Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2: Xuất hiện rực rỡ

Sau khi xuống máy bay, Sầm Tinh mới phát hiện điện thoại của mình gặp trục trặc.

Cậu đã tắt chế độ máy bay khi rời khỏi khoang, nhưng đến lúc bước đến băng chuyền lấy hành lý, màn hình vẫn hiện "không có tín hiệu". Sau khi thử khởi động lại hai lần, tình hình chẳng có gì cải thiện.

Hạn chế của việc quá phụ thuộc vào thiết bị điện tử trong xã hội hiện đại đã bộc lộ rõ ràng vào thời khắc này. Dù đứng giữa sân bay đông người qua lại, Sầm Tinh lại có cảm giác như mình bị cách biệt với thế giới bên ngoài. May mắn thay, chuyến bay rất đúng giờ, và tối qua cậu đã xác nhận lại thời gian nhiều lần. Nếu nhanh chóng lấy hành lý ra ngoài, hẳn vẫn có thể gặp được Ngu Duy Sanh trong sảnh chờ.

Năm năm không gặp, hình ảnh về Ngu Duy Sanh trong đầu Sầm Tinh đã dần trở nên mờ nhạt. Khi hồi tưởng lại, cậu chỉ nhớ mang máng một dáng người, còn các đường nét trên khuôn mặt thì bị che phủ bởi những chữ cái đen to đùng, làm mọi thứ trở nên không rõ ràng.

Những chữ cái đó bao gồm: "đẹp trai", "chín chắn", "lịch lãm", "thanh tao".

Một hình tượng hoàn hảo khiến trái tim Sầm Tinh loạn nhịp.

Nhưng tối qua, hình tượng ấy cuối cùng cũng được tái hiện một cách rõ nét.

Ngu Duy Sanh chủ động liên lạc, hỏi cậu có thể gửi một tấm ảnh gần đây không.

Muốn xem trước diện mạo của người sẽ đón mình là điều rất bình thường. Sầm Tinh hồi hộp đến mức sợ hãi, gửi ảnh của mình đi xong liền thấp thỏm không yên, chờ mãi mới nhận được hai chữ: "Nhận được." Một lát sau, Ngu Duy Sanh lại hỏi cậu ngày mai sẽ mặc trang phục màu gì.

Lúc này, Sầm Tinh mới ngộ ra rằng Ngu Duy Sanh hỏi ảnh chỉ để tiện nhận diện khi ra sân bay.

Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, cậu lấy hết dũng khí nhắn lại, hỏi liệu anh có thể gửi cậu một tấm ảnh không.

Ngu Duy Sanh bảo anh không có sẵn ảnh trong máy, rồi hỏi Sầm Tinh có tiện video call không.

Trong suốt cuộc gọi video, Sầm Tinh luôn trong trạng thái hoảng loạn và lúng túng. Cậu giữ chặt camera trước, căng thẳng đến mức cứng đờ cả người. Khi Ngu Duy Sanh hỏi: "Sao anh không thấy em đâu, em có nhìn thấy anh không?" cậu chỉ biết gật đầu lia lịa như một đứa ngốc.

Nửa phút sau, Ngu Duy Sanh ngắt cuộc gọi, nhắn lại bảo: "Hình như tín hiệu không ổn."

Thực ra tín hiệu rất tốt. Nhưng trên má Sầm Tinh mọc một cái mụn đỏ nổi bật, trông không đẹp chút nào. Vì muốn chuẩn bị thật kỹ cho ngày quan trọng hôm sau, cậu đã thoa lên đó một lớp kem trị mụn rất dày, làm cả khuôn mặt trở nên kỳ quặc. Cậu không muốn bị Ngu Duy Sanh nhìn thấy trong bộ dạng như vậy.

Nhưng cậu đã thấy rõ Ngu Duy Sanh.

Ngu Duy Sanh xuất hiện với vẻ ngoài giản dị, mặc áo phông ở nhà, mái tóc rối bù như vừa gội đầu xong, ban đầu còn nhìn vào camera từ trên cao xuống làm khuôn mặt bị méo đi đôi chút.

Trong nửa phút ngắn ngủi đó, Sầm Tinh nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Khi cuộc gọi kết thúc, cả người cậu như được thả lỏng, bàn tay buông lỏng làm rơi điện thoại.

Chiếc điện thoại đáng thương va mạnh vào bàn, bật lên rồi rơi xuống sàn, lăn lóc qua lại theo một góc độ kỳ quặc, tạo ra những tiếng vang liên tiếp. Sầm Tinh vội vàng đuổi theo nhặt lên, kiểm tra kỹ lưỡng và xác nhận bề ngoài không hề hấn gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tất cả suy nghĩ của cậu đều bị hình ảnh vừa rồi chiếm trọn.

Những chữ cái từng che mờ ký ức dần biến mất, từng đường nét trên khuôn mặt Ngu Duy Sanh lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Sầm Tinh cuối cùng có thể khẳng định rằng, mình chưa từng chút nào lý tưởng hóa người trong lòng.

Ngu Duy Sanh thực sự rất đẹp trai. Dù chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản nhất, không chỉnh chu chút nào, vẻ ngoài thường ngày bình dị của anh cũng đủ khiến một thiếu niên Omega đang tuổi thanh xuân đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Bạn bè cùng tuổi với Sầm Tinh đều cho rằng thời buổi này còn nhắc đến chuyện hôn ước là chuyện nực cười. Nhưng cậu lại thầm cảm thấy vô cùng biết ơn vì điều đó.

Ngu Duy Sanh, với tư cách là một "đứa con nhà người ta" thường xuyên được ba mẹ nhắc đến, đã từng khiến chị gái của cậu, Sầm Nguyệt, chán ghét đến mức không thể chịu nổi. Nhưng Sầm Tinh thì lại rất thích nghe, mỗi lần nghe đều mắt sáng lấp lánh, nghe xong còn phải hồi tưởng lại. Hồi tưởng xong, lúc nào cũng ao ước sau này Sầm Nguyệt có thể kết hôn với một người xuất sắc như vậy. Cho đến khi Sầm Nguyệt cũng phân hóa thành một Alpha, niềm may mắn như từ trên trời rơi xuống, khiến Sầm Tinh choáng váng.

Được chung sống cả đời với người mà từ nhỏ mình đã ngưỡng mộ, thật là điều đáng mừng biết bao.

Cậu nghĩ, Ngu Duy Sanh chắc chắn cũng tràn đầy mong đợi như mình. Nếu không, sao lại đối xử với cậu nhiệt tình như vậy, thậm chí còn chủ động mời cậu sống chung?

Điều đó vừa khiến cậu trông chờ, vừa cảm thấy ngượng ngùng.

Sầm Tinh vừa hồi hộp vừa phấn khích, kéo vali lớn bước nhanh vào sảnh đón khách, mở to mắt tìm kiếm bóng dáng vị hôn phu trong đám đông.

Cậu chắc chắn rằng Ngu Duy Sanh sẽ là kiểu người vô cùng nổi bật. Nhiều năm trước, khi cùng ăn cơm, chỗ ngồi của cậu ngay sát bên anh, cậu phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Khi đó, cậu bé Sầm Tinh đã thầm so sánh trong lòng, xác định rằng anh trai cao lớn, thu hút ấy quả thực rất xuất sắc.

Đi vòng quanh lối ra hai lần, vẫn không thấy người nào có dáng vẻ tương tự. Thời gian càng trôi qua, sự phấn khích trong lòng Sầm Tinh dần bị thay thế bởi sự lo lắng.

Có phải là hai người đã liên lạc sai, Ngu Duy Sanh nhớ nhầm thời gian hoặc nhầm cửa ra? Nếu không tìm được cậu, chắc chắn anh sẽ gọi điện. Sầm Tinh nghịch chiếc điện thoại một chút, nhưng vẫn không có tín hiệu.

Hôm qua, điện thoại bị rơi một lần, bề ngoài trông có vẻ nguyên vẹn, hóa ra bên trong đã hỏng mất.

Giờ phải làm sao đây?

Sầm Tinh đứng giữa sảnh, nhìn dòng người qua lại trước mặt, dần dần hoảng loạn.

Do dự một lúc, cậu mở một ứng dụng quen thuộc, nhập vào vài dòng chữ. Sau đó, cậu ngó quanh một lượt, rồi tiến về phía một người phụ nữ trung niên không xa.

Cậu đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên vai người phụ nữ, khi bà quay lại nhìn, cậu liền nở nụ cười, đồng thời giơ màn hình điện thoại lên cho bà xem.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua theo phản xạ, nhưng ngay lập tức cau mày, xua tay.

"Tôi không cần," bà nói, rồi lập tức quay lưng bước đi nhanh, như thể tránh được càng xa càng tốt.

Sầm Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy bất lực.

Trên điện thoại của cậu viết: "Chào cô, cháu không thể nói chuyện, điện thoại của cháu bị hỏng. Cô có thể cho cháu mượn điện thoại một chút không ạ?"

Người phụ nữ đó trông rất hiền từ, có vẻ là người tốt tính, vậy mà lại lạnh nhạt như thế.

Vì sợ đối phương nhìn không rõ, cậu đã cố chỉnh phông chữ to hơn, còn để chữ chạy theo dạng cuộn. Có lẽ bà ấy chỉ đọc được vài chữ đầu rồi đã mất kiên nhẫn.

Trong lòng vốn đã đầy bất an, lại gặp sự cố bất thành ngay từ bước đầu, Sầm Tinh không khỏi thấy tủi thân. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng động viên bản thân, rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác.

Không xa có một cụ ông trông khá dễ chịu. Sầm Tinh chỉnh chữ to hơn một chút nữa, rồi nhanh chóng bước tới.

Cụ ông thấy cậu tiến lại gần thì vẻ mặt ngạc nhiên. Sầm Tinh lập tức giơ điện thoại lên. Ông cụ nheo mắt nhìn, một lúc sau mới nói: "Chữ này chạy nhanh quá, tôi đọc không rõ."

Sầm Tinh vội vàng, định chỉnh lại thì bị ai đó vỗ nhẹ vào vai từ phía sau.

Cậu quay lại, thấy một chị gái mặc đồng phục, trước ngực có đeo thẻ. Là nhân viên sân bay.

"Xin lỗi, thưa cậu, ở đây không được phép bán hàng đâu." Chị ấy nói.

Sầm Tinh ngẩn người, không hiểu gì, chỉ ngơ ngác nhìn chị.

"Nếu cậu cứ tiếp tục, tôi sẽ phải gọi bảo vệ đấy," giọng chị rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại đầy tính đe dọa.

Sầm Tinh lập tức ấm ức đến mức mắt đỏ hoe.

Cậu vừa lắc đầu vừa giơ điện thoại lên trước mặt chị, đồng thời hít mũi thật mạnh.

Chị ấy nhìn cậu đầy nghi hoặc, xem xong chữ trên điện thoại thì hơi nhướng mày: "Không phải bán hàng à?"

Sầm Tinh gật đầu thật mạnh, ánh mắt đầy mong đợi nhìn chị.

"Nhưng bọn chị đang làm việc không được mang điện thoại," chị nói, "không thể cho cậu mượn được."

Tâm trạng thay đổi liên tục, đôi mắt vốn đã hơi đỏ của Sầm Tinh lập tức ướt đẫm.

Chị gái nhân viên nhìn thấy thì hốt hoảng, vội vàng nói thêm: "Cậu đừng lo, đi với chị về quầy dịch vụ, chị sẽ giúp cậu mượn điện thoại, được không?"

Khi đi tới quầy dịch vụ, họ lại gặp người phụ nữ trung niên lúc trước.

"Chính là cậu nhóc này, giả làm người câm điếc để bán hàng," bà nhíu mày, nói, "nhỏ tuổi thế mà đã học thói xấu."

Sầm Tinh vừa ấm ức vừa bối rối, không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn bà bằng đôi mắt ngấn nước.

Thấy cậu như vậy, người phụ nữ động lòng trắc ẩn: "Ôi trời, cậu bé có phải đi làm thêm để kiếm tiền không? Nhưng mà ở sân bay lừa gạt bán hàng là không đúng đâu, biết chưa?"

May mắn là nhân viên sân bay kịp thời can thiệp, giải thích thay cậu vài câu, rồi hỏi người phụ nữ xem có thể cho mượn điện thoại được không.

Nhận ra mình đã hiểu nhầm, bà ngượng ngùng, đồng ý ngay lập tức. Ai ngờ khi lấy điện thoại ra thì hết pin.

Sầm Tinh lại sắp bật khóc. Từ nhỏ, cậu đã vậy, mỗi khi cảm xúc dao động là mắt lại đỏ, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến cậu nước mắt ngắn dài. Trong nửa giờ ngắn ngủi này, cảm xúc của cậu liên tục như ngồi tàu lượn, lại thêm việc mới đến nơi đất khách, không tránh khỏi yếu lòng.

Tuyến lệ này, hoàn toàn không thể kiểm soát. Dù trong lòng cậu không hề muốn, cảm thấy xấu hổ, cố gắng nhịn, nhưng cũng chẳng ích gì.

Hồi bé, vì hay khóc, cậu từng bị bạn bè cùng tuổi chế nhạo không ít, còn bị đặt đủ loại biệt danh. Nhưng khi lớn dần, mọi người xung quanh lại dần rộng lượng hơn với cậu. Mỗi lần thấy cậu khóc, luôn có người chủ động dỗ dành.

Nước mắt cậu tuôn ra lã chã, khiến hai người phụ nữ tại đó luống cuống, một người thì vội vàng lấy khăn giấy, người kia hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sầm Tinh vừa hít mũi, vừa gõ chữ trên điện thoại. Đang gõ dở, màn hình bỗng giật một cái rồi tắt ngấm.

Cậu ngơ ngác.

"Sao vậy?" Người phụ nữ trung niên hỏi.

Sầm Tinh mắt rưng rưng, nắm lấy tay bà, từng nét viết vào lòng bàn tay: Cháu cần giấy và bút.

Cuối cùng, sau khi biết cậu chẳng qua chỉ mất liên lạc tạm thời với người đến đón, hai người phụ nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ đây vấn đề là, dù mượn được điện thoại, không có số thì cũng chẳng thể liên lạc với đối phương.

Người phụ nữ kia đề nghị sử dụng loa phát thanh để tìm người, nhân viên sân bay thì có chút chần chừ. Cô nói, sân bay trước đây không mở dịch vụ này, giờ mới đang thử nghiệm, cần phải xin phép, tiêu chuẩn xét duyệt lại nghiêm ngặt, khá phiền phức.

Người phụ nữ ấy có lẽ vì trước đó đã hiểu lầm Sầm Tinh, trong lòng thấy áy náy, liên tục thay cậu giải thích. Sầm Tinh không thể mở miệng, chỉ mím chặt môi đứng một bên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nữ nhân viên kia, còn chắp tay trước miệng như đang cầu xin.

Rất nhanh, nữ nhân viên đành chịu thua, dẫn cậu đi làm thủ tục.

Khi điền đơn, nhìn ô "mối quan hệ", Sầm Tinh do dự rất lâu.

Bên trong chỉ có vài lựa chọn: người thân, người yêu, bạn bè, hoặc mục khác (xin điền vào). Cậu là người thật thà, lần lượt loại bỏ từng lựa chọn, cuối cùng hồi hộp và nghiêm túc đánh dấu vào ô "người yêu".

Nhân viên sân bay vô cùng kinh ngạc: "Cậu đã kết hôn rồi à? Nhìn cậu còn nhỏ lắm mà!"

Sầm Tinh vừa khóc xong, lông mi vẫn còn ướt đẫm, khóe mắt đỏ hoe, lúc này hai má lại càng bừng đỏ. Cậu lấy một tờ giấy khác, cẩn thận nắn nót viết từng nét: Là vị hôn phu của tôi.

Thông báo tìm người nhanh chóng được phát đi, tên của Ngu Duy Sanh cứ vang vọng liên tục trên bầu trời khu vực đón khách.

Sầm Tinh ngồi trên ghế dài gần quầy dịch vụ, cúi đầu, đến cả tai cũng đỏ lên. Dù người qua lại chẳng ai để ý, và sớm muộn gì điều này cũng sẽ trở thành hiện thực, nhưng nghe tên được phát qua loa như vậy, vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Không biết Ngu Duy Sanh có nghe thấy không, và bao giờ anh sẽ đến tìm cậu đây.

Ánh mắt Sầm Tinh rơi trên chiếc vali trước mặt, trong lòng len lén nghĩ, lát nữa gặp mặt, phải chào anh thế nào đây. Ban đầu cậu đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời trong điện thoại, lưu lại để khi cần có thể lấy ra. Nhưng bây giờ, cậu đã hoàn toàn "câm" mất rồi.

Suy nghĩ một lúc, cậu nhanh chóng nghĩ ra cách. Trong vali của cậu có vài dụng cụ học tập, bút và sổ đều có. Cậu có thể tranh thủ thời gian này viết lại những lời đó vào sổ, đến lúc gặp Ngu Duy Sanh thì đưa cho anh xem cũng giống nhau thôi.

Khi đặt vali xuống, bên cạnh vừa lúc có người ngồi xuống. Sầm Tinh sợ làm phiền người ta, vội vàng kéo vali sang một bên. Mở vali ra, cậu lại rơi vào trầm tư.

Để tránh đồ bị va đập, cậu đã xếp gọn quần áo hai bên thành vali. Giờ muốn lục tìm đồ giấu ở giữa, quả là một công việc khó khăn.

Sầm Tinh có chút bối rối, không nhịn được khẽ thở dài.

Ngay lúc đó, người vừa ngồi xuống bên cạnh bất ngờ lên tiếng, giọng nói dường như còn mang theo chút ý cười.

"Chuyện gì mà khó khăn đến thế?"

Sầm Tinh quay đầu lại, lập tức trợn tròn mắt.

Ngu Duy Sanh đang ngồi ngay bên cạnh, hơi nghiêng người, ung dung nhìn cậu.

Trong sự bàng hoàng của Sầm Tinh, Ngu Duy Sanh lại mỉm cười hỏi tiếp: "Xin hỏi Sầm Tinh, người yêu của tôi đang ở đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro