Chương 2 : Lựa chọn (2)
Nhất thời hỗn loạn .
Ánh đèn chiếu sáng công suất cao treo trên trần nhà đồng loạt tắt ngấm, chỉ còn lại một vòng đèn sợi đốt gần mép sân ga vẫn trung thành phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng vàng vọt lập tức khiến sân ga trở nên hỗn loạn, những bóng tối lớn lớn gợi lên sự bất an và hoảng loạn trong lòng mọi người, Hứa Mộ Châu đứng tại chỗ, từ xa tiếng chửi bới vang lên không ngớt, tất cả đều lọt vào tai cậu.
Nhưng đôi mắt của cậu vẫn dán chặt vào màn hình trước mặt, viền xanh nhạt phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng trên cổ áo của cậu, màn hình đó lặng lẽ treo giữa không trung, kéo dài ra một đường nhỏ trong con ngươi đen láy của cậu.
"... Đến nơi."Cậu lặp lại một lần nữa bằng giọng thấp.
Âm thanh thông báo máy móc vang lên ba lần rồi trở lại yên tĩnh. Hứa Mộ Châu rời mắt khỏi màn hình, theo bản năng nhìn về phía bên trái, nhưng sân ga vốn còn rộng rãi giờ như bị bóng tối che phủ một lớp mỏng, Hứa Mộ Châu dùng hết sức cũng chỉ có thể nhìn thấy ba toa tàu, phần xa hơn như bị bóng tối nuốt chửng, ngay cả âm thanh cũng dần dần yếu đi.
— Trò chơi bắt đầu.
Hứa Mộ Châu vô cùng khẳng định điều đó.
Mục tiêu cuối cùng được thiết lập trên màn hình nhiệm vụ là đến được điểm đến, và tàu cao tốc trước mặt có lẽ là lựa chọn duy nhất. Thời gian khởi hành cuối cùng hiển thị trên màn hình LED, nên có thể đó là giới hạn thời gian của trò chơi này. Hứa Mộ Châu không muốn trải nghiệm hậu quả nếu thời gian khởi hành về 0 mà vẫn chưa lên được chuyến tàu này, nhưng vấn đề ở chỗ, ngay cả khi trạng thái phương tiện trên màn hình bắt đầu hiển thị kiểm tra vé, cửa tàu vẫn chưa mở.
Hứa Mộ Châu không nghĩ đây là một lỗi trong trò chơi, ngược lại, đây có thể chính là cấp độ đầu tiên trong cài đặt của trò chơi.
Cô gái vừa nãy đến nói chuyện đã bị chuỗi cảnh tượng phi khoa học này làm cho hoảng sợ, đứng bên cạnh Hứa Mộ trong sự bối rối và không còn nhắc đến lý thuyết thực tế mà cô đã nói trước đó.
Ban đầu còn có một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉn chu đứng cùng với cô gái trước cửa toa tàu, thấy cô gái và Hứa Mộ Châu đang trò chuyện, cuối cùng bà cũng lấy hết can đảm tiến lại gần, cố gắng nói chuyện với họ.
"Hai người ... cũng thấy màn hình này sao...?"
Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ vào màn hình trong suốt màu xanh nhạt trước mặt Hứa Mộ Châu, cậu đơn giản gật đầu để xác nhận.
Người phụ nữ trung niên lập tức hoảng loạn, ánh mắt lướt qua giữa Hứa Mộ Châu và cô gái hai lần. Có vẻ như vì Hứa Mộ Châu trông bình tĩnh hơn nhiều nên người phụ nữ cuối cùng đã nắm chặt tay Hứa Mộ Châu như nắm lấy một chiếc phao cứu sinh, sốt ruột hỏi: "Cậu bé à, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Người phụ nữ có giọng nói rất nhẹ nhàng, không khó để nhận ra rằng khi còn trẻ, bà đã được giáo dục tốt. Dù cho bà đã rõ ràng mất đi chính kiến, nhưng trong tiềm thức vẫn kiểm soát được âm lượng và thái độ khi nói, điều này thật hiếm hoi và không gây khó chịu.
Người phụ nữ có giọng nói rất nhẹ nhàng, không khó để nhận ra rằng khi còn trẻ, bà đã được giáo dục tốt. Dù cho bà đã rõ ràng mất đi chính kiến, nhưng trong tiềm thức vẫn kiểm soát được âm lượng và thái độ khi nói, điều này thật hiếm hoi và không gây khó chịu.
Hứa Mộ Châu một cách tự nhiên đẩy tay bà ra, bình tĩnh nói: "Theo như nó đã nói, trước tiên lên xe, sau đó đi đến điểm đến."
Khi nói vậy, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa xe. Người này vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, nếu không thể thấy nhịp thở từ đường vai của anh ta, Hứa Mộ Châu gần như sẽ nghĩ đây là một NPC được đặt ở trò chơi này.
Lẽ ra, nếu là một người mới tham gia trò chơi cùng nhau, dù có tính cách kỳ quặc hay lập dị đến đâu thì cũng sẽ có xu hướng vô thức tụ tập lại với mọi người. Con người là sinh vật bản năng tìm kiếm sự công nhận tập thể ngay cả trong hoàn cảnh ngục tù, huống chi là ở một thế giới hoàn toàn mới và trái ngược với nhận thức của họ.
Nhưng thật kỳ lạ, giọng nói của Hứa Mộ Châu và những người khác không hề cố ý hạ thấp, họ chỉ cách người đàn ông ba bốn bước chân nhưng đối phương lại không có ý định bắt chuyện với họ.
Hứa Mộ Châu nhìn bóng lưng của đối phương và tạm thời phân loại người đàn ông thành một nhóm riêng biệt trong tâm trí mình. Hiện tại thông tin mà cậu biết là những người có mặt không giống nhau, ví dụ như cô gái trẻ và người phụ nữ trung niên đều không biết gì về tình huống này, còn bản thân cậu cũng vậy. Hứa Mộ Châu không thể xác định liệu người đàn ông có giống mình hay sở hữu đặc điểm nào khác, thông tin hiện tại quá ít ỏi khiến cậu chỉ có thể từng bước tiến lên mà thôi.
Cậu đang suy nghĩ thì âm thanh từ loa trên đầu bỗng vang lên.
"Đinh—Hành khách trên toa số mười sáu đã sẵn sàng."
Dường như đây là một tín hiệu, ngay sau đó, tần suất phát thanh tăng nhanh, hành khách trên toa số 12, 14 và 8 đều đã được thông báo sẵn sàng.
—Có người đã lên xe thành công, sắc mặt của Hứa Mộ Châu trở nên căng thẳng.
Người phụ nữ trung niên cuối cùng không thể chịu đựng được cảm giác bất lực khi không thấy tương lai, bà ta đi giày cao gót thấp, loạng choạng dựa vào cửa toa xe, vô vọng đưa tay cố gắng kéo mở cánh cửa đó.
Cô gái vô thức nhìn về phía Hứa Mộ Châu, mới nhận ra cậu chỉ lặng lẽ quan sát hành động của người phụ nữ mà không nhúc nhích.
Những hành động vô ích chỉ làm gia tăng sự hoảng loạn của con người, Hứa Mộ Châu chuyển ánh mắt khỏi người phụ nữ, cậu đi vài bước về phía đầu xe, nhìn qua cửa sổ vào bên trong.
Trong xe vẫn còn nhiều hành khách khác ngồi, công suất bóng đèn quá yếu khiến Hứa Mộ Châu cố gắng mãi cũng không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ có thể mơ hồ thấy những hành khách ngồi chật kín trong xe.
Thời gian đếm ngược khởi hành treo lơ lửng trên đầu đang ngày càng rút ngắn lại, Hứa Mộ Châu cắn môi, ép bản thân không nhìn vào thanh kiếm Damocles* treo lơ lửng trên đầu, cố gắng tìm kiếm một số manh mối có giá trị từ những chi tiết hiện có.
Hứa Mộ Châu là một người yêu thích trò chơi suy luận, cậu quen với việc nắm giữ mọi manh mối trong tay mình, ngay cả những thông tin gây nhầm lẫn không sử dụng được cho tuyến chính cũng bị cậu vô thức thu thập lại để tìm kiếm phần nào có thể sử dụng trong tuyến chính.
Âm thanh phát thanh trên đầu sau một đoạn thông báo dày đặc lại trở về sự im lặng, Hứa Mộ Châu nhớ lại tần suất phát thanh vừa rồi và nhận ra rằng ở đây đã có 6 toa xe sẵn sàng.
Theo số hiệu toa xe mà cậu nghe thấy, số hiệu lớn nhất cũng chỉ có 16. Số lượng toa xe tiêu chuẩn của tàu cao tốc đường dài là bội số của tám, vì vậy theo xác suất, khả năng những toa xe được cho là đạt tiêu chuẩn này không bao giờ đến số mười sáu trở lên là rất thấp. Hơn nữa, mười sáu toa xe cũng phù hợp với tiêu chuẩn của tàu cao tốc đường dài, do đó số lượng toa xe đạt tiêu chuẩn hiện có đã gần như chiếm một nửa.
Điều này chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Hơn nữa, hầu hết mọi người không giống như Hứa Mộ Châu có khả năng tiếp nhận trò chơi bẩm sinh, điều này cho thấy điều kiện lên tàu sẽ không quá khắt khe, ít nhất là sẽ được người bình thường liên tưởng đến.
Người phụ nữ trung niên vẫn đang cố gắng, nhưng cửa toa tàu cao tốc đóng lại rất chặt chẽ, móng tay tròn trịa của người phụ nữ bị kẹt trong khe hở và cửa vẫn không nhúc nhích.
Máu đỏ tươi chảy ra từ khe móng tay bị gãy, người phụ nữ đau đớn rụt tay lại, rồi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô lùi lại vài bước.
Thời gian trên màn hình LED từ ba mươi phút giảm xuống còn mười lăm phút, loa phát ra một cảnh báo ngắn về thời gian. Liên tiếp có hai toa xe thông báo đã sẵn sàng, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn tăng lên tới năm mươi phần trăm.
"Phải làm sao đây!" Thái độ của người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Tóc mai được chải chuốt gọn gàng của cô rơi vài lọn, máu nhỏ giọt từ móng tay và lời nói của cô trở nên cấp bách: "Nếu không lên tàu ngay thì tàu sẽ chạy mất!"
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa nhìn xung quanh mọi người. Ngoài người đàn ông vẫn đứng yên đó ra, Hứa Mộ Châu dường như vẫn không vội vàng gì, cậu chìm đắm trong thế giới riêng của mình và dường như hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói gì. Cô gái trẻ hơn giống như một người đi cùng chỉ biết vô thức đi theo sau Hứa Mộ Châu một bước xa và đi lang thang dọc theo mép sân ga.
Người phụ nữ trung niên ngay lập tức cảm thấy không thể dựa vào họ. Cô lo âu cắn móng tay mình và rời mắt khỏi tàu cao tốc để quan sát mọi mục tiêu xung quanh có thể nhìn thấy.
Khi nhìn xung quanh thì bất ngờ người phụ nữ trung niên phát hiện ra trong bóng tối phía sau họ, gần cửa ra có một chiếc SUV màu đen đang đứng yên lặng bên tường. Cửa ghế lái mở hé một nửa, phần lớn thân xe chìm trong bóng tối chỉ có một phần lớn cửa xe lộ ra ngoài phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Người phụ nữ trên mặt hiện rõ sự lo lắng, nhưng ngay lập tức đã được niềm vui sướng thay thế. Đôi mắt cô sáng lên, như thể cuối cùng cũng tìm thấy một tia hy vọng trong tuyệt vọng.
Khóe miệng cô không thể kiểm soát được nụ cười, và cô thẳng tiến về phía chiếc xe. Người phụ nữ đi ngang qua cô gái trẻ, còn không quên kéo nhẹ tay cô ấy một cái.
"Có ai nói chúng ta phải lên xe đâu!" Trong mắt người phụ nữ ánh lên ánh sáng cuồng nhiệt, cô chỉ vào chiếc xe và vui mừng nói: "Chúng ta có thể lái xe đi mà, miễn là đến được điểm đến — ai trong số các người biết lái xe?"
Cô gái trẻ còn thiếu quyết đoán hơn cả người phụ nữ, nắm chặt phần bụng vịt bông của chiếc ba lô màu vàng, do dự đi theo hướng SUV mà người phụ nữ đang chỉ.
Trong môi trường cực đoan như vậy, những cá nhân có tính cách không đủ độc lập sẽ vô thức chuyển trách nhiệm cho người khác, chỉ cần có ai đó đưa ra ý kiến, họ sẽ vô thức đồng tình và thực hiện theo.
Nhưng cô gái trẻ thì không biết lái xe, vì vậy cô đã đặt hy vọng vào Hứa Mộ Châu. Cô đứng lại, quay đầu gọi Hứa Mộ Châu một tiếng.
"Ê, cái đó —"
Hứa Mộ Châu nghe thấy tiếng gọi quay lại, nhưng ngay giây tiếp theo đôi mắt cậu bỗng mở to.
Ánh mắt cậu vượt qua vai của cô gái trẻ và dừng lại ở phía sau cô ấy, cô gái ngạc nhiên nhìn sắc mặt bình tĩnh của bỗng chốc thay đổi. Bước chân anh hơi xoay chuyển, chân sau hơi cong lại trong tư thế chuẩn bị xuất phát.
Hứa Mộ Châu lớn tiếng gọi: "Đừng —"
Cô gái trẻ vô thức quay đầu lại nhưng bị luồng khí mạnh mẽ từ phía sau bất ngờ ập tới làm choáng váng tại chỗ.
Người phụ nữ trung niên đưa tay chạm vào cửa xe SUV, dường như cô sợ rằng chiếc xe này sẽ biến mất, gần như ngay khi vừa nắm lấy tay nắm cửa thì đã kéo cửa ra.
Ánh sáng mờ ảo tràn vào bên trong xe qua cánh cửa mở toang, nguy cơ tiềm ẩn bỗng nhiên mở rộng miệng như một cái hố máu, trong chớp mắt đã nuốt chửng con người.
Chiếc SUV lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, sắc mặt vui mừng của người phụ nữ trung niên còn chưa kịp phai đi thì toàn thân cô đã bị nổ tan thành từng mảnh.
Hứa Mộ Châu ngay lập tức đứng sững tại chỗ.
Một sinh mạng sống động đã nổ tung trước mắt anh như một bông pháo hoa, Hứa Mộ Châu đã sống hai mươi sáu năm trong thời bình, đây là lần đầu tiên cậu phải chịu cú sốc tâm lý như vậy.
Trong không khí có mùi khét lẹt, máu tươi chưa kịp bay hơi nhanh chóng chảy xuống theo các khe gạch lát nền, chỉ đến khi nó chảy đến chân cô gái trẻ thì dường như bị một bức tường không khí nào đó mà mắt thường không thể nhìn thấy ngăn cách lại.
Ngọn lửa từ vụ nổ và những mảnh thịt vỡ vụn đều bị giữ lại trong phạm vi ba mét xung quanh chiếc SUV, cô gái trẻ vì dừng bước nên chỉ vừa mới chạm vào ranh giới sinh tử này, những phần cơ thể vỡ vụn của người phụ nữ trung niên lăn lóc trên mặt đất, một ngón tay được sơn móng tay đỏ tươi rơi xuống bên chân cô gái trẻ.
Cô gái đứng ngây ra tại chỗ, toàn thân không thể kiểm soát run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh khó thở rít lên, cô liên tục hít thở nhưng nhất thời quên cả việc thở.
Các tĩnh mạch xanh xao nổi lên trên cổ cô gái do thiếu oxy, ánh mắt cô trống rỗng đến mức dường như muốn tự làm mình nghẹt thở. Hứa Mộ Châu cắn đầu lưỡi để buộc mình di chuyển đôi chân nặng trĩu như chì, cậu lặng lẽ mắng một câu rồi lao tới mạnh tay vỗ vào lưng cô một cái thật mạnh, cơ thể cô gái run lên dữ dội trong giây lát và cùng với hơi thở phát ra một tiếng kêu thảm thiết sắc lạnh.
"Á——!"
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
* thanh kiếm Damocles
(Câu chuyện về thanh kiếm Damocles bắt đầu khi Damocles, một kẻ nịnh thần, ca ngợi cuộc sống hạnh phúc của vua Dionysius II. Để cho Damocles trải nghiệm cuộc sống của một vị vua, Dionysius đã cho y ngồi lên ngai vàng và tận hưởng sự xa hoa. Tuy nhiên, Damocles nhanh chóng phát hiện ra một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu mình, chỉ được giữ bằng một sợi lông ngựa. Sự hiện diện của thanh kiếm khiến Damocles không thể tận hưởng cuộc sống vương giả mà y từng ao ước. Cuối cùng, y cầu xin Dionysius để trở lại cuộc sống bình thường, nhận ra rằng quyền lực đi kèm với những nguy hiểm tiềm ẩn.)
Nếu có lỗi về chính tả hay xưng hô hãy cmt cho tớ ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro