Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Chương 32: Tiểu sư đệ vậy mà đi nấu cơm?

"Cái này mà chỉ bị thương một chút?"

Quý Từ tức muốn hộc máu: "Nhanh, nhanh trở về đi! Miệng vết thương của đệ đã nặng lắm rồi!"

Tần Giác trước lời khuyên của Quý Từ cũng không mảy may dao động: "Không dễ trở nặng được đâu."

"Hàn Sinh trưởng lão nói, chỉ cần đệ có thể phá được cấm chế thì có thể mang huynh ra ngoài."

Nghe Tần Giác giải thích, Quý Từ chỉ thấy tâm cậu chợt lạnh:

"Vậy nếu đệ không thành công phá vỡ cấm chế thì sao?"

Tần Giác đem túi chườm nóng đặt xuống cổ cậu, cảm nhận đối phương đột nhiên rung mình, khóe môi cong nhẹ, nói:

"Thật ra đệ cũng không biết huynh đã quỳ bao lâu."

Nói xong, hắn đứng lên, đưa tay đến trước Quý Từ, kéo người cậu đứng lên giữa khung cảnh mênh mông tuyết trắng.

"Ban đầu Hàn Sinh trưởng lão đã muốn ngăn cản, nhưng cơ bản vẫn ngăn không lại."

Quý Từ nghe được trong lời nói dường như có vài phần kiêu ngạo, cũng cười trừ, khen ngợi nói: "Thật lợi hại."

Bước chân Tần Giác khựng lại một chút: "Ừm."

Hai người dìu nhau đi ra khỏi khoảng sân. Do bên trong có thuật pháp ngưng kết tạo thành băng tuyết nhưng thực chất nhiệt độ bên ngoài cao hơn nhiều.

Quý Từ nghiêng đầu nhìn sườn mặt người bên cạnh, không nhịn được nói nhẹ: "Thật xin lỗi."

Vẻ mặt Tần Giác tràn đầy khó hiểu nhìn cậu.

"Lúc trước, ta cho rằng đệ tránh né như vậy thì sau này sẽ không đến tìm ta nữa, trong lòng lúc đó toàn tìm từ ngữ để mắng đệ không đấy." Quý Từ nói.

Lúc ấy Tần Giác nói đi là đi, dáng vẻ như đã bỏ mặc cậu, nói không đau lòng thì chắc chắn là giả.

Tần Giác, cười nhẹ: "Phải không? Vậy huynh định mắng đệ thế nào?"

Quý Từ suy nghĩ một lúc: "Sư huynh sẽ mắng đệ sống không bằng heo bằng chó, rồi lương tâm có phải bị chó tha rồi không."

Nói nói một hồi, chính bản thân cậu không nhịn được cười cũng cười lên khanh khách.

Tần Giác cười nhạo: "Miệng huynh cũng rất lợi hại."

Nhưng hắn nói cũng không sai.

Tần Giác cẩn thận giấu đi ánh mắt âm trầm.

Ban đầu Tần Giác đã không tính tự chuốt lấy rắc rối cho bản thân.

Nhưng khi hắn quay về nơi ở, nhìn thấy hộp mứt hoa quả trên kệ sách, trong lòng lại nhói lên âm ỉ không tài nào giải thích.

Một lúc suy xét mọi rủi ro, hắn mới hạ quyết tâm tới tìm Quý Từ.

Tần Giác hiếm khi có những xúc cảm kỳ lạ như thế, nhưng hắn biết rằng nếu Quý Từ đã chết thì chính bản thân hắn cả đời sẽ không buông ra được.

Này cũng không phải dấu hiệu tốt gì.

Trong lúc thả tâm trí trong mớ suy nghĩ sâu xa, Tần Giác bỗng cảm thấy bả vai bị ai đó chọc chọc.

Tần Giác quay đầu: "Làm sao vậy."

Chỉ thấy Quý Từ cười tươi, trên tay nâng một người tuyết nhỏ phúng phính: "Cái này vừa rồi chán quá nên nặn ra bé Tần Giác nhỏ này cho đệ, đẹp không?"

Tổng thể người tuyết tròn vo, thực sự đáng yêu, bởi vì không mắt không mũi nên khi chú ý kĩ kỳ thật có chút nham nhỡ khó coi.

Tần Giác dừng lại một chút, không chịu được nhận xét: "Không biết sao huynh có thể nặn ra cái thứ này nữa."

"Sư huynh của đệ đã dành cả tấm lòng để tạo hình đệ! Vậy mà đệ nhẫn tâm nói bé tuyết Tần Giác khó coi!" Quý Từ nóng nảy, thiếu chút nữa đã đem người tuyết chụp lên mặt Tần Giác.

Nhìn cái người đang giận dữ vì tác phẩm mình bị đánh giá tệ, Tần Giác thở dài, nhượng bộ nói: "Đẹp."

Quý Từ: "Đẹp đúng không? Vậy tặng đệ luôn đó."

Người tuyết này trong lúc hì hục đắp nặn thì cậu đã rót vào trong một chút linh khí, đảm bảo khi nhiệt độ cao cũng không tan chảy.

Để làm vật trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh cũng được.

Tần Giác từ đầu đến cuối đều im lặng, nhận lấy người tuyết nhỏ cho vào ống tay áo.

Sau khi mọi chuyện trôi qua một này, Quý Từ đã bị một trận sốt cao.

Cậu nằm trên giường gần nửa tháng thì cơ thể mới chuyển biến tốt hơn một chút.

Muốn không nói cũng phải nói, tuyết của Cô Hồng trưởng lão vẫn là lợi hại. Đến nỗi khi Quý Từ mệt nhọc không ngừng ho khan trên giường, hay lúc chìm trong giấc mơ đều suy nghĩ khung cảnh cậu nắm lấy người tuyết tượng trưng cho Cô Hồng không ngừng xả giận.

Trong lúc đó cũng có vài trưởng lão đến xem qua tình hình của cậu.

Nhưng những lúc ấy tâm trí cậu không quá tỉnh táo, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt Cô Hồng trưởng lão sẽ gặp ác mộng. Cuối cùng cũng nhờ Tần Giác dáng vẻ lạnh lùng đuổi khéo Cô Hồng ra ngoài.

Vẻ mặt Cô Hồng lộ rõ vẻ không tin được, mặt lại đen thêm một chút, ngày càng âm trầm.

Đến khi Quý Từ hầu như đã hoàn toàn hồi phục thì vừa lúc thời điểm diễn ra đại điển Thịnh Nguyên đã đến gần.

Cậu nằm trên giường, Chiết Liễu trong tay cậu không ngừng ngoe nguẩy, chơi rất vui vẻ.

Quý Từ cười nói đùa thanh kiếm này có lẽ đã thành tinh, Tần Giác vừa lúc từ bên ngoài vào, giải thích:

"Không phải thành tinh, là kiếm linh."

"Kiếm linh?" Quý Từ cau mày.

Như nghe được cậu nói, Chiết Liễu Kiếm liền hưng phấn lên, mũi kiếm đứng trên giường, phần thân lại cố gắng ưỡn ra ngoài, giống như một người đang kiêu ngạo ưỡn ngực tự đắc.

Vẻ mặt Quý Từ lộ rõ chán ghét, mắng: "Đừng có để mũi kiếm xuống giường, chỗ người ta đang nằm, lỡ ngươi chém trúng đùi của ta, để xem ta có đánh ngươi một trận không."

Tần Giác: "...Huynh, đừng nói nhảm."

Chiết Liễu Kiếm bị dọa sợ đến mức nhanh chóng chui vào trong vỏ kiếm.

Quý Từ nhận bát canh từ tay sư đệ nói: "Kiếm Linh nhỏ này thật thú vị."

"Sư đệ, đệ có nghĩ kiếm linh này cũng có hình người không? Nếu có thì là nam hay nữ? Cũng có thể trở thành vợ cũng được."

Tần Giác đè tay Quý Từ, đưa chén thuốc tới, nhanh chóng bịt được cái miệng đang luyên thuyên không ngừng.

Bởi vì Quý Từ nên mấy ngày nay Tần Giác bận lên bận xuống, toàn tông môn sau khi nghe tin Quý Từ bị bệnh lục tục kéo nhau đến thăm hỏi.

Ngay cả đại nương đứng bếp của đạo tông cũng xách đến hai con gà mái đã vặt lông làm sạch sẽ đến.

Lúc nghe được tin này, Quý Từ thật sự muốn xuống giường để xem, nhưng đã bị Tần Giác nhất quyết ngăn cản.

Sau khi sơ chế xong hai con gà, đại nương nhìn về phía Tần Giác mỉm cười hỏi: "Tiểu Giác biết nấu cơm không?"

Tần Giác dừng lại, đáp: "Dạ không."

Hắn chỉ biết hâm cơm lại.

Đại nương có hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nói: "Không sao, để dì làm cũng được."

Vừa nói, đại nương nhìn về phía Tần Giác:"Nhưng Tiểu Giác à, làm sư đệ thì phải chăm sóc thật tốt cho những vị sư huynh. Lúc trước vẫn luôn là Tiểu Từ nấu ăn cho con phải không? Nhưng bây giờ thì khác, Tiểu Từ ngã bệnh, điều này đồng nghĩa là con cũng không có cơm ăn."

Tần Giác do dự một lúc, quyết định không nói ra việc người đã tích cốc không cần ăn cơm, nói: "Vậy mong dì tận tình chỉ bảo."

Đại nương vẻ mặt vui vẻ đáp: "Được thôi, mau lại đây."

-

Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cuối cùng Quý Từ đã được cho phép xuống giường tản bộ.

Sau một lúc đi dạo, cậu phát hiện Tần Giác đang lay hoay dưới bếp, có vẻ là đang nấu cơm.

Tiểu sư đệ vậy mà đi nấu cơm?

Quý Từ cảm thấy như cậu đã khám phá thêm một điều mới mẻ, lượn qua hỏi: "Nấu cơm hả."

"Ừm," Tần Giác ngước mắt nhìn cậu một cái, "Huynh đến chỗ bàn ngồi đi, nơi này toàn là khói lửa dầu mỡ."

Quý Từ biết bản thân không cần làm gì, nhưng cậu vẫn giả vờ nói:

"Không được, công việc này sao đệ có thể làm được? Bàn tay ngọc ngà của tiểu sư đệ là vô giá, để huynh làm cho?"

Vừa dứt lời, cậu nhìn thấy Tần Giác đang cầm một cục than đen ngòm, vẻ không có biểu cảm gì, cậu hiểu nếu không an phận đi chỗ khác thì chắc chắn cục than đó sẽ đập vào mặt, nên cậu nhanh chóng rời đi.

Thật lạ là tiểu sư đệ sao có thể biết nấu ăn được.

Trong lúc bị bệnh vậy mà còn được đãi ngộ tốt như vậy.

Trong lúc Quý Từ trầm tư, ngoài sân bỗng truyền đến tiếng "Cốc cốc" gõ cửa.

Quý Từ vội vàng đến mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, sắc mặt cậu trắng bệch sợ hãi :

"...... Cô Hồng trưởng lão."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro