Chương 12
Và cậu ta chưa bao giờ nhận được một nụ cười nào từ em. Sự đối xử khác biệt như trời và đất này nhanh chóng dâng trào trong lòng Tô Cẩm, những suy nghĩ bất mãn và ghen tị chiếm lấy tâm trí.
Nhưng lạ lùng thay, cậu ta lại vô thức tránh để Nam Đông nhìn thấy mặt xấu xí và bạo lực của mình.
"Để tôi dẫn cậu đi xem đội bóng rổ của tam trung tập luyện thế nào."
Tô Cẩm giữ nụ cười đầy kiên nhẫn còn sót lại, giọng nói khàn khàn, không còn trong trẻo như ban đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu đã từ chối tôi hai lần rồi, thêm lần nữa, tôi không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu."
Dùng giọng nói dịu dàng, trong trẻo để nói ra những lời đáng sợ, Nam Đông nghe mà da đầu tê dại, lông mi run nhẹ: "Ừm."
Nhưng em không thể biểu lộ vẻ sợ hãi, khuôn mặt lộ ra không cảm xúc, chỉ đầy bướng bỉnh và không chịu thua, đối diện thẳng với người trước mặt.
Không biết biểu cảm khi khóc của em sẽ đẹp hơn không, một ý nghĩ bất chợt đầy mơ màng lóe lên trong đầu Tô Cẩm - muốn làm Nam Đông khóc.
Cảm giác mềm mại như lưỡi lửa liếm qua trái tim, lan tỏa khắp cơ thể.
Yết hầu Tô Cẩm khẽ chuyển động, chỉ nói: "Đi theo tôi."
Nam Đông nhận ra sự khó hiểu ở Tô Cẩm, nhưng trong mạch truyện của vai phản diện, tính cách thất thường là điều bình thường: giây trước còn cười, giây sau đã ra tay đánh người.
Nếu không, làm sao lại có ý định bao nuôi nhân vật chính thụ, để rồi cuối cùng bị nhân vật chính công đưa vào tù?
Nam Đông chạy chậm để bắt kịp. Cơ thể này vốn không rèn luyện thường xuyên, gầy gò và mỏng manh, chỉ nửa tiếng đã đạt tới giới hạn, bắp chân run rẩy không ngừng.
Trên trán em lấm tấm mồ hôi, làm ướt nhẹ những sợi tóc lòa xòa, nhịp thở ngày càng nặng nề.
Bước vào sân thể dục, không khí mát lạnh phả vào khiến Nam Đông bất giác rùng mình. Em ngẩng lên nhìn, toàn bộ sân vận động bị các học sinh thể thao chiếm lĩnh, tràn đầy sức sống, mang lại cảm giác nhiệt huyết bùng cháy.
Có người nhìn thấy Tô Cẩm, lập tức gọi: "Đại ca!"
Những người khác cũng ngừng tay, đồng loạt hô lên, sau đó nhanh chóng tản ra, nhường một lối đi rộng rãi và sáng sủa.
Tô Cẩm không nói gì, chỉ thoáng liếc ra sau. Ánh mắt bên khóe chiếu đến vạt áo đen của Nam Đông, người vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu ta.
Những người khác cũng chú ý đến "cái đuôi nhỏ" đang theo sau lưng đại ca. Người đó mặc áo hoodie có mũ trùm, trông nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, tóc mái che gần nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ dung mạo.
Em răm rắp đi theo Tô Cẩm, trông như một đứa trẻ chưa cai sữa.
Có người nhận ra Nam Đông, đó là Trình Ngọc, một nam sinh cùng lớp với em, dáng người cao to lực lưỡng, trên trán còn có một vết sẹo. Nhìn hắn ta chẳng giống học sinh, mà giống một thanh niên lăn lộn ngoài xã hội.
Khi Nam Đông ngẩng lên, ánh mắt em vô tình chạm phải ánh mắt của Trình Ngọc, cơ thể liền run lên theo bản năng.
Trong ký ức, gã này luôn bắt nạt chủ cũ của cơ thể này, thậm chí ép buộc cậu ta nộp "phí bảo kê," hầu hết tiền bạc đều rơi vào túi gã.
Trình Ngọc nở một nụ cười nhếch mép, nhướn mày đầy khiêu khích.
Đúng lúc đó, Tô Cẩm bị người khác gọi đi. Rất đông người vây quanh cậu, cùng nhau bàn bạc về chiến thuật.
Nam Đông bị lạc lõng.
"Mày làm cách nào quyến rũ được Tô Cẩm hả?" Một giọng nói đầy ác ý vang lên từ bên cạnh, chính là Trình Ngọc. Gương mặt hắn ta trông khá điển trai, nhưng biểu cảm trên đó đã phá hủy hết vẻ đẹp.
Trình Ngọc đưa tay ra, túm lấy má của Nam Đông với ý trêu đùa, gần như ngay lập tức khiến làn da nơi đó đỏ ửng lên.
Nam Đông khựng lại một chút, em nhìn Trình Ngọc, phản ứng chậm hơn một nhịp, cố gắng gỡ bàn tay kia ra khỏi mặt mình.
"Buông ra..."
Trình Ngọc cảm thấy lòng bàn tay mình đang nắm lấy một đôi má giống như một viên ngọc đẹp đẽ, chỉ cần chạm vào đã khiến người ta không muốn buông tay.
Làn da trắng lạnh như ngọc của em, đối lập hoàn toàn với nước da ngăm khỏe mạnh cùng những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay của hắn.
Máu nóng bốc lên đầu, lại thêm tiếng rên rỉ yếu ớt của Nam Đông, khiến da đầu hắn tê dại. Lực trên tay giảm đi nhưng vẫn không buông ra.
"Mới thế đã đau rồi? Ông đây còn chưa dùng sức đâu. Da dẻ mày mỏng manh quá nhỉ." Trình Ngọc cười nhạo.
[Aaa đồ đàn ông chó, tôi giật anh!] Hệ thống chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến thế, nhịn không được phá lệ, thả một dòng điện giật vào Trình Ngọc.
Trình Ngọc cảm nhận được sự khác lạ, lập tức buông tay. Nhưng đầu ngón tay hơi chậm một nhịp, cảm giác tê tê ngứa ngứa lan tỏa. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Đông càng thêm sâu sắc.
"Mày không theo ông đây, thì Tô Cẩm chỉ là một tên mặt trắng vô dụng. Làm được gì?" Trình Ngọc hạ giọng, mang theo chút khinh miệt. Hắn chẳng ưa nổi khuôn mặt không rõ nam nữ của Tô Cẩm.
Ánh mắt hắn rơi xuống người thiếu niên dường như bị dọa đến đờ người, bật cười: "Mày ngủ với Tô Cẩm chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro