Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Chó điên

"Bởi vì hắn là Bùi Hành Ngộ"

---------------

"Đừng niệm nữa, sẽ không thua." Cận Nhiên không quay đầu, ánh mắt còn đặt trên la bàn tinh vân.

Mạnh Như Tiền nghiêng đầu nhìn Cận Nhiên, người này đến Tử Vi Viên còn chưa đầy nửa năm, bắn nổ trạm không gian, đắc tội với trung tá quân đoàn khác, bị hải tặc truy sát không chết còn quay ra giết ngược, đến cả cơ giáp của hải tặc cũng bị y đêm cướp về Tử Vi Viên.

Anh trước giờ đã quen với phương thức tác chiến thận trọng của Bùi Hành Ngộ, thực sự không theo nổi với cách thức tùy hứng này của Cận Nhiên.

Âm thanh của Tống Tư Thâm từ thiết bị liên lạc, "Trước mắt mới chỉ giám sát được bảy cơ giáp cỡ trung, 12 cơ giáp cỡ nhỏ, không phát hiện ra thiết bị không người lái."

Mạnh Như Tiền ghi lại từng tọa độ mà Tống Tư Thâm báo cáo rồi nhanh chóng đưa ra kết luận, "Bọn họ thật sự thay đổi sách lược rồi, đây là chiến thuật dàn trận cầu thang, từ bên ngoài mà đánh tới, một khi bị vây quanh rất khó thoát thân, phải cẩn thận."

Cận Nhiên mỉm cười.

Mạnh Như Tiền nhìn ánh đỏ chớp lóe trên la bàn tinh vân, từ trên nhìn xuống mà nói chẳng khác nào như hổ rình mồi, bọn họ đoán chắc Cận Nhiên không có kinh nghiệm, một khi tay chân bị rối liền không cách nào xoay chuyển tình thế.

"Lâm Khai Tuế, đông 749 nam 982."

"Tống Tư Thâm, tây 835 bắc 284."

"Hoắc Tử minh, đông 248 bắc 942." Cận Nhiên nhìn dữ liệu do Mạnh Như Tiền tổng hợp trên là bàn tinh vân, đơn giản hạ lệnh, "Ba điểm chuyển tiếp này, nổ!"

Mạnh Như Tiền trợn to hai mắt, "Cậu điên rồi sao? Nếu như cho nổ tung điểm chuyển tiếp vậy toàn bộ không gian Tinh tế sẽ bị bại lộ! Đây không phải tự chặt đứt đường lui hay sao!"

Cận Nhiên lặp lại, "Nổ!"

Tống Tư Thâm trầm mặc giây lát, "Đã nhận."

Hoắc Tử Minh, "Đã nhận."

Hai người nói xong liền lập tức thay đổi quỹ đạo cơ giáp hướng về phía mà Cận Nhiên nói, nã ra hai khẩu pháo năng lượng uy lực thật lớn. Điểm chuyển tiếp không chỉ đơn giản là một tiếp điểm, nó là từ vô số năng lượng tụ hợp tạo thành, đạn pháo bắn tới trong nháy mắt liền kích thích năng lượng tạo ra một vụ nổ càng lớn hớn!

Gần như toàn bộ không gian Tinh tế đều bị hai luồng đạn này chiếu sáng, năng lượng trùng kích bạo phát đánh sâu vào tầng tinh vân, ngay sau đó tất cả cơ giáp gần đo đều bị bại lộ.

Cơ giáp có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng năng lượng của vụ nổ, lưới phòng thủ như mạng nhện bị vỡ tan tành với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, ba cơ giáp ẩn trong điểm chuyển tiếp lập tức bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ văng vào các cơ giáp phụ cận khác, bọn họ không rảnh lo phản kích chỉ kịp chạy trốn thật nhanh.

Một kích này của Cận Nhiên, phần lớn cơ giáp của ba hạm đội đều không còn chỗ ẩn nấp, mặt khác...

"Lâm Khai Tuế."

Điểm chuyển tiếp ở phía Đông Nam một chút cũng không có phản ứng, Lâm Khai Tuế không nghe theo quân lệnh phá hủy nơi đó, Cận Nhiên trầm giọng lặp lại lần nữa, "Lâm Khai Tuế, đông 749 nam 982."

Giọng của Lâm Khai Tuế phát ra từ thiết bị truyền tin, "Tôi không thể nghe lệnh, nếu điểm chuyển tiếp bị phá hủy hoàn toàn chúng ta sẽ không còn lối thoát. Mặc dù tư lệnh nói chịu trách nhiệm những gì cậu làm, nhưng tôi là đội trưởng cũng có trách nhiệm không thể để cậu phá hủy Tử Vi Viên."

Cận Nhiên không rảnh đôi co với hắn trên chiến trường, thay vào đó quay ra, "Lạc Tân Dương, đông 749 nam 982."

Âm thanh sáng sủa của Lạc Tân Dương phát ra từ máy truyền tin, "Đã nhận! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, vợ nhỏ bảo bối đi đây!" Nói xong liền điều khiển "vợ nhỏ bảo bối" hướng về điểm chuyển tiếp.

Khoảnh khắc Lâm Khai Tuế chần chờ này, Cao Duệ cùng Mai Phổ đã phát hiện được mục đích của Cận Nhiên, khi không tổn thất mất ba cái cơ giáp đúng là "tai bay vạ gió", điểm chuyển tiếp tuyệt đối không thể bị bắn nổ!

Bọn họ biết Cận Nhiên điên, nhưng không ngờ lại điên thành như vậy, không chừa đường lui cho bọn họ thì thôi đi, ngay cả đường lui cho mình cũng triệt để cắt đứt luôn!

Ba cơ giáp ẩn nấp trong điểm chuyển tiếp đồng loạt hướng đem đường đạn nhắm về mọi hướng, "Ầm ầm ầm" bắn ra hàng chục cái tên lửa, cảnh tượng hệt như một trận mưa sao băng trải khắp bốn phương tám hướng.

Lạc Tân Dương không tìm được cơ hội khai pháo, điều khiển cơ giáp tìm cách tránh khỏi hỏa lực của đổi phương, đồng thời bắn một khẩu đại bác về điểm chuyển tiếp nhưng đều bị chặn lại.

Cậu ta gấp, có người còn gấp hơn cậu ta.

Cao Duệ nhìn chằm chằm la bàn tinh vân, kẽ răng rít ra vài từ, "Cận Nhiên cái kẻ điên này!"

Cận Nhiên cứ như vậy mà cho nổ, tất cả chiến thuật ban đầu của hắn đều lộ ra trong không gian Tinh tế, nếu Mai Phổ hợp tác với hắn thì không sao nhưng nếu không hợp tác, hắn khẳng định sẽ phải đối mặt với hỏa lực của cả hai bên!

Chiến thuật dàn trận cầu thang ban đầu dựa trên áp chế điểm chuyển tiếp, hiện tại bị nổ chỉ còn lại một cái, hắn không chỉ khó đánh mà mặt khác còn phải thay đổi toàn bộ chiến thuật!

Bùi Hành Ngộ ngồi trước màn hình quán sát cũng ngẩn ra.

Hạ Tinh Lan chống cằm xem cùng Bùi tư lệnh, có điểm mờ mịt, "Tư lệnh, Nhiên ca sao lại đem đường lui của chúng ta đều chặt đứt thế? Như vậy không phải chính mình cũng không có biện pháp lui thân sao?"

"Bước vào hiểm cảnh để tìm đường sống." Ánh mắt Bùi Hành Ngộ hiện lên một tia tán thưởng, thủ đoạn đập nồi dìm thuyền như vậy chỉ có Cận Nhiên mới dám làm, đặt vào bất kỳ ai ở Tử Vi Viên, nhất định sẽ suy nghĩ lựa chọn chiến thuật cẩn thận hơn chút.

Dù không thể lật ngược tình thế cũng không khiến chính mình thua một cách khó coi.

Cận Nhiên đã trực tiếp bại lộ chính mình cùng đối phương, không cho mình đường lui không phải vì muốn tìm đường chết, mà là y muốn chiến đấu giành lấy thắng lợi duy nhất.

---Tôi sẽ không để anh thua.

Bên tai Bùi Hành Ngộ hiện lên những lời nói này, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.

"Tiểu chó điên."

Hạ Tinh Lan không nghe rõ, "Tư lệnh ngài nói cái gì cơ?"

Bùi Hành Ngộ lắc đầu cố nén ý cười, chỉ nói, "Không có gì, theo dõi tiếp đi."

Hạ Tinh Lan gật đầu, "Ồ."

Hoắc Tử Minh cách Lạc Tân Dương tương đối gần, thấy cậu liên tục né tránh công kích vẫn một mực muốn đi nổ điểm chuyển tiếp, thật sự nghe lời Cận Nhiên như vậy, ho nhẹ một tiếng nói, "Tôi yểm trợ cậu, tìm cơ hội phá nổ điểm chuyển tiếp này."

Lạc Tân Dương nói, "Được, cảm ơn anh."

Thời điểm Cận Nhiên tiếp nhận quyền chỉ huy không chỉ những lão thượng sĩ trên Tử Vi Viên mà ngay cả những những người đồng trang lứa cũng xem y như trò cười, có mấy người chịu phục lệnh của y đâu.

Lạc Tân Dương lại nghe.

Hoắc Tử Minh nhìn ra được, Lạc Tân Dương là thật sự bội phục và tuân lệnh của Cận Nhiên, điểm chuyển tiếp này căn bản không còn khả năng phá nổ nữa nhưng cậu vẫn nỗ lực tìm cách hoàn thành nhiệm vụ Cận Nhiên giao phó.

Hoắc Tử Minh điều khiển cơ giáp khóa đường đạn bên cạnh điểm chuyển tiếp, dứt khoát bắn ba phát pháo laser cỡ lớn về ba hướng.

Cùng lúc đó một quả tên lửa theo hướng Tây Bắc xông thẳng về phía tàu chỉ huy của Cận Nhiên, Tống Tư Thâm lưu loát đánh chặn lại bằng một quả pháo ion.

Cận Nhiên nói, "Tống Tư Thâm, đổi thành pháo chùm năng lượng."

"Vâng!" Tống Tư Thâm lập tức điều chỉnh vũ khí rồi bắn liên tiếp hai chùm pháo năng lượng, Lâm Khai Tuế bên kia ngược lại đã xảy ra chuyện, hắn không chịu nghe lệnh Cận Nhiên, cũng không phối hợp cùng người khác, hiện tại đã bị cơ giáp của Lộc Tồn tóm gọn.

Một trong hai cánh quạt của động cơ lực đẩy bị phá hủy, hệ thống đẩy cũng bị hủy đi ba thành, mạng lưới phòng thủ bên ngoài bị đánh vỡ, tất cả cả còn lại 10%.

Lâm Khai Tuế choáng váng, lập tức điều khiển cơ giáp rút lui, trong lúc di chuyển lại đụng trúng những mảnh nổ đang lao tới, đó là vụ nổ do Lạc Tân Dương và Hoắc Tử Minh gây ra tại điểm chuyển tiếp!

Hắn điều khiển cơ giáp tránh thoát một quả pháo hạng nhẹ, trái tim gần như vọt lên cuống họng, nhưng sau đó hắn lại phát hiện không cách nào dung nhập được với chiến thuật của toàn đội, Cận Nhiên đã đem hắn bài xích mà đẩy ra bên ngoài!

Cao Duệ bên này.

"Nếu Cận Nhiên lựa chọn đập nồi dìm thuyền, chúng ta liền cho hắn biết thế nào gọi là chiến đầu chân chính, dồn toàn bộ hỏa lực, nghiền ép tấn công!"

Giọng nói vừa dứt, tên lửa áp đảo ập đến như mưa sao băng, Cận Nhiên quan sát đèn cảnh báo trên màn hình chỉ huy của Tử Vi Viên, Mạnh Như Tiền tính toán đường đạn rất nhanh và chuẩn xác, trong đầu anh cùng lúc phán đoán đồng thời cũng hạ lệnh.

"Tống Tư Thâm, rút!"

"Hoắc Tử Minh yểm trợ Tống Tư Thâm, đông 739 bắc 279, vệ tinh laser không gian, đánh!"

Tim Mạnh Như Tiền đập như trống đánh khi theo dõi lối đánh của Cận Nhiên, giọng anh run run báo cáo kết quả, "Đừng liều lĩnh như vậy, chúng ta ở đây đối đầu với cả hai hạm đội, lưỡng bại câu thương phía sau còn có ngư ông đắc lợi."

Cận Nhiên nói, "Tôi có chừng mực."

Mạnh Như Tiền trợn tròn mắt, trong lòng nói : Các người đều có chừng mực, chỉ có tôi là không có chừng mực, một lần hai lần đều không khiến người khác bớt lo.

Lâm Khai Tuế không cách nào dung nạp được với sắp xếp chiến thuật của cả đội, hắn biết Cận Nhiên đây là cố ý nhắm vào hắn, tiếp tục như vậy cho dù có thắng hắn cũng sẽ bị chê trách.

Nếu có thể, hắn nhất định sẽ không muốn Tử Vi Viên thua, nhưng hắn tuyệt đối không để Cận Nhiên được thắng.

Một lần Cận Nhiên lật ngược tình thế cứu Tử Vi Viên, cậu ta chắc chắn sẽ không còn là một phó quan nhỏ nhoi nữa, nói không chừng Bùi Hành Ngộ sẽ đem Tử Vi Viên toàn bộ giao lại cho cậu ta!

Hắn chịu cực chịu khó nhiều năm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ là một cái giỏ tre đựng đầy nước!

Lâm Khai Tuế lặng lẽ điều khiển cơ giáp tới gần Chung Quản, cậu là người có lá gan nhỏ nhất, Bùi Hành Ngộ bị thương cũng là do sai lầm của cậu, đây là một mục tiêu lợi dụng vô cùng tốt.

Không ai để ý đến cơ giáp của Lâm Khai Tuế đã bay đi càng lúc càng xa, ở đối diện cùng lúc đánh ra một quả pháo laser cùng chùm pháo năng lượng, Chung Quản lá gan vốn không lớn, Bùi Hành Ngộ bị thương quả thực khiến cậu tự trách, lần này là Cận Nhiên chỉ huy, cậu lại càng khẩn trương hơn nữa, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, cơ hồ không nắm nổi cần điều khiển.

Cậu sợ lại bởi vì sai sót của mình khiến Cận Nhiên cùng Tư Vi Viên lâm vào vạn kiếp bất phục.

Cậu không dám đánh ra đòn phản kích, chỉ khởi động hệ thống phòng ngự, thật cẩn thận tránh né công kích, đảm bảo không kéo chân sau mọi người là được rồi.

"Ong—" một tiếng, âm thanh bén nhọn như dao cứa khiến tay Chung Quản tê liệt, trái tim gần như theo tiếng nổ mà vỡ vụn, thân máy phát ra tiếng kêu bị đánh trúng, hệ thống cảnh báo nhắc nhở cũng vang lên.

Chung Quản theo bản năng nhắm chặt hai mắt, sau một lúc không hề có gì xảy ra, cơ giáp của cậu không có bị đánh rơi!

Lâm Khai Tuế giúp cậu chặn lại những lần đạn tiếp theo! Hắn điều khiển cơ giáp cỡ trung giống như người khổng lồ đáp xuống trước mặt cậu, bảo vệ cậu không bị tiêu diệt.

Chung Quản khẽ thở phào, "Cảm ơn Lâm đội trưởng."

Lâm Khai Tuế nói, "Không có gì, cậu ở phía sau nghe tôi chỉ huy, đừng căng thẳng."

Chung Quản nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

Mắt Cận Nhiên không tốt lắm, nhìn xa sẽ không thấy nữa, Mạnh Như Tiền giúp y báo cáo một chút tọa độ linh tinh, kỳ quái hỏi, "Ấy? Lâm Khai Tuế sao lại ở chỗ này, Chung Quản...Cậu ta thế nào lại vẫn ở đây? Không phải lần trước bị loại khỏi rồi sao?"

Cận Nhiên nói, "Tư lệnh của anh để cậu ta ở lại."

Mạnh Như Tiền nghe không hiểu, "Tư lệnh để cậu ta lại làm gì? Lần trước nếu không phải vì cậu ta mắc sai lầm nói không chừng tư lệnh cũng không có khả năng bị thương."

Cận Nhiên trầm tư, "Bởi vì hắn là Bùi Hành Ngộ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro