Chương 45 : Kỳ dịch cảm
"Cận Nhiên, kỳ dịch cảm của cậu tới rồi, nghe lời, buông tôi ra để tôi giúp cậu."
----------------
"Lão bản, tiểu miêu liền cứ thế để hắn mang đi sao?" Xuân Linh bưng một tách cà phê đặt trước mặt Phương Thái Bạch, tức giận nói, "Cận Nhiên đó thật khốn nạn, vẫn là ca ca họ Bùi kia tốt hơn, còn muốn đem mèo trả lại cho ngài, tất cả đều tại Cận Nhiên! Đồ hỗn đản!"
Phương Thái Bạch nằm trên ghế mèo, nhàn nhã nhắm mắt, dùng ngón tay cào cào lưng mèo bảo bối, hưởng thụ tiếng tiểu Loli chửi mắng Cận Nhiên.
"Chửi nhiều lên chút, ta thích nghe."
Xuân Linh "hừ" một tiếng, "Mới không muốn nói! Ngài tự mắng đi!"
Phương Thái Bạch mở mắt nhìn Xuân Linh, duỗi tay cào nhẹ lòng bàn tay nàng lấy lòng, "Linh Linh gần đây tình khí càng xấu rồi, không đáng yêu chút nào, tới ăn kẹo đi, a, mở miệng ra nào."
Xuân Linh bóp hai viên kẹo màu sắc sặc sỡ trong bàn tay cho vào miệng, tiếp tục hừ lạnh.
Thục Phân tuy rằng cũng là bộ dạng tiểu Loli nhưng khí chất thoạt nhìn trưởng thành hơn Xuân Linh, nhẹ nhàng nói, "Ngài nuôi dưỡng tiểu miêu lâu như vậy, nhìn hắn đem đi chắc chắn rất luyến tiếc, sao ngài lại không giữ họ lại?"
"Sẽ lấy lại." Phương Thái Bạch bưng tách cà phê, chậm rì rì uống một ngụm rồi bỏ xuống, tiếng gốm sứ chạm mặt bàn thủy tinh nghe thanh thúy vô cùng, Tú Cẩm ở bên kia điều khiển chiến hạm cũng không nhịn được nuối tiếc liếc nhìn qua.
"Hôm nay chúng ta không cản người cũng không sao, chỉ là một con mèo mà thôi."
"Các ngươi biết cái gì." Phương Thái Bạch cụp mắt mỉm cười, hắn bốn lần muốn lôi Bùi Hành Ngộ vào không gian giả tưởng thì chỉ có một lần thành công, cũng không phải thực sự lôi được, chẳng qua là do Bùi Hành Ngộ trước đó không kịp đề phòng mà thôi.
Loại người như Bùi Hành Ngộ sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ có thể diễn một màn "bị bức hại" thảm thiết này mới có thể lấy được chút lòng tin của hắn.
Cận Nhiên cuỗm mất của hắn một con mèo, hắn quả thực rất muốn xé nát tên khốn đó thành trăm ngàn mảnh, nhưng hắn cũng muốn xem viễn cảnh mèo vờn sói, rất đáng.
Phương Thái Bạch cúi đầu, vuốt lông con mèo trắng muốt trong lòng, "Được rồi, cục cưng."
***
Màn sương dần tan biến, máy móc cơ giáp lại xuất hiện trong không gian nơi đang diễn ra trận chiến, các mảnh vỡ trong khói đạn bắn tung tóe hỗn loạn!
"Cẩn thận!" Bùi Hành Ngộ lớn tiếng nhắc nhở,nhưng Cận Nhiên đã sớm điều khiển cơ giáp tránh đi, dư dả thời gian nói với hắn, "Nhìn đi."
Bùi Hành Ngộ nhìn la bàn tinh vân đã khôi phục tín hiệu, chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng Lâm Khai Tuế, "Tư lệnh, toàn bộ hải tặc không gian đã bị tiêu diệt, chúng ta bị tổn thất hai cơ giáp loại nhỏ, một cơ giáp cỡ trung, Khuyết Tử Mặc, Tống Tư Thâm cùng An Nguyên Khải bị thương nhẹ, không có thương vong."
Bùi Hành Ngộ hơi giật mình, cúi đầu nhìn la bàn tinh vân, vừa rồi bọn họ bị kéo vào không gian giả tưởng không lâu lắm, hắn bỗng nghĩ nghĩ, kinh ngạc nhìn Cận Nhiên, "Thái Bạch tiên sinh còn có thể làm ra một loại không gian giả tưởng như vậy?"
"Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết."
Cận Nhiên và Phương Thái Bạch có chút giao tình, năm đó khi y vẫn còn là một hỗn trưỡng ma vương đã dạy dỗ hắn lên bờ xuống ruộng, sau này khi gặp và kết hôn với Bùi Hành Ngộ lại chính mình bị ăn hành tơi tả, làm gì còn thời gian giáo dục ai nữa, chỉ nghe nói Phương Thái Bạch bỏ nhà ra đi.
Mấy năm không tính quá dài, nhưng bản lĩnh lại lớn như vậy.
"Bỏ nhà ra đi có gì tốt chứ?" Dù sao trận chiến cũng đã kết thúc, Cận Nhiên vươn tay tắt kết nối nội bộ, nói với Bùi Hành Ngộ, "Ài, bà xã, ngày khác tôi cũng bỏ nhà ra đi có được không?"
Bùi Hành Ngộ không tiếp câu đùa giỡn này của y, nhàn nhạt đáp, "Lời này đi nói với Cận bộ trưởng đi, hỏi sai người rồi."
Cận Nhiên chống tay nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay khảy khảy huân chương của Bùi Hành Ngộ, "Tôi cùng anh kết hôn rồi, đi hỏi lão gia tử đó làm gì, còn quản được tôi chắc?"
Bùi Hành Ngộ đẩy tay y ra, lạnh lùng nói, "Ngay cả cha cậu cũng không quản được, tôi có thể sao? Muốn bỏ nhà ra đi thì về Cận gia mà đi, chỗ này của tôi chỉ có thể kêu cậu..."
Cận Nhiên nhìn Bùi Hành Ngộ lúc nói chuyện, hai phiến môi đóng mở, y như bị ma xui quỷ khiến duỗi tay đè lên môi hắn, thấp giọng nói, "Anh là nhà của tôi."
Bùi Hành Ngộ lạnh mặt liếc y một cái, "Lại bắt đầu rồi đúng không?"
Cận Nhiên nhìn chằm chằm hắn, lúc sau mới tỉnh táo lại, "Không nói thì không nói, tức giận cái gì, với Bộ Ngu nói chuyện thì ôn nhu như vậy, cùng tôi nói có mấy câu đã lạnh như tảng băng, ai mới là chồng anh hả."
Bùi Hành Ngộ không để ý y lẩm bẩm, mở máy truyền tin, "Phía trước không xa là điểm chuyển tiếp, ở đó có một trạm trung chuyển nhỏ, mọi người dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút rồi tiếp tục xuất phát."
"Vâng."
Cơ giáp chậm rãi bay trong ngân hà, Bùi Hành Ngộ nhìn la bàn tinh vân, lại nhìn qua số liệu trận chiến do Lâm Khai Tuế gửi qua, lông mi đen nhánh rũ xuống, che thành chiếc bóng như chiếc quạt nhỏ.
Cận Nhiên ở cự ly gần như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn thật kỹ những mảnh mi nhỏ đen bóng, ánh sáng trên đỉnh đầu xen vào những khe hở nhỏ, chiếu xuống làn da trắng mịn tinh tế như sứ của Bùi Hành Ngộ.
Y đã vô số lần nhìn qua dáng vẻ của Bùi Hành Ngộ chỉ huy chiến đấu, nhưng cho đến hiện tại vẫn cứ mơ hồ, bóng lưng hắn dường như rất mông lung, chưa từng rõ ràng tới mức như hiện tại, hơi thở tràn đấy mùi Lan hoàng thảo quanh quẩn lại gần chóp mũi y.
Cổ áo của Bùi Hành Ngộ cài cao kín mít, chưa bao giờ lộ ra một ít cho người ta chiêm ngưỡng, quân trang mãi mãi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi bẩn, cổ tay áo màu xanh lam nhạt dưới lớp quân phục đen tuyền bao trọn lấy cổ tay trắng nõn đẹp đẽ.
Y như một người nghiện, âm thầm hít vào thật nhiều mùi Lan hoàng thảo.
Bùi Hành Ngộ quay đầu nhìn cái gì đó, cổ áo thoáng chốc lộ ra một khe hở nhỏ, chiếc cổ cong đẹp trắng phát sáng như hấp dẫn người khác đến cắn mạnh một miếng.
Cận Nhiên vô thức siết chặt tay, lồng ngực bỗng chốc dâng lên một cỗ nhiệt khí xa lạ, nhất thời hai mắt nóng rực không thể nhìn rõ, y theo bản năng lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo.
Bùi Hành Ngộ nhạy bén phát hiện có điều không ổn, quay đầu lại liền bị dọa cho sững sờ trong chốc lát, Cận Nhiên đang nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt đỏ hoe như lang sói, hệt như đang trực chờ lao tới cắn xé hắn.
Hơi thở nhuốm đượm mùi Bạch xạ hương hung hãn dữ dội lao tới phía hắn, ý niệm chiếm hữu xâm lược tất cả đều rõ như móng vuốt thú dữ đang bốn phương tám hướng vây khốn không cho hắn chạy thoát.
Đầu tim Bùi Hành Ngộ nhảy dựng, gần như lập tức hiểu ra, Cận Nhiên đây là tới kỳ dịch cảm!
Y vừa rồi đem quần áo phòng hộ nhường cho hắn, dưới áp lực kinh khủng của không gian khiến tin tức tố của bản thân bị thúc động bùng nổ kịch liệt, cứ như thế liền hại y trực tiếp tiến vào kỳ dịch cảm rồi!
Bùi Hành Ngộ che miệng mũi lùi về sau, phòng ngừa bản thân bị luồng tin tức tố làm cho ảnh hưởng, hắn tận lực thả chậm hô hấp nghĩ cách trấn an cho y, Cận Nhiên lại cho rằng hắn muốn chạy trốn liền một tay túm lấy hắn kéo đến trước ngực, âm thanh đè nén, "Không cho chạy!"
Bùi Hành Ngộ ngã về trước theo quán tính, lồng ngực đập mạnh vào cần điều khiển, khẽ rên một tiếng, Lâm Khai Tuế vội hỏi, "Tư lệnh, ngài sao vậy?"
"Không...ưm...!" Bùi Hành Ngộ vừa mở miệng đã bị Cận Nhiên bóp cằm, hung tợn ép môi lên môi, vừa cắn xé vừa giận dữ nói, "Không cho! Chỗ nào cũng không cho đi!"
Bùi Hành Ngộ không thoát được, cho dù hắn có kỹ năng lẫn thể lực cao hơn Alpha bình thường, nhưng ở tư thế này hoàn toàn không cách nào trở mình, vì vậy hắn chỉ có thể để cho Cận Nhiên tàn sát bừa bãi.
Cận Nhiên dưới sự ảnh hưởng của tin tức tố chỉ còn lại bản năng chân chính, mùi Bạch xạ hương mang theo dục vọng chiếm hữu điên cuồng, không cho phép Bùi Hành Ngộ nói với người khác một câu, tất cả âm thanh của Bùi Hành Ngộ chỉ có y mới được nghe, ngay cả tiếng thở dốc của phải bị y chiếm lấy!
Bùi Hành Ngộ cắn mạnh vào môi Cận Nhiên khiến y ăn đau mà phải buông mình ra, mùi máu tanh trong miệng hòa vào đầu lưỡi, thế nhưng Cận Nhiên chẳng những chẳng chịu buông tay, càng lúc càng hung dữ, hai tay siết chặt eo hắn khiến hắn gần như không thở nổi.
"Tư lệnh? Ngài có ổn không?" Lâm Khai Tuế nói qua máy truyền tin, giọng điệu có chút nôn nóng lo lắng, "Sắp tới điểm chuyển tiếp rồi, ngài hiện tại không vấn đề gì chứ?"
Vẫn không có hồi âm, trong máy truyền tin chỉ truyền đến những tiếng hít thở nặng nề, qua bộ đàm xử lý âm thanh thì không thể phân biệt được đây là của Cận Nhiên hay Bùi tư lệnh, mọi người trong chốc lát đều không dám lên tiếng, chẳng lẽ bọn họ bị thương?
Bộ Ngu ngược lại cảm giác không ổn, chỉ cần Bùi Hành Ngộ có thể nói sẽ không im lặng, hắn nhất định sẽ nói với mọi người không sao, cho dù có bị thương hắn vẫn sẽ tự mình chịu đựng được, tuyệt đối không khiến mọi người lo lắng.
Chết rồi!!
Bộ Ngu nhíu mày, không lẽ tại thời điểm mấu chốt này hắn tới kỳ phát tình? Nếu là thật thì toi rồi, hắn cùng Cận Nhiên ở chung một chỗ, vậy chẳng phải sẽ gây ra họa lớn hay sao!
"Bùi tư lệnh!! Có nghe rõ hay không?"
Bùi Hành Ngộ đã bị tin tức tố ảnh hưởng mãnh liệt, ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng lý trí vẫn còn sót lại một tia tỉnh táo, hắn gian nan ngửa đầu thoát khỏi môi lưỡi quấn quýt với Cận Nhiên, tận lực đem hô hấp rối loạn đè xuống không cho bọn họ phát hiện ra dị thường.
"Không có gì, tới điểm chuyển tiếp như bình thường." Bùi Hành Ngộ nói ngắn gọn cho xong, Cận Nhiên thấy hắn cùng nam nhân khác nói chuyện liền lập tức nổi khùng vươn tay hất rớt máy truyền tin, ngay sau đó là một âm thanh đau đớn bật ra khỏi khóe miệng.
Cận Nhiên cắn vào cổ hắn, suýt chút nữa đâm thủng cả mạch máu, cơn đau khiến hắn run rẩy theo bản năng, còn chưa thích ứng nổi đã lại có cảm giác bị đầu lưỡi nóng bỏng mềm ướt nào đó liếm qua.
"Cận Nhiên, tỉnh lại, mau tỉnh!" Bùi Hành Ngộ dùng không được sức, dưới tác dụng của tin tức tố, Alpha sẽ càng trở nên cường hãn, mà Omega lại chỉ càng lúc càng mềm nhũn cho đến tận khi bị quy phục. Hắn rõ ràng so với Alpha còn mạnh hơn, nhưng bản năng lại liên tục nhắc nhở hắn, di truyền là thứ không thể chống lại.
Cận Nhiên nắm lấy tay hắn, tùy ý siết chặt, ấn hắn lên bàn điều khiển, đôi mắt đỏ đậm như máu nhìn hắn không dứt, hơi thở phả xuống áp bạch khủng khiếp, mồ hôi trên trán kết thành hạt nhỏ, nhỏ xuống ngực trái Bùi Hành Ngộ.
"Anh...là ai?" Đây chính là giai đoạn dịch cảm lần thứ hai của Cận Nhiên, so với lần đầu chỉ có kịch liệt và hồn loạn hơn, một chút ý thức còn sót lại gần như đã sắp sụp đổ, mắt không thấy rõ người trước mặt, chỉ lờ mờ ra hình dáng và mùi hương quen thuộc khiến y thèm muốn.
"Cận Nhiên, cậu tới kỳ dịch cảm rồi, nghe lời, buông tôi ra trước đã, tôi tới giúp cậu." Bùi Hành Ngộ biết lúc này không thể lấy cứng đối cứng với y, trước mắt phải khiến y buông hắn ra.
"Buông ra..." Cận Nhiên lặp lại một lần, ngay sau đó càng dùng sức mà bóp chặt cổ tay hắn, phảng phất như sợ người khác cướp đi đồ vật của mình, hung tợn nói, "Không buông! Ai cũng không được phép cướp đi!"
Bùi Hành Ngộ cau mày, bị y siết đau sắp chảy nước mắt, hắn hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng dỗ dành y, "Không ai cướp đi được, hãy để tôi giúp cậu."
Cận Nhiên thống khổ lắc đầu, ngón tay run lên, hệt như đang tận lực chống lại thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro