Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Tập gym

Tôi muốn luyện cơ bụng.'

Một thành viên của nhóm nhạc nam sắp ra mắt của công ty bị thương nặng ngoài ý muốn trong lúc quay mv, nhìn tình hình có vẻ là không thể tiếp tục, phải rời khỏi .

Ngoài ra, một nam diễn viên lưu lượng đang ra album, sẽ phải phân bổ nhiều nhân lực, vật chất và tài chính cho một dự án khác, cho nên tiến trình ra mắt của nhóm Nghiêm Dạng cũng bị hoãn lại.

Vốn dĩ dự án này của bọn họ cũng không phải dự án quan trọng, giờ đây các thành viên trong nhóm càng là nhàn rỗi và không có việc làm.

Công ty tìm trainee mới gia nhập nhóm nam MA, cần mất một thời gian để đội hình thành một tổng thể và hòa nhập với nhau.

Là đội trưởng, Nghiêm Dạng ngồi trong phòng tập, chỉ là tùy tiện nhìn lướt qua thông tin của thành viên mới, sau đó bắt đầu vội vàng trả lời tin nhắn.

"Mấy ngày này công ty không phải không có việc gì sao? Vì sao không về nhà?"

"Em yêu, tụi anh có thành viên mới gia nhập, bận tập nhảy." Trong mắt Nghiêm Dạng hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn không thích không thích đàn ông vướng víu.

"À à, được rồi. Em thấy thẻ trừ hơn một vạn, anh mua thứ gì đắt tiền à?"

Nghiêm Dạng không hiểu vì sao chỉ hơn một vạn cũng lôi ra nói, chờ hắn debut có thể kiếm tiền, còn để chút tiền này vào mắt?

"Không, là gửi về nhà anh." Hắn giấu việc mời khách và đi chơi với các thành viên trong nhóm.

"Ừ, nếu chú dì thiếu tiền thì anh lại gửi nhiều hơn một chút đi, bây giờ em còn có một chút tiền, không cần quá tiết kiệm."

"Ừm ừm, không nói nữa, phải tập luyện đây."

Trước đây, sự tồn tại của Dư Tùng thật sự đã cải thiện đáng kể cuộc sống của Nghiêm Dạng, nhưng giờ hắn không còn hài lòng với cuộc sống bình thường như vậy nữa. Người trong giới lấy bừa một chiếc xe đều là mấy trăm vạn, mà hắn lại còn cần gọi xe.

Mới vừa kết thúc cuộc gọi, thành viên mới liền xuất hiện, là thiếu niên rất trẻ tuổi.

"Anh chính là đội trưởng Nghiêm ca sao?" Người mới tới đứng trước mặt hắn lễ phép hỏi.

Nghiêm Dạng lại cầm lấy thông tin của cậu, vừa liếc nhìn vừa nhìn cậu rồi nói: "À, cậu chính là Hứa......" Hắn dừng một chút.

"Hứa Dập, dập trong phồn tinh dập dập(quần sao lấp lánh)." Thành viên mới biết tên mình lạ, giải thích một câu.

Cố tình Nghiêm Dạng không học xong cấp 3 dã bỏ học, cũng vẫn luôn học dốt, giờ phút này cảm thấy như mình đang bị chế giễu, sắc mặt cũng không được tốt.

"Được rồi, vậy cậu về ký túc xá ổn định chỗ ở đi." Hắn nói thẳng cũng không gọi tên.

Hứa Dập vội vàng cúi đầu đi, các trainee khác cũng ai làm việc người nấy, điều kiện gia đình tốt đã xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi.

Không biết khi nào họ sẽ ra mắt và khi nào họ mới thành công, Nghiêm Dạng châm điếu thuốc, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ ở ngoài cửa sổ dưới tầng đeo kính râm và vội vàng lái xe thể thao nghênh ngang rời đi, trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, còn cả dáng eo thon chân dài đó, Nghiêm Dạng búng tàn thuốc trên đầu ngón tay.

*

Bị Chi Chi Rất Bận bỗng nhiên kiểm tra hoảng sợ, Lâm Hủ biết chuyện tập cơ bụng này cần thực hiện càng sớm càng tốt.

Nói lời phải giữ lấy lời.

Lúc trước cậu chỉ tập hít đất trong phòng sau khi dậy mỗi ngày, nhưng bởi vì không gian hạn chế, hơn nữa lo lắng lầm ồn ông bà, cho nên cường độ hoàn toàn không đủ.

Sáng hôm nay, cậu đóng cửa toilet, lén lút vén quần áo trước gương, hơi cúi đầu nhìn kỹ bụng mình.


Có chút mờ mờ, cậu hóp bụng liền càng rõ ràng. Nhưng là Lâm Hủ cảm thấy cái này có lẽ là vì gầy mới có, bởi vì cậu cao lại không ăn nhiều lắm, cho nên dáng cậu thiên thon gầy.

Cố lõm ra như vậy không gọi cơ bụng được, sao có thể cho Chi Chi xem chứ?

Đến nỗi muốn làm thế nào, cậu còn chưa nghĩ ra.

Như mọi khi cậu mang ba lô và tai nghe ra cửa, đi qua khu tập thể dục trong tiểu khu, nhìn đủ loại thiết bị, Lâm Hủ dừng chân lại.

Cậu chợt nảy ra một ý nghĩ, bởi vì hôm nay cậu cố ý sớm dậy sớm nên xung quanh không có ai. Lâm Hủ nóng lòng muốn thử mà đi đến thiết bị tập bụng, thả cặp sách, tìm cách dùng thử.

Hắn lúc trước cống hiến hết mình cho nghiên cứu, rất ít tập thể dục, cho nên cũng không biết sử dụng mấy thiết bị này.

Nhưng vặn vẹo, Lâm Húc lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu lắc đầu, lại đi đến thiết bị tập đá chân đong đưa hai vòng. Nó khá đơn giản, nhưng thế này có thể luyện ra cơ bụng sao? Lâm Hủ cả đầu toàn dấu chấm hỏi.

Trong lúc Lâm Hủ đang hoài nghi, một nhóm ông bà đi đến, vô cùng náo nhiệt mà chiếm các thiết bị khác bên cạnh cậu, bắt đầu tập thể dục một cách nhàn nhã và tám chuyện gia đình

Một mình Lâm Hủ mặc đồng phục cô đơn lạc lõng ở bên trong.

Cậu bắt đầu có chút nóng cả mặt, cảm thấy mình đúng là ngốc. Thế là cậu lại rón rén đi xuống, chộp lấy chiếc cặp ở bên cạnh rồi lẻn đi.

"Đứa nhỏ này sao lại đi rồi?"

"Thời buổi này không có mấy đứa nhóc còn đến tiểu khu tập thể dục."

"Đúng vậy, nhớ năm đó......"

Mãi đến sau lưng không có âm thanh, Lâm Hủ mới thở dài một hơi, gõ gõ đầu.

Đáng lẽ phải nhận ra điều này là không khả thi sớm hơn.

Đi phòng tập thể thao là chuyện chắc chắn không thể, hiện tại trên tay cậu còn thừa không đến hai trăm, mỗi ngày ăn mì mới sống qua, lấy tiền đâu ra mà đi phòng tập thể thao.

Nhưng cậu nghĩ đến trường học hẳn là có phòng tập thể thao miễn phí mới đúng, Lâm Hủ thừa dịp còn có thời gian liền dò đến phòng tập thể thao. Đẩy cửa ra, liền chạm mắt nhìn nhau với mấy người đang ngồi trên máy tập chân.

Mấy thiết bị khác cũng hầu như không trống là có thể thấy được trình độ yêu thích của nó.

Cố tình khuôn mặt Lâm Hủ lại rất thu hút, cậu chậm rì rì đi vào sau đó thả cặp xuống, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu, chuyện này thực sự là một thử thách tàn khốc với cậu mà.

Lâm Hủ thở dài, cậu cũng không có chỗ khác để đi. Nghĩ đến lần sau Chi Chi còn sẽ hỏi, cậu cũng thật sự không thể lấy cớ qua loa lấy lệ cho qua, vì thế căng da đầu bắt đầu thử bước lên máy chạy bộ.

Có nam sinh tự quen thuộc tháo tai nghe xuống trò chuyện với cậu: "Cậu đến đây tập luyện sớm thế?"

Lâm Hủ liếc nhìn cậu ta, gật gật đầu. Nhìn cơ bắp săn chắc của cậu ta, liền biết đối phương chắc chắn thường xuyên tập thể hình, trong lòng hâm mộ.

"Nhìn cậu không giống học sinh chuyên thể thao mà nhỉ?" Người kia lại hỏi.

Lâm Hủ mới nói cho cậu ta: "Tôi muốn luyện cơ bụng."

Đối phương trở nên hứng thú: "Vì sao? Cậu mà thường xuyên chơi bóng rổ liền có."

"Muốn mau một chút." Lâm Hủ lắc đầu.

"Ồ, tôi biết rồi, có phải là vì muốn tán em nào không?"

"Không phải, là do tôi hứa với... người yêu" Lâm Hủ mỗi khi nói hai chữ này liền có chút thẹn thùng, như cậu cứ tự cho là đúng, bọn họ thế này có thể tính người yêu sao.

"Chậc chậc, này bro, tôi còn tưởng với diện mạo này của cậu hẳn là không lo không có con gái thích như tôi mới đúng, thì ra là có người ."

"Dù sao hôm nào tôi cũng sẽ tới tập thể dục, cậu không hiểu cái gì liền hỏi tôi, cậu ở lớp nào?"

"Lớp 12-9, Lâm Hủ." Bởi vì vô tình gặp được người muốn giúp mình, Lâm Hủ trong lòng rất cảm động, nhiệt tình hơn một chút.

"Tôi tên Ngô Tử Tuấn, là học sinh chuyên thể thao. Cậu học 12 không sợ ảnh hưởng thành tích sao?" Ngô Tử Tuấn không nghĩ tới nam sinh này vì nụ cười của một người có thể đến tình trạng này.

"Không sao, tôi có chừng mực." Lâm Hủ lắc đầu.

Ngô Tử Tuấn nghĩ, cậu ta có thể là học không giỏi lắm, cũng đã xác định được tương lai, cho nên đã từ bỏ giãy giụa.

"Vậy kết bạn WeChat đi, sau này còn liên hệ?"

"Được."

"Nếu cậu cần, tôi cũng có thể giúp cậu học bổ túc môn văn hóa." Để cảm ơn, Lâm Hủ nghiêm túc nói.

Ngô Tử Tuấn cười cười: "Trình độ của tôi chỉ đến đó thôi, nhưng cần thì sẽ tìm cậu." Cậu ta cũng cũng không tin nam sinh tới luyện cơ bụng lúc này thật sự học giỏi, may mà cậu ta cũng không cần cái này.

"Mấy nữ sinh chuyên thể giống tôi cũng rất thích kiểu người như cậu vậy." Cậu ta cảm thán nói.

Nghĩ thầm loại con trai da trắng cực kì được người yêu thích thật sự hợp lý, lúc nhìn đến mặt Lâm Hủ, cậu ta cũng không thể không phục, mấu chốt bây giờ cậu ấy còn tiến tới như vậy!

Lâm Hủ nhấp môi cười cười, không biết trả lời như thế nào.

Nhưng rất nhanh, đối phương bắt đầu dạy cậu làm động tác làm nóng người trước khi vận động, nên luyện cơ bụng như thế nào, Lâm Hủ nghe rất nghiêm túc.

Đương nhiên, đến lúc phải tắm rửa rời đi, Lâm Hủ đã mệt đến không nghĩ nói chuyện. Bởi vì đổ mồ hôi đầm đìa một hồi, mặt càng thêm trắng nõn, kinh mạch trên chiếc cổ thon dài cũng hiện rõ hơn.

"Mệt lắm phải không? Lúc mới tập thể dục, sau khi tập xong tôi không muốn cử động chút nào, cả người thúi hoắc." Nhìn Lâm Hủ nhanh chóng tắm rửa sảng khoái đi ra, Ngô Tử Tuấn cười cậu, cũng nghĩ cậu có thể sẽ sớm từ bỏ không.

"Ừ, về sau cần mang theo nhiều đồ thể thao hơn." Lâm Hủ cau mày nói, có chút chán ghét bộ đồng phục thấm đẫm mồ hôi.

"Vẫn còn tới? Không sao, đừng phiền phức như vậy, mang quần đùi thể thao là được, lúc luyện cởi áo trên." Ngô Tử Tuấn không hề để ý nói.

Lâm Hủ xấu hổ mà vẫy vẫy tay, trong phòng tập thể thao công cộng có cả nam lẫn nữ, cởi trần trước mặt người ngoài quá bất lịch sự, hơn nữa cái này không thể để người khác nhìn thấy được chứ.

"Vậy tôi về lớp trước, gặp lại sau." Bước chận có chút bay bay mà rời phòng tập thể thao, trở lại phòng học mới hoàn toàn bình tĩnh lại và nhanh chóng bước vào trạng thái học tập.

Các bạn học sinh khác không hề biết rằng Lâm Hủ đi sớm đi tập thể hình, bọn họ còn đắm chìm trong việc chấp nhận sự thật rằng học tra soái ca nhất lớp, thật sự là một học bá thông minh, cảm giác cậu đã cách bọn họ chút xa.

Vì sao lại có người vừa đẹp lại học giỏi chứ?

Tan học, Lâm Hủ có chuyện trong lòng, không vội về nhà mà quyết đoán đi đến phòng tập thể dục. Lúc sáng thời gian tập luyện cũng không dài và khá từ từ nên hiện tại cậu cũng không cảm thấy đau nhức cơ bắp nghiêm trọng.

Vì thế lại vận động hơn một giờ, mãi đến cả người đổ mồ hôi. Đến nỗi ánh mắt người khác, cậu cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, mặt lạnh một mình tập luyện.

Cố tình Cố Cẩm Chi lại nhắn tin, bởi vì lúc này đã là giờ tan tầm của cậu.

Lâm Hủ chỉ kiên trì đã hao hết toàn bộ sức lực, thở hồng hộc, khuôn mặt thanh tuyển đỏ bừng như say. Nhìn ra được tới là không thường xuyên tập luyện, cố tình suy nghĩ trong lòng rất kiên định, mục tiêu cũng rất rõ ràng.

Cậu thực sự không thể không trả lời tin nhắn, vì thế ở sau khi kết thúc, cậu không kịp nghỉ ngơi liền mang ba lô ra cổng trường, vừa suy tư trả lời: "Giờ tan tầm của công ty anh chậm lại một tiếng rưỡi, thực xin lỗi không có kịp thời trả lời tin nhắn."

"?"

"Sau này giờ này sợ là cũng không thể nhắn tin......"

"??"

"Em đừng nóng giận......"

"???"

Lâm Hủ biết nói dối thật sự không tốt, nhưng là cậu cũng hết, không nói dối liền thật sự không có cơ bụng......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro