Chương 2
Hàn Thủy bưng bát canh, vẻ mặt sủng nịch nói: “Ngoan, đến uống một chút đi. Dầu canh vịt già này bị vớt hết rồi, không ngấy đâu.”
Thẩm tiểu thiếu gia quay mặt đi: “Miệng sưng rồi, không uống được.”
Vì thể hiện sự tức giận của mình, y còn hừ một tiếng thật lớn.
Hàn Thủy bị vẻ mặt ngạo kiều đáng yêu không chịu nổi của thiếu gia nhà mình khiến hắn khẽ cười một tiếng, thì thầm bên tai Thẩm Giai Tề: “Không uống cũng không sao, lát nữa chúng ta đi lên giường uống canh cá, ta tích góp canh cá ba năm, đặc ~ biệt ~ đặc nồng ~”
Khuôn mặt của Thẩm Giai Tề lập tức biến thành con tôm luộc: “Ngươi... Ngươi khốn kiếp...”
Hàn Thủy hôn lên vành tai tiểu thiếu gia: “Đúng, ta là tên khốn kiếp, hơn nữa còn có thể khốn kiếp hơn.” Nói rồi, hắn buông bát canh xuống, làm bộ muốn ôm tiểu thiếu gia lên giường đút canh cá.
Thẩm Giai Tề lập tức sợ tới mức mất bình tĩnh, bàn tay nhỏ bé túm lấy tay áo Hàn Thủy: “Canh vịt già kia... Ta uống mà, ta uống còn không được ư?”
Hàn Thủy hài lòng cười cười, buông tay ra, nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia uống canh vịt già không còn một giọt, lúc này mới yên tâm.
A Phúc cúi đầu mang nước ấm lên: “Thiếu gia, nên tắm rửa rồi.”
Hàn Thủy vung tay lên: “Ngươi tạm thời lui xuống đi, ta hầu hạ là được.”
A Phúc đáp một tiếng, lấy bát canh đi.
Một câu cũng chưa nói, Thẩm thiếu gia đã được an bài rõ ràng: “...”
Áo ngoài và áo cánh bị cởi ra, để lộ lồng ngực gầy yếu. Khi Hàn Thủy muốn duỗi tay xuống lại bị Thẩm Giai Tề ngăn lại: “Nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Hàn Thủy ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Giai Tề: “Chủ tử, để ta nhìn chân ngươi.”
Thẩm Giai Tề mím môi, sắc mặt trở nên có chút lạnh lùng cứng rắn: “Đi ra ngoài.”
Hàn Thủy chậc chậc một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ oán phụ: “Trên giường gọi người ta tướng công, bây giờ ngay cả chân cũng không cho nhìn.” Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng ôm người vào thùng tắm.
Chờ người không đứng đắn kia đóng cửa lại, Thẩm Giai Tề yên lặng thở ra, ở trong thùng tắm chậm rãi cởi quần xuống, ướt đẫm nhỏ nước, lấy áo khoác vừa mới thay xuống khoác lên thùng tắm. Dưới ánh nước trong suốt, trên xương bánh chè mượt mà có vết sẹo, giống như hai con rắn xấu xí.
Ngoài cửa, Hàn Thủy vừa gặm vịt vừa nghe A Phúc báo cáo, “Việc làm ăn trong xưởng vải vẫn tương đối ổn định, hai lão già ở trong thôn trồng trọt chăn trâu, trung thực vô cùng.”
Hàn Thủy phun ra một khúc xương, cười lạnh một tiếng, “Nếu năm đó không phải lão gia cầu xin, ta đã sớm vận đầu của hai lão già kia xuống để giải mối hận trong lòng. ”
“Ngoài ra, hai tháng trước, Chương thiếu gia của xưởng thêu bị bệnh nặng, trước khi chết nhờ thiếu gia chăm sóc muội muội ruột Chương Tiểu Vân của gã, thiếu gia...” A Phúc liếc trộm Hàn Thủy một cái: “Đồng ý rồi...”
Hàn Thủy đặt đồ vật trong tay xuống, “Lai lịch của Chương Tiểu Vân kia thế nào?”
A Phúc: “Muội muội duy nhất của Chương thiếu gia, từ nhỏ đã đi theo phụ huynh làm ăn, nghe nói đầu óc kinh doanh rất tốt, tính toán còn giỏi hơn tiên sinh ở phòng thu chi.”
Hàn Thủy nheo mắt lại...
Cô nương, bạn bè nhờ vả, việc kinh doanh trong nhà, tính toán xuất sắc,.. từng cái cái đều rất nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro