Chương 5: Mê đắm chốn Tương Tây (5)
【Bạn bắt đầu có hành vi nhạy cảm】
Dưới trời mưa lạnh, Thạch Đào run rẩy.
Sự xúc động và dũng khí mà hắn có lúc trước, dưới ánh mắt của Bính Cửu, đều hoàn toàn biến mất. Khuất nhục và sự tự ti khiến Thạch Đào theo bản năng nghiêng người sang một bên, cố gắng che giấu cánh tay trái đã không còn.
Nhưng hắn ta vẫn không thể nào giấu được. Cuối cùng hắn quyết định buông bỏ, hiện nguyên hình trước mặt Bính Cửu, suy sụp và tuyệt vọng.
Hắn ta sợ bị bỏ rơi, sợ rằng Bính Cửu sẽ không đồng ý.
Trong chuyến du lịch đầy những yếu tố kỳ dị và nguy hiểm này, danh hiệu của Thạch Đào gần như không có tác dụng, thậm chí hắn còn không cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
"Mê đắm chốn Tương Tây, làm sao lại có thể là Mê đắm chốn Tương Tây..."
Người anh trai kiên cường của hắn, khi nghe tin hắn phải đến nơi này, thế mà lại lén lút khóc giữa đêm.
Họ là anh em ruột, cùng sống, nương tựa vào nhau, cùng bước vào nhà trọ.
Nhưng Thạch Đào lại không giống người anh trai thông minh được đại đội lựa chọn kia. Ngoài thể lực vượt trội, Thạch Đào chẳng có gì nổi bật. Sau vài chuyến du lịch, y vẫn chỉ là một du khách tầm thường, mãi chật vật ở lưng chừng, không tìm được lối thoát.
Khi biết Thạch Đào được tuyển vào Mê đắm chốn Tương Tây, Thạch Tiêu lo lắng đến mức lòng như lửa đốt, thậm chí đã cầu xin đội trưởng đoàn để giúp Thạch Đào có được đạo cụ bảo vệ mạng sống.
Nhưng Mê đắm chốn Tương Tây là một thử thách quá lớn, ngay cả người anh trai như Thạch Tiêu cũng chẳng thể đảm bảo sự sống sót của hắn.
Thạch Đào đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, sẵn sàng đối mặt với cái chết ngay khi bước xuống xe. Nếu không phải vì anh trai mình, Thạch Đào có lẽ đã quyết định trả lại đạo cụ bảo vệ mạng sống.
Hắn cảm thấy không đáng, cho dù có đạo cụ bảo vệ đi nữa, đối với hắn - chỉ là lãng phí.
Chết thôi, có gì phải sợ chứ?
Nhưng giờ đây, đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi, Thạch Đào vẫn chưa chết.
Họ vẫn còn cách điểm cảnh quan đầu tiên một nửa quãng đường nữa.
Trước đây, cái dũng khí không sợ chết đã bị cái lạnh cắt qua của mưa rửa sạch. Mỗi khi nghĩ đến cái chết, Thạch Đào lại cảm thấy cơ thể mình run rẩy.
Cái chết thực sự rất đáng sợ.
Thạch Đào không muốn chết, nhưng gã hiểu rõ rằng trong tình huống này, hướng dẫn viên chắc chắn sẽ phải đưa ra quyết định.
Hoặc từ bỏ người yếu nhất, hoặc chỉ bảo vệ những du khách mạnh hơn — với tình thế này, Thạch Đào chắc chắn không còn đường sống.
Vì vậy, gã gần như điên cuồng lao ra, không tiếc quỳ xuống trước mặt Bính Cửu, khẩn cầu cậu, mong cầu sự thương xót. Mọi sự tự tôn trước cái chết dường như không còn tồn tại nữa.
Hắn chỉ muốn sống sót, muốn trở về gặp lại anh hắn.
"Cái thể loại phế vật gì đây? Mày là ai mà van xin cõng anh Cửu?!"
Các du khách xung quanh đều ngạc nhiên trước hành động điên rồ của Thạch Đào, Lâm Hi là người đầu tiên nổi giận.
"Một kẻ tàn phế như mày lỡ làm anh Cửu ngã thì xứng đáng chết đi!"
Lâm Hi khinh bỉ chế nhạo, giọng điệu sắc bén như dao, khiến Thạch Đào không dám ngẩng đầu lên.
"Tôi.. tôi sẽ cõng anh ấy thật cẩn thận.."
Thạch Đào khẩn cầu, gần như là van xin, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: "Xin cho phép tôi cõng ngài!"
"Mày bị đần à? Con mẹ nó nghe không hiểu lời người khác nói hả?!"
Lâm Hi tức giận gần như phát điên, thậm chí lao lên định đẩy Thạch Đào ra, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của hắn lại ẩn chứa sự sợ hãi giống hệt Thạch Đào.
"Mày sao lại ích kỷ như vậy! Mày cứ kéo dài thời gian như thế, toàn bộ đoàn phải chết hết!!!!"
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rằng, tiếp theo sẽ phải bỏ lại những kẻ yếu để chạy nhanh hơn. Bề ngoài họ ngụy trang hòa bình, nhưng trong lòng ai cũng đang căm hận và quyết tâm vượt qua người khác.
Vượt qua người khác thì sẽ không phải chết.
Kẻ bị bỏ lại phía sau chính là kẻ đáng phải chết.
Nhưng Thạch Đào lại công khai thể hiện sự yếu đuối của mình, khiến mọi người đều phải chứng kiến sự thật này.
Ai cũng không muốn chết, ai cũng hiểu rằng càng gần hướng dẫn viên thì càng an toàn hơn.
Nhưng bọn họ không dám, càng sẽ không giống Thạch Đào mà đề ra yêu cầu như vậy, bởi vì bất cứ hướng dẫn viên nào, cũng không muốn để du khách lại gần.
Huống gì hướng dẫn viên của họ là kẻ điên Bính Cửu.
Nếu Thạch Đào chọc giận Bính Cửu, bọn họ đều sẽ phải chết!
Bị Lâm Hi đẩy, Thạch Đào lại như một khối đá cứng, nhất quyết không nhúc nhích. Hắn điên cuồng, dường như không ngừng chết lặng, thấp giọng lặp lại:
"Tôi sẽ cõng ngài thật cẩn thận, chạy thật nhanh. Xin cho phép tôi cõng ngài——"
"Mày!"
Lâm Hi giận cực, hắn thậm chí cầm đao nhắm ngay Thạch Đào: "Mày mà không cút ngay, thì tao—"
"Lâm Hi."
Giọng nói lạnh lùng của Bính Cửu vang lên, Lâm Hi ngay lập tức im lặng, ngoan ngoãn bước lại phía sau. Trong góc khuất mà Bính Cửu không nhìn thấy, hắn hướng Thạch Đào cười nham hiểm, muốn xem tên này sẽ phải đối mặt với kết cục thảm khốc khi chọc giận Bính Cửu ra sao.
Thạch Đào sẽ không có kết cục tốt. Tất cả lữ khách đều biết điều này, và chính Thạch Đào cũng tuyệt vọng, chỉ biết im lặng chờ đợi.
Bính Cửu lại rất thích thú với tình huống này. Ánh mắt hắn khinh miệt và đầy vẻ chế nhạo, nhìn xuống Thạch Đào, như thể đang cảm thấy thú vị với cái thỉnh cầu của tên này, nhất là khi thấy Thạch Đào đưa ra yêu cầu với chỉ một cánh tay.
"Một cánh tay mà có thể cõng tôi?" Bính Cửu cười nhạo.
Lâm Hi không nhịn được mà phá lên cười, nhưng Thạch Đào lại quyết tâm níu lấy cơ hội cuối cùng. Hắn quỳ xuống, giọng nói đầy khẩn cầu: "Tôi có thể, tôi có thể làm được!"
"Chắc chắn là tôi có thể cõng ngài vững, tôi lấy mạng sống ra đảm bảo!" Hắn liên tục nói, lời lẽ rối loạn, nhưng quyết tâm không hề thay đổi.
----------
"Vậy để xem thử cậu làm được không."
Lâm Hi ngừng cười, sắc mặt lập tức chuyển sang ngỡ ngàng, còn tất cả mọi người trong đoàn cũng không dám tin vào mắt mình.
Thế nhưng, trước khi ai đó có thể phản ứng, Thạch Đào đã đứng dậy nhanh chóng, đeo túi du lịch hướng phía trước ngực rồi khuỵu gối xuống, tựa như đang chuẩn bị cho điều gì đó lớn lao.
Với kỹ năng nhanh nhạy và cẩn thận, Thạch Đào dùng hết sức lực để kéo và nâng Bính Cửu lên lưng mình. Sau đó, hắn chỉ dựa vào cánh tay trái, nhanh chóng quấn hai vòng dây giữ Bính Cửu rồi lao thẳng lên núi.
Mặc dù chỉ sử dụng cánh tay phải, nhưng động tác của Thạch Đào vẫn rất linh hoạt.
Có lẽ là để chứng tỏ thể lực của mình, Thạch Đào sau khi đưa Bính Cửu lên lưng, lập tức tăng tốc, khiến cả đoàn du khách, vốn đang ngẩn ngơ mà không bắt bắt kịp. Nhờ vậy, tốc độ của đoàn giờ nhanh hơn rất nhiều so với trước.
"Đuổi theo."
Vệ Tuân tay trái cầm cờ chỉ dẫn, tay phải vẫn nắm chặt dao găm, đặt lên vai Thạch Đào.
Nếu Thạch Đào chỉ chậm trễ một khoảnh khắc khi quỳ, dao của Vệ Tuân sẽ lập tức...
Chắc chắn sẽ cắm thẳng vào cơ thể hắn.
Hoặc chính xác hơn, sẽ thành vết thương chí mạng, làm hắn chết ngay tại chỗ.
Ngay khi leo lên núi, Vệ Tuân đã nhận ra rằng, nếu cậu phải đối phó với một nhóm thanh niên khỏe mạnh này là điều không thể.
Hướng dẫn viên có thể thay đổi thế nào?
Vệ Tuân tự hỏi trong lòng. Mặc dù quy tắc hướng dẫn du lịch mà cậu biết chưa hoàn chỉnh, nhưng mỗi khi cậu nhắc đến những từ khóa quan trọng, nhà trọ luôn đưa ra những lời nhắc nhở.
Giờ đây, Vệ Tuân cảm thấy mình đã tìm ra phương pháp có thể sử dụng ngay.
【 Về 0: Hướng dẫn viên có thể tự gây trọng thương để kích hoạt đếm ngược tử vong, từ đó đạt được sức mạnh 'siêu phàm'】
【Chú ý! Bất kỳ hướng dẫn viên nào cũng phải rất thận trọng khi sử dụng về 0, nếu không sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn!!!】
Từ "Đếm ngược thời gian tử vong về 0" giúp đạt được sức mạnh "siêu phàm"?
Điều này khiến Vệ Tuân nhớ đến cơn ác mộng của mình, cậu biến thành một con ác quái vật đầy kinh tởm.
Chỉ là lúc này, Vệ Tuân không có điểm, nếu bắt đầu Đếm ngược thời gian tử vong về 0 thì sẽ không thể cứu vãn.【Về 0】là đòn chí mạng, nên Vệ Tuân sẽ không sử dụng cho đến khi không còn sự lựa chọn.
Vệ Tuân quyết định chọn Thạch Đào vì cậu ta chỉ còn một tay, cấp bậc thấp nhất và tinh thần suy sụp do bị dọa đến hoảng loạn, dễ dàng để kiểm soát hơn.
Nếu hành trình tiếp tục như hiện tại, Vệ Tuân sẽ không thể chịu đựng được lâu. Cậu cần một "đôi chân" mạnh mẽ.
Quả nhiên, Thạch Đào xứng đáng với danh hiệu vận động viên, khi cõng Bính Cửu giữa con đường núi ướt mưa, hắn vẫn chạy rất vững. Vệ Tuân có thể cảm nhận được cơ bắp dưới chân Thạch Đào như con thú săn mồi, di chuyển mạnh mẽ đầy sức sống.
Đây là điều mà Vệ Tuân, một bệnh nhân, chưa từng có thể trải nghiệm.
Đều là đàn ông, ai lại không mong có một thân hình vạm vỡ, săn chắc chứ? Vệ Tuân thậm chí còn có chút ghen tị, không nhịn được mà đưa tay sờ thử, rồi lại sờ thêm lần nữa.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận rõ ràng cơ bắp dưới tay mình cứng đờ, tiếp theo là căng chặt lại, rắn chắc chẳng khác gì đá tảng.
【Bạn bắt đầu có hành vi nhạy cảm, hiện tại giá trị "đen tối" +1】
Vệ Tuân: ???
Cái này... thế cũng tính là hành vi nhạy cảm sao?
Cậu vội rụt tay lại.
Nhờ có Thạch Đào cõng, Vệ Tuân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đủ sức để bắt đầu điều chỉnh đội ngũ.
Dưới sự sắp xếp của cậu, cả đội hình chuyển thành hình hạt táo, giữ Thạch Đào – người đang cõng cậu – ở vị trí trung tâm. Như vậy, nhiều du khách sẽ nằm trong phạm vi bảo vệ của kim cài áo hơn, giúp tăng cường an toàn hơn hẳn so với đội hình trước đó.
Với tốc độ hiện tại, chỉ cần mười phút nữa là bọn họ có thể đến được điểm đích.
"Tăng tốc."
Nhưng Vệ Tuân vẫn như một kẻ độc tài vô tình, ra lệnh cho các du khách chạy nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn nữa, dốc hết sức mà lao về phía trước.
Tiếng mưa rơi tí tách trên những tán lá rậm rạp, hòa lẫn với những âm thanh lạ thường—như thể có thứ gì đó đang nhảy vọt qua các cành cây, bám sát theo đoàn người!
Chiếc kim cài áo trước ngực bắt đầu rung lên dữ dội, dòng chữ "Tin tưởng khoa học" phát ra cảnh báo khẩn cấp! Vệ Tuân khẽ chạm vào kim cài áo, và ngay lập tức, hình ảnh của con quái vật hiện lên trong đầu cậu.
Nó trông như một đứa trẻ bị lột da, toàn thân đỏ lòm máu me, bò sát xuống đất với bốn chi xương xẩu. Lớp da tả tơi màu đỏ tươi lủng lẳng giữa các khớp.
Đôi mắt to dị dạng, tràn đầy ác ý và khát máu, phản chiếu hình ảnh đoàn du khách đang bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Càng ngày càng gần... Càng ngày càng gần...
Nó đang truy đuổi họ!
"Không được rời khỏi đường mòn!"
Vệ Tuân quất cờ chỉ dẫn như một cây roi, đánh mạnh lên những du khách đang có dấu hiệu chậm lại. Cậu giống hệt một con chó chăn cừu, dồn đàn cừu của mình chạy về phía trước. Trong đầu, cậu nhanh chóng tính toán tốc độ của con quái vật và khoảng cách đến đích.
Chỉ cần bọn họ chạy đến Nghĩa trang Tiểu Long, họ sẽ bước vào vùng an toàn tạm thời, quái vật không thể tiếp tục truy đuổi!
Dưới sự thúc ép không ngừng của Vệ Tuân, cả đội chạy đến mức kiệt sức, thở dốc từng cơn nặng nề. Sự chênh lệch thể lực giờ đây đã lộ rõ—Thạch Đào dù chỉ còn một tay, lại đang cõng theo Vệ Tuân, nhưng tốc độ vẫn ổn định như cũ.
Trong khi đó, những người ở phía sau dần đuối sức, bắt đầu tụt lại!
Chạy nhanh lên, nhanh nữa!
Miêu Phương Phỉ dốc hết sức mà chạy, cảm giác như phổi sắp nổ tung, nhưng từng cơn đau quặn thắt từ bụng dưới lại kéo chậm tốc độ của cô.
Gương mặt cô tái nhợt, nước mắt hòa lẫn với nước mưa mơ hồ tầm nhìn. Cơn đau dữ dội như thể có hàng trăm con rắn đang cắn xé nội tạng cô.
Trước khi đến đây, Miêu Phương Phỉ đã sử dụng đạo cụ hỗ trợ, nhưng không ngờ rằng bất kỳ đạo cụ nào cũng sẽ bị suy yếu trong Mê đắm chốn Tương Tây.
Đau... Đau quá... Còn tệ hơn cả lần bị sói sa mạc cắn xuyên cánh tay trong hành trình trước...
Cô chạy trong vô thức, đầu óc mơ hồ, chỉ có nỗi sợ hãi trước tên tâm thần Bính Cửu và bản năng sinh tồn khiến cô tiếp tục lao về phía trước. Nếu không có những điều đó, có lẽ cô đã bị bỏ lại từ lâu rồi.
Nhưng giờ đây, Miêu Phương Phỉ đã gần như chạm đến giới hạn cuối cùng!
"Miêu Phương Phỉ!"
Là... giọng của hướng dẫn viên Bính Cửu...
Cậu ta... đang gọi mình sao?
Nhưng tại sao... giọng nói ấy lại vang lên từ phía sau?
Miêu Phương Phỉ sững người, cơn đau dữ dội và sự kiệt sức khiến phản xạ của cô trở nên chậm chạp, cảm giác về nguy hiểm cũng suy giảm đáng kể.
"Miêu Phương Phỉ!"
Nỗi sợ hãi trước Bính Cửu khiến Miêu Phương Phỉ không dám phớt lờ tiếng gọi của cậu. Cô chần chừ, bước chân khựng lại, theo bản năng ngoái đầu nhìn về phía sau—
Chỉ để đối diện với một hộp sọ trẻ con đỏ lòm, méo mó quỷ dị!
Một bàn tay gầy gò với những móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao xuyên thẳng qua bả vai Miêu Phương Phỉ! Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả màn mưa đêm.
"A——!!!"
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tuân: Gì vậy chời? Này cũng tính là hành vi nhạy cảm á?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro