Chương 57: đi Tây Nam
Thế tử đã căn dặn từ trước rằng, nếu đoạn đường từ Tô Châu đến Thanh Châu quá nguy hiểm, có thể cân nhắc tìm đến Thanh Châu Đô Úy phủ để xin tiếp viện.
Vì vậy, sau khi trải qua nhiều lần bị chặn giết, Lục An Ca đã dựa vào bản đồ và quyết đoán đưa ra quyết định này. Hắn mang theo lá thư từ tay Tôn Tử Bách, âm thầm đi đến Thanh Châu để tìm quân tiếp viện.
Nhìn vào bản đồ có thể thấy rõ con đường từ biên giới Tô Châu vào địa phận Thanh Châu gian nan đến mức nào. Cũng vì thế, rất nhiều thương nhân khi di chuyển giữa hai châu thường chọn đi đường vòng qua Phạm Châu lân cận, trừ khi có việc gấp cần phải tiết kiệm thời gian, họ rất ít khi chọn con đường này.
May mắn thay, Đô Úy phủ của Thanh Châu nằm cách phía tây nam Thanh Châu thành khoảng hai mươi dặm, rất gần với Tô Châu. Nói cách khác, dù con đường này đầy rẫy nguy hiểm, nhưng họ vẫn có cơ hội lớn nhận được sự trợ giúp từ Đô Úy phủ Thanh Châu.
Chính vì vậy, trước khi lên đường, Tôn Tử Bách đã viết sẵn một bức thư để giao cho Lục An Ca, và không ngờ rằng lại phải dùng đến nhanh như vậy.
Khi đoàn người đặt chân vào Thanh Châu Đô Úy phủ, họ mới dám thả lỏng thần kinh, từng người kiệt sức đến mức gần như gục ngã. Lúc này, ai nấy đều thương tích đầy mình, quần áo dơ bẩn đầy bùn đất và máu, hoàn toàn khác xa vẻ quý phái, sang trọng như khi mới đến Tô Thành. Tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, ai nấy trông đều vô cùng thảm hại.
Nếu không nhờ có ấn tín của Thế tử Bình Nam Hầu, có lẽ Đô đốc Đô Úy phủ Thanh Châu sẽ khó mà tin được rằng những người này lại là các công tử của bốn đại thế gia Kinh Thành.
Đoàn người quyết định ở lại Thanh Châu một ngày để hồi phục rồi mới tiếp tục lên đường. Trong khi đó, ở một phương hướng hoàn toàn ngược lại, ba người Tôn Tử Bách cũng âm thầm rời khỏi Tô Thành mà không bị ai phát hiện. Tuy rằng trên đường đi mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng sau mấy ngày di chuyển liên tục, Tôn Tử Bách đã mệt rã rời, chẳng khác nào nửa sống nửa chết.
Phải biết rằng, bên cạnh hắn là Ninh đại thần, một cao thủ tuyệt đỉnh, và Tằng Đường, người đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm rèn giũa và sở hữu võ công không hề tầm thường. Riêng Tôn Tử Bách lại là công tử được nuông chiều, không biết võ công, cũng chưa từng chịu khổ, nên những ngày liên tục di chuyển này khiến hắn dường như cạn kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần.
Qua mấy ngày, bọn họ đã từ Tô Châu tiến vào ranh giới của Giang Châu. Thực ra, lộ trình từ Tô Thành đến Tây Nam biên thùy không xa hơn bao nhiêu so với từ Tô Thành về Kinh Thành. Tuy nhiên, nếu đường về Kinh Thành càng đi càng dễ, thì lộ trình về phía Tây Nam chỉ càng ngày càng khó khăn. Ngoài điều kiện khắc nghiệt, khí hậu ở đây cũng là thử thách lớn nhất đối với sức khỏe, và không may là họ đến vào đúng thời điểm khí hậu Tây Nam khắc nghiệt nhất trong năm.
Vì thế, họ cần phải đi nhanh hơn, chỉ có vậy thì khi Tôn Tử Bách truyền tin về kinh thành, họ mới kịp trở lại. Nếu không, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Cơn gió lạnh rít lên mỗi lúc một mạnh, nhiệt độ ngày càng giảm. Ở Tô Châu thì vẫn còn cái lạnh nhẹ của cuối thu, nhưng khi đến Giang Châu, cảnh tượng đã khác hẳn, dường như mùa đông đã đến. Tôn Tử Bách phải cưỡi ngựa ngày đêm, ngược chiều gió lạnh mà đi. Cơn gió lạnh thấu xương như những lưỡi dao sắc bén cắt vào mặt hắn, đau đến tận xương tủy, đôi khi khiến hắn có cảm giác như da mặt mình bị rạch một lớp. Gió lạnh như cố tình đối đầu với hắn, bất kể họ di chuyển theo hướng nào, gió đều thốc thẳng vào mặt.
Không chỉ vậy, việc cưỡi ngựa suốt mấy ngày làm đôi chân Tôn Tử Bách tê cứng, đùi bên trong đã trầy xước đến chảy máu. Đường núi khó đi, con ngựa chạy nhanh lại càng xóc nảy, ai cũng đoán được đôi đùi của hắn giờ chắc tím bầm, trông thật thê thảm. Tôn Tử Bách chỉ có thể tự an ủi mình rằng may mà thương tích không ở mặt, không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.
Khi đến biên giới Giang Châu, tuyết bắt đầu rơi. Ban đầu là những bông tuyết nhỏ xen lẫn với mưa, bị gió lạnh thổi vào mặt như kim châm. Mặt hắn đã tê đi vì lạnh, giờ lại đau nhói vì những hạt tuyết rơi. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt trắng trẻo của hắn đỏ bừng lên vì lạnh, môi tím tái, đôi tay lạnh cóng đến mức không thể nắm chặt dây cương. Hắn lo sợ chỉ cần một cú xóc của ngựa là có thể bị văng khỏi yên, lăn xuống vách núi.
Thế là Tôn Tử Bách có được bài học đầu tiên về Tây Nam: đừng bao giờ đến đây vào mùa đông.
Mùa thu đã khắc nghiệt như vậy, mùa đông thực sự chắc chắn còn tồi tệ hơn, và họ vẫn chưa đến Tây Nam. Điều kiện bên đó chỉ có thể càng khắc nghiệt gấp trăm lần, khiến người ta không khỏi tưởng tượng cuộc sống của các tướng sĩ sẽ gian nan đến nhường nào.
Ngay cả ở quân doanh, mỗi năm đều có binh lính mất mạng vì đói lạnh.
Thực tế, ngay cả Tằng Đường – một người đã quen với việc đi lại khắp nơi, sở hữu võ công cao cường – cũng cảm thấy khó chịu trước thời tiết khắc nghiệt này. Vậy mà, Tôn Tử Bách – một công tử quen sống sung sướng, không biết võ công – còn phải chịu đựng khổ sở hơn rất nhiều.
Tằng Đường, người đang đi trước mở đường, chợt ghìm cương, quay lại chỗ Tôn Tử Bách, lấy từ trong áo ra bản đồ và chỉ về một hướng.
"Đi đến miếu Sơn Thần."
Vừa mở miệng, gió lạnh lập tức tràn vào, khiến toàn thân hắn run lên.
Ở hướng đó có một ngôi miếu Sơn Thần đã bỏ hoang từ lâu. Thấy gió tuyết mỗi lúc một lớn, màn đêm lại sắp buông xuống, họ cần tìm một chỗ trú qua đêm, nếu không thì tình trạng này rất dễ xảy ra chuyện. Chưa kể, cơ thể của họ cũng đã kiệt quệ, đặc biệt là Tôn Tử Bách.
Tôn Tử Bách gật đầu với Tằng Đường rồi giảm tốc độ, chờ Ninh đại thần phía sau từ từ đuổi kịp.
"Sư phụ, miếu Sơn Thần!"
Tôn Tử Bách hét lớn về phía Ninh Nhất Kiếm, nhưng gió lạnh kèm tuyết suýt cắt đứt cổ họng hắn, quá lạnh, khiến người hắn đã tê cứng mà vẫn không ngừng hít hà.
Mối quan hệ giữa ba người phần lớn dựa vào sự gắn bó của Tôn Tử Bách. Ninh đại thần dường như luôn ở trạng thái mờ nhạt, chẳng bận tâm đến điều gì, thậm chí cả ngày không nói một lời. Hắn chỉ theo sau Tôn Tử Bách mà không tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào, cũng không đưa ra ý kiến gì. Dường như cho dù hai người kia có quyết định băng qua biển lửa, đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đến nỗi Tằng Đường, Tôn Tử Bách có thể rõ ràng cảm nhận được người này mang trong lòng địch ý với hắn, chắc hẳn là vì có liên quan đến Tô Cẩn Ngôn.
Cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là chuyện tình cảm, huống hồ ngoài việc không thích Tôn Tử Bách, Tằng Đường vẫn tận tụy làm tròn trách nhiệm. Dù là dẫn đường hay chuẩn bị vật tư, hắn đều không mắc sai lầm gì, nên cảm nhận của Tôn Tử Bách về hắn ngược lại rất tốt. Tằng Đường quả thực là một người có năng lực rất cao, và điều đáng quý hơn là hắn có thể phân biệt rõ giữa cảm xúc cá nhân và công việc.
Vì vậy, mấy ngày nay ngoại trừ Tôn Tử Bách huyên náo hai bên, còn lại hai người kia đều không thích nói chuyện, mỗi người đều tỏ ra lạnh lùng hơn người còn lại.
Chỉ cần Tôn Tử Bách im lặng, giữa ba người bọn họ liền trở nên tĩnh lặng tuyệt đối.
Lúc này, Ninh đại thần thong dong cưỡi ngựa, dù lạnh thấu xương mà hắn vẫn mặc một bộ trang phục mỏng manh không hề kín đáo, tà áo tung bay trong gió lạnh như thể sắp bị xé rách. Một chiếc mũ rơm đơn giản đội trên đầu che đi hơn nửa khuôn mặt, mái tóc bạc bay phiêu bồng, quấn quanh thanh cự kiếm dựng thẳng sau lưng, trông tựa như một kiếm khách giang hồ với vẻ tiêu sái không nói thành lời.
Ninh Nhất Kiếm liếc nhìn Tôn Tử Bách, sau đó tiếp tục rót một ngụm rượu cay độc vào miệng, gương mặt hắn không hề có dấu vết nào bị gió lạnh hành hạ, ngược lại còn ửng hồng như có hơi men.
Thật tiêu sái, sảng khoái, ung dung tự tại, trông thật sự tự do.
Tôn Tử Bách ghen tị đến phát ngứa, chưa nói đến cái gì khác, đại thần mặc đồ mỏng như thế mà vẫn nhàn nhã tiêu diêu, còn hắn thì sao? Mặc đến năm lớp áo dày vẫn lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, tay chân cứng đờ.
Gió lạnh không ngừng táp vào mặt, tuyết kèm mưa phùn. Ba người họ gian nan tiến về phía ngôi miếu Sơn Thần đã đổ nát nhiều năm trước, may mà nơi đây thường có người qua đường dừng chân nghỉ qua đêm nên vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, cũng được sửa chữa đơn sơ đôi chút.
Tằng Đường đỡ Tôn Tử Bách cứng ngắc vì lạnh xuống ngựa, rồi kiểm tra tình trạng bên trong miếu.
Ngôi miếu Sơn Thần này khá rộng, một khoảng lớn bên trong dành để buộc ngựa và chứa đồ đạc. Thậm chí còn có ít cỏ khô để ngủ, và một đống củi lửa còn sót lại. Có vẻ như nhóm người trước đây nghỉ lại đã để lại những thứ này.
Tình hình tốt hơn họ tưởng nhiều.
Ninh đại thần không chút để ý, tùy tiện chọn một đống cỏ khô ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại rót thêm một ngụm rượu, trông giống một tửu quỷ ( tên bợm rượu) hơn.
Tôn Tử Bách ngồi co ro một bên, cảm thấy tay chân mình dường như không còn nghe theo ý mình nữa. Tằng Đường nhanh chóng đốt đống lửa, nhóm thật lớn ngọn lửa lên, rồi lấy ra con gà nướng sẵn đặt lên giá, sau đó chia chút lương khô cho Ninh đại thần và Tôn Tử Bách.
Chờ đến khi Tôn Tử Bách ngồi bên đống lửa, dần dần cảm nhận được hơi ấm trở lại, Tằng Đường mới đưa cho hắn một bình sứ.
"Thế tử, bôi chút thuốc đi, nếu không ngày mai e là chúng ta khó tiếp tục lên đường."
"Như sống lại vậy." Tôn Tử Bách cử động đôi tay cứng đờ, nhận lấy bình thuốc.
Tôn Tử Bách không khách sáo, phần đùi bên trong của hắn đã sớm bị bầm tím, thậm chí trầy xước. Mấy ngày nay hoàn toàn dựa vào thuốc của Tằng Đường để chịu đựng, và hiện tại thứ thuốc mà Tằng Đường đưa chính là để bôi lên những vết thương do giá rét. Đôi tay hắn gần như mất hết cảm giác, chân cũng đã tê buốt, thậm chí tai còn xuất hiện những vết nứt.
Vừa đỏ, vừa đau, vừa sưng lại vừa ngứa.
May là khi di chuyển thì tê cứng, đỡ khó chịu hơn, nhưng khi hơi ấm trở lại, cơ thể ngược lại càng khó chịu.
Ngứa ngáy khó nhịn, nóng rát đau nhức.
"Cảm ơn, không hổ là Cẩn Ngôn đã đề cử ngươi cho ta, quả thực đáng tin cậy."
Tôn Tử Bách cười gượng khen, sau đó bắt đầu tự bôi thuốc lên chân, không hề kiêng dè mà cũng chẳng tỏ ra vẻ gì, đặc biệt không giống một thiếu gia tiểu thư quen sống trong nhung lụa. Điều này làm Tằng Đường trong lòng phức tạp thêm vài phần.
Thực tế, lúc đầu hắn không ưa Tôn Tử Bách. Dù đã nghe từ công tử rằng Tôn Tử Bách không hẳn là kẻ như lời đồn, nhưng trong mắt hắn, Tôn Tử Bách vẫn là một công tử đào hoa, miệng toàn lời đường mật. Hắn không hiểu tại sao công tử lại kết giao với người như thế, thậm chí còn quyết định bảo hộ hắn. Nhưng đã nhận lệnh của công tử thì Tằng Đường chẳng bao giờ có thể cãi lại.
Sau mấy ngày đồng hành, dù có ác cảm đến đâu, Tằng Đường cũng phải nhìn lại Tôn Tử Bách. Tôn Tử Bách đúng là công tử nhà giàu, chưa từng nếm khổ, da trắng mịn, dáng người mảnh mai, nhưng không hẳn là không chịu nổi khổ cực.
Hắn vừa than phiền chân đau muốn gãy nhưng vẫn thúc ngựa đuổi theo Tằng Đường. Hắn vừa kêu than lạnh như cắt da nhưng vẫn không ngại bỏ áo bông lại cho hai đứa trẻ ăn xin bên đường. Dù miệng đầy lời hứa hẹn tán tỉnh, hắn có thể biến một vị phú thương suýt nữa gả nữ nhi cho mình thành kẻ trắng tay, thậm chí còn xúi giục nàng đoạt quyền thừa kế.
Tôn Tử Bách là người mâu thuẫn đến kỳ lạ, nhưng ở cùng lâu lại thấy tất cả đều hợp lý. Người này quả thực có một sức hút khó diễn tả.
"Tê, Tằng huynh, ngươi cho ta dùng thuốc gì mà rát thế này? Ngươi chẳng lẽ cố ý hại ta?"
Tôn Tử Bách đột ngột la lên, làm Tằng Đường giật mình. Hắn nhìn thấy Tôn Tử Bách đang bôi thuốc lên chân nứt nẻ, chân trắng bóng của hắn giơ lên bên đống lửa. Thật là quá lạ lùng.
"Không đúng, ta không cảm thấy gì cả," Tôn Tử Bách nhăn mặt nhìn chân của mình đang hơ lửa, tự hỏi có phải chân mình đông cứng mất cảm giác không. Có khi nào phải cắt chân không?
Tằng Đường chỉ biết thở dài, vội vã đến lấy lại thuốc mỡ từ tay Tôn Tử Bách, cẩn thận bôi lên từng vết nứt, thủ pháp rất thuần thục. Tôn Tử Bách cảm nhận được từng đợt mát lạnh lan toả, cảm giác đau rát cũng dịu dần. Thì ra lúc nãy hắn bôi thuốc quá nhiều nên mới bị rát. Đúng là lạ lùng!
Cuối cùng, khi tay chân đã ấm lại, Tằng Đường cũng vừa nướng xong gà. Tôn Tử Bách lập tức ăn ngấu nghiến, còn mượn một ngụm rượu của Ninh đại thần, cay xè đến nỗi hắn cảm giác cả ngực nóng bừng. Đúng là lý do Ninh đại thần uống rượu trên đường có khác.
"Chỉ cần chúng ta vượt qua dãy núi cao này, trễ nhất là bảy ngày sẽ tới trấn đóng quân ở biên thuỳ," Tằng Đường vừa ăn vừa nói. Hắn chưa từng đi biên thuỳ, nhưng từ trên bản đồ và kinh nghiệm đi khắp nơi, hắn tin tưởng lộ trình này không sai. Sau khi vượt qua dãy núi, phong tuyết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tôn Tử Bách nuốt xong miếng gà, gật gù đồng ý, còn nhét thêm vài miếng khô bò vào miệng đến nỗi quai hàm cũng mỏi nhừ. Hắn đến đây tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Vì nhiều năm đóng quân, nơi đây đã hình thành một trấn. Khí hậu ở trấn đóng quân phía tây rất khắc nghiệt, không chỉ có dãy núi lớn liên miên, độ cao chênh lệch, nhiệt độ thấp, mà một phần ba thời gian trong năm bị bao phủ bởi băng tuyết, môi trường vô cùng khắc nghiệt.
Tuy nhiên, khí hậu phía nam của trấn đóng quân lại ôn hòa hơn nhiều. Dù mùa đông vẫn lạnh, nhưng không khắc nghiệt đến mức khiến người ta sụp đổ như ở phía tây. Hiện tại, khu vực cao sườn núi mà họ đang ở là một ranh giới tự nhiên, với ngọn núi cao lớn ngăn băng tuyết ở phía tây bắc. Chỉ cần họ vượt qua khu vực này, hành trình còn lại sẽ bớt khó khăn đi nhiều.
Tôn Tử Bách hăng hái gật đầu, cảm thấy như thấy được hy vọng. "Thời tiết quỷ quái này thật muốn lấy mạng, nếu cứ lạnh thế này, bổn thế tử chắc sắp phải bỏ mạng tại đây mất. Không biết người dân nơi này làm sao chịu đựng nổi mùa đông hàng năm."
Tôn Tử Bách bây giờ vô cùng nhớ tới điều hòa và áo lông vũ ấm áp của thời hiện đại.
Nghe vậy, Tằng Đường trầm tư một lát, đáy mắt thoáng qua sự ảm đạm. "Đúng thế, mùa đông vừa gian nan vừa dài dằng dặc, chúng ta còn như thế, công tử lại không biết sẽ ra sao đây?"
Trong đầu Tôn Tử Bách hiện lên bóng dáng gầy gò của công tử, nhất là đôi tay lạnh ngắt kia. Ngay cả khi chưa vào đông, tay công tử đã lạnh như vậy, không biết khi đông tới sẽ ra sao. Huống hồ công tử vốn đã có bệnh hàn, thân thể yếu đuối hơn người thường, và cũng nhạy cảm với cái lạnh hơn.
Hắn chợt nghiêm túc nhìn về phía Tằng Đường, "Chân của công tử nhà ngươi rốt cuộc là do loại độc gì mới trở nên như vậy?"
Tằng Đường ngạc nhiên nhìn hắn, sau một lúc lâu mới khó khăn mở lời, ánh mắt đầy phức tạp, "Công tử hắn... Thế mà lại nói chuyện này với ngươi sao?"
Kể từ khi rời khỏi kinh thành, công tử gần như không bao giờ nhắc đến những chuyện đã qua, bọn họ cũng không dám đề cập, sợ công tử khó khăn lắm mới hồi phục được lại sẽ suy sụp thêm lần nữa. Vậy mà công tử lại kể hết những chuyện đau khổ đó cho người này. Tằng Đường không thể không nhìn Tôn Tử Bách một cái nhìn khác, không phải vì hắn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, mà vì hắn đặc biệt đối với công tử.
Những ký ức đó, đừng nói là bản thân Tô Cẩn Ngôn, ngay cả Tằng Đường cũng không muốn nhắc lại. Thật sự quá căm phẫn, quá vô vọng. Nghĩ đến đó, Tằng Đường siết chặt nắm tay, cảm thấy bản thân đã quá bất lực, không bảo vệ được Tô Cẩn Ngôn.
Tằng Đường đi theo bên cạnh Tô Cẩn Ngôn từ năm mười tuổi, khi đó Tô Cẩn Ngôn chỉ mới sáu tuổi. Chuyện năm đó Tô Cẩn Ngôn chưa bao giờ nói với hắn, nhưng qua một số dấu vết còn lại, hắn đoán được không ít. Ví như việc công tử nhờ hắn điều tra mối quan hệ giữa Thuận Vương và phu nhân – chuyện thanh mai trúc mã gì đó, đối với một đứa trẻ như công tử, quả thật rất khó chấp nhận. Phu nhân đối xử lạnh nhạt với công tử, Tằng Đường đều nhìn thấy, trong lòng đau xót.
Hôm đó là sinh nhật của phu nhân, lâu nay bà ấy ít khi lộ diện, gia chủ liền bảo công tử đi gọi bà. Thế nhưng công tử đi rồi lại không thấy trở về. Đến khi bọn họ phát hiện ra và đi tìm thì đã muộn. Sau đó nghe nói công tử phạm lỗi lớn, khiến gia chủ nổi giận mà giam cầm trong từ đường.
Mọi người vô cùng bất ngờ, vì công tử luôn được gia chủ xem trọng, đừng nói là bị giam cầm, ngay cả trách phạt cũng hiếm khi xảy ra. Vậy mà lần này lại khiến gia chủ tức giận đến vậy.
Khi đó Tằng Đường và Ba Thuần nóng lòng nhưng từ đường là nơi trọng yếu của Tô gia, người như Tằng Đường không có tư cách bước vào, huống chi từ đường đã bị cao thủ của Tô gia canh gác nghiêm ngặt, không ai có thể lại gần. Cuối cùng, Ba Thuần nghe được từ một người bằng hữu rằng công tử đã bị xử gia pháp.
Gia pháp của Tô gia là một hình phạt khiến người ta khiếp sợ. Từ trước đến nay chưa ai phải chịu gia pháp, đó là một loại roi đặc chế, ngay cả với người mạnh mẽ cũng khó chịu đựng nổi. Vậy mà công tử chỉ mới mười lăm tuổi lại phải chịu tới ba mươi roi. Nghe đến đây, bọn họ chỉ còn biết cầu mong gia chủ không biết võ công, lực tay không quá mạnh.
Nhưng sự thật lại không hề như mong đợi. Dường như gia chủ thật sự muốn đánh chết Tô Cẩn Ngôn. Bọn họ không thể vào từ đường, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, chỉ có thể chạy đến cầu xin gia chủ, phu nhân, và thậm chí là nhị công tử mà Tô Cẩn Ngôn hết lòng yêu thương – Diệp Già.
Thế nhưng, gia chủ chỉ thẳng tay đánh đuổi bọn họ, còn phu nhân lại đóng chặt cửa không tiếp. Nghe đồn vì chuyện của công tử mà phu nhân đã lâm bệnh nằm liệt giường. Tằng Đường chỉ có thể suy đoán rằng việc công tử bị phạt có liên quan đến phu nhân, nên hắn không ngần ngại liều mạng xông vào cầu xin sự giúp đỡ từ bà.
Kết quả lại càng khiến hắn đau lòng khi Tằng Đường suýt mất mạng trong sân của phu nhân nhưng cũng chẳng thể gặp được bà. Dù họ cầu xin thế nào cũng không thay đổi được gì; gia chủ không cho phép bất kỳ ai vào thăm, khiến Ba Thuần và những người khác nóng lòng đến mức toan xông vào từ đường. Kết quả là họ suýt bị mất mạng ngay tại đó.
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực ngày ấy đến giờ vẫn làm Tằng Đường cảm thấy nghẹt thở khi nhớ lại. Nỗi vô vọng ấy là điều mà hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
"Suốt ba ngày," Tằng Đường đôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt, "Công tử bị đưa ra khỏi từ đường, ta tưởng rằng đó chính là thi thể của ngài."
Toàn thân thiếu niên lạnh lẽo đến mức khiến hắn giật mình lùi lại hai bước. Dáng vẻ rạng rỡ năm nào giờ chỉ còn là một bóng dáng tái nhợt, đôi môi dính máu khô, phía sau lưng rách nát đến không nỡ nhìn. Khắp người là những vết máu khô đã hòa vào lớp áo dính chặt vào thịt.
Tứ chi lỏng lẻo buông thõng, để lộ cánh tay đầy những vết bầm không rõ nguyên nhân.
Lúc ấy, Tằng Đường thực sự nghĩ rằng công tử đã chết. Cho đến khi quản gia bên cạnh gia chủ nói rằng Tô Cẩn Ngôn đã bị gia tộc xóa tên, còn yêu cầu họ phải mau chóng rời khỏi Tô gia, rời khỏi Kinh thành, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Tằng Đường và những người khác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong lúc bối rối lo sợ, bất ngờ Tô Cẩn Ngôn đang mê man lại tỉnh dậy. Nhưng trong đôi mắt kia không còn ánh sáng như trước mà chỉ còn lại sự trống rỗng, không còn chút sinh khí nào.
Thiếu niên cố gắng nói từng lời yếu ớt, "Tằng Đường, đưa ta rời khỏi Tô gia, rồi... các ngươi đi khỏi Kinh thành, đừng bao giờ quay lại. Còn nữa, nhắn với Diệp Già..."
Lúc ấy, mắt Tằng Đường đỏ hoe, những người bên cạnh cũng không khỏi rơi nước mắt. Họ hiểu đây là lời trăn trối của công tử, nhưng họ làm sao có thể bỏ rơi người đã hết lòng chăm sóc họ chứ? Bọn họ thà chết cũng không muốn Tô Cẩn Ngôn gặp phải bất hạnh nào. Trên đời này sẽ chẳng ai đối xử với họ tốt như ngài.
Cuối cùng, họ rời khỏi Tô gia, rời khỏi Tô thành. Công tử bị thương rất nặng, chỉ kịp xử lý sơ qua. Lúc ấy, khi gỡ quần áo khỏi lưng của ngài, Tằng Đường không khỏi run rẩy, công tử ngất xỉu vì đau đớn rồi lại tỉnh dậy trong cơn đau.
Trước khi đi, Diệp Già, người được công tử yêu thương nhất, lại do dự và quyết định ở lại Tô gia. Một số người hầu bên cạnh công tử cũng chần chừ. Tằng Đường không trách móc họ mà chỉ đưa công tử rời đi cùng Ba Thuần và những người còn lại.
Không ngờ rằng vừa rời khỏi Kinh thành, họ đã bị hắc y nhân truy sát. Đến lúc đó, họ mới nhận ra nguy hiểm đang bủa vây, và phải liều mạng bảo vệ Tô Cẩn Ngôn. Nhưng điều công tử cần nhất lại không phải là rời khỏi Kinh thành mà là được cứu chữa.
Lúc ấy, vết thương ngoài da tuy thảm hại, nhưng Tằng Đường nhanh chóng phát hiện ra rằng điều nguy hiểm nhất trên người Tô Cẩn Ngôn không phải là những vết thương mà là... độc.
"Công tử trúng độc," đáy mắt Tằng Đường ánh lên sự căm hận lẫn hoang mang. "Thật khó tưởng tượng được ba ngày ấy ngài đã chịu đựng thế nào. Vết thương sau lưng đã đủ khiến ngài chịu đau đớn, nhưng chất độc ấy lại khiến công tử sống không bằng chết."
Tằng Đường vẫn nhớ như in lúc đó, ngay cả trong cơn mê, công tử vẫn phát tác đau đớn đến mức tỉnh dậy, cả người run rẩy và gắt gao bám lấy tay hắn, cầu xin hắn kết thúc sinh mạng của mình. Thiếu niên điên cuồng cào cấu, thậm chí không còn cảm giác với vết thương, chỉ biết cắn xé và tự hại bản thân.
Công tử lúc đó như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc ấy, bọn họ vừa đau lòng vừa tuyệt vọng, hận không thể thay công tử chịu đựng mọi khổ đau. Nhưng dù có cố gắng thế nào, họ vẫn không có biện pháp gì để cứu ngài, chỉ có thể chịu đựng sự bất lực, không biết khi nào cơn phát tác tiếp theo sẽ đến và liệu công tử có tỉnh lại lần nữa hay không.
Nhưng điều khiến họ đau lòng nhất là, họ đã tìm vô số đại phu, mà không ai có thể giải độc cho công tử, thậm chí không ai biết rõ ngài đã trúng phải loại độc gì.
Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa biết năm đó công tử trúng phải thứ độc gì.
Tôn Tử Bách nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
Người đàn bà đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lý do gì có thể khiến một người mẹ đối xử tàn nhẫn với đứa con ruột mình như vậy?
Lúc này, trong miếu Sơn Thần chìm vào yên lặng. Ngay cả Ninh Nhất Kiếm, người luôn bình thản, cũng vô thức ngừng tay, e sợ tạo ra tiếng động quấy rầy Tôn Tử Bách và Tằng Đường. Nhưng nhìn thấy biểu cảm giận dữ của hai người kia, cuối cùng Ninh Nhất Kiếm chậm rãi lên tiếng.
"Nếu ta nhớ không lầm, có một loại độc rất giống với triệu chứng các người nói."
Tôn Tử Bách và Tằng Đường cùng lúc quay đầu nhìn hắn, "Đó là loại độc gì?"
"Liệt phong."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro