Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 : Hộ thê

"Nghe lời chút đi, vợ ngoan."

---------------

"Cận Nhiên!" Giọng Phương Thái Bạch run rẩy, cũng không còn ý cười như trước nữa, thay vào đó là bén nhọn chói tai như hét lên, "Con mẹ nó mày thế nào lại ở chỗ này!"

"Tới uống cà phê đó, tin không?" Cận Nhiên thoải mái đem câu này trả lại cho hắn.

Bùi Hành Ngộ duỗi tay đặt lên tay Cận Nhiên, lắc đầu ra hiệu với y, Cận Nhiên nắm lấy tay hắn rồi nhanh chóng cào nhẹ vào lòng bàn tay một cái, "Anh ở đây chờ tôi, tôi đi một lát, rất nhanh liền về."

"Cận Nhiên." Bùi Hành Ngộ nắm lấy cổ tay y, "Tôi đi cùng cậu."

Cận Nhiên quay đầu, cười với hắn, "Làm sao? Phu xướng phụ tùy à, không có việc gì thì anh cứ ở trên tàu đừng ra ngoài, tìm cách quay về tìm mọi người trước đi, đám tiểu tử kia không thể không có anh."

Huống hồ, y có việc cần hỏi Phương Thái Bạch.

"Không được!"

Cận Nhiên cười, "Yên tâm đi, tôi còn phải trở về ly hôn với anh nữa kìa." Nói xong liền cúi người ghé sát vào tai hắn, đè thấp âm thanh, "Nghe lời chút đi, vợ ngoan."

Con ngươi Bùi Hành Ngộ run lên.

Cận Nhiên thuận tay cầm theo một bộ quần áo bảo hộ, đi đến trước cửa tàu quét tròng mắt, giương giọng nói, "Phương Thái Bạch, mở cửa ra, cha mi tới."

Phương Thái Bạch cười nhạo, "Mày tới, bố đây cho mày chết không có chỗ chôn, không biết sống chết!" Nói xong liền hướng phía sau khoát tay, "Linh Linh, mở cửa ra cho tên đó tới đây, thời điểm báo thù của ta tới rồi."

Hắn cùng Cận Nhiên đều là người tám lạng kẻ nửa cân giống nhau, cuối cùng chính y lại có ngày rơi vào tay mình!

Linh Linh cúi đầu, giọng nói của thiếu nữ nũng nịu, chậm chạp chạy đến bàn điều khiển, lưu loát vận hành chiến hạm miêu miêu "Đường nhân đậu" đến gần Tử Vi Viên.

Hai chiến hạm đã sát gần nhau, âm thanh cảnh báo cũng lập tức vang lên, Cận Nhiên hít nhẹ một hơi rồi mở cửa khoang, mặc quần áo bảo hộ lên người sau đó nhún chân nhảy một cái, vừa mới đáp xuống y đã lập tức trở tay về phía sau, đồng thời ngã lăn tại chỗ, vững vàng đem cái người kia bảo vệ trong ngực không xây xát một phân.

Cận Nhiên nhìn hắn, gầm lên một tiếng, "Anh chán sống đấy à!"

Bùi Hành Ngộ cảm thấy màng nhĩ tê dại, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, ngực dâng lên từng trận huyết tanh ngọt, phải dùng sức nuốt xuống mấy lần mới nhịn được.

"Trên người anh mẹ nó còn có vết thương đấy, muốn chết!" Trái tim Cận Nhiên quả thực bị hắn làm cho hoảng rồi, khi nãy nếu như y phản ứng không nhanh một chút đỡ được hắn thì hiện tại hắn đã ngã chết không chừng!

Cận Nhiên đem mũ bảo hộ đội lên cho hắn, lời tàn nhẫn đang đợi đến môi chưa kịp nói đã nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu làm nghẹn trở về, "Tôi là trưởng quan, chỉ có cậu nghe lệnh tôi, không có chuyện tôi phải nghe lời cậu."

Cận Nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Lão tử là chồng của anh."

Bùi Hành Ngộ đỡ bả vai đứng lên, lắc nhẹ hai cái suýt lảo đảo, "Trên giấy tờ thôi."

Cận Nhiên đánh hắn một cái, nhưng y biết Bùi Hành Ngộ sẽ không để y đơn độc mạo hiểm một mình, hắn chính là người như vậy, hắn là một chỉ huy, hắn sẽ không để cấp dưới xông lên phía trước ngăn cản nguy hiểm, tựa như hắn có thể một vai gánh cả thế giới.

Cánh tay đỡ người của y có chút vô lực, vừa tê vừa đau, Cận Nhiên nhìn hắn như thể giây sau sắp ngất đi liền ôm eo hắn, lạnh giọng nói, "Anh còn dám như vậy tôi liền đánh dấu anh, đem anh biến thành người của tôi rồi xem anh còn dám làm càn hay không."

Bùi Hành Ngộ cùng y đi về hướng cửa của "Đường nhân đậu", nghe vậy liền gập ngón tay, lông mi hạ xuống, "Cậu sẽ không."

Cận Nhiên nhướng mày, "Anh xem thường tôi sao? Cho dù tôi thiếu hụt tin tức tố vẫn có thể đánh dấu anh, muốn thử một chút tin tức tố cấp S không hả?"

"Không cần." Bùi Hành Ngộ thở nhẹ một hơi, âm thanh cách qua lớp mũ bảo hộ tuy nhỏ nhưng Cận Nhiên mắt kém chứ tai nghe tuyệt đối không kém, y nghe được rất rõ ràng.

"Cậu vất vả tới Tử Vi Viên muốn ly hôn với tôi, sẽ không vì một câu nói mà làm ra chuyện có lỗi với người mình thích, người kia vẫn còn đang đợi cậu."

Cận Nhiên sửng sốt, ai đang đợi y cơ?

Ồ, y có "người mình thích", chính vì người ấy mà y tới đây muốn ly hôn, Cận Nhiên vậy mà suýt chút quên mất, bị hắn nhắc lại mới lập tức "xùy" một tiếng, "Biết thì tốt."

Hai người chậm rãi đi vào "Đường nhân đậu."

Cận Nhiên duỗi tay giúp Bùi Hành Ngộ tháo mũ bảo hộ xuống, sau đó cũng cởi quần áo bảo hộ trên người ném qua một bên, nhìn một lượt bày trí bên trong liền cảm thấy đau hết cả răng.

Bên trong có mấy cái nhà cho mèo, cuộn len, gậy giải trí cho mèo, các loại hình ảnh chụp đầy cơ giáp hình mèo, hàng chục con mèo thuộc đủ các giống loài khác nhau đang ngồi xổm trên căn nhà màu hồng, thấy có người lạ đến liền thi nhau kêu "meo meo".

Người thanh niên ôm một con mèo màu trắng như tuyết trên tay, nép mình dựa trên chiếc ghế hình con mèo khổng lồ, thảm nhung hồng nhạt lót bên dưới, chốc chốc lại gãi gãi lưng cho con mèo bảo bối.

Bùi Hành Ngộ âm thầm đánh giá người này, hắn hẳn là chủ nhân của "Tân Tam Khách", là người tên Phương Thái Bạch mà Cận Nhiên mới gọi.

Người này không gì không biết, từ Tinh tế Liên Bang cho đến các tinh hệ khác, không bí mật nào là không có hắn xen vào, nhưng người này hỉ nộ ái ố thất thường, không thể không đề phòng.

Bọn họ chỉ có một chiến hạm, Phương Thái Bạch bên này mấy chục cái còn là ít, phần thắng căn bản không có lấy một phân. Lần này không giống như lúc ở trạm trung chuyển, Cận Nhiên sẽ không có cơ hội may mắn như vậy, Bùi Hành Ngộ tuyệt đối sẽ không cho y ở đây một mình.

Đôi mắt Phương Thái Bạch dừng lại trên người bọn họ lúc lâu, sau đó hướng Bùi Hành Ngộ nở nụ cười, "Bùi tư lệnh, anh thật khó mời nha, sự bất quá tam*, tôi mời ngài đến lần thứ bốn mới mời được ngài a."

* 事不过三 Shì búguò sān Sự bất quá tam : Phàm ở đời, việc gì cũng không nên quá nhiều lần, nhiều lắm là 3 lần, tới lần thứ 3 mà không thành công thì nên dừng lại, suy nghĩ rồi tìm cách khác hay hơn.

Bùi Hành Ngộ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Phương Thái Bạch nghiêng đầu nói, "Linh Linh, pha cho khách hai ly cà phê."

Thiếu nữ từ bàn điều khiển nhảy xuống, hai tay kéo váy khom người, "Vâng, lão bản."

Bùi Hành Ngộ nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một cô gái trên đầu mang tai mèo, trên thân mặc đồ hầu gái trắng đen, phần eo mềm mại uyển chuyển rũ ra một chiếc đuôi mèo không dài không ngắn, theo từng cử động của cô gái, chiếc đuôi cũng động theo, giống hệt như thật.

...

Bùi Hành Ngộ thu hồi tầm mắt.

Tay Cận Nhiên vẫn luôn gác trên eo hắn, Bùi Hành Ngộ thân thể còn có vết thương, hô hấp có chút không được ổn định nên cũng không tránh khỏi y mà như có như không dựa vào lực tay này đứng vững, tâm tình càng lúc càng căng thẳng.

"Sao lại không ngồi?" Phương Thái Bạch chỉ chỉ vào chiếc ghế hình mèo, vừa gãi lưng mèo bảo bối vừa mỉm cười, "Sợ trên ghế tôi có đao à?"

Cận Nhiên "xùy" một tiếng, đỡ Bùi Hành Ngộ ngồi xuống, lập tức dựa vào sát tai hắn nói nhỏ, "Tin tức tố tiết ra rồi."

Tim Bùi Hành Ngộ run lên, hắn thật sự ngửi được mùi Lan hoàng thảo thoang thoảng!

Cận Nhiên ngồi trên chiếc ghế khác nhưng cánh tay vẫn duỗi ra đỡ sau lưng cho Bùi Hành Ngộ, lẳng lặng thúc động một ít tin tức tố của mình để che đi mùi Lan hoàng thảo, sau đó y vắt chân, bình tĩnh hỏi Phương Thái Bạch, "Nói đi."

Phương Thái Bạch, "Nói cái gì?"

Cận Nhiên cười nhạo, "Cậu hao tốn hết tâm tư đưa bọn tôi tới nơi này, không phải chỉ để đùa dai cho vui đúng không, có mục đích thì mau nói, tôi không rảnh ngồi uống cà phê nói tào lao với cậu."

Một mùi hương ngòn ngọt xông tới, Linh Linh đem hai tách cà phê đặt lên bàn, giọng nói ngọt ngào, "Hai vị khách nhân, mời nếm thử tay nghề của Xuân Linh nha."

Cận Nhiên, "..."

Tên tiểu tử này đặt cái tên thôi cũng vẫn là cái phong cách mát mẻ thoát tục như vậy.

Hai người chẳng ai động vào, Phương Thái Bạch cũng không nóng nảy, híp mắt cười hỏi, "Tôi nghe nói lần này các người tới mang danh nghĩa bắt thổ phỉ nhưng thật ra là đi tìm Ngôi sao Thiên Hà đúng không? Thế nào, có tin tức gì chưa?"

Cận Nhiên hơi giật mình.

Bùi Hành Ngộ cũng giật mình, chuyện này ngay cả Mạnh Như Tiền cũng không được biết, làm sao Phương Thái Bạch biết được!

Phương Thái Bạch cười híp mắt, đôi mắt như cánh hoa đào mềm mại lưu chuyển, lại vô duyên vô cớ khiến người ta phát lạnh sống lưng, bốn chữ "tiếu lý tàng đao" gắn với hắn thật quá chuẩn.

* 笑裡藏刀 = Cười nhưng trong bụng đang tính kế, là một trong 36 kế.

"Tôi không có bất kỳ manh mối nào về Ngôi sao Thiên Hà, cái này cũng chỉ là lời đồn đoán, cũng chưa từng có người chân chính gặp qua." Bùi Hành Ngộ nói.

Phương Thái Bạch lắc đầu, "Cái đó chưa chắc, chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nếu Bùi tư lệnh không chịu nói, vậy chúng ta trước hết xem qua thứ này đi, sau đó anh có thể đổi ý cũng chưa muộn."

Hắn quay đầu, "Tú Cẩm."

"Vâng, lão bản." Một thiếu nữ mặc trang phục hầu gái xanh nhạt kêu lên, màn hình giả lập lập tức được phóng ra, là chiến trường bên ngoài khói lửa liên miên!

Lâm Khai Tuế tiếp nhận quyền chỉ huy, liều mình hết sức chống lại đòn tấn công của Vĩnh Long, cơ giáp của Tử Vi Viên bị hư hại nặng, chật vật né tránh những đòn công kích, lại gian nan nghe lệnh chỉ huy mà phản kích.

Ngón tay Bùi Hành Ngộ bỗng nhiên siết chặt, Phương Thái Bạch lại thả lỏng tay, thiếu nữ tên Tú Cẩm lập tức tắt màn hình giả lập, tiếng nổ vang trời cùng mệnh lệnh phát run dồn dập trong thoáng chốc cũng biến mất.

Tử Vi Viên là thứ duy nhất mà Bùi Hành Ngộ để tâm, tất cả bọn họ là điểm yếu của hắn, tiếng rên rỉ thống khổ này khi một con dao sắc nhọn đâm vào tim và mắt hắn.

Đáy mắt Bùi Hành Ngộ cơ hồ muốn đem Phương Thái Bách xé thành từng mảnh.

Phương Thái Bạch nhẹ nhàng vỗ về con mèo trắng trong ngực, đôi mắt hoa đào mỉm cười, nói, "Bùi tư lệnh, hiện tại đã có thể đem manh mối Ngôi sao Thiên Hà nói cho tôi biết được chưa?"

Bùi Hành Ngộ lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi không có manh mối nào hết, nhưng chỉ cần Tử Vi Viên một người bị tổn hại tôi liền bắt cậu trả lại gấp trăm ngàn lần!"

Phương Thái Bạch ngẩng đầu, bên gáy chợt cảm thấy có vật nhọn lạnh ngắt dí vào, hắn thậm chí còn không thể nhìn ra Bùi Hành Ngộ xuất thủ từ lúc nào!

"Anh giết tôi, vậy bọn họ chỉ có nước tuẫn táng mà thôi." Phương Thái Bạch không tránh né, cứ như vậy nhìn Bùi Hành Ngộ, "Bùi tư lệnh, tôi biết anh rất mạnh, giết tôi là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng một khi tôi chết, toàn bộ Tử Vi Viên đều phải chôn cùng...còn cả em gái anh nữa cũng."

Bùi Hành Ngộ cau chặt mày, người này còn biết cả Yên Yên, xem ra tất cả tư liệu về hắn e rằng cũng đều đã điều tra quarồi, nói không chừng ngay cả thân phận Omega kia cũng đã biết!

Phương Thái Bạch nhìn Bùi Hành Ngộ thu tay, cười cười chỉ vào cốc cà phê, "Không uống sẽ lạnh đó, cà phê lạnh rồi sẽ không ngon nha, có điều một trong hai ly này có độc, các người thương lượng một chút xem ai uống trước đi."

Cận Nhiên vẫn luôn không nói chuyện, tầm mắt dừng lại trên mặt Bùi Hành Ngộ, một chút biểu cảm cũng không bỏ sót, y muốn biết vào tình cảnh này Bùi Hành Ngộ sẽ chọn gì.

Bùi Hành Ngộ căn bản không thèm suy nghĩ liền cứ thế cầm lên một ly, ngay lập tức bị Cận Nhiên nắm lấy tay, mắng cho hắn một trận, "Biết cái gì đây không mà uống, qua sau tôi."

"Cận Nhiên, không được hồ..." Bùi Hành Ngộ muốn ngăn y nhưng không kịp, Cận Nhiên ném cái ly vỡ tan tành trên bàn, quay đầu nhìn hắn, "Trưởng quan, ngài vừa rồi mới nói gì?"

Bùi Hành Ngộ đem mấy lời trách mắng lăn qua đầu lưỡi mấy lần, thế nào cũng không nói ra được, hắn muốn mắng y không nghe lời, nhưng y làm trái mệnh lệnh là vì muốn bảo vệ hắn.

"Hồ nháo!"

Cận Nhiên hạ thấp giọng ghé vào tai hắn, âm lượng vừa chỉ đủ hai người nghe thấy, "Biết sai rồi, anh hiện tại có thể nhân lúc tôi với hắn đàm phán mà nghĩ xem nên phạt tôi thế nào đi, tôi đều nghe anh, tuyệt đối không phản kháng anh đâu."

Y nói xong, lần nữa nhìn về phía Phương Thái Bạch, "Muốn manh mối Ngôi sao Thiên Hà, có thể cho, nhưng tiện nghi như vậy cũng đâu thể để mình cậu chiếm, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro