Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Chương 3

Quỳ một thời gian dài, Cố Xuyên Tử hai chân đều sưng lên, chỉ là mặc quần rộng, không ai phát hiện ra.

Bị Lâm a cha ấn một cái, nhóc đau đến gần như hét lên, nhưng gắt gao cắn răng nhịn xuống.

Hắn nhìn kế a cha phụ thân cưới về này, nghĩ đến hắn trước kia mỗi ngày ở trước mặt phụ thân nói xấu mình, còn thừa dịp phụ thân không có ở đây thầm chọc chọc liếc mình, nhóc không nói lời nào mà bưng cơm ăn, ăn xong tiếp tục quỳ đốt tiền giấy.

Ngày hôm sau vừa qua, chính là ngày tiệc chính, cũng là ngày cuối cùng Cố Đại ở nhà, qua đêm nay sẽ phải khiêng lên núi.

Dựa theo tập tục, sáng sớm người trong thôn cơ hồ toàn bộ phải tới, nâng bàn kéo băng ghế, chọn rau nấu cơm, mà đến buổi chiều một số ít thân thích Cố gia sẽ tới ăn tiệc rượu.

Hai vợ chồng Chu Đào và Mã thị vẫn giống như ngày đó, dẫn theo con cái mặc áo tang đến dập đầu với Cố Đại, gửi năm mươi đồng tiền, còn có một số bằng hữu Cố Đại kết giao trên trấn cũng tới, cũng gửi hai - ba mươi đồng.

Bữa tiệc náo nhiệt vang trời cùng nhà chính lạnh lẽo đậu quan tài hình thành đối lập rõ ràng, Lâm a cha xoa xoa bắp chân, nhanh lên, xong việc này ngày mai sẽ kết thúc rồi.

Lâm a cha dựa theo quy củ nhận tiền giấy nến thơm Chu Đào cùng Mã thị mang đến, cửa lại vang lên tiếng pháo nổ lộp bộp.

Tuy nhiên bên trong còn trộn lẫn tiếng pháo bị ẩm ướt, tạo thành tiếng rắm đang xì hơi.

Lâm a cha còn tưởng rằng là những đứa trẻ nhặt pháo nổ chơi, nào nghĩ tới giây tiếp theo hai đám người chen chúc tiến vào, người trong thôn vốn đang ăn tiệc trong viện vừa nhìn, ánh mắt lập tức rơi trên mặt Lâm a cha.

Lâm a cha nhìn về phía hai đám người kia, chỉ thấy bên trái là một đôi lão giả cùng lão bà cao thấp chênh lệch, lão giả còn tốt, lão bà kia khóe mắt đuôi lông mày là kiểu cay nghiệt hay tính kế, vừa nhìn là biết chính là một người đủ tàn nhẫn.

Phía sau hai lão còn đi theo hai người đàn ông trung niên cùng mấy người trẻ tuổi, đứa trẻ đang bị lôi kéo chỉ vào bàn cơm bên cạnh, khóc lóc dậm chân: "Nãi nãi, ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt a a a a!!!"

Bà lão vỗ vào lưng nó một cái: "Ngươi cho rằng đây là nhà của ngươi à, muốn ăn cái gì có cái đó."

" Ngươi muốn ăn thịt, thì đi tìm đại bá nương ngươi đi."

Nói xong đẩy đứa bé đang khóc nháo về phía trước, đẩy về phía Lâm a cha.

Đứa nhỏ có mục tiêu rõ ràng, chạy đến trước mặt Lâm a cha kéo tay hắn: "Ta muốn ăn thịt, nãi nãi ta nói ngươi cho ta ăn thịt."

Lâm a cha nhướng mày, nhìn tình hình xung quanh đã yên tĩnh lại, nắm lấy bàn tay dơ dáy bẩn thỉu của đứa bé, không biết đã từng nắm phải cái gì: "Bé ngoan, câu đại bá nương này của ngươi ta không chịu nổi, sau khi ta gả vào nhà, phu quân liền nói với ta rằng, y không có cha mẹ, y được khe đá sinh ra."

Nhìn thằng nhãi Cố Xuyên Tử còn có vài phần đau lòng bảo vệ, còn đứa trẻ đã bị người trong nhà dạy hư này hắn mới không có tâm tư nhường nhịn gì.

Đứa nhỏ tám chín tuổi không có được thứ mình muốn thì rất hung dữ, đối với Lâm a cha nó dùng nắm đấm vừa dùng chân đạp, đem đùi hắn đạp đến toàn dấu chân bùn.

Lâm a cha nắm cổ tay nó bẻ ngược về sau, gần như không nghe thấy trong miệng nó nói cái gì mà ta bảo nãi nãi ta chém ch.ết ngươi, con kỹ phụ, tên thối tha, lời nói bẩn đến không chịu được, đem nó xoay đến trước mặt lão bà và lão giả: "Đại gia đại nương, hài tử nhà mình cần phải trông chừng, đừng nên nhận người thân lung tung, hôm nay nơi này có nhiều người, nếu như bị người khác dùng viên đường dụ dỗ bắt đi thì không tốt."

Những người bên bà lão sắc mặt tái xanh.

Phụ nhân chừng ba mươi tuổi ôm đứa nhỏ, tức đỏ mặt nói: "Nhìn xem, mọi người nhìn xem, đây là ca nhi đại ca ta cưới về đấy, chưa nói việc người trong nhà đến không khách khí nghênh đón, giờ đối với đứa nhỏ cũng không chịu buông tha, ngươi không sợ đại ca ta ở dưới đó không nhắm mắt được sao!?"

Lâm a cha mở to hai mắt: "Vị đại tỷ này, ở đâu ra đại ca của tỷ thế?"

Phụ nhân tức giận chỉ vào quan tài đang đặt trong nhà chính: "Cố Đại chính là đại ca ta, ngươi ỷ vào y giờ đây không thu thập được ngươi nữa mới càn rỡ, nếu đại ca ta còn sống --"

"Nếu y còn đứng đây, y đã sớm bảo các ngươi nằm vào chỗ đó rồi!!"

"Cái tên hỗn láo nhà ngươi!" Lão bà tức giận đến tròng mắt đều đỏ, ngón tay chỉ hướng Lâm a cha, lão giả bên cạnh cùng hai huynh đệ Cố gia cũng hận không thể xông tới đánh hắn một cái.

Lâm a cha nhìn thẳng vào người phụ nữ đã sinh Cố Đại: "Chịu không nổi à, ta chẳng qua chỉ nói lời thật mà thôi."

Năm đó Cố Đại trải qua những ngày sống thế nào, người trong thôn có mắt đều biết, bốn năm tuổi cầm theo cái cuốc cao hơn mình đi xuống ruộng, liềm trên lưng chưa từng có một khắc rảnh rỗi, mệt ch.ết sống ch.ết dở trở về còn không có một miếng cơm ăn, đói đến mức Cố lão bà và Cố lão hán không liếc mắt hỏi một câu.

Vẫn là khi đó lão thôn trưởng nhìn không nổi quát lớn nhiều lần, Cố Đại mới nhặt được cái mạng nhờ ăn quả dại lẫn lộn.

Đến khi hơi lớn lên một chút, đã bị Cố lão bà gian dối tuổi tác, thừa dịp việc đồng áng rảnh rỗi, mang y đi trên trấn làm việc thợ nề*, mỗi ngày cõng mấy chục lưng bùn đất vàng, cùng một đống chất liệu, trên hai bả vai chưa từng có một tấc thịt ngon.

*Thợ nề chỉ những người lao động, người làm việc chân tay trong lĩnh vực xây dựng

Khi đó, Cố Đại mới chín tuổi, do thể người cao lớn, thoạt nhìn đã mười ba mười bốn tuổi.

Mà ngược lại với y chính là hai đệ đệ trong nhà, bị Cố lão bà coi như gà con mới thoát xác cần được bảo vệ ở nhà, trời trong sợ nắng, trời mưa sợ ướt, rõ ràng chỉ cách với Cố Đại một tuổi hai tuổi, lại ngay cả cuốc gánh không nổi, ruộng nước không dám xuống, cả ngày quấn quýt Cố lão bà muốn ăn như vậy muốn ăn như thế kia.

Cho nên, ngày lên núi đốn củi, thiếu chút nữa ngã ch.ết dưới vách núi, Cố Đại cầm gậy gộc trong tay đập nhà, chuyển ra sống ở dưới vách núi.

Mười - hai mươi năm qua, Cố Đại chưa từng trở về lấy một lần, Cố gia cũng chưa bao giờ đến cửa nhà y.

Trước đó vài ngày bọn họ không tới Lâm a cha còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, không nghĩ rằng đã đánh giá thấp người nhà này rồi.

Cố lão bà nâng cằm vênh váo tự đắc: "Ngươi có cái gì dám ở trước mặt ta thét năm hét sáu, cút qua một bên cho ta!"

"Ta không phải người nào, ta được Cố Đại dùng tam môi lục sính minh môi chính thú* vào nhà, căn nhà này, mảnh đất này là của trượng phu ta, ngược lại là ngươi, không ai mời không ai hỏi, vọt vào trong nhà ta bảo kêu ta cút, tu dưỡng sợ là cho chó ăn vào bụng rồi."

*minh môi chính thú là thành ngữ chỉ việc kết hôn một cách có công khai, đúng nghi thức theo lệnh của cha mẹ và lời nói của bà mối.

Cố lão bà trợn tròn mắt: "Ta đến nhà nhi tử ta thì liên quan gì đến ngươi!"

Lâm a cha nhìn cả nhà lão, lòng chua xót vì Cố Đại : "Nhi tử ngươi?"

Cố lão bà ưỡn lưng: "Lão nương mười tháng mang thai sinh ra hắn, trong thôn không ai không biết, nếu ngươi được y cưới về, theo quy củ phải gọi ta một tiếng bà mẫu."

Đức hạnh của người một nhà bọn họ giống như lão nói, không ai không biết, ngoại trừ Cố Đại, hai người nam nhân trẻ tuổi trong nhà sợ nặng sợ nhẹ, cả ngày

chỉ biết đứng nơi này đi nơi nọ, phàm là truyền ra tiếng vang chính là mắng nữ nhi mắng tức phụ.

Cũng bởi vì không làm việc, cuộc sống trôi qua khó khăn túng thiếu, dẫn đến Cố lão bà đi tới chỗ nào ăn tới chỗ đó, trên tay còn muốn bọc lại thức ăn mang về, ai nhìn thấy đều phiền chán.

Nếu không phải nghĩ đến Cố Đại có tiền, mọi người đã sớm túm tóc của bọn họ hung hăng trêu chọc vài lần.

Nhưng đúng như Cố lão bà nói, Cố Đại thủy chung là do bà ta sinh ra, cho dù Cố Đại nhiều năm không trở về, cũng không thay đổi được sự thật này.

Hiếu đạo lớn hơn trời, không ai dám vượt qua.

"Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng có chuyện muốn nói với mọi người." Lâm a cha nhìn một vòng xung quanh, nói, "Nhà ta nói với ta một việc, năm đó y tịnh thân xuất hộ, lên trên vách núi sinh sống được một khoảng thời gian, về sau, y tìm đến một nhà các ngươi, cùng các ngươi ký kết đoạn tuyệt quan hệ có phải hay không?"

Cố lão bà không nhớ rõ, nhưng Cố lão gia nhớ rõ, lão nhíu mày.

Lâm a cha thấy vẻ mặt lão, nhìn lão nói: "Xem ra Cố lão gia tử còn nhớ rõ."

Lâm a cha lớn tiếng nói: "Trên tờ giấy kia đã viết, Cố Đại không cần nhà họ Cố cho một cây châm, một hạt gạo nào, từ nay về sau y không còn liên quan đến nhà họ Cố nữa."

"Mà y làm việc nhiều năm được chín lượng tám đồng, toàn bộ cho hai lão nhân các ngươi, coi như là đem bạc mua đứt quan hệ huyết mạch, từ nay về sau hai lão nhân các ngươi không cần y nuôi không cần y chôn."

Thanh âm Lâm a cha không nhỏ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, trong nháy mắt đều nhìn về phía hai phu thê Cố gia cùng Cố Nhị và Cố Tam phía sau bọn họ, với tức phụ nhi nữ hai người.

Quá độc ác!

Quả thực quá độc ác!

Khi đó Cố Đại mới bao nhiêu tuổi, mười bốn tuổi hơn một chút mười lăm tuổi còn chưa tới, lúc từ nhà bỏ đi chính là lúc thu hoạch mùa hoa màu, nhưng Cố gia hai phu thê nhà họ vẫn để cho y khỏa thân ra khỏi nhà.

Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, hai phu thê nhà này căn bản không để mạng sống Cố Đại vào mắt.

Tiếng nghị luận của người chung quanh càng lúc càng lớn, đặc biệt là những người cũng bị trưởng bối trong nhà hà khắc, càng cảm động lây.

Không mặt mũi không da, năm đó làm ra chuyện đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại lại giả mù sa mưa làm người tốt.

"Chắc ỷ vào Cố Đại đã ch.ết không ai dám trị bọn họ đây mà."

"Ta nếu như là bọn họ, ta sẽ tự dìm đầu mình ch.ết trong đống nước tiểu cho đỡ mất mặt xấu hổ."

Cũng có những lão nhân có điểm thiên vị, mặc dù cảm thấy hai phu thê Cố gia làm quá mức một chút, nhưng cha mẹ dù sao vẫn là cha mẹ, sao có thể thật sự chỉ vì một tờ giấy liền cắt đứt.

Bọn họ biết mục đích hôm nay Cố lão bà tới làm gì, mắt thấy tình thế không thích hợp, bản thân nhớ tới tờ giấy lúc ấy không chút nghĩ ngợi ấn dấu tay, đặt mông ngồi xuống đất, há miệng gào khóc: "Ta đây tạo nghiệt gì a, nhi tử tuổi còn trẻ đã đi, nghĩ đến xem một cái còn bị ngăn ở chỗ này giống như tra thẩm phạm nhân."

"Con à, con về thăm nương a, con là miếng thịt trên người nương rơi xuống, nương sao có thể không đau cơ chứ!!"

Không thể không nói, lão đã năm mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn còn lớn thêm mười tuổi nữa, ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết trông dáng vẻ rất dọa người. Ít nhất Lâm a cha đã nghe thấy một số người cùng tuổi nói về điều đó, cái gì mà Lâm a cha đừng có quá đáng, lẽ ra hắn phải làm tròn tình mẫu tử cho hai người họ.

Lâm a cha cảm thấy buồn cười, tình mẫu tử ư!? Nếu hắn thật sự để người Cố gia dập đầu với Cố Đại, Cố Đại mới thật sự ch.ết không an bình.

Hắn mặc áo tang, sống lưng thẳng tắp: "Cố đại nương Cố đại gia ở chỗ ta khóc cũng vô dụng, các ngươi có thể không nhận những gì đã viết trên tờ giấy kia, chỉ cần quan phủ nhận là được, cùng lắm thì ngày mai quan tài này không khiêng, trước đó đi tìm quan lão gia nói lý lẽ."

Hắn thốt ra những lời này khiến nơi đây hoàn toàn bùng nổ, Cố Xuyên Tử đang quỳ gối trước quan tài Cố Đại, lao tới như đạn pháo, Lâm a cha ôm nhóc lên, đối đầu với ánh mắt hung ác của nhóc.

"Y là phụ thân ta." Cố Xuyên Tử thanh âm khàn khàn, nếu không phải tay chân bị hắn gắt gao nắm chặt, khẳng định toàn bộ nắm đấm hướng trên người hắn chào hỏi rồi.

Lâm a cha rũ mắt nhìn nhóc, "Ta biết ngươi không muốn trì hoãn chuyện của phụ thân ngươi, nhưng bọn họ đang nháo loạn ở chỗ này, phụ thân ngươi mới thật sự không thể bình an."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro