Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 : Uống rượu ( Nụ hôn đầu tiên)

Cận Nhiên : "Bại dưới tay anh rồi."

-------------

Nếu Bùi Hành Ngộ chết, ai sẽ viết chip tư liệu cho hắn?

Trái tim Mạnh Như Tiền đột nhiên chua xót, Tử Vi Viên là toàn bộ tâm huyết của hắn, những chuyện hắn muốn điều tra chỉ vừa mới có manh mối, Yên Yên vẫn cần có người chiếu cố, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc.

"Vậy...ngài tính mang ai đi cùng? Cận Nhiên sao?"

Bùi Hành Ngộ trầm ngâm chốc lát, "Ừ, cả Lâm Khai Tuế và Bộ Ngu, còn có vài người trong đội hành động Thiên Xu, Lạc Tân Dương, Tống Tư Thâm hai người đó không tồi, cậu ở lại Tử Vi Viên trấn tọa là được."

Tin tức tố của Cận Nhiên đổi với hắn mà nói có sức ảnh hưởng quá lớn, trước mắt không biết hắn có thể chống chế được qua kỳ phát tình để đợi Bộ Ngu lấy được loại thuốc kia hay không, nhưng nếu hắn vừa ỷ lại vào tin tức tố của Cận Nhiên vừa xuất trận, thật chẳng khác nào trước sau đều là tứ bề khốn đốn.

Mạnh Như Tiền bỗng chốc siết chặt ngón tay, "Được."

Trước kia đều là anh và Bùi Hành Ngộ cùng nhau xuất trận, lần này mang theo Cận Nhiên, mang theo Bộ Ngu, thậm chí còn có cả Lâm Khai Tuế cái người kéo chân toàn đội trong buổi diễn tập hôm trước, vậy mà chỉ có mình hắn phải ở lại canh giữ Tử Vi Viên.

"Đi thông báo với mọi người, ngày mai xuất phát."

Mạnh Như Tiền trầm mặc hai giây, hướng hắn hành lễ, "Vâng, tư lệnh."

Anh đi ra ngoài vài bước rồi quay đầu nhìn lại Bùi Hành Ngộ, chỉ thấy hắn nhắm mắt dựa người vào ghế, bả vai mảnh khảnh có chút cô độc đã không còn quen thuộc như dĩ vãng anh biết nữa, ngược lại là sinh ra một loại cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm, lạnh lùng vô cùng.

Anh thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời khỏi tàu chỉ huy.

***

"Nhiên ca, anh làm cái gì thế? Ai da!" Hạ Tinh Lan từ cái cây phía sau nhảy ra, định dọa Cận Nhiên nhảy dựng một trận, kết quả vừa ngẩng đầu lại bị Cận Nhiên dọa cho một cái ngã lăn đùng xuống đất.

Cận Nhiên phụt cười, "Ngoan, hành lễ lớn như vậy làm cái gì?"

Hạ Tinh Lan phủi mông đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh y, nhìn món đồ trắng sứ trên tay y, có chút mùi rượu thoang thoảng, cậu cả kinh lắp bắp, "Anh...anh lại dám ở đây uống rượu!"

Cận Nhiên "ừ" một tiếng, lần trước y từ trên cơ giáp cướp được kia lấy ra mấy bình rượu, một vò bị Bùi Hành Ngộ tịch thu, y liền bí mật nhảy lên trộm ra một vò khác, lại "uy hiếp" Trương Châu là lúc đi qua trạm trung chuyển y mua phải mấy thứ đồ dởm, muốn dùng rượu để đốt.

"Tư lệnh không cho phép uống rượu, anh cẩn thận đó, nếu bị ngài ấy phát hiện thể nào cũng lại đem anh tống vào trong phòng giam." Hạ Tinh Lan đối với Bùi Hành Ngộ chính là nói gì nghe nấy, cẩn thận quan sát khắp nơi, hạ giọng hối thúc Cận Nhiên, "Anh mau giấu đi nhanh lên."

Cận Nhiên duỗi tay múc cho cậu một bát "Nếm thử xem."

Hạ Tinh Lan cúi đầu, ngửi nhẹ một cái, thật thơm, hoàn toàn không phải cái mùi cay nồng như các loại rượu bình thường khác, hình như là vị hoa quả thơm ngọt, cậu không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Hạ Tinh Lan vươn tay, lại trong nháy mắt lập tức rụt về, ra sức lắc đầu, "Hừm ~", Cận Nhiên rút tay về, đem bát rượu vàng nhạt trong veo đổ xuống mặt đất, "Thật không muốn nếm thử?"

Hạ Tinh Lan thèm muốn nhìn rượu bị đổ trên đất, y lại múc một bát đem đến trước mặt cậu, một bên nuốt nước miếng, một bên chăm chú nhìn rượu sóng sánh, "Tư lệnh sẽ tức giận."

"Ca chịu trách nhiệm." Cận Nhiên đưa bát cho cậu, "Một ngụm nhỏ coi như chạm môi thôi, nếu Bùi tư lệnh của cậu phát hiện cứ nói là tôi ép cậu, ụp hết nồi lên người tôi là được."

Hạ Tinh Lan vẫn mãi đắn đo, "Mùi rượu rất nhạt đúng không? Bị tư lệnh phát hiện được, ngài ấy sẽ giận đó."

"Sẽ không."

Hạ Tinh Lan dè dặt thử một ngụm, lập tức mở to hai mắt, "Oa, ngọt quá đi, Nhiên ca, đây là rượu gì vậy, uống ngon thật đó!"

Cận Nhiên dựa người vào cạnh lu rượu, nghiêng đầu nói, "Rượu tương tư."

"Rượu tương tư."

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến mang theo cảm xúc khó mà nắm bắt được, không phải tức giận mà là càng khiến người ta lạnh sống lưng, Hạ Tinh Lan đánh rơi chiếc bát, đứng dậy ngay ngắn hành lễ, "Tư tư tư lệnh!"

Bùi Hành Ngộ đứng cách đó không xa, không nhìn Hạ Tinh Lan, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang dựa vào lu rượu của Cận Nhiên, "Tử Vi Viên không được phép uống rượu, cậu dám ủ rượu?"

Cận Nhiên buông tay, "Tôi không uống."

Hạ Tinh Lan đột nhiên căng thẳng, nhìn Cận Nhiên với vẻ mặt vô tội muốn nuốt lời khi nãy, cậu nhìn Bùi Hành Ngộ, lo lắng đến suýt khóc, "Xin, xin lỗi tư lệnh, tôi biết sai rồi."

Ánh mắt Bùi Hành Ngộ đảo qua trên người cậu, "Phòng tạm giam, mười ngày."

- Nhiên trẩu thử giơ cái nách lên coi có thâm không, khổ thân bé Lan bị con cún nhỏ nhen nó ghim rồi.

"Vâng, tư lệnh." Hạ Tinh Lan chạy nhanh như chớp, không thể nghe thấy Cận Nhiên nói với Bùi Hành Ngộ, "Bùi trưởng quan, ngài trách nhầm Hạ Tinh Lan rồi, cậu ta không biết cái đó là rượu, là tôi ép cậu ta đó."

"Làm trái kỷ cương, biết luật còn dám phạm luật." Vẻ mặt Bùi Hành Ngộ lạnh lùng, "Gần đây tôi dễ dãi với cậu quá rồi?'

Cận Nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên quân trang rồi đi tới gần Bùi Hành Ngộ, trong tay cầm theo một ly thủy tinh, duỗi tay về phía hắn, "Nếm thử không?"

Cận Nhiên bưng cái ly đứng trước mặt hắn, thân hình so với Bùi Hành Ngộ cao hơn một chút, càng tới gần, khí thế áp bức trời sinh của Alpha đối với hắn càng rõ rệt, Bùi Hành Ngộ không nhịn được run lên.

"Sáng mai tôi sẽ xuất trận truy đuổi phạm nhân vượt ngục, chỉ cần cậu ở lại Tử Vi Viên một ngày thì không được phép uống rượu, chờ cậu rời khỏi đây rồi muốn uống bao nhiêu thì uống, tôi tuyệt đối không quản."

"Cái gì mà phạm nhân vượt ngục?"

Bùi Hành Ngộ không yêu cầu Mạnh Như Tiền thông báo cho Cận Nhiên, y không phục cũng sẽ không nghe Mạnh Như Tiền, cho nên hắn tự mình qua đây nói một chút sự tình cho y biết, tránh cho y lại tính khí quái đản làm nổ trạm vũ trụ lần hai.

Hắn đem đầu đuôi việc lần này kể cho y, Cận Nhiên nhíu mày nhìn hắn một hồi, "Anh không phải còn đang dưỡng thương sao? Đám tổn tử chết tiệt kia muốn anh xuất trận, còn các quân đoàn khác đâu, chết cha chết mẹ nên phải ở nhà giữ hiếu hay gì?"

Bùi Hành Ngộ thấy y mở miệng là không biết kiêng kỵ, có chút nhăn mày, "Không được nói bậy."

Cận Nhiên xùy một tiếng, "Được, không nói bậy. Tôi hỏi anh, bọn họ mang tâm tư gì, một người nhạy bén như anh không nhìn ra được sao? Quân bị không cấp, rõ ràng là muốn anh đi vào chỗ chết? Anh có phải là ngốc hay không hả?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Không đáng ngại."

Cận Nhiên ở một bên cười nhạo, "Không đáng ngại? Tôi hỏi anh, hải tặc trốn khỏi nhà tù nhất định là có người cố ý muốn thả chúng ra, mà người đầu sỏ đó là ai? Lần này đi khẳng định bọn chúng đã giăng sẵn cái bẫy chỉ chờ anh lao tới nộp mạng anh có hiểu không!"

"Tôi mang theo Bộ Ngu."

Cận Nhiên vừa nghe thấy cái tên Bộ Ngu, ngón tay tăng lực siết chặt cái ly thêm mấy phần, "Bộ Ngu thì dùng được rắm, hắn chỉ là một bác sĩ quân y, hắn có thể bẻ khóa một số bảo mật của cơ giáp, có thể cứu chữa anh một chút, nhưng trên chiến trường dưới sức ép của hỏa lực với thủ đoạn của đối phương thì hắn lấy gì bảo vệ anh? Lấy đầu sao?"

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ trước sau bất biến, một trận này hắn hiểu rõ nguy hiểm hơn bất kỳ ai, nhưng hắn nhất định phải đi.

"Tôi phải đi."

Cận Nhiên nhìn bộ dạng lãnh đạm không thể lay động của hắn thì càng tức giận, hắn đặc biệt tín nhiệm Bộ Ngu như vậy, phảng phất như sự tín nhiệm của loài người đối với thần thánh, Bộ Ngu có đủ năng lực sao!

"Anh không được đi!"

Đồng tử xám bạc của Cận Nhiên trở nên thâm trầm hung ác, ngữ khí hoàn toàn là ra lệnh khiến tim Bùi Hành Ngộ tê dại trong nháy mắt, "Cận Nhiên, bọn họ là do một tay tôi đưa vào nhà tù, hiện tại có kẻ vượt ngục, không riêng gì Hoắc Nhĩ, mà đối với toàn bộ Tinh tế ngân hà đều sẽ gặp nguy hiểm, để tôi đối phó với bọn chúng, tôi so với người khác càng hiểu biết hơn."

"Tinh tế ngân hà sống chết liên quan đếch gì tới anh, anh một người phải cứu nhiều người như vậy? Anh có bao nhiêu cái mạng, anh có trách nhiệm gánh vác vinh quang trên vai nhưng Tinh tế Liên Bang muốn chính là mạng của anh, bọn họ muốn chính là tống anh xuống hoàng tuyền kia kìa!"

Đôi mắt Cận Nhiên như bắn ra ánh lửa, mắt y không tốt, nhưng lúc này lại chỉ nhìn chằm chằm vào hắn vô cùng chuyên chú, phảng phất như cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn một mình hắn, Bùi Hành Ngộ vô thức tránh né ánh mắt này, nghiêng đầu nói, "Bọn họ càng muốn không cho tôi đường lui tôi càng muốn đi, hơn nữa cậu cũng đang đợi tôi nói cho cậu biết chân tướng vụ nổ Thiên Kỷ, tôi không đi, cậu sẽ vĩnh viễn không biết được tỷ tỷ mình bị ai hại chết, cho nên Cận Nhiên..."

Cận Nhiên nhìn sườn mặt Bùi Hành Ngộ, đó là loại khí chất kiên định đến dị thường, hắn không phải tới tìm y để thương lượng, hắn chỉ tới thông báo cho y một tiếng mà thôi.

"Tôi phải đi."

"Tôi đã nói là anh không được phép đi mà! Chuyện của chị tôi tôi sẽ tự mình điều tra, tôi không cần anh cho tôi chân tướng, nếu anh chết rồi tôi biết tìm ai tính sổ, cho nên anh không được đi."

"Cận Nhiên! Nghe lời tôi..."

Cận Nhiên cười lạnh, ngửa đầu đem uống cạn ly rượu trong tay mình, Bùi Hành Ngộ vừa định mở miệng mắng y không được phép uống liền bị y nắm lấy cằm, hung ác ép hắn hé miệng, sau đó ngang ngược mang theo một ngụm rượu này tiến vào trong.

Cận Nhiên dùng môi lấp kín môi hắn, một giọt cũng không để sót tất cả đem đẩy hết qua cho Bùi Hành Ngộ, bởi vì có ngón tay cố định nắm chặt cằm, đầu lưỡi thần tốc xông vào quấn lấy lưỡi hắn điên đảo từng hồi.

Bùi Hành Ngộ khiếp sợ đến ngây người, nhất thời không biết phản ứng ra sao, sau đó bắt đầu dãy dụa, thế nhưng một ngụm rượu này đẩy thế nào cũng không thể trở về miệng Cận Nhiên, hắn đành nhắm mắt, mùi Bạch xạ hương nhiễm trong nước bọt hòa cùng hơi rượu dịu ngọt, tất cả đều từ từ chảy vào cổ họng hắn.

Cận Nhiên căn bản không biết hôn môi, đem đầu lưỡi đấu đá lung tung trong khoang miệng Bùi Hành Ngộ, bị Bùi Hành Ngộ hung hăng đấm một quyền lên bụng, còn bị cắn cắn một cái ở lưỡi, Cận Nhiên ăn đau lúc này mới buông lỏng tay, lảo đảo lùi lại hai bước.

Bùi Hành Ngộ khẽ thở hổn hển, cằm bị siết đau cũng không buồn để ý, chỉ nhìn Cận Nhiên cau mày thở dốc, hồi lâu vẫn không ai lên tiếng, rõ ràng hai người đều hô hấp không xong.

Cận Nhiên không cho hắn đi, là vì không cho phép hắn tự mình lao vào nguy hiểm.

"Cận Nhiên."

"Tôi còn mang cả cậu theo." Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn y, duỗi tay lau đi chút rượu còn dính trên khóe môi, đuôi mắt hơi đỏ lên, hắn tửu lượng cực thấp, chỉ uống một chút lập tức sẽ say.

Cận Nhiên ngẩng phắt đầu dậy.

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ không còn lạnh lùng như mọi khi, không biết là say rượu hay vì nụ hôn kia, da mặt có chút hồng hồng, đuôi mắt nhuốm đỏ, thậm chí còn chút ươn ướt, vẫn còn hổn hển như lấy lại hơi.

"Không có lần sau."

Bùi Hành Ngộ nói xong cũng không chờ Cận Nhiên đáp lại đã quay người rời đi, để y ngơ ngác đứng đó nửa ngày suy nghĩ, hắn là nói lần sau không được uống rượu hay là không được hôn, hay là cả hai.

Cận Nhiên dùng mu bàn tay quệt qua khóe miệng, nếm được một chút vị máu, lại liếm liếm răng nanh, môi Bùi Hành Ngộ vừa mềm vừa mỏng, còn thoang thoảng mùi Lan hoàng thảo thanh mát, hôn lên so với trong tưởng tượng....

Cận Nhiên sửng sốt, y khi nào lại ảo tưởng hôn hắn!

Bùi Hành Ngộ cắn người một chút cũng không lưu tình, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, có điên mới muốn hôn hắn.

Có điều.

Cận Nhiên liếm liếm môi, hồi tưởng lại dư vị chút rượu ngọt, còn có hương Lan hoàng thảo thoang thoảng, tất cả đều đem nuốt xuống.

Sau đó, y mới nhớ đến dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của Hành Ngộ, vừa nói với y, "Tôi còn mang theo cậu." Lúc này y mới hiểu ra, hắn đến đây không phải bảo y ở lại Tử Vi Viên mà hắn muốn mang y xuất trận, hắn muốn trợ giúp của y.

Bùi Hành Ngộ, muốn sự trợ giúp của y.

Cận Nhiên nắn nắn đầu ngón tay, tựa hồ như vẫn còn cảm giác vừa rồi khi nắm lấy chiếc cằm tinh tế kia, cười nhẹ một tiếng, "Bại dưới tay anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro