Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Nam Đông lùi lại vài bước, sững người: "Cậu ấy đến rồi."

Dáng vẻ từ chối rõ ràng khiến Trình Ngọc không vui, nhíu mày. Hắn chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay lên, nhưng đột nhiên bị ai đó giữ chặt vai, đè ngã xuống đất.

Tô Cẩm lạnh lùng nhìn hắn, phía sau đã có không ít người xông tới, bắt đầu dạy dỗ Trình Ngọc.

Tình thế lập tức đảo ngược, cậu học sinh thể thao vừa hống hách khi nãy giờ chỉ có thể chật vật ôm đầu chịu trận. Rất nhanh, mặt mũi hắn sưng tím, cơ thể đầy thương tích lộ ra dưới lớp áo bị rách.

Tô Cẩm với ánh mắt lạnh như băng, áp lực trầm thấp tỏa ra khiến mọi người xung quanh rùng mình.

Họ chưa từng thấy Tô Cẩm tức giận. Ngay cả khi bị đại ca khu Tây thách thức, Tô Cẩm vẫn có thể mỉm cười bẻ gãy ngón tay đối phương, sau đó đập đầu hắn vào tường.

Nhưng giờ đây, vì một thiếu niên mà cậu nổi giận.

Tô Cẩm cúi người, bất ngờ túm lấy tóc Trình Ngọc, mạnh mẽ kéo ngửa đầu hắn ra sau. Ánh mắt cao cao tại thượng quét qua: "Người tôi mang đến mà cậu cũng dám động vào, Trình Ngọc, cậu coi tôi không ra gì đúng không?"

"Tay nào đụng vào cậu ấy? Tay trái."

Vừa dứt lời, Tô Cẩm liền thẳng tay bẻ gãy tay trái của Trình Ngọc, khiến hắn đau đớn hét lên.

Mồ hôi và nước mắt che mờ tầm nhìn của Trình Ngọc. Ánh mắt hắn vô tình bắt gặp hình bóng thiếu niên đứng sau lưng Tô Cẩm.

Dưới lớp tóc mái, gương mặt Nam Đông hoàn toàn bình tĩnh, không hề có chút dao động, trong khi chính hắn lại thảm hại đến mức này trước mặt em.

Cảm giác nhục nhã và tức giận dâng trào, lý trí của Trình Ngọc lập tức tan biến.

Hắn cố gắng gượng dậy, miệng lẫn cả máu phun ra câu chửi: "Nam Đông, mày cái đồ..."

Tô Cẩm khẽ liếc mắt, những người xung quanh lập tức bịt miệng Trình Ngọc và kéo hắn ra ngoài.

Tô Cẩm nhíu mày, rút khăn giấy lau sạch tay mình, sau đó bước tới trước mặt Nam Đông.

Vẻ mặt tươi cười giả tạo ban ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vô cảm, tạo ra áp lực đáng sợ. Cậu giữ lấy cằm Nam Đông, dùng khăn giấy không mấy nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên làn da vừa bị người khác chạm vào. Làn da trắng muốt dần dần đỏ lên vì bị ma sát.

Nam Đông đau đến mức hít sâu một hơi, nhưng em hiểu rằng Tô Cẩm đang giúp mình làm sạch vết bẩn. Em ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ đến mức không hề phòng bị.

Ngón tay Tô Cẩm khựng lại, ánh mắt lướt qua đôi má trắng mịn ửng đỏ như máu thấm vào tuyết, đột nhiên có chút bối rối.

Cậu buông tay ra, đầu lưỡi chống lên hàm dưới để ngăn cảm giác xấu hổ đang dâng trào.

"Ngoan quá," Tô Cẩm chợt nhận ra làn da của Nam Đông mềm mại đến nhường nào, như nụ hoa đầu xuân mỏng manh không chịu nổi một chút tổn thương, lại như kẹo bông trắng mềm mại, khiến người ta không dám mạnh tay.

Giọng nói trong trẻo của Tô Cẩm vang lên, hoàn toàn không còn chút tàn nhẫn nào của kẻ vừa ra tay đánh người: "Sợ không?"

"Sau này phải đi theo tôi."

Nam Đông lắc đầu, dường như ngoài Hách Tịnh Chu ra, em không dễ dàng bị lay động bởi bất kỳ ai. Giọng điệu vẫn phẳng lặng như nước, khuôn mặt không biểu lộ chút buồn bã nào.

Sự dịu dàng vừa dâng lên trong lòng Tô Cẩm lập tức tan biến.

"Có thể bảo họ buông cậu ta ra không?" Nam Đông đột nhiên nhớ đến một việc đã quên ngày hôm qua.

Tô Cẩm lập tức ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.

Nam Đông không kìm được siết chặt tay, bước tới trước mặt Trình Ngọc. Nhìn cậu thiếu niên bê bết máu, thảm hại không chịu nổi, ánh mắt Nam Đông khẽ cụp xuống, môi mím nhẹ: "Trả tiền."

Phải biết rằng số tiền này không hề nhỏ, lên đến vài nghìn tệ.

Đây là số tiền mà Giang Vụ phải làm thêm vài tháng mới tích góp được. Nếu lấy lại được, năm nay chắc chắn anh ấy sẽ có một cái Tết trọn vẹn.

Trình Ngọc không thiếu số tiền đó, nhưng hắn thích bắt nạt bạn học, thích nhìn họ với dáng vẻ đáng thương. Giờ đây, tình thế đảo ngược, hắn ngẩn ngơ nhìn Nam Đông.

Ở góc thấp này, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên hiện lên rõ ràng trong mắt hắn, từng đường nét khắc sâu vào tâm trí hắn. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng.

Những người xung quanh thấy Trình Ngọc không động đậy, liền giơ chân đá hắn, nhắc nhở: "Này, đừng có giả chết!"

Trình Ngọc lôi điện thoại ra, chuyển khoản. Số tiền nhiều gấp mấy lần số cũ. Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Đông, giọng khàn đặc như bị xé rách: "Bây giờ tôi chỉ có từng này, về nhà tôi sẽ chuyển thêm cho cậu, được không?"

Câu nói cuối gần như mang theo ý cầu xin.

Trình Ngọc tự tát mình vài cái, tiếng bạt tai vang vọng trong sân vận động yên tĩnh. Những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, cảm thấy Trình Ngọc như phát điên. Hắn trước đây vốn là người ngạo mạn nhất, vậy mà giờ lại tự hạ thấp mình đến mức này.

Tô Cẩm ra lệnh cho người bịt miệng Trình Ngọc rồi trực tiếp đưa đi.

Nam Đông nhìn giao dịch chuyển khoản, lắc đầu: "Không cần."

Hầu như ngay lập tức, hệ thống vang lên giọng nói đầy kinh ngạc: [Điểm chán ghét của Nam Nam tăng thêm 1.]

Nam Đông lập tức nhìn về phía Tô Cẩm, thấy đối phương sắc mặt khó coi. Chắc là vì mình không nể mặt đàn em của cậu ta nên mới ghét mình, đúng không? Em cảm thán nói với hệ thống, rất nhanh nhận được sự đồng tình.

[Chèn ép nam phụ cũng làm tăng điểm chán ghét, nhưng không nhanh bằng nam chính thụ.]

Hệ thống liếc nhìn vẻ mặt đầy âm của Tô Cẩm , lắp bắp nói: [Phản diện này có chút điên, chúng ta đừng chọc vào cậu ta thì hơn.]

[Được.] Nam Đông nghe không cần đi chọc phản diện, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, điểm chán ghét miễn phí vẫn rất hấp dẫn.

Hệ thống vui vẻ nói, cộng thêm 10 điểm chán ghét cơ bản, hiện tại đã có 14 điểm. Chỉ còn thiếu 46 điểm nữa là đạt tiêu chuẩn của thế giới này.

Hoàn thành nhiệm vụ chỉ là chuyện sớm muộn!

Không hổ danh là ký chủ zombie mà hệ thống đã chọn lọc kỹ càng.

Hệ thống tâng bốc Nam Đông, nâng em lên tận mây xanh.

Nam Đông sờ sờ mặt, đã quen với việc được hệ thống khen ngợi, em cũng không nhịn được mà duy trì hình tượng đại ma vương vô địch, bất khả chiến bại mà hệ thống luôn miêu tả.

Cảnh tượng vừa rồi đã khiến tất cả mọi người sợ hãi. Giờ đây, họ đều biết Nam Đông được Tô Cẩm bảo kê, không dễ động vào.

Tô Cẩm luôn giữ Nam Đông bên cạnh, chỉ cần lơ là một chút là cậu thiếu niên nhỏ này sẽ lại bị bắt nạt. Nếu không để mắt tới, Nam Đông chắc chắn sẽ bị đám người này chèn ép đến sạch sẽ không còn một thứ gì.

Nam Đông nghe thấy bọn họ đang bàn luận xem ai sẽ thay thế Trình Ngọc ở vị trí kia, có vài người hờ hững nói: "Ai cũng được, đối phó với Nhất Trung chắc chẳng cần thay người đâu."

Nam Đông động lòng, giơ tay: "Tớ có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro