Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 : Bị Thương

"Tính chiếm hữu vô thức này, cậu xem ra cả đời này cũng không ly hôn được rồi."

-----------------

Bùi Hành Ngộ nưa quỳ trên mặt đất, lồng ngực gần như nổ tung vì đau dữ dội, máu liên tục trào lên cổ hỏng, hai mắt tối sầm đen kịt căn bản không thể đứng đậy, hai tay chống trên mặt đấy không ngừng phát run.

Hắn vừa hô hấp máu liền dâng vọt lên đầu lưỡi.

Trong đầu hắn nổ mạnh một tiếng hệt như tất cả dây thần kinh đều bị nứt ra, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác quỳ gối tại chỗ phát run.

Hắn vừa mới tránh thoát được va chạm với Lãnh Tương, Lạc Tân Dương muốn tới chi viện nhưng Tống Tư Thâm bên kia sẽ gặp nguy hiểm, hắn liền để Lạc Tân Dương lại yểm trợ cho Tống Tư Thâm.

Nếu thật sự cần thiết, Tống Tư Thâm ở gần hắn hơn, yểm trợ hắn so với Lạc Tân Dương còn dễ dàng hơn nhiều.

Cơ giáp của Lãnh Tương quay đầu lại muốn tấn công một lần nữa, nhưng bị Lâm Khai Tuế từ xa bắn ra một quả pháo trực tiếp bị nổ tung, điểm đỏ trên la bàn tinh vân cũng vụt tắt.

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ bất biến, giọng nói bình tĩnh chỉ huy trận chiến tiếp tục. Từ đầu đến giờ đã qua ba tiếng, ba bên đều có thu hoạch, Tử Vi Viên bị tổn hại tương đối nhẹ, tuy có cơ giáp bị bắn trúng nhưng không đến nỗi bị rơi xuống.

Mai Phổ bên này bị tổn thất hai cái cơ giáp cỡ trung, ba cái cỡ nhỏ.

Bên Cao Duệ có một cái cơ trung, một cái cỡ nhỏ, tổn hại ít hơn so với Mai Phổ hiếu thắng kia một chút.

"Tư lệnh mạnh quá!" Lạc Tân Dương từ nhìn radar theo dõi từ lúc Bùi Hành Ngộ tránh đi va chạm kia đến khi kết thúc, trái tim mắc nghẹn ở cổ họng, cậu đã nghĩ hắn không thể tránh thoát.

Các ngón tay của Tống Tư Thâm tê cóng, cậu hít một hơi thật nhẹ rồi chuyển hướng cơ giáp về phía một mảng lốc xoáy tinh vân, nã ra một đại bác uy lực cực lớn, tiếng nổ oanh tạc màng nhĩ vang vọng lấp đầy không gian.

Lạc Tân Dương mở miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nhóc bị cái gì kích thích rồi."

Bùi Hành Ngộ rũ mắt, "Lạc Tân Dương, tập trung chú ý." Hắn tiếp tục nhìn vào la bàn tinh vân, nhung giây tiếp theo lại cảm thấy tàu chỉ huy rung lên dữ dội.

Hắn ngẩng phắt đầu, một cái máy bay không người lái nhỏ chứa vũ khí sát thương bay thẳng về phía tàu chỉ huy!

Bùi Hành Ngộ vô cùng kinh ngạc, hắn điều khiển chiến hạm tránh khỏi máy bay không người lái với tốc độ thật nhanh, quay lông mày tràn đầy tử khí, trầm giọng, "Tống Tư Thâm, tìm cơ hội đánh rơi máy bay không người lái!"

Tống Tư Thâm, "Vâng!"

Tiếng nói vừa dứt, Tống Tư Thâm nhanh chóng điều chỉnh đường đạn, máy bay không người lái đáng lý không thể xuất hiện ở buổi diễn tập một chút nào, là không được phép xuất hiện!

Có người muốn lợi dùng buổi diễn tập này trừ khử Bùi Hành Ngộ!

Hai mắt Tống Tư Thâm gắt gao nhìn chằm chằm tuyến đường bay của mô hình không người lái, nó không giống những chiếc máy bay thông thường, tuy cồng kềnh nhưng lại cực kỳ nhạy bén tránh thoát khỏi sự tấn công của hai khẩu pháo ion.

Lông mày Tống Tâm Thâm nhíu chặt, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, cắn chặt môi giũ im lặng, kéo cần tay điều chỉnh đường đạn lại một lần nữa, bắn ra hai quả đạn đạo.

Mục tiêu của mô hình không người lái là Bùi Hành Ngộ trên tàu chỉ huy, nó không được trang bị vũ khí quân bị nhưng lại mang theo một lượng chất độc sát thương vô cùng lớn!

Bùi Hành Ngộ cảm giác được tín hiệu của tàu chỉ huy đã bị quấy nhiễu, ngay sau đó liền phát hiện luồng không khí và chất lượng của không gian đã bị thay đổi, hắn lập tức đoán ra tấm kim loại bên ngoài mô hình không người lái đã hấp thu một lượng lớn hạt mang điêm, bất cứ lúc nào cũng có thể đem không gian Tinh tế biến thành một môi trường dẫn diện cực cao.

Có một hạt máy gia tốc trên mô hình không người lái, một khi chum ion tập trung cao được phóng ra để thực hiện bão hòa khu vực trên tàu chỉ huy, cabin mô phỏng này không chỉ phải chịu nhiệt độ do phản ứng tổng hợp hạt nhân mang lại mà còn phải chịu lấy tác động khủng bố của bức xạ nguyên tử.

Dưới sự tấn công như thế này, toàn bộ người trong cabin mô phỏng khẳng định đều phải chết!

Mô hình kia đã đến quá gần, Bùi Hành Ngộ cau mày ngưng trọng nhìn la bàn tinh vân rồi đưa ra quyết sách cuối cùng, lúc này Lâm Khai Tuế và Khuyết Tử Mặc đều bị cuốn lấy, ánh lửa bùng lên trùm trời lấp đất.

Lâm Khai Tuế đã sắp bay ra khỏi không gian bên ngoài Tinh tế, hắn ném bom vào dữ dội vào những cơ giáp đối diện, hai mắt đỏ hoe.

Vốn dĩ nguyên bản là một tứ giác cùng Tống Tư Thâm và Lạc Tân Dương ở bên cạnh tàu chỉ huy, lúc này hắn đã bị lạc ra khỏi đội hình!

"Lạc Tân Dương pháo laser yểm trợ, Tống Tư Thâm..." Bùi Hành Ngộ nhíu mày, "Cẩn thận!"

Tống Tư THâm nghiêng đầu, nếu bây giờ giảm tốc độ sẽ phải đối diện với một cơ giáp cỡ lớn, trái tim cậu thắt lại tức khắc, nhanh chóng bắn ra vài chùm hạt năng lượng để tránh làn sóng nguy hiểm này.

Chung Quản và Doãn Thành ở trên cùng một cơ giáp, gập ghềnh mà nói với người sau, "Doãn trưởng quan, tôi lo quá, vạn nhất đánh không trúng thì phải làm sao? Tôi sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện mất."

Doãn Thành liếc nhìn cậu, "Nếu sợ làm chướng ngại vật cậu sẽ không được phép thi đấu. Xử lý tốt phần điều khiển là được, tất cả đã có tư lệnh chỉ huy, chỉ cần cậu không tự ý hành động sẽ không xảy ra lỗi."

Chung Quản nuốt nước miếng, "Được."

Cậu rốt cuộc bình tĩnh hơn chút, ấn bảng điều khiển điều chỉnh lực đẩy lên cấp ba, lập tức đâm thẳng vào cơ giáp của Tống Tư Thâm. Chính vì cú va chạm này mà Tống Tư Thâm cũng đã mất đi cơ hội tốt nhất để hỗ trợ Bùi Hành Ngộ.

Lúc này mô hình không người lái đang đến gần, tim Lạc Tân Dương thiếu điều vọt ra khỏi miệng, hoàn toàn không biết phải gì tiếp theo, liền không nghĩ nhiều mà điều khiển thao tác hướng về phía Bùi Hành Ngộ, lập tức hai va chạm vào nhau.

"Lạc Tân Dương!" Phần đầu cơ giáp đụng vào đuôi tàu chỉ huy, "Uỳnh" một tiếng rồi nhanh chóng quay hướng, mô hình không người lái quét qua tàu chỉ huy, ngay sau đó nổ tung!

Cú va chạm cực lớn khiến hai cơ giáp phát ra âm thanh thảm thiết, Bùi Hành Ngộ ở gần đó hơn, sức nóng khổng lồ lập tức tràn vào tứ chi bách hài, cảm giác nóng rát và chóng mặt bao trùm tâm trí.

Hắn phản ứng cực nhanh mà đè lên cạnh bàn pha lê, giọng nói của Lạc Tân Dương truyền ra từ thiết bị kết nối vô cùng đau đớn, "Đau quá...Tư lệnh ngài sao...sao rồi! Tôi cả người đều như nứt ra mất, đây rốt cuộc là thứ gì vậy...là thứ gì..."

Trong tai Bùi Hành Ngộ đầy tiếng ù ù của từng đợt pháo bắn dội lại, mặc dù hắn nghe thấy được nhưng không cách nào mở miệng, tứ chi run rẩy, kết hầu thấm lên từng đợt máu tanh, huyết khí dâng trào.

Hắn bấm chặt đầu ngón tay, ý thức không còn, ngay cả cái chớp mắt cũng cực kỳ khó khăn.

Lại thêm một cú va chạm nữa vào tàu chỉ huy, hắn đứng không nổi, quỳ xụp xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, đầu ngón tay cứng đờ.

Ngay sau đó, tín hiệu của tàu chỉ huy hoàn toàn bị cắt đứt.

Hắn cũng mất đi ý thức.

**

Lần đầu tiên Cận Nhiên cảm thấy hoảng sợ, vào giây cuối cùng trước khi tàu chỉ huy mất đi tín hiệu, máu của Bùi Hành Ngộ tràn qua mu bàn tay, đỏ đến đau mắt.

Y là người đầu tiên chạy đến cabin chỉ huy, dùng sức đập vào khoang cửa, "Bùi Hành Ngộ, mở cửa!"

Không có tiếng đáp lại.

Giọng nói của y bên ngoài cabin lập tức chìm vào im lặng, Cận Nhiên đập cửa thêm vài lần vẫn không có phản ứng gì, Mạnh Như Tiền, Bộ Ngu và những người khác đều chạy tới, thở hổn hển, "Thế nào?"

Cận Nhiên không phản ứng với bọn họ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên cửa khoang, y nắm chặt bàn tay, đột nhiên hướng về phía trước đạp mạnh một cái, Mạnh Như Tiền hoảng sợ vội kéo y lại, "Cậu định làm gì!"

"Phá cửa."

"Tôi biết cậu muốn phá cửa nhưng tôi hỏi cậu phá để làm gì!" Mạnh Như Tiền từ trước tới nay đều không thích cái tính nóng nảy thô bạo này của y, đặc biệt là sau khi biết quan hệ của y và Liên KÍnh Phong, anh càng cảm thấy sự xuất hiện của y thật không bình thường.

"Anh không biết Bùi Hành Ngộ đang ở trong à?"

Mạnh Như Tiền, "Bây giờ đang là diễn tập, không ai có thể xông vào khi chưa được tư lệnh cho phép. Điều này là vi phạm quy định quân đội, tư lệnh sẽ bị trách phạt! Cậu không thế vào! Tôi sẽ nộp đơn xin cả hai bên trước..."

"Xin cái cmn, chờ anh xin xong thì thi thể hắn đã thấu lạnh rồi, cút ngay." Cận Nhiên đem anh ta ném ra một bên, lại tiếp tục hung hăng đá vào cửa, giây tiếp theo từ trong túi áo lấy ra một loại bom cúc áo sau đó lùi lại, không quá ba giây...

"Bang!"

Cửa khoang bị nổ tung ra một cái khe nứt, Cận Nhiên nhấc chân đạp mạnh một cái, cánh cửa ầm ầm đỏ xuống, y bước nhanh đi vào bên trong, đem Bùi Hành Ngộ ôm lên.

Mạnh Như Tiền nhìn đống đổ nát trước mắt, nét mặt xanh mét, Cận Nhiên ôm Bùi Hành Ngộ ra tới cửa gặp anh, thoáng liếc qua một cái, "Anh để ý quân luật như vậy sao, so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn à?"

Mạnh Như Tiền á khẩu không trả lời được.

Anh cùng Bùi Hành Ngộ đã ở cạnh nhau một thời gian dài, anh biết hắn là người coi trọng những thứ luật lệ như thế nào, thậm chí còn coi nó quan trọng hơn cả tính mạng.

Bộ Ngu đứng ở một bên, khẽ cong khóe môi.

Cấp dưới của Bùi Hành Ngộ để ý chính là vinh quang của hắn và quân quy, mà Cận Nhiên lại chẳng đặt mấy thứ quy củ chó má đó vào mắt, thứ cậu ta để ý chính là tính mạng Bùi Hành Ngộ.

Xem ra gả cho tiểu chó điên quả thực không hề sai.

Cận Nhiên đưa Bùi Hành Ngộ về ký túc xá của mình, đá bang một cái mở tung cánh cửa, bước đến cabin cá nhân xác nhận tròng mắt, sắc mặt Bùi Hành Ngộ tái nhợt, khóe miệng còn lưu lại từng vệt máu nhè nhẹ.

Bộ Ngu cũng chạy qua đây, "Cậu đi nhanh như vậy làm gì, quân y ở đây mà còn không để ý."

Cận Nhiên quay đầu, trên dưới quét qua anh một lượt, "Anh là quân y?"

Bộ Ngu khẽ cười, "Tôi là bác sĩ quân y đã mấy năm rồi, lúc tôi cùng Bùi Hành Ngộ quen biết cậu còn không biết đang chơi ở đâu. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm cậu ấy bị thương."

Cận Nhiên nhíu mày, bọn họ đã sớm quen nhau? Nghe vậy y giễu cợt nói, "Ai biết anh có hại hắn hay không, bộ dạng của anh cùng người xấu giống hệt như nhau."

Bộ Ngu dập tắt ý cười, bước qua kiểm tra cho Bùi Hành Ngộ, mạch đập rất yết, tin tức tố bị rối loạn hết lên, vầng trán phủ đầy mồ hôi nhưng vẫn còn một tia ý thức, chật vật mở mắt.

"Cận...Nhiên..." Bùi Hành Ngộ mở miệng âm thanh khàn vô cùng, "Cậu đi, ngăn buổi diễn tập lại, bọn họ tàng...tàng trữ...vũ khí sát thương...đi..."

Lời còn chưa dứt, hắn suýt chút nữa lại rơi vào hôn mê bất tỉnh, khó khăn nhắm mắt hoãn một chút.

Cận Nhiên nhìn lướt qua bàn tay Bộ Ngu đang đặt trên trán Bùi Hành Ngộ, lạnh nhạt nói, "Kiểm tra thì ra kiểm tra, đừng có táy máy tay chân, bằng không coi chừng tôi chặt tay anh đấy."

Bùi Hành Ngộ thở hổn hển, vết máu bên khóe miệng càng thêm chói mắt, "Mau...đi..."

Cận Nhiên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng liếc nhìn Bộ Ngu một cái rồi quay người ra ngoài.

Bộ Ngu nhìn bóng lưng của y, quay đầu lại cười với Bùi Hành Ngộ đang hôn mê, "Ý thức chiếm hữu này, tôi xem cậu a...cả đời này cũng không ly hôn được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro