Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Đánh giá (2)


Hộp thuốc lá còn lại của Hứa Mộ Châu đã bị người đàn ông thu hết, anh ta lắc lắc chiếc bật lửa, cố gắng tạo ra một ngọn lửa nhỏ từ lượng xăng gần như cạn kiệt trong đó.

Người đàn ông hút thuốc điệu nghệ hơn Hứa Mộ Châu rất nhiều, anh ta ném chiếc bật lửa hỏng xuống đất, bước qua đống hỗn độn dưới chân và ngồi xuống một chỗ khác cách Hứa Mộ Châu một lối đi.

Chiếc xe di chuyển ổn định, hơi rung nhẹ, dường như cảm nhận được rằng không còn nguy hiểm nào nữa, Hứa Mộ Châu thở phào nhẹ nhõm, cả người gần như mềm nhũn trên ghế.

"Cậu có phải là người vô thần không?" Người đàn ông đột nhiên hỏi.

"Có thể coi là vậy." Hứa Mộ Châu trả lời cẩn trọng: "Nhưng tôi tôn trọng niềm tin của người khác và cũng giữ sự kính sợ đối với những điều chưa biết."

"Không cần phải căng thẳng như vậy." Anh ta cười vì vẻ mặt cố gắng không để lộ gì của Hứa Mộc Châu, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào:

 "... Cậu có biết thế giới này vận hành như thế nào không?"

Câu hỏi này quá sâu sắc, Hứa Mộ Châu khó chịu nói: "Nếu muốn bàn về vấn đề này thì cậu không nên bắt tôi mà nên bắt Hawking.*"

"Giống như thế giới mà các cậu sống cần có luật pháp để quy định trật tự, thế giới cũng có một bộ quy tắc tự duy trì hoạt động bình thường."

 Người đàn ông không bận tâm đến lời nói châm chọc của Hứa Mộc Châu mà nói nghiêm túc: "Và chúng tôi chính là những người làm nhiệm vụ điều chỉnh quy tắc đó."

"Nếu giải thích theo cách mà cậu có thể hiểu thì điều này giống như một công ty điều phối, các phòng ban khác nhau phụ trách các lĩnh vực khác nhau." Người đàn ông nhìn Hứa Mộ Châu:

 "Còn cậu thì là nhân viên tiềm năng mà chúng tôi đã chọn lựa."

Hứa Mộ Châu: "..."

"Sao vậy?" Người đàn ông thông cảm hỏi: "Tôi có chỗ nào chưa giải thích rõ ràng sao?"

"Cậu có phải muốn nói rằng tôi là đứa trẻ được chọn?" Hứa Mộ Châu mặt không biểu cảm giơ tay ra: "Được rồi, cậu có thể lấy thiết bị triệu hồi của tôi ra rồi."

Người đàn ông: "..."

May mắn thay, Hứa Mộ Châu không để người đàn ông im lặng quá lâu; anh ta uể oải thay đổi tư thế và duỗi chân đang tê ở lối đi.

"Anh không phải là một HR tốt cho lắm, nếu công ty tôi tuyển dụng như anh thì chắc chắn đã phá sản từ lâu rồi." Sau khi châm biếm người đàn ông xong, Hứa Mộ Châu lại chuyển chủ đề:

 "Nhưng tôi đoán là tôi đã hiểu... Thế giới này rất huyền bí, có thể những gì anh nói là thật nhưng điều đó liên quan gì đến tôi? Nói cách khác, tiêu chí tuyển chọn nhân viên dự bị của các anh là ngẫu nhiên sao?"

Người đàn ông cắn thuốc lá, nheo mắt lại và duỗi chân, dùng chân kéo chiếc ba lô của mình lại gần, từ trong đó lấy ra một tập hồ sơ hơi dày, đưa cho Hứa Mộ Châu.

"Đương nhiên không phải." Người đàn ông ra hiệu cho Hứa Mộ Châu mở bức thư: "Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng và điều tra."

Trong bức thư có vài tờ giấy, nhìn giống như hồ sơ cá nhân. Hứa Mộ Châu lật qua một chút, phát hiện đó là một hồ sơ thuộc về cậu.

"Hứa Mộ Châu, 26 tuổi, tốt nghiệp trường kỹ thuật, nhân viên làm việc tại doanh nghiệp tư nhân." Khi Hứa Mộ Châu lật xem tập hồ sơ, người đàn ông cũng bắt đầu nói: "Thái độ làm việc nghiêm túc, nhưng mạng xã hội khá hẹp. Lý luận chặt chẽ, tư duy rõ ràng, thích và giỏi các trò chơi giải đố."

"Còn nữa." Người đàn ông dừng lại một chút: "Xuất thân từ cô nhi viện, kết nối xã hội tương đối yếu."

*Bịch*, tập hồ sơ trong tay Hứa Mộ Châu bị đóng mạnh. Người đàn ông quay đầu theo âm thanh và nhận ra sắc mặt của cậu không tốt, rõ ràng là do lời nói của mình đã chạm vào nỗi đau của cậu.

Bức hồ sơ này chi tiết và tỉ mỉ, Hứa Mộ Châu vội vàng lật qua vài trang và phát hiện bên trong thậm chí còn ghi rõ cậu đã học trường tiểu học nào và công việc thực tập chỉ kéo dài hai tháng sau khi tốt nghiệp.

Những lý lịch này Hứa Mộ Châu có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng những thông tin liên quan đến xuất thân và môi trường lớn lên của cậu thì không thể tránh khỏi khiến cậu cảm thấy bị theo dõi.

Hứa Mộ Châu nhăn mặt ghét bỏ, không ai muốn bí mật của mình bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, dù cho  không cảm thấy xấu hổ vì điều đó thì đây cũng không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Có thể vì sắc mặt của anh quá khó coi nên người đàn ông ngẩn ra một lúc rồi mới nhận ra hình như mình đã chạm vào điểm nhạy cảm của anh ấy, thấp giọng nói: "Xin lỗi..."

"Đây có phải do anh làm không?" Hứa Mộ Châu giơ tay lên chỉ vào tài liệu trong tay.

Người đàn ông có vẻ hơi ngượng ngùng: "Không, tôi chỉ nhận được những tài liệu này mà thôi."

"Vậy thì không cần phải xin lỗi." Hứa Mộ Châu nói, mặt không biểu cảm, lấy giấy tờ trong tập hồ sơ ra và sắp xếp lại, rồi xé toạc một tiếng thành hai nửa. Trong khi xé, Hứa Mộ Châu mỉm cười với người đàn ông đang bận rộn: "Dù sao đối với anh, đây chỉ là một tài liệu tham khảo mà thôi."

Người đàn ông nhìn thấy cảnh Hứa Mộ Châu không chút thương tiếc xé những tờ giấy mỏng thành từng mảnh, lập tức cảm thấy tính xác thực của câu nói này rất đáng nghi ngờ.

Không thể phủ nhận rằng việc phá hủy mang lại hiệu ứng giảm căng thẳng, Hứa Mộ Châu ném những mảnh giấy vụn xuống đất và vỗ tay: "Anh có thể tiếp tục, thưa HR của tôi."

"Khụ." Người đàn ông ho khẽ: "Vì vậy, lý do tôi mời cậu đến là—"

"Chờ đã." Hứa Mộ Châu cắt ngang lời anh ta: "Nếu đây là một cuộc phỏng vấn, trước tiên anh nên giới thiệu tên của mình cho tôi."

Hứa Mộ Châu chỉ đang viện cớ để bày tỏ sự không hài lòng của mình, người đàn ông trước mặt rõ ràng biết rất rõ về cuộc đời của cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về người đàn ông này.

Nhưng anh ta có vẻ rất nghiêm túc; người đàn ông hơi thay đổi sắc mặt và bắt đầu đánh giá người trước mặt.

Hứa Mộ Châu trông không yếu đuối, trên người cậu còn dính bụi bẩn và máu từ trận đánh vừa rồi, tóc có vẻ lâu ngày chưa được chăm sóc, hơi dài ra một chút, khi mái tóc rũ xuống thì che khuất cả lông mi. Nhưng chỉ dựa vào ngoại hình thì Hứa Mộ Châu không giống như một người 26 tuổi, cậu trông trẻ hơn một chút, giống như một sinh viên mới ra trường.

Theo tài liệu thì Hứa Mộ Châu chắc chắn không phải là một người cô độc nhưng cũng không thể gọi là nhiệt tình, phần lớn thời gian cậu không thích lãng phí thời gian cho các hoạt động xã hội. Nhưng ngoại hình của Hứa Mộ Châu lại không sắc sảo mà thậm chí có thể gọi là hiền hòa. Vì vậy nếu phải mô tả thì có lẽ đó là kiểu học sinh cấp ba nổi loạn thích đi riêng — mà còn được một đám cô gái nhỏ phía sau chạy theo cổ vũ nữa.

Có lẽ do lớn lên trong cô nhi viện nên cậu có tính khí riêng của mình, đôi khi thậm chí còn có vẻ hơi sắc bén nhưng tính cách lại rất độc lập.

Điều này thật tốt, người đàn ông nghĩ, dù sao thì anh ta cũng không đến để tìm kiếm linh vật.

Ngọn lửa từ đầu thuốc lá nhấp nháy sáng tối; người đàn ông thở ra một vòng khói thuốc và ngồi thẳng lên một chút, trả lời nghiêm túc: "Nghiêm Sầm."

* ở đây là " 严岑"  

Tên gọi dường như là một ký hiệu rất có ý nghĩa đối với anh ta, anh nói rất chậm rãi và rõ ràng từng chữ.

Còn chưa đợi Hứa Mộ Châu hỏi anh rốt cuộc là chữ nào, anh đã không khách khí nắm lấy tay Hứa Mộ Châu, từng nét từng nét viết chữ "Sầm" lên lòng bàn tay của cậu*.

Nguyên văn : 一笔一划地将岑字写在了他的掌心。

Trên tay Nghiêm Sầm có một lớp chai sạn, Hứa Mộ Châu mở lòng bàn tay ra để anh viết chữ mà cảm thấy hơi ngứa ngáy, theo bản năng muốn rụt lại. Tuy nhiên, chữ này cũng không có mấy nét, Nghiêm Sầm đã viết xong.

Hứa Mộ Châu nắm chặt nắm đấm, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, đối phương viết chữ như chính con người của anh ta, ngang dọc đều rất mạnh mẽ. Trong miệng Nghiêm Sầm chỉ còn lại một phần ba điếu thuốc, khói thuốc bốc lên trên cao, anh hơi nheo mắt lại để tránh bị khói làm cay mắt. Hứa Mộ Châu nhìn anh qua một lớp khói nhẹ nhàng, gần như có thể tưởng tượng ra nét chữ sắc sảo của anh.

"Nghiêm Sầm." Hứa Mộ Châu lặp lại một câu: "Tôi nhớ rồi."

"Như cậu đã nói, trong trò chơi này, cậu là thật sự, những người còn lại cũng thật sự." Nghiêm Sầm hít sâu hơi thuốc cuối cùng vào phổi rồi vứt đầu thuốc xuống đất: "Nhưng cậu thì khác với họ, họ cần sống sót trong trò chơi này còn cậu chỉ cần tìm ra sự thật là đủ. Những ký ức xuất hiện bất ngờ thực sự là để bảo vệ cậu - tất nhiên, chúng giờ đây nên biến mất rồi."

Hứa Mộ Châu theo dòng suy nghĩ của anh hồi tưởng một lúc mới nhận ra những gì anh ta nói là thật. Ký ức của cậu đã trở về đúng quỹ đạo, mặc dù vẫn giữ được ấn tượng về những "ký ức" đó nhưng không còn hỗn loạn như trước nữa.

"Tôi đã từng nói với cậu rằng thế giới này có quy luật riêng của nó. Quy luật này sẽ duy trì hoạt động bình thường của thế giới -"

"Xin lỗi, tôi xin phép ngắt lời." Hứa Mộ Châu nói: "Quy luật mà anh nói rốt cuộc là gì?"

"Là cân bằng." Nghiêm Sầm trả lời rất nhanh: "Chính là cân bằng bản thân... Có lẽ cậu sẽ khó hiểu điều này nên tôi cố gắng diễn đạt đơn giản hơn - Cậu biết sức mạnh lớn nhất trên thế giới này là gì không?"

Chưa kịp để Hứa Mộ Châu trả lời thì Nghiêm Sầm đã đưa ra đáp án trước: "Đó là sợ hãi, thất vọng, không cam lòng và đau khổ. Nếu phải trộn lẫn chúng thành một điểm thì chính là oán hận."

Hứa Mộ Châu ngẩn người.

"Có lẽ điều này không giống như nhận thức của cậu, hầu hết mọi người sẽ nói rằng sức mạnh đến từ tình yêu. Tình yêu trong tình yêu, hoặc bất kỳ loại tình yêu nào khác." Diên Tân lắc đầu:

 "Nhưng thực sự, sức mạnh phát sinh từ tình yêu là rất hạn chế - tình yêu có thể làm cho con người yếu đuối, khiến họ có đường lui. Nhưng căm ghét thì không, sức mạnh liều lĩnh là rất đáng sợ."

Anh ta nói có lý, Hứa Mộ Châu nghĩ. Cậu không lên tiếng ngắt lời Diên Tân mà kiên nhẫn chờ đợi đối phương tiếp tục nói.

"Trên thế giới này, mỗi một sự tồn tại đều có ý nghĩa, những cảm giác này cũng vậy, nó không chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc chủ quan của mỗi người mà còn là một nguồn năng lượng tiềm tàng khổng lồ." Diên Tân tiếp tục nói: "Nguồn năng lượng này được khắc sâu trong chính linh hồn và có thể được thế giới hấp thụ, nếu nguồn năng lượng này vượt quá giới hạn an toàn mà sự cân bằng có thể chấp nhận, tỷ lệ cấu thành ban đầu của thế giới sẽ bị nghiêng - nói một cách đơn giản nhất, cậu không thấy gần đây thiên tai nhân họa xảy ra nhiều hơn sao?"

Hứa Mộ Châu theo dòng suy nghĩ của anh ta mà nghĩ ngợi. Cậu là sinh viên ngành kỹ thuật, việc hiểu những gì người này nói không khó. 

Giả sử xem thế giới này như một biểu đồ hình tròn cơ bản nhất, trong trường hợp tỷ lệ các phần cấu thành thế giới tương đối bằng nhau, nếu "oán hận" tự thân tăng trưởng quá nhanh trong quá trình phát triển thì sẽ nén lại tỷ lệ của các phần khác.

Mặc dù Hứa Mộ Châu không biết thành phần cụ thể của thế giới nhưng cậu cũng có thể hiểu được sự phát triển này, e rằng đó là nguyên nhân gây ra sự mất cân bằng mà Nghiêm Sầm đã đề cập.

Cậu do dự gật đầu một cái để ra hiệu cho Nghiêm Sầm tiếp tục nói.

"Nhưng thực tế thì phần lớn các cảm xúc tiêu cực thông thường đều có thể được tiêu hóa nhân tạo và không cần can thiệp quá nhiều." Diên Tân nói: "Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ; vẫn còn một phần nhỏ cực kỳ mạnh mẽ và kiên định mà thời gian và tư tưởng không thể xóa nhòa."

"Nếu oán hận này vượt qua giá trị an toàn cần thiết gấp nhiều lần thậm chí hàng trăm lần thì cần phải can thiệp nhân tạo. Và tổ chức mà tôi đang ở - chúng tôi gọi đơn giản là hệ thống cân bằng.

 Hệ thống sẽ kiểm tra các loại giá trị trong thế giới này để tìm kiếm mục tiêu cần can thiệp nhân tạo." Nghiêm Sầm nói: "...và công việc của chúng tôi là loại bỏ những nỗi niềm đó."

                             ────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────

(Stephen William Hawking, sinh ngày 8 tháng 1 năm 1942, là một nhà vật lý lý thuyết nổi tiếng người Anh, được biết đến với những đóng góp quan trọng trong lĩnh vực vũ trụ học và vật lý hố đen) ở đây Mộ Châu nói tìm Hawking thay vì cậu vì mấy cái nghiên cứu của ổng có ích hơn ;00 mình hiểu nma k bít giải thích lém

HR: nhà tuyển dụng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro