Chương 14: Khoe giày
'Vậy anh nói chuyện với em nhé.'
"Cái lão này nói muốn đi chơi bóng rổ...... Ừ, buổi tối anh sẽ đi tìm cục cưng nhé." Từ Châu hôn chụt chụt di động sau đó lại trưng mặt thối.
Bỗng nhiên bị bạn chóa túm ra cửa, trên trán hắn đều viết hai chữ của nợ, đã tốt nghiệp mấy năm tự nhiên nói cái gì muốn đi chơi bóng rổ.
"Đừng khoe khoang, còn không phải chỉ là hàng rẻ tiền sao?" Từ Châu thấy anh cứ lắc chân là lại đau đầu, như là ai cũng muốn í, đưa hắn hắn đều không cần.
"Mày thì biết cái gì? Bạn gái từng tiêu tiền cho mày chưa?" Cố Cẩm Chi dễ như trở bàn tay mà chặn họng hắn, một vẻ khoe khoang.
Bạn gái Từ Châu đều là con gái nhà bình thường, hơn nữa phần lớn rất là thông minh, đương nhiên biết mấy thứ này sẽ không có tác dụng với Từ Châu, Từ Châu muốn cũng không phải quà gì, lại không phải là xem mặt xem dáng người sao?
Có thể nói là theo như nhu cầu, mỗi một bạn gái sau chia tay nghe nói đều mua xe mua nhà.
"Bổn thiếu gia thiếu à?" Từ Châu bĩu môi.
"Được rồi, nói với mày thì mày cũng không hiểu, anh ta chỉ là một người bình thường, đã rất để tao ở trong lòng." Cố Cẩm Chi nghĩ vui trong lòng.
"Khùng."
"Hai người không phải yêu qua mạng à? Hay là mày lộ ra cái gì? Cho nên anh ta thả cần dài câu cá lớn?" Từ Châu cũng cảm thấy rất thần kỳ, một người bạn qua mạng có thể làm được đến trình độ này cũng làm người ta âm thầm kinh ngạc cảm thán.
"Không hề, tao khiêm tốn bao nhiêu mày lại không phải không biết, anh ta chắc là biết tao có khoản tiền, nhưng là sẽ không biết được bao nhiêu." Cố Cẩm Chi lắc đầu, ai có thể nghĩ đến tùy tiện tìm cp sẽ là người giàu đâu.
"Vậy hai người có từng gọi video chưa? Anh ta trông như thế nào?" Từ Châu cũng cảm thấy có thể là người kia để ý nhan sắc của Cố Cẩm Chi, không nói cái khác, diện mạo của Cố nhị thiếu gia ở trong giới cũng là số một số hai.
Cố Cẩm Chi bỗng nhiên mới nhận ra, anh vậy mà chưa từng nhắc đến gọi video, hai người đều không hẹn mà cùng mà xem nhẹ chuyện này, như là cái này cũng không quan trọng với bọn họ.
"Hẳn là...... Không biết." Ảnh anh gửi khi vừa vào nhóm đều là ở góc rất có kỹ xảo, đối phương hẳn là tưởng tượng không ra mặt anh.
Anh thì thật ra có xem qua ảnh amour, không có quá ấn tượng, hình như chính là dáng vẻ người bình thường.
Còn vụ thổi phồng trong nhóm, lúc ấy anh thực sự không hiểu, chỉ có thể nói bọn họ đều chưa hiểu việc đời.
"Ảnh...... anh ấy thì có, lát nữa tao tìm lại xem." Cố Cẩm Chi bỗng nhiên cũng có chút tò mò, sao mình có thể xem nhẹ cái này, lại còn cực kỳ hứng thú mà yêu đương với người kia.
Rốt cuộc tới cửa sân vận động, Cố Cẩm Chi đỗ xe, sau đó liền dựa vào xe bắt đầu tìm lịch sử trò chuyện trong nhóm.
Lật cả buổi, sau khi nhìn đến rất nhiều ảnh cay con mắt, anh mới tìm được có vẻ là ảnh amour.
Cái này hẳn là anh ta đi.
Cố Cẩm Chi tò mò mà phóng to lên xem, khách quan mà nói thật sự là một anh chàng đẹp trai hơn so với người bình thường vài phần, nhưng mà mắt anh tự có filter liền cảm giác nhìn cũng không tệ lắm sao!
"Để tao coi coi." Từ Châu thấy anh hơi hơi gợi lên khóe môi, tò mò cướp lại, nghĩ thầm là loại đàn ông thế nào có thể đả động Cố Cẩm Chi.
Nhưng là sao khi nhìn đến hoàn toàn thất vọng.
"Mày chắc chắn không phải là nước vào đầu à? Nhìn còn không đẹp bằng kéo đại một trainee công ty mày lại đây? Quá bình thường! Hơn nữa tao nhìn thấy hình như giống như là có pts." Vậy chứng tỏ là người thật còn có thể càng xấu.
Cố Cẩm Chi cướp lại di động nhét vào trong túi, bĩu môi, ồn ào nói bù: "Rõ ràng tạm được, người ta còn rất tốt, hơn nữa đẹp trai lại không chắc sẽ thành thật." Nhỏ giọng độc miệng một chút.
Từ Châu: Mày trúng độc rồi......
"Chậc, dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương với đàn ông, có chút filter cũng là bình thường." Từ Châu vỗ vỗ trán.
Đợi hết đợt hứng thú này, Cố Cẩm Chi về sau coi chừng sẽ thấy đầu mình lúc này bị lừa đá.
Cố Cẩm Chi có chút không phục, mở giọng amour cho hắn: "Giọng anh ấy rất êm tai!"
Từ Châu bị bắt nghe xong, cái này thì đúng là không thể phản bác.
Cố Cẩm Chi khịt mũi. Trên thực tế, trong thâm tâm anh thật sự không phải nhan khống, ít nhất anh cảm thấy tiếp xúc với amour rất thoải mái. Tuy rằng tần suất trò chuyện không cao, nhưng là người kia còn rất quan tâm anh.
Cho nên nói anh mới hiểu được, vì sao có nhiều người thích người đàn ông trưởng thành như vậy chứ, thật sự giống như không khí, cảm giác tồn tại không nhiều rồi lại cẩn thận tỉ mỉ.
Hơn nữa amour cũng không biết anh trông như thế nào, đối phương cũng không phải nhan khống.
"Đi thôi đại thiếu gia, không phải muốn đi chơi bóng rổ à?" Từ Châu nhún nhún vai, lười đến khuyên anh. Hiện tại trong mắt Cố Cẩm Chi tràn đầy cái mới lạ của tình yêu, có thể là cảm thấy thú vị, hắn cũng có thể nhìn ra tới cũng chưa thật sự rơi vào đó.
Cố Cẩm Chi nặng nề mà gật gật đầu.
Tìm trong cốp xe tìm một bộ đồ bóng rổ mới vừa mua.
Hai người tìm được sân bóng rổ trong nhà, chiếm một cái rổ. Cố Cẩm Chi thử nhảy lên phát một quả bóng, xúc cảm có chút mới lạ, nhưng là còn có tố chất cơ bản.
Có một số người có vẻ là học sinh kéo bọn họ cùng chơi, vì thế hai người liền gia nhập cùng chơi một lát.
Hơi hơi chảy chút mồ hôi, Cố Cẩm Chi, ngừng ném bóng, lấy điện thoại di động ra, mở camera và nhìn vào khuôn mặt của mình, hiện tại nhìn anh có vẻ không khác gì sinh viên!
Anh vẫn không quên mục đích tới đây ban đầu, chủ yếu là muốn chụp ảnh khoe giày, vì thế kéo Từ Châu tới, chụp ảnh cho mình.
"Phải chụp được cả từ đầu đến chân, hơi hơi chụp mặt nghiêng đi." Cố Cẩm Chi ra lệnh nói.
Anh giờ còn chưa muốn thành thật với amour, nhưng lộ một chút mặt nghiêng thôi cũng có thể. Vừa có thể bày ra mị lực của anh, vừa có chút cảm giác thần bí, mấu chốt là dáng anh cũng đã rất tuyệt đó.
"Lắm yêu cầu thật sự." Từ Châu chép chép miệng, nói thật hắn còn chưa từng thấy Cố Cẩm Chi như vậy, yêu một người đúng thật là có một chút khác biệt.
Vì thế bối cảnh bức ảnh là sân bóng rổ, làn da chàng trai trắng tinh nhưng vừa thấy liền biết rất khỏe mạnh có sức sống.
Góc mặt anh rất tinh xảo, khi mí mắt rũ xuống, lông mi giống một phen quạt hương bồ. Hàm dưới không quá góc cạnh, rất lưu sướng, ngay cả sắc môi đều là hồng nhạt.
Thoạt nhìn trông rất ngây thơ và trầm tĩnh.
Cũng không nhìn có vẻ công kích như mặt chính diện, bởi vì nốt ruồi đuôi mắt và dáng mắt hơi nhếch mặt chính diện Cố Cẩm Chi quá mức tinh xảo quyến rũ, khi cười trông xa cách, cho người ta cảm giác sắc sảo.
"Đậu má, đây không giống mày tí nào, chụp lại tấm khác." Từ Châu chậc một tiếng.
Cố Cẩm Chi tò mò mà lại nhìn xem, sau khi xem xong liền cướp lại: "Khá ổn, cứ chụp như thế cho tao. Chính là loại cảm giác này!" Cảm giác nam sinh viên.
"Được rồi, kết thúc công việc!" Cố Cẩm Chi cười vui vẻ.
Từ Châu đã quen, trợn trắng mắt.
Sau đó Cố Cẩm Chi liền mặc kệ hắn, lo cầm di động bắt đầu nhắn tin với Lâm Hủ.
Lấy một bức ảnh làm sự đáp lại hoàn mỹ: "Đẹp không?" Anh hỏi.
Cố ý chạy mười mấy km tới để chụp.
Lâm Hủ đợi trả lời thật lâu, vừa ôn tập vừa chờ, may mà thi xong sau các thầy cô đang chấm bài thi, bọn họ đều đang tự học.
Cậu không để Cố Cẩm Chi chờ lâu lắm, nhìn câu trả lời rất nhanh.
Lâm Hủ không dám nhìn kỹ ảnh quá, bởi vì liên tưởng đến người này ngay từ đầu đã gửi ảnh chụp chân đến cho mình thật sự quá táo bạo.
Cậu không có cái tình thú này.
Nhưng ảnh chụp này rất bình thường, nhưng đã hoàn mỹ thể hiện rồi hơi thở thiếu niên Cố Cẩm Chi, anh ôm bóng rổ thoạt nhìn quá hồn nhiên.
Trước đây Lâm Hủ không biết anh trông như thế nào, hiện tại hơi chút hiểu biết thêm rồi.
Rất đẹp.
Cho nên cậu mới càng không hiểu, vì sao sẽ lựa chọn kết bạn ở trên mạng, rõ ràng trong đời sống hiện thực có thể quen được người khá tốt.
Lâm Hủ cũng không suy nghĩ bậy bạ chỉ vì một tấm ảnh táo bạo bọn họ gửi vào trong nhóm, với cậu diện mạo chỉ là một thứ khách quan mà không phải thứ có tính quyết định.
"Nhìn có vẻ rất hợp." Bởi vì cậu cảm nhận được mồ hôi của đối phương sau khi vận động.
Vậy thì rất tốt.
"Là đang chơi bóng rổ cùng với bạn à?" Cậu hỏi.
Cố Cẩm Chi tùy ý trả lời: "Ừ ừ." Lại cảm thấy đối phương có phải quá mức lãnh đạm không, anh đã phóng ra đòn sắc đẹp sát thủ của mình rồi mà ài.
Không thể hiểu được.
"Vậy định tiếp tục hả?" Lâm Hủ không muốn quấy rầy anh, cậu cũng có thể có thể yên tâm học tập.
"?Không! Bọn họ đang tiếp tục, em lẻn ra nói chuyện với anh đấy." Cố Cẩm Chi bỏ Từ Châu sang một bên, không vui moi moi móng tay, hai chân gập lại dựa vào rổ, tản ra hơi thở người sống chớ gần.
Anh hưng phấn chạy mười mấy km......
"Anh không sao đâu, em đi đi." Lâm Hủ trộm đánh chữ, rất rộng rãi. Cậu nghĩ thế giới hiện thực chắc chắn là quan trọng hơn thế giới Internet, trò chuyện với cậu thì có gì quan trọng.
"Em không đi." Cố Cẩm Chi thái độ có chút cứng ngắc, thật ra anh có chút bực bội, rất khó làm người ta nói chuyện được với anh.
Anh chính là cảm thấy, bọn họ hiện tại là cp, người kia lại không muốn hiểu biết mình thêm một chút sao? Cho dù là xem mặt.
Lâm Hủ trốn giáo viên ngẫu nhiên đi ngang qua kiểm tra, ngẩn người, có chút vô thố mà trả lời: "Vậy anh nói chuyện với em nhé."
Cố Cẩm Chi lại không giận nữa, biệt nữu mà nhắn ừ.
Cũng rất có... kiên nhẫn với mình đó chứ.
"Quà của anh chắc là cũng sắp tới rồi, đến lúc đó em cũng phải nhìn xem hiệu quả." Cố Cẩm Chi lại bắt đầu trò chuyện như máy hát.
Lâm Hủ còn không biết là cái gì, trả lời: "Được."
"Đúng rồi, ảnh anh gửi trong nhóm là người thật chứ ( nhìn lén.jpg )" Cố Cẩm Chi thực sự có chút tò mò.
Anh còn khá mơ hồ về mặt của Lâm Hủ, nhưng cũng không muốn trực tiếp gọi video, giống như mất đi cái thú vị đi thăm dò nhau.
Hơn nữa anh dù sao cũng là người có tiếng, thật sự có khả năng bị điều tra ra.
Lâm Hủ do dự một lát; "Có lẽ...... phải."
"Có pts?" Cố Cẩm Chi không nghĩ tới Từ Châu nhìn chuẩn thế.
"Ừm." Lâm Hủ thừa nhận.
Cố Cẩm Chi cũng không nghĩ tới hắn thành thật vậy, cũng không quá coi là gì, đơn giản chính là xấu hơn cái ảnh đó một chút, không quá ảnh hưởng.
"Cẩn thận bị thầy thấy kìa." Nhạc San không biết bạn cùng bàn đang nói chuyện với ai, nhưng là trong lòng có chút cảm xúc, cố ý nhắc nhở cậu.
Lâm Hủ nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trong di động tin nhắn của Chi Chi nổ tung như pháo hoa, cậu còn không kịp trả lời từng tin nhắn, còn phải suy nghĩ nên trả lời thế nào chứ đừng nói là đột nhiên biến mất.
Lâm Hủ lại đổi tư thế ẩn nấp hơn, vừa nhìn vừa nghe được từ mọi hướng. Rõ ràng là soái ca lại như là làm ăn trộm nhưng trông vẫn rất điềm tĩnh.
"Cảm ơn, không sao." Lâm Hủ nhẹ nhàng trả lời cô, lại nhấp nhấp môi.
Cậu đã có kinh nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro