Chương 137
Chỉ qua thời gian ngắn ngủn nửa tháng, Lý Phượng Kỳ liền lấy thủ đoạn lôi đình, khiến những quan viên trên dưới triều đình này hiểu cho rõ, hắn khác với bất kỳ vị quân chủ nào từ trước đến nay, không ăn mềm cũng không ăn cứng, trừ phi chính hắn nguyện ý, nếu không ai cũng đừng vọng tưởng thay đổi chủ ý của hắn.
Mà với vị đế vương thủ đoạn cứng rắn này, vảy ngược duy nhất là Trường Ninh Vương mới phong.
Rất nhiều quan viên thế gia sợ đế vương uy hiếp, không dám dễ dàng đụng vào vảy ngược nữa. Nhưng trong lòng vẫn là không phục, cảm thấy Trường Ninh Vương cũng như địa vị này chỉ là ỷ vào chút tình cảm trước kia, lấy sắc thờ người chung quy cũng không thể lâu dài, chờ sau này qua thời gian dài, sắc tàn tình hết cũng không hiếm lạ.
Vậy nên mặc dù Diệp Vân Đình hiện giờ là Trường Ninh Vương tôn quý, cùng hoàng đế ngồi trên long ỷ, cùng cầm quyền bính. Vẫn có rất nhiều quan viên bên ngoài tôn kính y, sau lưng lại nhai lưỡi dè bỉu.
Có người nói y rõ ràng là nam tử, lại lấy sắc thờ người cam tâm làm nịnh hạnh, trơ trẽn vô cùng. Có người nói y trong bụng trống trơn là cái gối thêu hoa. Còn có người nói hoàng đế có thể cho y quyền thế, ngày sau bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi. Hiện giờ được phủng đến quá cao, ngày sau rơi xuống sẽ thảm biết bao……
Những người đó trong lòng có bao nhiêu ghen ghét, lời đồn đại truyền ra liền có bấy nhiêu quá đáng.
Mà trong cung tai thính mắt tinh, tất nhiên sẽ không thể không biết những lời đồn đại ngầm truyền bá này.
“Những người này ngầm nói, chúng ta cũng không thể trị tội cả đám.” Diệp Vân Đình thật ra cũng không để bụng, y từ nhỏ lớn lên ở phủ Quốc công, từng chịu những lời đồn đãi vớ vẩn còn nhiều hơn hiện tại, vậy nên mấy thứ ấy cũng không để trong lòng.
Nhưng Lý Phượng Kỳ nghe được lại vô cùng không vui, nhưng xác thật giống như Diệp Vân Đình nói, những người đó đều là nói trộm, nếu coi đây là chứng cứ đem người trị tội, ngược lại sẽ bất lợi với thanh danh của Diệp Vân Đình.
“Thôi.” Lý Phượng Kỳ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn kiềm chế hỏa khí, xuy một tiếng, nói: “Về sau sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.”
Nói xong bỏ qua đề tài không quá vui vẻ này, nói: “Nam Việt truyền tin tức đến, bọn họ đã làm bộ đồng ý kết minh với Đông Di. Đến lúc đó sẽ từ Nam Việt dẫn đầu cử binh tấn công Nhữ Nam, sau khi dụ chúng ta xuất binh, Đông Di lại dương đông kích tây, toàn lực tấn công Trung Châu cùng Vũ Châu.”
“Đánh hạ Trung Châu, thượng kinh sẽ tràn ngập nguy cơ, dã tâm của Đông Di thật ra không hề nhỏ.” Diệp Vân Đình nhíu chặt mi tâm: “Ngươi chuẩn bị ứng đối thế nào?”
“Bên Nam Việt có mẫu thân ngươi tọa trấn, không đáng để lo, đến lúc đó phái đám người Khương Thuật hoặc Chu Liệt mang binh đi trước ra vẻ chút là được. Nhưng còn Đông Di bên kia, ta chuẩn bị mang binh thân chinh.”
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ rạng rỡ, đáy mắt ẩn sâu dã tâm: “Đông Di ba ba mà đưa tới, nếu ta không nhận phần đại lễ này, chẳng phải là thực có lỗi với phần tâm ý ngàn dặm tặng đầu người của bọn chúng hay sao.”
“Vậy ta sẽ ở thượng kinh phối hợp tác chiến.” Diệp Vân Đình tự hỏi một khắc xong liền nói.
Nếu là những người khác nghe xong ý tưởng của Lý Phượng Kỳ, chỉ sợ sẽ khuyên hắn lấy an nguy của bản thân làm trọng, dù gì hiện giờ hắn đã không còn chỉ là chiến thần Bắc Chiêu nữa, mà còn là chủ quốc. An nguy của quân chủ liên quan đến xã tắc, tất nhiên không thể để gặp phải hiểm nguy. Huống chi còn có vết xe đổ đại bại trước Lý Tung ở Tạo Hà, những lão thần cố chấp thủ cựu nhất định sẽ có rất nhiều lý do phản đối.
Nhưng Diệp Vân Đình cũng hiểu được tâm tư của hắn, hiện giờ Tây Hoàng đã không còn là hiểm họa, vùng Nam Việt bởi vì quan hệ của hắn và Hạ Lan Diên, nhất định sẽ láng giềng hoà thuận hữu hảo. Chỉ có Đông Di giống như như linh cẩu rình hổ, khi ngươi đắc thế nó cúi đầu khom lưng, khi ngươi thất thế nó lại gấp không chờ nổi nhào lên muốn đớp ngươi một miếng.
Hàng xóm như vậy, nếu cứ để lâu sớm muộn cũng là mối họa.
Lý Phượng Kỳ muốn tự mình mang binh xuất chinh, nhất cử diệt trừ cái tai hoạ ngầm Đông Di này, thật là xuất phát từ suy xét lâu dài.
“Vẫn là ngươi hiểu ta nhất.” Lý Phượng Kỳ lười biếng thả lỏng thân thể, thuận thế nằm xuống trường kỷ, đầu vừa lúc gối lên đùi y, oán giận nói: “Nếu mấy ngày nữa ta nói kế hoạch này trên triều đình, đám lão thần kia chỉ sợ lại muốn quỳ không dậy nổi.”
Tuy rằng không lay động được quyết định của hắn, nhưng ba ngày hai lần tới một hồi, cũng thực sự phiền người.
“Nhân thủ có thể sử dụng vẫn là quá ít.” Lý Phượng Kỳ đau đầu thở dài.
Đám triều thần hiện giờ, làm việc không thấy có bao nhiêu khả năng, nhưng bản lĩnh quấy đục nước lại là lợi hại nhất. Ngoài số ít mấy người có khả năng ra, còn lại bọn người kia, dựa theo tính tình của Lý Phượng Kỳ, hận không thể bảo bọn họ lăn được bao xa thì lăn đi.
“Không phải đã mở ân khoa sao? Sau khoa cử nhất định có thể tuyển chọn ra không ít nhân tài hữu dụng. Lúc trước ở Ký Châu và Vị Châu cũng đề bạt một đám quan viên trẻ tuổi, khảo sát một thời gian, nếu dùng được liền có thể điều đến thượng kinh bổ khuyết.” Diệp Vân Đình rũ mắt nhìn hắn, lòng bàn tay ấn nhẹ lên nếp nhăn giữa mày hắn.
“Nói thì đơn giản, nhưng nào có nhanh như vậy, vẫn là phải vất vả cho ngươi.” Lý Phượng Kỳ quen sát phạt trên chiến trường, không kiên nhẫn nhất xử lý mấy chuyện vụn vặt này, chỉ có thể để Diệp Vân Đình nhọc lòng.
Nếu hắn được chọn, thật ra hắn nguyện ý để Diệp Vân Đình làm hoàng đế, hắn làm đại tướng quân, vì y bảo vệ giang sơn.
Lý Phượng Kỳ thở dài một tiếng, càng thêm bất mãn những người nói xấu Diệp Vân Đình. Nắm lấy ngón tay y đặt bên môi, khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay phiếm màu hồng nhạt kia.
Diệp Vân Đình cuộn ngón tay lại, khẽ cười một tiếng, lại không cảm thấy vất vả.
Có thể làm hùng ưng bay lượn trên bầu trời, ai lại cam nguyện làm chim hoàng yến trong lồng đây?
25 tháng tư, Nhữ Nam truyền đến cấp báo tám trăm dặm.
Thái hậu Nam Việt tập trung hai mươi vạn hỏa lực ở biên cảnh Nhữ Nam, tuyên bố mình là đích nữ Hạ Lan Diên của Hạ gia, tuyên bố Hạ gia trên dưới cả nhà trung liệt, giãi bày tâm can, Thành Tông hoàng đế lại vì ham muốn Nhữ Nam dồi dào, lấy một tội danh tàn sát sạch sẽ cả nhà Hạ thị, tuyên bố phải vì người uổng mạng Hạ gia lấy lại công đạo. Mà quân coi giữ Nhữ Nam có không ít người từng là người dưới trướng Hạ gia, sau khi nghe nói việc này, lại trực tiếp không chiến mà hàng, mở rộng cửa thành đón quân Bam Việt vào thành.
Chỉ trong công phu mấy ngày, ba châu Nhữ Nam liền hoàn toàn rơi vòng vây.
Chiến báo truyền quay lại thượng kinh, cả triều khiếp sợ.
Án Triệu thị mưu nghịch lúc trước liên lụy ra chuyện xấu Hiển Tông hoàng đế làm; hiện giờ lại nhảy ra án Hạ gia mưu nghịch, lại sẽ liên lụy ra cái gì đây?
Triều dã trên dưới nhất thời hoảng sợ, nhưng hôm nay người muốn sửa lại án xử sai cho Hạ gia chính là Thái Hậu của Nam Việt, bọn họ lại có thể thế nào?
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại nhìn những lão thần thần sắc lo sợ này, trong ánh mắt có một chút hứng thú: “Xem ra lần này Nam Việt xuất binh, là xuất binh có danh có nghĩa a?”
Có lão thần bước ra khỏi hàng nói: “Năm đó đúng là có người phát hiện thị nữ của Hạ gia lén lui tới với hoàng tử Nam Việt, mới dính líu ra án Hạ thị mưu nghịch, chứng cứ phạm tội của án này vô cùng xác thực. Huống hồ thị nữ Hạ gia kia nên chết sớm rồi, hiện giờ không chỉ có sống rất tốt, còn thành Thái Hậu của Nam Việt, chẳng phải là bằng chứng như núi sao? Trước mắt lôi ra chuyện Hạ gia, cùng lắm là ngụy trang muốn xâm chiếm quốc thổ Bắc Chiêu ta thôi!”
Mấy người còn lại nghe vậy lập tức phụ họa: “Còn xin bệ hạ mau chóng xuất binh, đoạt lại ba châu Nhữ Nam, khuếch chương quốc uy!”
“Kẻ hèn tiểu quốc Nam Việt, cần gì phải sợ?!”
Nhìn từng gương mặt lời lẽ chính đáng bên dưới kia, ánh mắt Lý Phượng Kỳ hơi trầm xuống, nhìn về phía Diệp Tri Lễ không nói một lời: “Tề quốc công có giải thích gì không? Trẫm nghe nói ngươi và Thái Hậu Nam Việt khi niên thiếu từng là bạn thân.”
Hắn nói nhẹ như không, nhưng lọt vào tai Diệp Tri Lễ lại cảm thấy như nặng ngàn cân. Lão không chắc Lý Phượng Kỳ biết được bao nhiêu, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, châm chước nói: “Đó đều là chuyện khi niên thiếu, thần sau đó có gia thất, Hạ thị lại mưu nghịch phản quốc, sao có thể lui tới với nữ nhi nhà tội thần nữa?”
Lý Phượng Kỳ dài giọng “Ồ” một tiếng, lại ném một phong mật tín xuống, cười lạnh nói: “Đã không lui tới, nhưng tin tức mà trẫm có được, tại sao Thái Hậu Nam Việt chỉ tên muốn ngươi đây?”
Diệp Tri Lễ thần sắc cứng đờ, hoảng sợ nhìn chằm chằm lá thư kia, sau một lúc lâu mới động đậy thân thể cứng đờ, nhặt lá thư lên.
...... Liền thấy trên bức thư chỉ có vài chữ ít ỏi, một là muốn Lý Phượng Kỳ sửa án oan sai cho Hạ thị, khôi phục vinh quang cho cả Hạ gia; Thứ hai là muốn Lý Phượng Kỳ phái người đưa Diệp Tri Lễ đến Nhữ Nam. Nếu hai điều kiện đều thỏa mãn, Nam Việt liền dừng tay. Nếu không, Nam Việt không chỉ đánh hạ ba châu Nhữ Nam, mà còn tiếp tục đánh lên phía bắc, cho đến khi san bằng cả thượng kinh.
Ngón tay Diệp Tri Lễ co rút, siết giấy viết thư đến nhăn nheo.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói không?” Lý Phượng Kỳ nhìn vẻ mặt lão, tiếp tục châm thêm lửa.
“Bệ hạ thứ tội, thần thực sự không biết.” Diệp Tri Lễ đầy mặt kinh hoảng quỳ rạp xuống đất xin tha.
Lão đương nhiên biết vì sao Hạ Lan Diên lại chỉ mặt gọi tên đòi lão, cũng như mấy năm nay lão vẫn thường nhớ tới Hạ Lan Diên, Hạ Lan Diên nhất định cũng không có giờ khắc nào không nhớ đến lão.
Chẳng qua lão là vì không cam lòng cùng ghen ghét, mà Hạ Lan Diên lại là vì thù hận.
Từ sau khi Hạ Lan Diên rời khỏi phủ Quốc công, lão đã suy đoán ngay đối phương nhất định là đã bỏ chạy đến Nam Việt, ở Bắc Chiêu ngoài phủ Quốc công ra đã không còn nơi nào cho nàng an thân, nhưng ở Nam Việt lại có một Hách Liên Húc một lòng một dạ với nàng. Sau khi nàng đào tẩu, lão vẫn luôn sai người dò la ở Nam Việt tìm hiểu tin tức, quả nhiên, biết được bên cạnh Lục hoàng tử Hách Liên Húc có thêm một nữ nhân tên Hạ Diên.
Mẹ đẻ của Hách Liên Húc địa vị ti tiện, không được vương Nam Việt yêu thích, sau khi trưởng thành bái nhập danh sư tập võ, cũng không tham dự vào việc phân tranh. Nhưng sau khi Hạ Lan Diên đến Nam Việt, hai người liên thủ, lại là một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Khi đó Hách Liên Húc cùng Hạ Lan Diên có bao nhiêu đắc ý, gã liền có bấy nhiêu ghen ghét, bấy nhiêu khủng hoảng.
Rõ ràng lão và Hạ Lan Diên quen biết từ ngày niên thiếu, che chở mọi nơi, Hạ Lan Diên lại chỉ coi lão như đại ca. Trộm ra ngoài du lịch một chuyến, lại nhất kiến chung tình với Hách Liên Húc. Cố tình nàng ngây ngốc không biết, sau khi hồi kinh còn thường xuyên nhắc đến Hách Liên Húc với lão, chuyện này bảo lão sao có thể không ghen ghét?
Hạ Lan Diên xuất thân từ Hạ gia ở Nhữ Nam, đúng lúc thế thịnh. Mà phủ Tề quốc công lại không thể dựa vào, chỉ như mặt trời sắp lặn.
Chuyện lão có khả năng làm, cùng lắm là mượn lực của Hậu Nghệ bắn rơi thái dương trên bầu trời. Không có Hạ gia, Hạ Lan Diên còn không phải dễ dàng rơi vào tay lão sao?
Điều duy nhất ngoài ý liệu chính là, Hạ Lan Diên vậy mà nhờ vào sự trợ giúp của Vương thị mà chạy thoát. Lại còn thuận lợi chạy trốn tới Nam Việt, làm vương hậu của Hách Liên Húc.
Điều này làm hành động lúc trước của lão chỉ như trò đùa, hơn nữa một khi Hách Liên Húc ngồi ổn vương vị, chỉ sợ sẽ vì Hạ Lan Diên mà trả thù lão, cho nên lão trằn trọc đem thân phận thật sự của Hạ Lan Diên tiết lộ cho đối thủ của Hách Liên Húc.
Nam Việt khác với với Bắc Chiêu, ngoài hoàng thất ra, mấy đại tướng quân quyền thế đều không nhỏ, vốn đều có hoàng tử mà mình nâng đỡ, lại không nghĩ Hách Liên Húc vừa mới xuất hiện lại đoạt được vương vị. Cho nên lão làm lộ ra tin tức này, cũng đủ làm Hách Liên Húc không còn có thể ngồi ổn vương vị mà sứt đầu mẻ trán.
Mà lão dự liệu quả nhiên không sai, sau khi tin tức truyền ra, Hách Liên Húc bị tập kích trọng thương, mà Hạ Lan Diên phải chịu bị nghi ngờ.
Đáng tiếc chính là, dưới tuyệt cảnh như thế mà Hạ Lan Diên vẫn trở mình được.
Trong mắt Diệp Tri Lễ xẹt qua một tia tàn nhẫn, hiện giờ Hạ Lan Diên đã nắm giữ quyền bính Nam Việt, hận không thể bầm thây lão thành vạn đoạn.
Lão quyết không thể rơi vào tay đối phương.
Lão quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng xin tha, trong lòng cũng đang đánh bàn tính, nghĩ nên ứng phó Lý Phượng Kỳ thế nào trước.
Cũng may Lý Phượng Kỳ tựa hồ cũng không biết gì, sau khi nhìn lão một lúc lâu liền bảo lão lui xuống.
“Nam Việt càn rỡ đến tận đây, vì uy nghiêm quốc gia ta, tất sẽ có một trận ác chiến. Ai nguyện lãnh binh đi trước?”
Dứt lời, liền nghe một người trung khí mười phần nói: “Thần nguyện đi!”
Mọi người nhìn lại, thấy là Trấn quốc hầu Khương Thuật, tức khắc liền hiểu rõ. Mấy tướng lĩnh ngày xưa trấn thủ Bắc cương đều là tâm phúc của bệ hạ, hiện giờ đều đã phong tước, hiện giờ Nam Việt nguy cấp, bọn họ tất nhiên sẽ vì hoàng đế vượt lửa qua sông. Cũng chỉ có bọn họ mới có cái tự tin đó.
Thấy Khương Thuật chủ động xin ra trận, những người còn lại sôi nổi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Phượng Kỳ nhìn lướt qua, nói: “Vậy liền để Trấn quốc hầu lãnh binh. Nếu binh lực không đủ, sẽ điều thêm binh từ Lũng Hữu và Niết Dương.”
Khương Thuật đồng ý, lúc này triều hội mới tính là tan.
Ngày hôm sau, Khương Thuật quả nhiên điểm mười vạn binh tiến đến Nhữ Nam.
Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình tự mình ra khỏi thành đưa tiễn, làm đủ công phu mặt ngoài.
10 ngày sau, Khương Thuật mang binh đuổi tới Nhữ Nam, xung đột quy mô nhỏ mấy lần với quân Nam Việt chiếm cứ Nhữ Nam, phát hiện ra Nam Việt binh hùng tướng mạnh, Thái Hậu của họ lại cực thiện bài binh bố trận. Dưới tình huống binh lực hai bên kém xa, Bắc Chiêu vậy mà không hề có ưu thế, vậy nên chỉ có thể từ Phàn Châu Hải Tây điều động binh lực chi viện.
Nhưng binh lực từ Phàn Châu Hải Tây mới vừa đến Nhữ Nam hội hợp với Khương Thuật, Trung Châu lại truyền đến cấp báo...... Đông Di thừa dịp lúc Phàn Châu Hải Tây điều đi lượng lớn binh lực, binh lực bạc nhược, mang binh đánh bất ngờ, đánh Vũ Châu một cái trở tay không kịp.
Ba châu ở Lũng Hữu là Vũ Châu, Phàn Châu, Hải Tây.
Chủ lực của Phàn Châu cùng Hải Tây bị điều động đến chi viện Nhữ Nam, thế nên khi Vũ Châu bị đánh bất ngờ liền không có lực chi viện. Thứ sử Vũ Châu rơi vào đường cùng chỉ có thể mang theo bá tánh bỏ thành mà chạy.
Hiện giờ Vũ Châu đã bị bao vây, Đông Di chiếm cứ không thành, đang một lần nữa chỉnh binh, chuẩn bị tấn công Trung Châu, lưỡi đao chỉ thẳng thượng kinh.
Phía nam cùng phía đông liên tiếp bị công phá, khiến kinh thành nhất thời hoảng sợ. Các triều thần lúc trước ồn ào muốn phát huy uy nghiêm quốc gia lại sửa chủ ý, đề nghị không bằng tạm thời ổn định Nam Việt trước, triệu hồi binh lực toàn lực ứng phó Đông Di.
Dù sao lúc trước Thái Hậu Nam Việt không phải có đưa ra hai điều kiện sao, chỉ cần có điều kiện, liền đều có thể nói được.
Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình ngồi bên trên còn chưa mở miệng, triều thần bên dưới đã tự chia làm hai phe tranh cãi ầm ĩ lên.
Phái chủ chiến cho rằng Bắc Chiêu binh lực sung túc, mặc dù là đồng thời khai chiến với Đông Di và vùng nam Lưỡng Quảng, cũng đủ để chống đỡ. Nếu là dễ dàng nhận thua hoà đàm, sau này chỉ sợ phải bị mất uy trước tiểu quốc; phái chủ hòa lại cho rằng Bắc Chiêu mới vừa gặp nạn tuyết, bệ hạ đăng cơ lại miễn thuế ba năm, quốc khố đúng lúc hư không, binh lực sung túc, nhưng đánh giặc vậy lương thảo quân nhu lấy đâu ra? Phe này kiên quyết yêu cầu thương lượng với Nam Việt trước.
Diệp Tri Lễ rũ mi híp mắt đảo quanh cả đám, thỉnh thoảng giúp đỡ phái chủ chiến đổ thêm dầu vào lửa, đáy mắt ám quang lập loè.
Lão phải làm cho trận này đánh ác hơn một chút, đến lúc đó Bắc Chiêu hai mặt thụ địch trái phải thiếu hụt, lão lại trợ giúp Đông Di công phá cửa kinh thành…… Đến lúc đó tất cả uy hiếp hiện giờ đều sẽ tan thành mây khói.
Phủ Tề quốc công sừng sững không ngã, mà lão cũng sẽ là người cười đến cuối cùng.
Nghe phía dưới ồn ào đã gần xong, Lý Phượng Kỳ lấy ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Trẫm lãnh binh thân chinh Đông Di, Trường Ninh Vương tọa trấn kinh thành phối hợp tác chiến. Phái một đội sứ thần đi Nhữ Nam hoà đàm với Nam Việt trước, vì biểu đạt thành ý, Đại Lý Tự Khanh Vương Thả phụ trách tra rõ bản án cũ của Hạ gia.”
Nói xong, ánh mắt chuyển qua Diệp Tri Lễ cực lực che giấu đắc ý, chậm rãi nói: “Đem phản thần Diệp Tri Lễ bắt lấy, giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn.”
Diệp Tri Lễ thần sắc biến đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phượng Kỳ: “Không biết thần phạm tội gì?”
“Cấu kết Đông Di, thông đồng với địch phản quốc.” Lý Phượng Kỳ thần sắc lạnh lùng, lệnh cho thủ vệ ngoài điện bắt lấy lão, thong thả nói: "Còn những tội khác, để Đại Lý Tự Khanh thẩm vấn thật kỹ, đã rõ chưa?”
Nói xong vẫy vẫy tay, ý bảo thủ vệ giải lão xuống.
Diệp Tri Lễ không cam lòng giãy giụa, đang muốn kêu oan. Lại thấy Vương Thả hạ tay áo đến gần, lấy ra một chồng thư từ ra: “Chứng cứ phạm tội ngươi cấu kết với Đông Di vô cùng xác thực, Diệp đại nhân không bằng giữ lại chút sức lực, chờ xuống âm phủ rồi, gặp Diêm Vương gia lại kêu oan cũng không muộn.”
Nói xong, hướng lão khách khách khí khí cười cười, nhưng ánh mắt kia lại phảng phất như cất đao, gấp không chờ nổi muốn thiên đao vạn quả lão.
Lúc Diệp Tri Lễ nhìn thấy đống thư kia đã biết mình xong rồi.
Ánh mắt lão băn khoăn quanh điện, lại thấy mấy người còn lại gấp không chờ nổi mà bỏ qua tầm mắt, sợ dính vào quan hệ với lão.
Lão cắn chặt răng, biết được nếu thật sự rơi vào tay Vương Thả, sợ là phải sống không bằng chết. Nhìn cột trụ hành lang bên cạnh đang do dự không bằng tự mình chấm dứt, lại nghe Vương Thả phân phó nói: “Trông coi cho cẩn thận, đừng cho lão tìm chết.”
Nói xong ghé sát vào Diệp Tri Lễ, nhẹ giọng nói: “Hình ngục Đại Lý Tự có một gian nhà tù, là vào năm Tình Nương đi kia, ta dựng riêng cho ngươi.”
Diệp Tri Lễ cả người phát lạnh, thần sắc hoảng sợ.
Vương Thả lại là sung sướng cười cười, sai người giải lão đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro