp nước. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu tới, vậy mà đã hòa nhập rất tự nhiên, có thể nói chuyện được với bất cứ ai.

Ngược lại, mỗi lần về nhà, Phó Nhượng Di đều dành phần lớn thời gian ở một mình trong phòng. Nhưng hiện tại, "người bạn đời" của anh lại đang trò chuyện rất rôm rả với bố mẹ anh trong phòng khách, khiến anh trở thành người cảm thấy không thoải mái.

Thôi kệ, đừng để ý nữa. Cậu ta thích nói chuyện thì cứ để cậu ta nói.

Vừa mới chuẩn bị tâm lý xong, định đứng dậy rời khỏi ghế sofa thì một bàn tay đã nắm lấy tay anh.

Chúc Tri Hi giống như có con mắt ở sau gáy, lập tức phát hiện ra ý định rời đi của anh. Cậu quay đầu lại, nắm lấy cổ tay của Phó Nhượng Di, nhẹ nhàng hỏi: "Anh định đi đâu thế?"

Lại là kiểu giọng điệu dính dính như keo này.
Phó Nhượng Di liếc qua bàn tay của Chúc Tri Hi, sau đó nhìn cậu: "Đi lấy nước cho em."

"Ôi, mấy chuyện nhỏ thế này để người giúp việc làm đi." Bà Phó giơ tay lên, định gọi người giúp việc nhưng Phó Nhượng Di đã lên tiếng trước.

"Thôi ạ, em ấy không thích uống nước lọc." Anh vẫn đứng dậy: "Để con đi lấy."

"Nhà mình có trà mà, loại ngon ấy, chú Trương vừa mới đem từ..."

Chúc Tri Hi cười nhẹ một cái, vừa định mở miệng thì đụng ngay với câu nói của Phó Nhượng Di đã đi được một đoạn:

"Con cũng không..." / "Em ấy cũng không uống trà."

Cậu ngẩn người một giây, đưa tay chạm vào chóp mũi, rồi lại gãi đầu, cuối cùng quay sang mỉm cười với bà Phó, hai vành tai nhanh chóng đỏ lên một mảng nhỏ.

Bà Phó nhìn cậu với ánh mắt đầy bất ngờ: "Đây là lần đầu tiên mẹ thấy thằng bé thế này. Kết hôn rồi đúng là khác hẳn, biết quan tâm người khác rồi."

Thật sao?
Chúc Tri Hi hơi nghi ngờ. Phải nói là phương pháp điều tra qua bảng câu hỏi của mình phát huy tác dụng mới đúng.

Nhưng khi Phó Nhượng Di quay lại, đưa cho cậu một cốc sô cô la nóng có rắc đường bột và bột quế, Chúc Tri Hi thực sự sửng sốt.

Đây không phải là thông tin cậu đã ghi trong bảng câu hỏi. Làm thế nào mà anh ấy biết được?

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Nhượng Di.

Ánh mắt chạm nhau, Phó Nhượng Di nhướng mày, như thể đang hỏi: "Không thích à?"

Không phải. Bị đoán trúng mới là đáng sợ nhất.

"Cảm ơn anh." Chúc Tri Hi nhấp một ngụm, mắt mở to hơn một chút.

Bên trong còn có cả kem tươi nữa!

Ông Phó liếc nhìn, bật cười: "Là đồ pha chế riêng sao? Đúng là bảo mẫu không làm được thật."

Nhìn Chúc Tri Hi đang mất đi vẻ thoải mái ung dung ban nãy, bỗng trở nên căng thẳng, Phó Nhượng Di thấy rất thú vị. Anh tựa vào ghế sofa, nhìn cậu chằm chằm, cũng chẳng định quay về phòng nữa.

Mãi đến khi thang máy một lần nữa mở ra, Phó Liêu Tinh trở về, bữa tiệc gia đình mới chính thức bắt đầu.

So với lần tụ họp của hai gia đình trước đây, lần này địa điểm được chuyển thành nhà họ Phó, ông bà Phó rõ ràng cũng thoải mái hơn nhiều, liên tục mời Chúc Tri Hi ăn uống.

Không thể tránh khỏi, Ông Phó lại một lần nữa nhắc đến chuyện tổ chức đám cưới của hai người.

Chúc Tri Hi biết Phó Nhượng Di không muốn tổ chức đám cưới. Một cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ kết thúc thì thực sự không có lý do gì để tổ chức ăn mừng. Nhưng rõ ràng, trong mắt ông Phó, đám cưới này không phải là lễ kỷ niệm của các con mà là một buổi dạ tiệc xã giao vô cùng quan trọng.

Nghĩ đến đây, Chúc Tri Hi cũng không vui. Về điểm này, cậu và Phó Nhượng Di đứng cùng một chiến tuyến, vì thế cậu cứ né tránh, nói rằng mình gần đây bận rộn công việc, không có thời gian để chuẩn bị.

"Công việc? Vậy nói về công việc của con đi." Ông Phó tỏ ra hứng thú.

Thế là Chúc Tri Hi trò chuyện qua loa vài câu. Trong suốt thời gian đó, cậu luôn quan sát Phó Nhượng Di và nhận ra rằng anh vẫn giữ im lặng.

Suốt bữa ăn, hai vị phụ huynh nhà họ Phó tỏ ra hứng thú với công việc của cậu hơn là của con trai mình. Có lẽ vì công việc của Phó Nhượng Di quá ổn định? Hay vì nghiên cứu khảo cổ học quá xa lạ với những lĩnh vực như kinh doanh hay tài chính?

"Anh là người tổ chức triển lãm à?" Phó Liêu Tinh bỗng lên tiếng: "Em rất thích đi xem triển lãm, có thể đã từng xem qua một trong các triển lãm của anh."

"Vậy à?" Chúc Tri Hi mỉm cười, chia sẻ về một vài triển lãm nghệ thuật mình từng thực hiện: "Nhưng đều không tổ chức trong nước, khả năng cậu từng xem qua không lớn lắm."

"Nhưng em luôn cảm thấy trông anh rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi."

Phó Liêu Tinh nhẹ nhàng dùng thìa khuấy đều bát canh nóng, đôi mắt hướng về phía Chúc Tri Hi. Đôi mắt của anh ta hoàn toàn không giống Phó Nhượng Di. Đôi mắt hơi cụp xuống, tạo cảm giác rất thân thiện.

Chúc Tri Hi suy nghĩ một chút rồi cười đáp: "Có thể cậu từng lướt thấy tôi trên mạng."

Động tác khuấy canh của Phó Liêu Tinh chợt dừng lại. Cùng lúc đó, Phó Nhượng Di cũng ngừng lại một chút khi đang ăn. Hai anh em lần đầu tiên có sự đồng điệu kỳ lạ như vậy.

"À." Phó Liêu Tinh bỗng bừng tỉnh: "Anh có phải là người từng đăng vlog du lịch vòng quanh thế giới không? Không, còn cả video làm tình nguyện viên nữa. Em đã nói mà, chắc chắn em đã từng thấy anh ở đâu đó. Phần về rừng mưa Amazon thú vị lắm, em còn chia sẻ cho bạn bè xem nữa."

Chúc Tri Hi cười gật đầu, tay chống cằm: "Đúng vậy, là tôi. Trước đây đi khắp nơi, nghĩ đến việc ghi lại nên đăng lên mạng."

"Trùng hợp thật đấy!" Phó Liêu Tinh đặt thìa xuống, người nghiêng hẳn về phía trước, cũng chống cằm, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

"À đúng rồi, em luôn tò mò về tập anh đến bộ lạc nguyên thủy gặp thầy mo. Loại thuốc mà họ cho anh uống có thực sự hiệu quả không? Nhìn nó đen sì, đáng sợ quá. Em xem mà nhăn mặt từ đầu đến cuối."

"À, nói sao nhỉ, chắc cũng có hiệu quả đấy." Chúc Tri Hi thè lưỡi: "Nhưng thật sự rất khó uống."

Cả hai cùng bật cười, câu chuyện càng lúc càng hợp ý, chẳng mấy khi bị ngắt quãng. Đến mức ông bà Phó cũng tò mò, thỉnh thoảng xen vào vài câu.

Người duy nhất im lặng là Phó Nhượng Di.

Anh chăm chú nhìn hoa văn trên viền đĩa trước mặt, gương mặt trầm lặng. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi chu kỳ dao động pheromone, anh cảm thấy ăn uống không ngon miệng, định tìm cớ rời bàn sớm.

"Tiểu Hi quả thật đã đi không ít nơi nhỉ." Bà Phó vừa xoay bàn vừa ân cần gắp cho mỗi người một miếng thịt lợn Đông Pha: "Món này làm rất ngon, nhìn màu sắc hấp dẫn chưa kìa."

Khi gắp cho Phó Nhượng Di, bà còn cười nói: "Nhượng Di, con ăn nhiều một chút. Đi dạy vất vả, có phải gầy đi rồi không?"

Phó Nhượng Di khẽ cười, nhạt nhẽo nói một câu: "Cảm ơn mẹ." rồi cúi mắt nhìn miếng thịt trước mặt.

Đúng lúc Phó Nhượng Di định gắp miếng thịt lên, một đôi đũa đột ngột thò sang, không chút khách sáo lấy đi miếng thịt trong bát anh.

"Ngon quá đi! Mẹ ơi, có thể để dì giúp việc qua chỗ con vài ngày không? Món này làm ngon quá." Chúc Tri Hi nghiêng người lại gần, đầu hơi nghiêng, nói với anh: "Miếng này cũng cho em nhé?"

Phó Nhượng Di rõ ràng hơi ngẩn người.

Chúc Tri Hi hiểu rõ, nên vừa lắc đầu vừa cười với anh: "Phó Nhượng Di, anh là người hào phóng nhất mà."

Không ai trên bàn ăn nhận ra có điều gì bất thường. Trước sự nghịch ngợm và những trò đùa trẻ con của Chúc Tri Hi, mọi người đều cười xòa, chỉ trêu chọc vài câu.

Phó Nhượng Di không dễ dàng gì dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Chúc Tri Hi, quay lại nhìn bát của mình. Anh nhìn chăm chú một lúc, nhớ đến tờ phiếu khảo sát mà Chúc Tri Hi đã điền đầy kín, nhẹ bẫng như thể không có chút trọng lượng nào.

Anh cũng nhận ra đôi chân dưới bàn của Chúc Tri Hi đang rung rung.

Chân cậu lắc qua lắc lại, vô tình đụng vào đầu gối của anh, nhưng rất nhanh đã tách ra. Đây là dấu hiệu cậu đang vui vẻ. Là vì cậu cảm thấy mình làm đúng điều gì đó nên vui sao? Hay vì cậu tự hào về hành động của mình?

Không biết, cũng chẳng cần thiết phải biết.
Phó Nhượng Di cố giữ cái đầu tỉnh táo, tự nhủ trong lòng không nên xem những việc này quá quan trọng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu gối anh. Chính xác hơn, là hai ngón tay – ngón trỏ và ngón giữa – thay phiên nhau nhảy nhót, như một nhân vật nhỏ bận rộn leo lên "ngọn núi" là đầu gối của anh.

Khi đến "đỉnh núi", "người nhỏ bé" ấy ngã lăn ra. Đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vài cái trên lớp vải quần.

Phải một lúc sau Phó Nhượng Di mới nhận ra cậu đang viết chữ. Là một chuỗi chữ cái – Boring. Viết xong, bàn tay ấy thản nhiên rời đi, như thể chưa từng chạm qua.

Nhưng kỳ lạ thay, bàn tay ấy dường như không giống tay người khác. Nơi nào nó lướt qua, nơi đó đều để lại một cảm giác ngứa ngáy, nhàn nhạt nhưng chẳng dễ quên.

Phó Nhượng Di ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Tri Hi. Người này bề ngoài thì chống tay lên má, cười nói tưng bừng, trò chuyện vui vẻ với mọi người. Nhưng sau lưng, cậu lại đang âm thầm phàn nàn về sự nhàm chán của bữa ăn này. Chúc Tri Hi vừa tươi tắn, hoạt bát cười đùa, vừa thực hiện những hành động nhỏ mà bản thân cậu hoàn toàn không ý thức được là mờ ám.

Thật sự mâu thuẫn.

Nhưng có lẽ vì cảm giác tìm được "đồng minh," biết rằng không chỉ mình cảm thấy bữa ăn nhàm chán, Phó Nhượng Di thấy tâm trạng thoải mái hơn, thậm chí ăn ngon miệng hơn, uống thêm nửa bát canh.

Sau bữa ăn, khi Chúc Tri Hi đang uống mấy ngụm chè ngọt thì thấy quản gia dẫn vào một chú chó border collie màu tím nhạt.

Phó Liêu Tinh gọi nó là Ruby, vẫy tay chào thân thiết. Ruby chậm rãi bước đến, ngửi ngửi Phó Nhượng Di, rồi thân mật liếm vài cái vào tay anh, trước khi đi tới chỗ Phó Liêu Tinh.

Chúc Tri Hi vừa thấy thú cưng là ánh mắt không thể rời. Cậu kéo cổ tay Phó Nhượng Di, nhỏ giọng hỏi xem có thể dẫn Ruby đi dạo cùng em trai anh được không.

Thành thật mà nói, nội dung của câu hỏi này khiến Phó Nhượng Di cảm thấy không thoải mái. Nhưng...

Nhưng dáng vẻ Chúc Tri Hi ngay lập tức xin phép anh thật sự rất thú vị.

Vậy nên anh ngầm đồng ý.

Ban đầu anh vốn định lên thẳng phòng để xem tài liệu, nhưng khi bước tới cầu thang, anh tình cờ gặp người giúp việc đang xách hai rổ dâu tây to, đỏ mọng. Trông chúng có vẻ rất tươi.

Khi anh hỏi, người giúp việc giải thích:

"Đây là bạn của bà chủ gửi đến, toàn là loại tốt nhất. Bà chủ nói không ai ăn nên bảo tôi làm chút mứt."

Phó Nhượng Di gật đầu, bước chân trên cầu thang khựng lại vài giây, cuối cùng lại thay đổi hướng đi, bước vào bếp.

Trong bếp, dâu tây bày đầy khắp nơi, một màu đỏ rực rỡ như không khí ngày lễ hội. Hai cô giúp việc rõ ràng có chút lúng túng trước sự xuất hiện của anh.

Phó Nhượng Di không để tâm. Anh lấy điện thoại từ túi áo khoác, suy nghĩ xem có nên gọi điện để bảo Chúc Tri Hi quay lại hay không.

Cuối cùng, anh vẫn không làm vậy, chỉ đặt điện thoại xuống.

"Chỗ dâu tây này đều làm mứt hết sao?" Phó Nhượng Di hỏi với giọng điệu bình thản: "Làm bao nhiêu lọ vậy? Tủ lạnh có để hết được không?"

"Bà chủ bảo làm xong sẽ mang đi tặng, bà ấy đã thông báo hết rồi, nên chúng tôi mới phải làm gấp như thế này."

Phó Nhượng Di gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi.

Hai cô giúp việc trao đổi ánh mắt với nhau.

Họ đã làm việc ở nhà Phó lâu năm, hiểu rất rõ vị thiếu gia này, ít nói, lịch sự với họ, ít khi yêu cầu bọn họ làm việc gì, lại cực kỳ yêu sạch sẽ. Giờ anh đột nhiên đứng trong bếp, khiến họ không dám hành động bất cẩn. Nếu lỡ làm văng đồ lên người anh thì thật phiền phức.

Im lặng một lúc, cuối cùng cô giúp việc không nhịn được lên tiếng: "Cậu chủ..."

"Trông cũng ngon đấy, làm mứt hết thì tiếc quá."

Lần đầu tiên, Phó Nhượng Di xắn tay áo lên, rửa tay rồi nói: "Để tôi chọn mấy quả."

Ba phút sau, người giúp việc ngạc nhiên thấy đĩa dâu tây chất thành đống nhỏ trong tay Phó Nhượng Di. Đây là mấy quả ư?

Một người giúp việc khác rõ ràng khéo léo hơn, đưa cho anh một rổ dâu mới: "Ở đây còn có dâu trắng, vị rất ngon, cậu chủ chọn thêm vài quả nữa nhé?"

Phó Nhượng Di liếc nhìn cái rổ, rồi cúi đầu nhìn đĩa dâu trong tay, suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một đĩa trái cây lớn hơn từ trong tủ.

Khi anh đang rửa dâu tây lần thứ ba thì không hiểu sao ông Phó cũng đi đến.

Dường như ông Phó rất ngạc nhiên khi thấy Phó Nhượng Di tự tay rửa trái cây, liền vẫy tay bảo anh bỏ xuống.

"Để người giúp việc làm đi, con làm gì vậy?"

Phó Nhượng Di không nói gì, chỉ đặt quả dâu cuối cùng lên đĩa, lau tay rồi nói: "Đã rửa xong rồi."

Ông Phó vừa mới hút xong điếu thuốc, cơ thể tỏa ra mùi thuốc lá pha lẫn với pheromone Alpha. Phó Nhượng Di khẽ nhíu mày, đứng yên tại chỗ, chờ ông lên tiếng.

"Nhượng Di, lâu rồi con không về ăn cơm, không gọi con, con cũng chẳng biết đường về nhà."

Biểu cảm của ông Phó dịu dàng hơn trước rất nhiều, ông mỉm cười và đặt tay lên vai Phó Nhượng Di. Thực tế, Phó Nhượng Di cao hơn ông khá nhiều, khiến cảnh tượng này trông có phần hơi buồn cười.

Hai người giúp việc rất tinh ý, đã lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại hai cha con trong căn bếp rộng lớn.

Phó Nhượng Di không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản.

"Con thấy chưa, trước kia con không muốn kết hôn, giờ thì cũng ổn mà?" Ông Phó cười đùa: "Chỉ đi xem mắt một lần đã gặp được người mình thích, thật là may mắn."

Nói xong, ông lại nhấn mạnh: "Con luôn là đứa trẻ may mắn."

Phó Nhượng Di vẫn giữ im lặng như thường lệ.

Pheromone Alpha từ ông Phó khiến Phó Nhượng Di có phản ứng bài xích về mặt sinh lý, những lời nói của ông cũng vậy, giống như ném một viên đá vào một hồ nước im lìm, một viên rồi một viên, sóng gợn xoáy lan tỏa rồi biến mất.

Anh cụp mắt, nhìn vào đĩa dâu tây. Lớp vỏ đỏ tươi, thoang thoảng mùi thơm của trái cây, chua ngọt, khiến anh nhớ lại mùi pheromone của một Omega mà em trai anh từng hẹn hò.

Anh không còn nhớ rõ dáng vẻ của người Omega kia nữa, chẳng có gì nổi bật, nhưng Phó Liêu Tinh rất thích, thích đến mức đã cãi nhau với bố mẹ vài lần. Gia thế của đối phương cũng không tệ, nhưng không thể sánh được với gia đình của Chúc Tri Hi — cha và anh trai cậu đều là những người có địa vị trong giới kinh doanh, những người lớn tuổi trong nhà cũng đều có địa vị trong giới chính trị và quân sự.

Sau vài lần cãi nhau, bố anh không còn can thiệp vào mối quan hệ của họ nữa. Cuối cùng, chia tay cũng chỉ vì Phó Liêu Tinh thay lòng, không còn thích nữa.

Vài tháng trước, khi anh đi xuống lầu, vô tình nghe thấy bố mẹ đang trò chuyện trong phòng khách.

"Nếu Tiểu Tinh thực sự không thích thì cứ để con tự do yêu đương đi, chúng ta đều là người từng trải rồi, xem mắt hay mối quan hệ sắp đặt, tình cảm đa phần cũng chẳng đi đến đâu, mấy ai có thể đi đến cuối cùng? Huống chi đối phương... tôi nghĩ thôi đi."

"Sao lại thôi? Tôi nghe nói đứa trẻ đó được nuông chiều mà lớn, gia đình yêu quý như báu vật, chưa chắc đã xem con trai mình ra gì đâu."

"Có xem ra gì hay không, vấn đề là không thể sinh con được. Thôi bỏ đi, đừng để giống như bán con trai mình vậy."

"Thôi để sau đi, chuyện của Liêu Tinh tạm gác lại đã, tôi sẽ đi hỏi Nhượng Di xem, xem nó có muốn thử không. Nhượng Di cũng nên kết hôn đi thôi, trì hoãn lâu quá rồi."

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ "đứa trẻ đó" mà họ nhắc đến lúc ấy chính là Chúc Tri Hi. Được nuông chiều, tiểu thiếu gia, không thể sinh con.

Vì vậy họ đã từ bỏ việc mai mối cho Phó Liêu Tinh.

Từ trong ký ức trở về, Phó Nhượng Di cũng định rời đi, nhưng cha anh vẫn cười đùa: "Cha thấy Tiểu Hi tuy có hơi kiêu kỳ, dù sao cũng được nuông chiều lớn lên, nhưng tính cách vẫn khá tốt, cũng thích con, còn con, cũng nên sửa tính đi, đừng như ở nhà, lạnh lùng vậy, cha đã dạy con rồi, nói chuyện ôn hòa một chút, biết chiều lòng người khác, nếu không thời gian dài, cảm giác mới mẻ qua đi..."

"Con biết rồi."

Phó Nhượng Di bình tĩnh ngắt lời: "Cha yên tâm, con sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người chồng, vì tất cả mọi người."

Anh cầm đĩa trái cây lên, định quay đi, nhưng bước chân dừng lại, lại quay đầu nhìn cha, trầm giọng nói thêm.

"Chúc Tri Hi không hề kiêu kỳ, em ấy rất độc lập, cũng rấthiểu chuyện. Đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài là điều không nên, đây cũng làđiều cha đã dạy con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro