Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5

"Thật đúng là có thể ngủ" thanh âm châm chọc truyền đến, sau đó hướng đến thủ hạ ra hiệu bằng ánh mắt.

Còn đang trong giấc mộng Đỗ Thanh Lạc bị sự đau đớn ở cánh tay làm tỉnh, cũng may sàn lót thảm lông mềm mại, cho dù là bị thô bạo ném từ trên giường xuống, cũng không có cảm thấy đau đớn. Chỉ là theo dạ dày truyền đến lưng từng trận nóng bỏng, cùng với đầu nhức từng cơn, không chỗ nào không làm nam nhân tỉnh giấc, kia hai ly rượu có bao nhiêu là nồng đậm. Vốn dĩ nam nhân là người ít nói, giờ phút này càng trì độn.

Tư Đồ Thương nhìn nam nhân vẫn không nhúc nhích ngồi trên thảm, cuối đầu, không nhìn rõ diện mạo. Nam nhân còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chẵng lẽ hắn bị bỏ qua sao, thật to gan.

Đám thuộc hạ thấy tình hình này, vừa định tiến lên, lại bị Tư Đồ Thương ngăn lại.

Hừ lạnh một tiếng. Lúc này, Đỗ Thanh Lạc, tựa hồ cảm giác được có tầm mắt luôn dõi theo hắn. Vừa định ngẩn đầu nhìn tình huống xung quanh, đột nhiên đau đớn từ dưới cằm truyền đến, cằm hắn bị niết rất đau a.

Kính mắt đã bị rớt tại quán bar, tuy rằng mắt hắn cận không nặng, chỉ là đeo lâu đã quen với nó, khiến hắn hiện tại có điểm không thể thích nghi. Hơn nữa đầu vựng hồ hồ, tầm mắt trở nên rất mơ hồ. Hơi hơi nheo mắt lại, đánh giá xung quanh, vẫn còn mông lung nhưng hắn có thể cảm giác được phòng thực xa hoa.

Tư Đồ Thương nhìn nam nhân trước mắt, cùng với nam sủng của hắn so sánh tự nhiên là kém hơn. Chỉ là thân thể mảnh khảnh kia hơi hơi phiếm phấn hồng. Đôi môi có điểm sưng đỏ khẽ nhếch kia. Ánh mắt phiếm lệ quang khẽ híp lại. Tất cả đều khiến Tư Đồ Thương cảm thấy lão nam này thật có ý tứ, có một loại xúc động muốn chà đạp.

Đỗ Thanh Lạc rốt cục thấy rõ nam nhân trước mắt này, người thanh niên  này anh khí bức người, còn có dáng người Đỗ Thanh Lạc hâm mộ. Nghĩ đến chính mình thân thể gầy yếu, đây là hắn có chút vừa lòng, chủ là mặc kệ hắn cố gắng rèn luyện thế nào, thân thể vẫn cứ gầy yếu, nhìn tới nam nhân này, nếu có thể giống như hắn thật tốt a.

" Xem đủ?" Lão nam nhân khôn khan này thế nhưng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, bỏ mặt nam nhân ra.

Lực đạo quá mạnh đem mặt Đỗ Thanh Lạc  hất sang một bên, đâu đớn khiến cho tầm mắt Đỗ Thanh Lạc càng thêm mơ hồ, nhưng là đầu tựa hồ thanh tỉnh không ít, không để ý thanh niên đang mất hứng. "Xin hỏi nơi này là chỗ nào? Vì cái gì ta lại ở trong này?" Nam nhân thanh âm ôn nhu, mang theo một chút thanh thúy, rất là êm tai.

"Nga? Không biết sao?" Tầm mắt Tư Đồ Thương chậm rãi chuyển dời đến Tử Mị. Nam nhân dõi theo hắn, thấy một nữ nhân cách đó không xa, lại nhìn bộ dáng chính mình hiện tại, cũng liền biết xảy ra chuyện gì.

Nhất thời khiến hắn mặt đỏ tim đập, tuy rằng cùng Tiểu Ngọc một chỗ hai năm, nhưng hắn không có cùng bất cứ bạn gái nào phát sinh quan hệ vượt mức, cùng Tiểu Ngọc nhiều nhất là nắm tay, ngẫu nhiên chỉ hôn nhẹ. Đối với quan niệm đạo đức của hắn, trước khi kết hôn, không thể tự tha thứ chính mình làm như vậy.

Nghĩ đến Tiểu Ngọc, Đỗ Thanh Lạc càng không rõ, hắn như thế nào lại ở chỗ này, hắn chỉ nhớ rõ, hắn tại quán bar uống rược, sau đó Tiểu Ngọc tới đón hắn. Nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không có thân ảnh của Tiểu Ngọc, sau đó hoảng sợ nhìn nữ nhân cách đó không xa cùng nam nhân trước mắt. "Cô ấy, ta, thật sự, ta cáu gì, cái gì cũng không biết, cái gì, cũng chưa, không có làm." Nam nhân khẩn trương, một câu dơn giản cũng không thể nói rõ ràng.

Đỗ Thanh Lạc biết nữ nhân kia không phải ai cũng có thể bính, hắn thật sự cái gì cũng chưa làm, tuy rằng hắn uống rượu, nhưng hắn biết, sau khi uống rượu hắn thực ngoan, sẽ không sảo không nháo. Vạn nhất, vạn nhất người này giết người diệt khâut ai biết được a, loại cảnh tượng này trong TV phi thường nhiều. Hắn còn không có cùng cháu hắn gặp mặt một lần cuối đâu.

Tư Đồ Thương nhìn biểu tình của nam nhân khi thì hoảng sợ khi thì bi thương, cũng không tính toán trả lời vấn đề của nam nhân. Cấp dươi đem chứng minh thư của nam nhân đưa cho hắn, 32 tuổi a. Đột nhiên tầm mắt vừa chuyển:" Tử Mị, khi nào thì ánh mắt ngươi trở nên kém như vậy, loại nam nhân này cũng có thể thỏa mãn ngươi sao?" Sau đùa giỡn nhìn nhìn giữa hai chân nam nhân.

Thanh âm trào phúng khiến cho nam nhân cảm thấy như mình không thề mặc gì trên thân thể, kích động muốn dùng tay che đi nơi trọng yếu.

Tư Đồ Thương buồn cười nhìn động tác của nam nhân, quay đầu liền thấy Liệt Hàn tựa vào trên cửa, một bộ dáng xem kịch:" Ngươi có thể về phòng nghỉ trước, sau gọi mấy người đến, chỗ này để bọn họ xử lý."

Liệt Hàn cũng mệt mỏi, như vậy cũng hợp tâm ý hắn, đồng tình nhìn nam nhân nguồi dưới đất. Xoay người ra khỏi phòng.

Cấp dưới Tư Đồ Thương kéo Tử Mị " Đợi, Tư Đồ Thương, ta trong lòng ngươi vốn không có một vị trí nào sao?"

"Mấy người các ngươi." Tư Đồ Thương tùy tiện chỉ vài tên trợ thủ.  "Nữ nhân này đêm nay là của các ngươi, muốn ngoạn như thế nào thì ngoạn, không cần khách khí với ta. Nhớ kỹ, từ nay về sau đừng để cô ta xuất hiện trong tầm mắt ta." Nữ nhân ngu xuẩn, muốn trong lòng ta lưu lại vị trí sao, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Tử Mị nhất thời sắc mặt trắng bệch, nàng biết lời nam nhân này nói không thể thu hồi. Cho nên, "Tư Đồ Thương, một ngày nào đó ta cũng sẽ cho ngươi mất đi vật trọng yếu nhất là tư vị thống khổ đến thế nào." Tư Đồ Thương cũng thấy ánh mắt quyết tuyệt của Tử Mị.

"Vật trọng yếu, có sao?" Tư Đồ Thương ở trong lòng thấp giọng trào phúng một câu.

Nhìn hết mọi việc đang diễn ra, Đỗ Thanh Lạc khó có thể tiếp nhận, hắn như thế nào có thể thương tổn một nữ nhân như vậy. Có điểm tức giận, chỉ vào người trẻ tuổi trước mắt, " Ngươi còn phải là nam nhân không, nàng yêu ngươi như vậy, ngươi thế nào lại đối với nàng nhẫn tâm thế chứ."

Rõ ràng trước đó là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu có phần đáng thương, hiện tại lại biến thành giương nanh múa vuốt. Xem ra phải giáo huấn hắn một chút, để lão nam nhân này ghi tạc trong lòng a.

"Có phải nam nhân hay không." Tư Đồ Thương nói rất nhẹ, thực chậm, tay phải nâng cằm nam nhân lên, cúi thân mình xuống. Đỗ Thanh Lạc dần dần nhìn rõ mặt người trước mắt, còn có mùi nước hoa dễ ngửi trên người nam nhân này, không tự giác tim đập gia tốc, hơi thở như có như không phun tại trên mặt hắn, khiến hắn quên đi giãy dụa. Nhìn đến khuôn mặt có điểm đỏ của nam nhân, Tư Đồ Thương cố ý ghé vào tai nam nhân, ái muội nói " Ngươi, muốn tự mình thử xem sao?"

Phục hồi tinh thần lại, nam nhân muốn nói, hắn không cần thử cũng biết a. Nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy thật kỳ quái.

Tư Đồ Thương sẽ không bỏ qua bất cứ nhân tố nguy hiểm nào, dù là bạn giường, cũng phải tinh khiêu tế tuyển*. Bình thường điều đưa đến "Thiên Đường", nơi này có điều giáo sư cao cấp. Hắn cũng không có tính nhẫn nại làm tiền hí, huống chi, hắn cũng không ngại tốn chút công phu để đảm bảo.
*tinh khiêu tế tuyển: ý là chọn lựa kỹ càng á.

**********
Phía dưới là lời của tác giả mình sẽ không dịch nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro