Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Ghen thầm

Cận Nhiên : "Không có việc mà anh ăn mặc thế này làm gì, quân trang cũng không mặc cho đứng đắn."

-------------

Cận Nhiên bẻ đầu ngón tay, "Ồ."

Bùi Hành Ngộ chỉ ăn một ngụm, trong khoảng thời gian này hắn cơ hồ không ăn uống, mỗi ngày chỉ dựa vào một chút dịch dinh dưỡng duy trì thể trạng, bởi vì thân thể hắn còn bị thương rất nghiêm trọng.

Bộ Ngu cũng đã thừa nhận với hắn rằng tin tức tố của Cận Nhiên có thể giúp hắn hỗ trợ trị liệu nhưng Bùi Hành Ngộ từ chối, hắn không muốn ảnh hưởng đến Cận Nhiên lúc này, cũng không muốn để lộ thân phận Omega của mình.

"Cận Nhiên, lần diễn tập này khác với trước, bọn họ muốn nhân cơ hội tiêu diệt rồi giải tán Tử Vi Viên cùng lúc, cậu biết việc này đại biểu cho ý gì không?"

Cận Nhiên nói, "Ăn cháo trước, ăn xong rồi nói."

Bùi Hành Ngộ còn muốn mở miệng, Cận Nhiên lại nói trước, "Ăn đi."

Bùi Hành Ngộ không thể lay chuyển y, thế là đành phải miễn cưỡng múc một muỗm cháo, trong cabin chỉ còn lại tiếng đồ sứ va chạm, thanh thúy mà ngắn ngủi.

Cận Nhiên nhìn cách hắn ăn cháo văn nhã đến cực điểm, vô thức liên tưởng đến ngày đó hắn uống máu của y, dùng sức mà mút lấy đầu ngón tay y, đầu lưỡi mềm mại ấm áp.

Quân trang của Bùi Hành Ngộ từ trên vai rớt xuống làm lộ ra một ít bả vai, cả người thoạt nhìn chính là loại mỹ cảm mong manh yếu ớt, bên trong là một lớp áo sơ mi trắng chứ không phải sơ mi quân phục, hẳn là áo cá nhân.

Cận Nhiên khẽ nhíu mày, "Uy, không có việc gì mà anh cũng ăn mắc thành cái dạng này, quần áo mặc cũng không hẳn hoi."

Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn y, sau đó hạ mắt, bối rối, "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

"Đương nhiên là có vấn đề rồi!! Không phải anh nói trên Tử Vi Viên phải ăn mặc quân trang đúng phép tắc sao, anh nhìn lại mình xem áo khoác trên vai cũng không đúng đắn, nút tay áo không cài thì thôi đi, ngay cả cổ áo cũng không cài vào là sao hả?"

Cận Nhiên hít một hơi nói xong liền bổ sung tiếp, "Anh cứ như vậy mà gặp người khác? Đường đường là tư lệnh lại làm trái với lời nói của mình, chính anh còn như thế còn dám đi yêu cầu người khác."

Bùi Hành Ngộ bị y nói một hồi phát ngốc, gần đây trạng thái của hắn không tốt lắm. Cúc áo chưa cài hoàn toàn, cổ áo buông lỏng là để thoáng khí, cổ tay không xắn gọn là bởi vì mới giặt còn ẩm ướt, hắn chưa kịp chỉnh trang lại.

Chính hắn lúc trước yêu cầu mọi người phải nghiêm túc thực hiện, lời lẽ còn chính đáng cứng rắn như vậy. Bùi Hành Ngộ có chút bất đắc dĩ cài lại cúc áo trên cổ tay và viền cổ, mặc lại quân phục lên người, "Như vậy được chưa?"

Cận Nhiên nhìn chiếc cúc trên cùng được đóng lại, quân phục chỉnh trang giống hệt với vẻ ngoài khổ hạnh lãnh đạm thường ngày của hắn mới hài lòng gật đầu nói, "Cũng gần được rồi."

"..." Bùi Hành Ngộ khẽ gật đầu.

"Vậy bây giờ chúng ta nói chính sự." Bùi Hành Ngộ dừng lại một chút, cẩn thận sắp xếp tìm từ, Cận Nhiên tính tình ác liệt càng không biết thua là gì, hắn cùng Lạc Tân Dương bị thương làm y sinh ra cảm giác người trong nhà bị bắt nạt, y muốn đòi lại công đạo là chuyện hết sức bình thường.

Hắn phải phân tích ưu nhược điểm, không thể để Cận Nhiên gành trách nhiệm một cách mơ hồ được.

"Mặc dù Tử Vi Viên luôn gặp khó khăn từ lúc tôi tiếp quản nhưng dù sao tôi cùng là chỉ huy của bọn họ, nếu Tử Vi Viên bị giải thể vì cậu, cậu có thể sẽ trở thành tội nhân thiên cổ trong mắt mọi người, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

Cận Nhiên gật đầu, "Nghĩ kỹ rồi, tiếp tục nói."

"Cậu tốt nghiệp tuy rằng thành tích tuyệt đối nhưng chung quy vẫn không có kinh nghiệm thực tế, tôi cái gì cùng chưa dạy cho cậu, vạn nhất xảy ra sự cố tôi cũng không thể ăn nói với Cận bộ trưởng được."

Cận Nhiên vừa nghe tới ba từ này, lông mày lập tức nhăn lại, buột miệng nói thẳng, "Anh kết hôn với tôi hay ba tôi? Mở miệng ngậm miệng đều là muốn cùng ông ta giải thích, anh muốn giải thích cái gì? Đến phiên ông ta tìm anh đòi giải thích chắc? Lão tử tình nguyện vì ai liều mạng vì ai dốc sức người khác quản được sao?"

Tiếng nói vừa dứt, hai người đều sững sờ.

Cận Nhiên nói, "Dù sao thì anh cũng không cần lo lắng phía ông ta, cũng không cần giải thích với bất kỳ ai cả."

Bùi Hành Ngộ nhìn chiếc bát trống rỗng trước mặt, lại nhìn chằm chằm chiếc thìa thêm một lúc mới ngẩng đầu nói, "Cận Nhiên, tôi không muốn cậu mang tiếng xấu, cậu còn rất trẻ."

"Bùi Hành Ngộ."

Bùi Hành Ngộ ngừng nói, "Hả?"

Cận Nhiên khoát chân đứng dậy, hai tay chống lên chiếc bàn pha lê trước mặt, hơi nghiêng người về phía Bùi Hành Ngộ, gằn từng chữ, "Tôi, hai mươi hai tuổi, là người đàn ông của anh."

"Cận Nhiên!" Bùi Hành Ngộ khẽ cau mày.

Không chờ bị hắn giáo huấn, Cận Nhiên đã thu thập bát đặt về trên khay, xoay người đưa lưng về phía hắn, nói, "Mặc kệ hôn nhân này là thật hay giả, cũng mặc kệ anh cùng ba tôi ký kết thứ gì, chúng ta đã kết hôn năm năm, tôi đã không còn là thiếu niên anh thấy năm mười sáu tuổi đó nữa, hiểu chưa?"

Bùi Hành Ngộ nhìn bóng lưng y, quân trang thẳng tắp đĩnh bạt, vai rộng chân dài, tin tức tố Bạch xạ hương thoáng ẩn thoáng hiện, Cận Nhiên đã hoàn toàn rút đi khí vị cao ngạo của thiếu niên khó thuần năm nào, trở thành một nam nhân vạn người mê như hiện tại.

"Hai tiếng nữa bắt đầu họp, tôi sẽ thông báo cậu là người nắm quyền chỉ huy, hai tiếng này là thời gian còn lại cho cậu suy sét muốn đổi ý hay không."

Cận Nhiên không quay đầu, hướng ý phất tay tỏ mình đã biết.

Bùi Hành Ngộ thở dài một tiếng, nhìn chiếc ghế trống rỗng trước mặt, khóe mắt dường như còn lưu lại bóng hình Cận Nhiên, đôi găng tay đen bao lấy chiếc bát sứ trắng.

Y nói

--- Y, hai mươi hai tuổi, là người đàn ông của hắn.

Hắn thật sự mắc nợ Cận Nhiên quá nhiều, nếu không có Bùi Yên và "Thiên Kỷ", hắn sống trên đời không hề có lỗi với bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có một mình Cận Nhiên.

Bùi Hành Ngộ mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt, bên tai hắn vẫn còn vang vọng lời nói cuồng vọng kiêu căng lại đầy tự tin của Cận Nhiên.

Hắn lấy cái gì để trả đây.

**

Bùi Hành Ngộ hồi phục không tốt lắm, có đôi khi chỉ hô hấp vẫn sẽ đau chút, nhưng rồi tình trạng cũng không nghiêm trọng như hắn nghĩ, hắn còn chưa biết chuyện Cận Nhiên đã có lén cho hắn uống máu của y, dùng tin tức tố thúc đẩy chức năng cơ thể hồi phục.

Hạ Tinh Lan thấy hắn đi không vừng, "Để tôi đỡ ngài."

"Không cần, cậu cầm giúp tôi chỗ tài liệu là được rồi." Bùi Hành Ngộ đưa cho Hạ Tinh Lan một ít tài liệu trong tay rồi đi về phía trước, hắn là liều thuốc trấn an Tử Vi Viên, không thể để người khác đỡ.

Hạ Tinh Lan nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bùi Hành Ngộ, trong lòng cảm thán: Tư lệnh thật là lợi hại, Lạc Tân Dương hiện tại mỗi ngày đều ngao ngao kêu đau, tư lệnh lại cư nhiên khôi phục bình thường!

Bùi Hành Ngộ quay lại, "Hạ Tinh Lan."

Hạ Tinh Lan phản ứng chạy tới, chậm chạp đuổi kịp, trong mắt lấp lánh nhìn Bùi Hành Ngộ, "Tư lệnh, ngài thật lợi hại nha, trọng thương mà có thể hồi phục nhanh như vậy, ngày đó tôi bị ngài hù chết rồi, nhìn ngài chảy nhiều máu như vậy tôi còn tưởng ngài sẽ..."

Bùi Hành Ngộ, "Tưởng tôi sẽ chết?"

Hạ Tinh Lan hít sâu một hơi, ngay sau đó dùng sức lắc đầu, "Phi phi phi, mới không có, ngài là mạnh nhất! Sao có thể chết, ngài đã cứu ta còn cho ta một cái tên, chính là thế giới, ...không không, ngài là người tốt nhất vũ trụ."

Bùi Hành Ngộ cười thầm trong lòng, hắn không mạnh chút nào, cũng không phải người tốt.

Có rất nhiều việc hắn không thể làm, không cách nào tìm ra nguyên nhân vụ nổ Thiên Kỷ, không cách nào chữa khỏi bệnh cho Bùi Yên, cũng không cách nào trả lại tự do cho Cận Nhiên, lại còn khiến y gánh trên lưng trách nhiệm lớn như vậy.

Hạ Tinh Lan cắn môi, nhỏ giọng nói, "Tư lệnh ngài tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Bùi Hành Ngộ mỉm cười, "Được rồi, tôi nhận lấy lời chúc phúc của cậu."

Khi hai người bước vào, Mạnh Như Tiền đã tập hợp đầy đủ mọi người bên trong, tất cả những người tham gia diễn tập lần này bao gồm cả Lạc Tân Dương, Chung Quản và Tống Tư Thâm.

Các binh sĩ đồng loạt nhìn Bùi Hành Ngộ, Chung Quản không dám ngẩng đầu, cằm gần như đè vào trong cổ áo, hai tay hai chân đều phát run.

Tống Tư Thâm cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mơ hồ có thể thấy được gân tay nổi lên, cắn răng chịu đựng gì đó.

Mạnh Như Tiền đi xuống, "Tư lệnh, ngài có ổn không?"

"Không sao." Bùi Hành Ngộ bước lên đài, duỗi tay kéo con chip khuếch đại âm thanh gần hơn, hắn không thể nói quá lớn, ho nhẹ một tiếng, "Mọi người đều là binh sĩ của Tử Vi Viên, cho dù là Hoắc Nhĩ tuyển chọn hay cá nhân tôi chọn cũng được, chỉ cần còn khoác trên người quân phục của Tử Vi Viên, tôi sẽ không hoài nghi bất kỳ người nào."

Không gian cabin rộng lớn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói chậm rãi của Bùi Hành Ngộ, "Tử Vi Viên là nơi mà mỗi người chúng ta phải bảo vệ, đến một khắc cuối cùng tôi cũng không muốn mọi người bị giải tán, cho nên lần diễn tập này, chỉ có thể thắng không thể thua."

"Tôi cùng Mạnh trưởng quan đã thương lượng rất lâu, lần diễn tập này sẽ cho Cận Nhiên tiếp nhận chỉ huy." Bùi Hành Ngộ nhìn quanh một vòng, tầm mắt cơ hồ quét qua trên nét mặt từng người, "Có ai dị nghị hay không?"

Mọi người ồ lên, ngoại trừ Tống Tư Thâm và Mạnh Như Tiền, tất cả người có mặt ở đây đều vô cùng sốc, tại sao lại chọn Cận Nhiên?

Chung Quản giật mình, "Cận Nhiên?!"

Nụ cười trên mặt Lâm Khai Tuế đông cứng lại, hắn nhìn Cận Nhiên đứng bên dưới, vì cái gì mà tư lệnh lại chọn Cận Nhiên, ngay cả một cái quân hàm cậu ta còn chưa có? Cậu ta chẳng qua chỉ là một chức phó quan!

Vậy hắn thì để làm gì!

"Tư lệnh!" Lâm Khai Tuế không dám tin mà chỉ vào Cận Nhiên, cau mày hỏi, "Ngài để cậu ta lên? Cậu ta sẽ chỉ huy sao? Vạn nhất thua cậu ta có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?"

Khi nói chuyện này với Mạnh Như Tiền, Bùi Hành Ngộ đã nói sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm cho Cận Nhiên, nhưng hiện tại với Lâm Khai Tuế hắn chỉ nhìn và hỏi, "Nếu tôi giao trách nhiệm này lại cho cậu, cậu có nhận không?"

Lâm Khai Tuế sững sờ, giao cho hắn?

Hắn nằm mơ cũng muốn có được Tử Vi Viên, nhưng tình thế lúc này bất luận kẻ nào chiếm được Tử Vi Viên đều sẽ bị bất lợi, hắn cũng không muốn nhận củ khoai nóng phỏng tay này!

"Tôi..."

Bùi Hành Ngộ cao giọng, lạnh lùng hỏi hắn, "Trả lời tôi!"

Lâm Khai Tuế bị âm thanh nghiêm nghị này làm cho run rẩy, chưa kịp nói gì lại bị Bùi Hành Ngộ lạnh lùng lặp lại lần nữa, "Trả lời tôi!"

Lâm Khai Tuế lùi lại một bước quay trở về hàng, hướng hắn hành lễ, "Nếu ngài chỉ định Cận Nhiên, tôi đây phục tùng mệnh lệnh của ngài."

Bùi Hành Ngộ quét nhìn mọi người một lượt, "Tôi là trưởng quan chấp hành tối cao nhất của Tử Vi Viên, tất cả việc Cận Nhiên làm ra tôi sẽ gánh vác, có ý kiến gì hiện tại liền nói ra, ngày kia bắt đầu diễn tập toàn bộ đều phải nghe theo Cận Nhiên chỉ huy, dám trái lệnh, lập tức trục xuất khỏi Tử Vi Viên, có nghe thấy không?!"

Yên tĩnh.

Hai giây sau mọi người đồng loạt hô to, "Vâng, tư lệnh!"

Lâm Khai Tuế cắn răng không hé lời, dựa vào cái gì! Hắn chịu chịu thương chịu khó làm việc ở Tử Vi Viên nhiều năm như vậy, mọi người đều nói hắn là người kế nhiệm sau này của Bùi Hành Ngộ, hắn nghe nói bộ trưởng tác chiến của quân đoàn 17 Chu Hoài Mậu sắp về hưu, Bùi Hành Ngộ chắc chắn sẽ bị gọi về Hoắc Nhĩ.

Bây giờ giữa đường lại xuất hiện đâu ra một tên Cận Nhiên như vậy!

Cận Nhiên là cái thứ gì mà dám cùng hắn tranh giành vị trí chỉ huy tối cao nhất của Tử Vi Viên!

Hắn tuyệt đối không cho phép!

**

Chung Quản nhìn Cận Nhiên, cậu hít sâu muốn hơi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, im lặng trở về ký túc xá.

Cậu ta đã biết lần này Bùi tư lệnh bị thương là do người của quân đoàn 11 hoặc quân đoàn 13 cất giấu vũ khí sát thương, cũng vì sai lầm của cậu mà dẫn đến việc chi viện bị lỡ mất.

Cận Nhiên lên nắm quyền, chẳng phải là một việc vô cùng nguy hiểm hay sao?

Cậu nói cậu có trách nhiệm của chính mình, muốn thay Cận Nhiên lên chiến trường diễn tập, nhưng nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy nực cười, cậu ngay cả đều khiển tay lái cùng khẩn trương không xong, nói gì đến chiến đấu.

Cậu đúng là trò cười của thiên hạ.

Khoang sinh thái to như vậy chỉ có một mình Chung Quản ngồi ngẩn người, thiết bị truyền tin bên cạnh đột nhiên vang lên, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng tiếp nhận.

"Bộ trưởng."

"Tình hình hiện tại của Tử Vi Viên là như thế nào? Tôi nghe nói Bùi Hành Ngộ bị thương, chuyện lớn như vậy sao cậu không báo lại cho tôi biết?"

Chung Quản nắm chặt ngón tay, lần lượt kể cho Cận Thiệu Nguyên toàn bộ mọi thứ xảy ra trong buổi diễn tập, "Hôm nay, Bùi tư lệnh đã tuyên bố Cận Nhiên sẽ thay thế ngài ấy chỉ huy...chính là, như vậy."

Giọng Cận Thiệu Nguyên đại phát, chấn cho màng nhĩ Chung Quản rung lên.

"Ta để cậu đi theo trông chừng nó, cậu trông chừng như vậy? Tử Vi Viên hiện tại là cái tình trạng gì, ai tiếp nhận mà không thân bại danh liệt! Huống hồ bên đối phương còn giấu vũ khí sát thương!" Sắc mặt Cận Thiệu Nguyên hết đen lại xanh mét, mắng, "Đều là lũ phế vật, ta giữ cậu còn có lợi ích gì, một chút chuyện cũng làm không xong!"

Chung Quản không dám hé răng, nghe Cận Thiệu Nguyên bên kia lầm bầm hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Thực xin lỗi bộ trưởng, ta phụ lại tín nhiệm ngài phó thác, không thể coi chừng Cận Nhiên."

Cận Thiệu Nguyên biết rõ con trai mình là cái loại đức hành gì, chuyện này hơn phân nửa có lẽ không phải Bùi Hành Ngộ cưỡng ép mà là chính Cận Nhiên nguyện ý.

"Bỏ đi." Cận Thiệu Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói, "Cậu một ngày còn chưa bại bộ thì tiếp tục ở lại Tử Vi Viên quan sát, Bùi Hành Ngộ bị thương không tới phiên ta truy xét, những thứ khác ta tự mình hỏi Cận Nhiên."

Thông tin liên lạc bị cắt đứt.

Cận Thiệu Nguyên lập tức đi kết nối với máy truyền tin của Cận Nhiên, sau ba lần liên tiếp rốt cuộc mới thông qua, giọng y vẫn ngang ngược như xưa, "Có chuyện gì?"

Cận Thiệu Nguyên kìm nén tính nóng, nhưng vẫn không nhịn được, "Ba mi tìm mi thì có chuyện gì, xem mi chết hay chưa."

Cận Nhiên lười để ý ông, "Tôi còn chưa chết, cúp đây."

"Chờ một chút!" Cận Thiệu Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một ngụm không khí nữa để đè xuống lửa giận, cố hết sức bình tĩnh hỏi y, "Nghe nói Bùi Hành Ngộ đã giao quyền chỉ huy diễn tập cho mi?"

"Ừ."

Cận Thiệu Nguyên nói, "Hắn giao cho mi, mi có biết hậu quả của việc tiếp nhận củ khoai nóng này không? Vạn nhất bại trận toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu mi! Mi có thể gánh vác được hậu quả này sao! Bùi Hành Ngộ có từng nghĩ đến mi..."

"Không phải vì hắn, tôi tự nguyện làm như vậy." Cận Nhiên trước giờ vẫn luôn phiền nhất cái tác phòng này của ông, cũng không muốn bất hòa cha con, "Đừng lo lắng, trách nhiệm lớn thế nào tôi cũng tự mình gánh, sẽ không để ảnh hưởng đến ngài."

"Ý mi là ta sợ bị mi ảnh hưởng sao? Ta là lo cho mi! Mi chẳng lẽ cũng muốn giống Bùi Hành Ngộ tuổi trẻ liền bị bêu danh sao? Mi có biết hiện tại có bao nhiêu ngươi muốn lấy mạng Bùi Hành Ngộ không?"

Cận Nhiên nhàn nhạt nói, "Không biết."

Cận Thiệu Nguyên hiểu y vì chuyện của Cận Nhàn mà sinh ra oán trách với mình, "Ta biết mi ghét ta, ta cũng không có ý định muốn mi tha thứ, làm quân nhân thì phải sẵn sàng để chết trận, tỷ tỷ mi vì nước quên thân đó là mệnh của nó, trên chiến trường ai có thể đảm bảo toàn thân trở ra? Ta cũng chính là may mắn mới không chết mà thôi."

Cận Nhiên cười lạnh một tiếng, "Làm quân nhân thì phải sẵn sàng chết trận, từ một khắc tôi bước lên Tử Vi Viên ngài cứ coi như tôi đã chết rồi đi."

Cận Thiệu Nguyên nộ khí công tâm, "Đồ hỗn trướng!"

"Tôi vốn dĩ chính là đồ hỗn trướng, quyền chỉ huy tôi cũng đã tiếp nhận, nếu ngài muốn khuyên tôi từ từ bỏ thì vẫn là thôi đi." Cận Nhiên đem một lời ngày đó đã nói cùng Cao Duệ lặp lại lần nữa cho Cận Thiệu Nguyên nghe, "Tử Vi Viên chỉ có chết trận, không thể thua."

Cận Thiệu Nguyên trầm mặc một hồi, "Ta giúp mi."

Trước khi cắt đứt liên lạc, Cận Nhiên nói một câu, "Không cần, chuyện của tôi tôi tự giải quyết, chuyện của Bùi Hành Ngộ không phiền ngài nhọc lòng, lúc trước ngài cùng hắn ký kết khế ước có từng hỏi qua tôi hay không, cho nên hiện tại ngài cũng không quản được tôi."

Cận Thiệu Nguyên dừng một chút, hỏi y, "Mi có phải thích Bùi Hành Ngộ rồi không?"

-----------------

Đánh máy khá nhanh không tránh được sai sót, mong mọi người gặp được thì nhắc nhở, chân thành cảm ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro