Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Con tin trên du thuyền

Khi Chung Niên tỉnh lại, cậu không thể phân biệt được mình đang ở đâu, trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt.

Sau một thoáng bối rối, cậu nhận ra thị lực của mình không phải bị mất, mà là bị thứ gì đó che lại.

Cậu theo bản năng định đưa tay sờ thử, nhưng phát hiện tay chân đều bị trói chặt bằng dây thừng, không cách nào cử động được.

Tình cảnh bất lực này khiến nỗi bất an trong lòng cậu ngày một lớn dần, Chung Niên cắn chặt răng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước khi ngất đi.

Lúc đó, cậu nhờ Trạm Lục giúp đỡ... nhưng rồi bất ngờ bị đánh mạnh vào sau gáy, sau đó hoàn toàn mất ý thức.

Giờ đây, chỗ bị đánh vẫn còn âm ỉ đau nhức...

Tại sao?

Chung Niên cố gắng suy nghĩ về lý do khiến Trạm Lục làm vậy. Hai người không thù không oán, thậm chí còn có thể coi là bạn bè khi cùng ở trên con tàu này.

Có lẽ Trạm Lục nghĩ rằng cậu bị điên, nói năng lung tung, nên đành phải dùng cách đó để cậu yên tĩnh lại?

Chung Niên tự thuyết phục bản thân bằng lý do này, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, cậu vẫn cảm thấy điều gì đó tồi tệ hơn.

Môi bị cắn chặt đến mức tái nhợt.

Đúng lúc này, tai cậu bắt được một âm thanh nhẹ.

Là tiếng ma sát của quần áo, sau đó là một tiếng "cạch" khẽ vang lên.

Có người thở dài, rồi mùi khói thuốc nồng nặc tỏa ra, len lỏi vào mũi Chung Niên.

Dựa vào âm thanh, cậu đoán người đó đang ở rất gần.

Từ đầu đến giờ người kia vẫn luôn ở đây, không biết có phát hiện cậu đã tỉnh hay chưa.

Lông tơ trên người Chung Niên dựng đứng, cậu nhanh chóng nhận ra mùi thuốc này rất quen thuộc.

Thuốc lá rẻ tiền, có chút hăng hắc, lại quen thuộc.

Trong ba ngày qua, cậu đã ngửi thấy mùi này không ít lần, thậm chí còn từng túm lấy cổ áo và tay của một người để kiểm tra mùi.

Cậu nuốt khan một ngụm nước bọt, trong bóng tối ngột ngạt và đầy áp lực, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng.

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, giọng cậu khàn đến mức khó nghe: "Trạm Lục."

"..."

Không có tiếng trả lời.

Mọi thứ xung quanh rơi vào yên lặng, ngay cả tiếng hút thuốc cũng dừng lại, như thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu.

"Trạm Lục." Cậu gọi thêm lần nữa, giọng nhỏ nhẹ, run rẩy vì sợ hãi: "Sao anh lại làm vậy với tôi?"

Câu hỏi không mang chút chất vấn nào, chỉ tràn đầy yếu đuối, dễ khiến người nghe động lòng.

Thế nhưng, đối phương vẫn không trả lời.

Nếu không phải cảm giác được ánh nhìn sắc bén luôn bám lấy mình, Chung Niên đã nghĩ rằng nơi này chẳng có ai.

Cậu cố kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng thời gian bằng một điếu thuốc cháy hết, cuối cùng đối phương cũng có chút động tĩnh.

Tuy nhiên, vẫn không có lời giải thích nào, chỉ nghe thấy tiếng giày ủng nện xuống sàn gỗ, chậm rãi rời khỏi căn phòng.

Khi cửa mở ra rồi khép lại, trong phòng chỉ còn lại mình Chung Niên.

Cậu tức giận, nhưng không biết làm thế nào để phát tiết.

Tình cảnh hiện tại khiến cậu hoàn toàn bị động, chẳng thể làm được gì, giống như một con cừu non chờ người đến xẻ thịt.

Cậu tự an ủi bản thân: Ít nhất mình vẫn còn sống, chỉ cần cầm cự thêm ba bốn ngày nữa, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

......

Không còn gì làm, Chung Niên chỉ có thể chìm vào giấc ngủ hoặc để đầu óc suy nghĩ lung tung.

Trong trạng thái mơ màng, cậu lại nghe thấy tiếng cửa mở.

Ngay lập tức, cậu tỉnh dậy, cả cơ thể cứng đờ, chờ đợi động thái của người kia.

Đột nhiên, trên mặt cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay ai đó, khiến cậu giật mình run rẩy.

"Cậu tỉnh rồi?"

Là giọng của Trạm Lục.

Nhưng nhớ lại sự im lặng của người trước đó, Chung Niên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền hỏi thêm một câu: "Trạm Lục?"

"Ừ." Trạm Lục khẽ đáp, ngón tay xoa nhẹ lên mặt cậu, sau đó rời đi một lát.

Tiếng động nhỏ vang lên, Chung Niên nghe thấy Trạm Lục quay lại bên giường, rồi đầu cậu được một bàn tay lớn nâng lên. Tiếp đó, môi cậu bị chạm phải thứ gì đó cứng và lạnh lẽo.

Cảm giác mơ hồ khiến cậu hoảng sợ, theo phản xạ định lùi lại.

"Là nước, cậu khàn giọng rồi." Trạm Lục dừng lại một chút rồi bổ sung: "Chỉ là nước ngọt thôi. Tôi không có lý do gì để bỏ thêm thứ khác vào trong."

Chung Niên cau mày, do dự vài giây, cảm giác cổ họng khô rát đau đớn, cuối cùng quyết định chấp nhận.

Nếu bên trong nước có thuốc, Trạm Lục hoàn toàn có thể ép Chung Niên uống, vậy thà tự nguyện còn hơn.

Chung Niên uống được chút nước có nhiệt độ vừa phải, nếm thử liền nhận ra đây là nước lê hầm với một số nguyên liệu khác.

Không kìm được, cậu uống thêm vài ngụm, cuối cùng còn vô thức liếm môi, tiếc nuối không thôi.

"Vẫn còn." Trạm Lục nhìn cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi ướt át đỏ mọng của cậu.

Chung Niên quay mặt đi, lạnh lùng từ chối: "Không cần nữa."

"Giận rồi sao?" Trong giọng nói của Trạm Lục đầy ý cười.

Chung Niên không muốn trả lời câu hỏi khiến mình càng thêm tức, quay người lại, vùi mặt xuống không lên tiếng.

Không ngờ, Trạm Lục lại gãi vào lòng bàn tay đang bị trói phía sau của cậu, khiến cậu ngứa ngáy né tránh, đành phải quay trở lại tư thế cũ.

Chung Niên tức tối quát lớn: "Anh rốt cuộc muốn làm gì!"

"Đừng giận tôi." Trạm Lục nói, sau đó dường như cũng nhận ra yêu cầu này có chút vô lý, giọng điệu dịu dàng hơn, như đang dỗ dành: "Tôi cũng hết cách rồi, chỉ đành làm phiền cậu vài ngày, tôi không bắt nạt cậu đâu. Cậu ngoan một chút, được không?"

"Thế này còn không gọi là bắt nạt sao?" Chung Niên tức giận đến mức ngực phập phồng: "Anh đánh tôi khiến cổ tôi giờ vẫn còn đau, trói tôi lại như thế này, thậm chí còn bịt mắt tôi. Nếu thế này không tính là bắt nạt thì để tôi làm thế với anh xem có được không?"

"Cậu cũng muốn làm thế với tôi sao?" Trạm Lục kinh ngạc hỏi: "Được thôi, nhưng đợi giải quyết xong mọi chuyện đã."

Chung Niên: "?"

"Vừa nãy tôi ra tay mạnh quá khiến cậu đau, xin lỗi, để tôi xoa cho cậu?" Không đợi Chung Niên trả lời, Trạm Lục đã bế cậu lên, ôm vào lòng, một tay xoa nhẹ gáy cậu.

Nhưng ngón tay của người làm bếp quá thô ráp, đầy vết chai, xoa vài cái lại khiến làn da mịn màng của Chung Niên ửng đỏ.

Chung Niên hít một hơi, tức giận nói: "Anh cố ý đúng không?"

Trạm Lục khựng lại, nhìn dấu vết mình vừa tạo ra, không biết phải nói gì.

Chung Niên hít thở sâu để bình tĩnh lại, hỏi: "Trước đó có người đến đây, không phải anh à?"

"Trước đó?" Trạm Lục ngạc nhiên: "À, tôi xuống bếp lấy nước lê, nhờ... một người khác trông giúp. Anh ta đã vào phòng sao?"

Chung Niên: "Anh ta để tôi phải hít khói thuốc."

Trạm Lục im lặng một lúc: "... Lần sau tôi sẽ bảo anh ta chú ý hơn."

"Hai người hút cùng loại thuốc sao?"

"Ừ." Trạm Lục vội giải thích: "Nhưng giờ tôi không hút nữa rồi, đã đưa hết thuốc cho anh ta."

Chung Niên cười khẩy: "Các người trong băng nhóm bom mìn đúng là đoàn kết, ngay cả thuốc lá cũng dùng chung." Ban đầu, Chung Niên nghĩ rằng trên tàu có người hút cùng loại thuốc là chuyện bình thường. Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, cái gọi là trùng hợp đã không còn là trùng hợp nữa.

Mùi thuốc ngày hôm đó từ khe cửa lan ra, mùi nhiều lần ngửi thấy từ Trạm Lục, và mùi còn sót lại của gã áo đen gặp ở đuôi tàu... đều là cùng một loại.

Trạm Lục và nhóm bom mìn cùng một giuộc, gã áo đen thần bí kia có lẽ cũng vậy.

Bị vạch trần, Trạm Lục không hề tức giận hay phủ nhận, thậm chí còn trêu chọc Chung Niên: "Hết cách rồi, ngân sách ít, chúng tôi chỉ có thể chia nhau mua loại rẻ tiền thôi."

Nhận được câu trả lời, tâm trạng của Chung Niên hoàn toàn không nhẹ nhõm hơn chút nào, cậu hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Vẫn ổn."

Ngoài câu trả lời ngắn ngủi đó, Trạm Lục không nói thêm gì khác, lảng tránh tất cả những câu hỏi tương tự của Chung Niên.

"Đau tay không? Để tôi xoa... Được rồi, không xoa thì thôi, đừng kích động thế. Cậu có đói không? Để tôi xem... Hửm, xẹp lép rồi. Đợi một chút nữa thôi, tôi đang nấu thịt bò hầm và cháo hải sản, sắp xong rồi... Nếu muốn đi vệ sinh, nói tôi, tôi sẽ bế cậu đi. Nhưng không thể cởi trói, chỉ có thể để tôi giúp."

Chung Niên muốn đá hắn một cái, nhưng chân bị trói, đành chớp cơ hội cắn trả.

Cậu quay đầu, há miệng cắn thẳng vào mặt người đàn ông, mạnh tay không chút lưu tình, khiến đối phương rướm máu.

Nghe tiếng Trạm Lục đau đớn hít một hơi, Chung Niên cảm thấy cực kỳ hả hê, không chịu nhả ra.

Cắn chết anh, đồ dối trá khốn nạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro