Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Thị trấn ác ma

Ngay từ đầu, người đàn ông đeo mặt nạ đã rất bí ẩn, che kín mít bản thân.

Sau khi cởi áo khoác ra thì không còn mũ trùm đầu nữa, lộ ra thêm một phần nhỏ, Chung Niên cũng không thấy chỗ nào khác người thường, không nghĩ ra lý do khiến người đàn ông phải che giấu một cách cố ý như vậy.

Nếu là thân phận đặc biệt cần che giấu, cho dù đối phương tự phơi bày, thì với một người chơi mới không mấy quan tâm đến diễn đàn như Chung Niên cũng sẽ không nhận ra.

Đừng nói là Chung Niên, lúc này trong phòng livestream lượng khán giả lên tới năm con số cũng không ai nhận ra.

Với năng lực của người đàn ông đeo mặt nạ, hắn không nên vô danh như vậy, điều này chứng tỏ hắn chưa bao giờ livestream, hành sự rất kín đáo, hoặc có thể là trước phó bản này hắn đã xuất hiện với một diện mạo khác.

[Sắp tháo ra rồi sao? Tôi tò mò chết mất.]

[Ra vẻ thần thần bí bí, che che giấu giấu, nói không chừng là cố ý gây sự chú ý, vợ ngốc chẳng phải đã mắc câu rồi sao? Đồ đàn ông giả tạo đáng ghét! (Tôi cứ thích suy đoán ác ý như vậy đó thì sao?)]

[Đồng chí lầu trên, tôi hiểu anh, bây giờ tôi cũng ghen tị.]

[Có lẽ là quá xấu xí.]

Sợ đối phương có gì bất tiện, nên dù có chút tò mò, Chung Niên cũng không có ý ép buộc đối phương.

"Hoặc tôi có thể ra ngoài trước, khi nào anh xong thì gọi tôi."

Nói xong thấy người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu, Chung Niên liền không chút do dự đứng dậy, chưa đi được mấy bước lại nghe người đàn ông do dự lên tiếng: "Cậu sẽ..."

Giọng quá nhỏ, Chung Niên không nghe rõ, cúi người ghé tai lại gần: "Cái gì?"

Để nghe rõ hơn, cậu theo bản năng tìm kiếm ánh mắt đối phương. Vừa chạm vào, người đàn ông đeo mặt nạ lại né tránh ánh mắt của cậu, khí thế lạnh lùng vốn có tiêu tán đi không ít, lộ ra một loại cảm giác thấp kém khi đứng trước mặt cậu.

"Khuôn mặt của tôi rất đáng sợ."

Giọng nói khàn khàn, dường như đã lăn lộn trong cổ họng mấy lần mới quyết tâm nói ra.

Chung Niên ngẩn người, hơi thẳng lưng, nhìn đầu người đàn ông cúi xuống, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Không phải kinh ngạc vì lời người đàn ông nói, mà là vì tư thế của hắn

Mang theo chút cẩn thận, căng thẳng, thậm chí là tự ti.

Giống như câu tiếp theo sẽ là "Cậu sẽ ghét bỏ tôi", hoặc "Cậu sẽ bị dọa sợ" đại loại như vậy.

Chung Niên chỉ ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức lắc đầu, dùng giọng dịu dàng và nghiêm túc bày tỏ thái độ không hề để ý của mình: "Sẽ không đâu, tôi chỉ biết anh là người tốt."

Ánh mắt của người đàn ông đã dịu đi phần nào, nhưng sự lúng túng vẫn không giảm bớt.

Thấy vậy, Chung Niên hoàn toàn dẹp bỏ sự tò mò của mình: "Anh ăn trước đi, tôi xuống lầu rót cho anh cốc nước."

Tìm một cái cớ thích hợp để rời đi, cậu cố tình kéo dài thời gian, động tác chậm chạp, ngoài một cốc nước ấm, còn lấy thêm ít thịt khô trong tủ.

Vừa quay người lên lầu đã bị gã đầu trọc chặn lại.

Gã đầu trọc nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Đồ ở đây không phải tiệc buffet của một mình cậu, cậu tưởng muốn lấy là lấy được sao?"

Chung Niên không hề lùi bước, thản nhiên nói: "Đây coi như là phần cơm trưa của tôi và người đeo mặt nạ."

Gã đầu trọc cười lạnh: "Hắn sắp chết rồi, cho dù có giữ được hơi thở thì cũng thành phế vật, còn lôi về đây lãng phí đồ ăn làm gì?"

Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong mắt Chung Niên giảm xuống.

Vốn là thỏ tinh, ngũ quan của cậu trời sinh có xu hướng mềm mại tròn trịa, không mang theo chút sức tấn công nào.

Đôi mắt cũng vậy, không có góc cạnh gì, khóe mắt đều tròn trịa, con ngươi rất to, tràn đầy vẻ ngây thơ.

Nhưng khí thế lạnh lùng lúc này đã hoàn toàn khác, nếp nhăn mí mắt khép lại, đôi mắt ngây thơ sinh ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng sắc bén, khiến người ta không dám coi thường.

Gã đầu trọc vừa chạm phải ánh mắt cậu liền vô thức căng cứng toàn thân, quên mất những lời chế giễu định nói, ngậm miệng câm như hến.

Đợi đến khi phản ứng lại, người trước mặt đã bưng đồ ăn lên lầu. Sắc mặt gã đầu trọc biến đổi liên tục, quay đầu lại thấy những người khác đều đang nhìn mình như xem trò vui, lập tức nổi giận đùng đùng: "Cậu ta có ý gì?? Cũng không biết đang cố chấp cái gì! Tôi nói sai sao? Khốn kiếp, vậy mà dám coi thường tôi..."

Gã càng tức giận lại càng giống một tên hề nhảy nhót, vừa buồn cười vừa lố bịch, còn muốn lên lầu tìm người ta tính sổ.

"Được rồi." Giải Gia Lương lên tiếng gọi gã lại: "Cậu ấy không nói gì cả, anh bình tĩnh đi."

Chỉ một ánh mắt đã bị kích động thành như vậy, đúng là thứ rác rưởi phế vật.

Giải Gia Lương che giấu sự khinh thường trong đáy mắt.

-

Khi Chung Niên bước vào, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nửa thân trên trần trụi quấn băng trắng dựa vào đầu giường, tay nắm chặt góc chăn của Chung Niên, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chung Niên nhận thấy hộp bánh quy trên tủ đầu giường đã vơi đi một nửa, bèn bước tới hỏi: "Vị ngon không? Là mấy đứa trẻ tặng tôi đấy."

"... Ừm." Người đàn ông đeo mặt nạ hơi cứng nhắc buông góc chăn ra, nhận lấy cốc nước Chung Niên đưa: "Cảm ơn."

Chung Niên mỉm cười với hắn, bưng chậu nước lau máu vào nhà vệ sinh đổ đi rồi giặt khăn.

Mặc dù không phải việc gì cần phải tránh mặt người khác, nhưng cậu vẫn đóng cửa lại. Khi ra ngoài còn cố tình gây ra tiếng động, khẽ ho một tiếng.

Cậu liếc nhìn cốc nước đã vơi đi một nửa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thiếu niên rất chu đáo, không nói gì cả, nhưng nhất cử nhất động đều như đang nhắc nhở người đàn ông không tiện lộ mặt: "Yên tâm đi, tôi không nhìn anh đâu", "Bây giờ tôi ra ngoài nhé", "Chú ý! Chú ý!"...

[Bảo bối à, bé thật sự quá tốt rồi...]

[Nếu vợ đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ lấy oán báo ân, lấy thân báo đáp ngay.]

[Xin cậu đừng tỏa ra sức hút nữa mà, xin cậu đấy, vị trí liếm gót chân cũng không còn chỗ nữa rồi.]

[Dễ thương quá, tôi chết mất thôi.]

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn thấy tất cả, yết hầu cứ lên xuống liên tục, cổ họng vừa được nước ấm làm dịu lại cảm thấy khô khốc.

Đặc biệt là trong căn phòng này, khắp nơi đều thoang thoảng một mùi hương thanh mát dễ chịu. Mùi hương này hắn cũng đã từng ngửi thấy khi ở gần Chung Niên, lúc đó nó nồng hơn, ngọt ngào hơn, và cũng gây nghiện hơn.

Đầu óc hắn choáng váng, không biết là do mùi hương này hay do vết thương quá nặng.

Chung Niên đang nhai khô bò, thấy người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, tưởng hắn cũng muốn ăn, vội vàng cho nốt phần còn lại vào miệng: "Nửa còn lại là để dành cho anh, anh cứ từ từ ăn, tôi sang phòng anh lấy cho anh bộ quần áo sạch."

"Không cần, tôi tự đi được."

Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên đứng dậy, khiến Chung Niên giật mình.

"Vết thương của anh..."

Người đàn ông lắc đầu: "Không sao, cậu đã băng bó cho tôi rồi."

Chung Niên định khuyên can, nhưng thấy hắn bước đi vững vàng, cử động tự nhiên thì không nói nữa.

Rõ ràng lúc ở nhà thờ hắn rất yếu ớt, phải có người dìu về... Sao mà hồi phục nhanh vậy.

Không lâu sau, người đàn ông đeo mặt nạ đã thay đồ trở lại, còn mang theo một chiếc chăn, nhanh chóng thay chiếc chăn dính máu trên giường Chung Niên.

Chung Niên muốn giúp đỡ nhưng lại không thể chen tay vào, nhất thời không phân biệt được ai mới là bệnh nhân.

Người đàn ông đeo mặt nạ lại nhặt quần áo bị cắt vụn trên sàn nhà, cùng với ga giường và vỏ chăn vừa thay ra, nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Rồi bỏ đi.

Nhanh đến mức như sợ Chung Niên giữ hắn lại.

Chung Niên ngẩn người một lúc, cũng không để tâm nữa.

Dù sao thì ngay từ đầu người đàn ông đã không thích thân thiết với những người chơi khác, chắc là hắn cũng cảm thấy không thoải mái khi ở đây.

-

Buổi chiều, qua cửa sổ trên lầu, Chung Niên trông thấy năm người chơi bao gồm cả Giải Gia Lương cùng nhau ra ngoài, cậu mặc kệ, quay lại giường ngủ bù.

Chung Niên ngủ không sâu, mơ thấy cảnh tượng đêm qua bị xúc tu quấn lấy, cảm giác toàn thân mềm nhũn khi đó làm thế nào cũng không xua đi được.

Vì vậy rất nhanh cậu đã bị một vài động tĩnh nhỏ đánh thức.

Mơ thấy ác mộng, cả người Chung Niên ướt đẫm mồ hôi, tóc tai cũng rối bời dính vào má. Khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt long lanh ướt át.

Cổ áo ngủ xộc xệch, lộ ra nửa xương quai xanh trắng nõn.

Cậu hé môi thở dốc, đầu lưỡi ẩn hiện, hơi thở nóng bỏng phả ra mang theo hương thơm nồng nàn.

Chính mùi hương quyến rũ này đã khiến thứ bên ngoài mất kiểm soát, đập "ầm" một tiếng vào cửa sổ.

Chung Niên quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy xúc tu xanh đen lướt qua ngoài cửa sổ.

Cậu lập tức lấy con dao găm được mài sắc bén dưới gối ra, thận trọng áp sát vào bức tường cạnh cửa sổ.

Trước khi ngủ, cậu đã cố ý kiểm tra, kéo cửa sổ thật chặt, không cho ác ma bất kỳ cơ hội nào.

Không thể xác định được con ác ma bạch tuộc này có bắt cóc người chơi khác để vào được hay không, Chung Niên không dám liều lĩnh mở cửa, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để phản công.

Tối hôm qua bắt nạt cậu một trận chưa đủ, hôm nay còn chạy đến tận cửa, lần này nhất định phải chặt đứt hết xúc tu của con bạch tuộc thối này.

Chung Niên tức giận nghiến răng, nhưng chờ đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác do cậu mơ ngủ mà ra.

Chung Niên thận trọng thò đầu nhìn ra cửa sổ.

Không có sương mù, cũng không có ác ma.

Là đến rồi lại bỏ đi sao?

Chung Niên đầy nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh, vô tình phát hiện trên cái bệ ngoài cửa sổ rải đầy thứ gì đó như thức ăn cho chim, lại lộn xộn đủ màu sắc giống như... kẹo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro