Chương 14 : Điên cuồng
"Tư lệnh, ngài sao lại trở về rồi?!"
------------------------
Ôn Dư cũng giật mình vì giọng nói vừa run rẩy vừa kìm nén của Bùi Hành Ngộ, khi quay đầu lại đã nhìn thấy Cận Nhiên nhảy ra thì hồn bay phách lạc, buột miệng thốt lên, "Cận Nhiên!!"
Con người của Bùi Hành Ngộ co rút, siết chặt tay trong phút chốc, hô hấp đều như vỡ nát.
Trên quần áo bảo hộ có thiết bị mô phỏng lực hấp dẫn và lực đẩy nhỏ, có thể duy trì đủ trọng lực trong không gian tinh tế, cú nhảy của Cận Nhiên hạ cánh an toàn chính xác trên boong tàu, lần thứ hai đứng dậy.
Bùi Hành Ngộ thở phào nhẹ nhõm, tim đập phịch một cái rơi trên mặt đất khiến hắn đau nhói, cùng lúc một trận tức giận xông lên.
Y tính làm cái gì vậy chứ, thời điểm này muốn đi chết? Rốt cuộc có biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề hay không!
"Cánh bướm trắng" từ từ di chuyển về phía trước sau đó biến mất trong bóng tối, có lẽ đã tiến vào trong khoang tàu.
Lòng bàn tay Bùi Hành Ngộ ẩm ướt, một lần nữa đem cửa khoang đóng kín lại, bước nhanh tới đài điều khiển, ngón tay tựa hồ run rẩy, trầm giọng nói vào máy truyền tin, "Cận Nhiên, cậu thành thật ở đó không được phép hồ đồ."
Dừng một chút hắn còn nói, "Nghe lời tôi."
Cận Nhiên vừa tiến vào khoang tàu chỉ thấy tiếng của Bùi Hành Ngộ không rõ ràng lắm, đem mũ cùng đồ bảo hộ hai ba cái liền cởi ra rồi ném sang một bên, lưu loát sửa lại quân trang rồi đi tới đài điều khiển.
"Rồi, nghe đây." Cận Nhiên bằng mặt không bằng lòng đáp một câu, sau đó liếc qua vẻ mặt khẩn trương của Chu Bân đang ngồi trên bộ lái.
"Chu Bân trưởng quan đúng không?"
"Sao lại là cậu?" Chu Bân trợn to hai mắt, nhìn về phía sau y, "Tư lệnh đâu?"
"Đừng ngóng nữa, không có tới." Cận Nhiên tự tay túm lấy rồi lôi hắn từ bàn điều khiển sang vị trí phụ tá, xoay xoay cổ tay, "Anh đang gãi ngứa à, đánh như anh có khác gì đang vui chơi, nhìn tôi."
"Cận Nhiên!"
Cận Nhiên vươn tay kéo máy truyền tin về phía mình, lớn tiếng nói, "Tôi yểm trợ cho anh, nhanh nhảy đi, nếu anh không rời đi tôi sẽ cùng bọn họ đồng quy vu tận, bảo vệ tốt Bộ Ngu của anh, tên đó quan trọng như vậy."
Bùi Hành Ngộ nghe y nói thế trái tim liền co rút, "Không cho phép hồ đồ!" Nói xong cũng túm Ôn Dư đứng lên, đích thân ngồi vào trước bàn điều khiển, "Cận Nhiên nếu cậu dám xằng bậy, trở về Tử Vi Viên lãnh nhận quân pháp!"
Bùi Hành Ngộ gần như có thể tưởng tượng ra nét mặt bây giờ của Cận Nhiên, kiêu căng khó thuần, lộ ra nét mặt tươi cười, vừa điên cuồng lại trương dương, đánh chửi đe dọa với y mà nói đều không có bất kỳ tác dụng nào.
Y điều khiển cơ giáp trong nháy mắt đem động cơ ion* đẩy mạnh khiến chiến hạm bị tàn phá ngay lập tức giống như chiếc thuyền lá trên biển cả, bắn hai phát pháo vào hai góc đồng thời tăng tần số gây nhiễu rồi bắn tất cả các khẩu pháo ion còn lại của đối phương cùng một lúc.
*Động cơ ion hay động cơ đẩy ion là một dạng sử dụng trong không gian, có thể tạo ra lực đẩy bằng cách phóng ra các ion gia tốc. Động cơ ion tạo ra lực đẩy rất nhỏ so với thông thường nhưng có cực lớn, hiệu suất theo tỉ lệ khối lượng thuốc phóng cao nhờ đẩy ra dòng khí với tốc độ cực cao.
Lưới phòng ngự lung lay sắp vỡ, đèn đỏ cảnh báo không ngừng lóe sáng, Bùi Hành Ngộ biết y đang điều khiển thiết bị rất chính xác nhưng mặt mày lại rũ xuống, Ôn Dư vịn mép bàn đến thở mạnh cũng không dám, Trương Châu và Bộ Ngu bị khoang thuyền đong đưa qua lại đã choáng váng đầu óc không nói nên lời.
Tàu hộ tống của Cận Nhiên đột nhiên bắn ra hai tia súng Laser, quang mang chói mắt đột nhiên nổ tung, vô số chùm sáng lập tức đánh trúng chiến hạm khổng lồ tầm trung, trong nháy mắt phá hủy tên lửa phóng đi của đối phương, ánh lửa bùng cháy mỗi lúc một dữ dội.
Lợi dụng khe hở nhỏ này, Bùi Hành Ngộ lập tức tăng sức đẩy lên gấp ba, Ôn Dư rùng mình ôm đầu, chiến hạm cùng lúc mạnh mẽ xông qua điểm chuyển tiếp.
**
Cận Nhiên nhìn màn hình tinh thần giám sát bên ngoài báo rằng Bùi Hành Ngộ đã đi qua điểm chuyển tiếp, y cười chế nhạo, "Chậc chậc, đào tẩu thật nhanh."
Chu Bân bị y đẩy tới bàn điều khiển phụ lúc này muốn tới kéo y ra, "Cận Nhiên, đừng nói nhảm, đây không phải trò chơi mô phỏng ba chiều, đây là chiến tranh chân chính, cậu nếu làm ra sai sót chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại nơi này, mau đứng lên để tôi điều khiển!"
Cận Nhiên thực sự đứng dậy rời khỏi, nghiêng người hỏi hắn, "Được thôi, vậy anh định đánh bọn chúng thế nào?"
Chu Bân nhìn nhắc nhở chói tai bị chùm pháo ion phong tỏa của mạng lưới giám sát bên ngoài, da đầu tê dại hô to, "Cậu buông tay ra! Bây giờ là lúc nào mà còn tán gẫu?!"
"Để anh điều khiển?"
Trong đầu Chu Bân suy nghĩ thật nhanh một chút, bây giờ Bùi tư lệnh không có ở đây, hắn cũng là lần đầu tiên đối mặt với trận địa như này, vừa rồi Cận Nhiên yểm hộ Bùi tư lệnh nhảy qua điểm chuyển tiếp, kỳ thực thao tác rất ổn.
"Quên đi, cậu tới."
Cận Nhiên thu tầm mắt ngồi thẳng người, bắn ra một tía pháo để tránh sóng năng lượng và mảnh vỡ của vụ nổ, nhưng chung quy bọn họ cũng chỉ đơn phương độc mã một mình, mà đối phương lại có ít nhất ba cỗ cơ giáp cỡ trung chuyên chở vũ khí đã được nạp đạn.
Cận Nhiên liếc nhìn bản đồ đường đi của không gian Tinh tế trong lúc nói chuyện, không chính diện cùng bọn chúng đối chiến, ngược lại điều khiển cơ giáp chạy trốn tứ phía.
Những mảnh nhỏ nổ tung trực tiếp đụng thẳng vào đầu cơ giáp, phát ra âm thanh bén nhọn lại chói tai, Chu Bân vô thức nhắm mắt rồi nhanh chóng mở mắt, chịu đựng cơn chóng mặt buồn nôn cùng màng nhĩ đau nhức, cúi đầu kiểm tra tình trạng của cơ giáp.
Hệ thống đẩy bị hư hại 20%, mạng lưới phòng thủ bên ngoài đã chuyển sang báo động máu đỏ, sắp hỏng. Vũ khí chuyên chở chỉ còn lại một phần ba so với lúc đầu, nhưng chiến hạm lại càng lúc càng xa điểm chuyển tiếp.
"Cận Nhiên, cậu đang làm cái quái gì vậy?!"
Chu Bân bỗng rống to hỏi y, nhìn Cận Nhiên vận hành cơ giáp bay càng lúc càng xa, không nhìn thấy điểm chuyển tiếp nữa, nếu vũ khí đem dùng hết vậy chỉ còn lại một con đường, lẽ nào y muốn đem tất cả tuẫn táng ở nơi này!
Cận Nhiên híp mắt một cái, tầm nhìn không tốt lắm, hiện tại trời tối om như mực, y nhìn không rõ được nhiều thứ.
"Trạm không gian của Hoắc Nhĩ ở phía trước?"
Chu Bân không hiểu sao y lại hỏi, ngây ngốc nói, "Đúng vậy, nhưng trạm không gian có tác dụng gì? Chỉ có một số người máy nghiên cứu thu thập khoa học, chúng có thể sản xuất pháo đạn cho chúng ta ngoài không gian sao? Hay là cậu muốn vào đó trốn? Cậu nghic cũng đừng nghĩ, căn bản là không thể trốn!"
Cận Nhiên nhếch khóe miệng, nghịch cần điều khiển xoay đường đạn đạo nhắm thẳng về phía trạm không gian khổng lồ của Hoắc Nhĩ, nã liên tục ba phát pháo.
Trạm không gian lơ lửng trong bóng tối như một đóa sen trắng tinh khiết tỏa sáng rực rỡ, vậy thì không thể để nó một mình thanh sạch như thế được.
Cận Nhiên cong môi, hảo chỉnh dĩ hạ* nhìn nó bị phá nát thành bột giấy.
*好整以暇/ hào zhěng yǐxiá/ hảo chỉnh dĩ hạ : bình tĩnh ung dung trong lúc hỗn loạn.
Chu Bân suýt chút ngất đi, "Đó là trạm không gian Hoắc Nhĩ! Cậu lãng phí vũ khí vào nó làm cái gì! Chán sống sao! Cậu có biết hủy hoại trạm không gian là cái tội danh gì không Cận Nhiên, cậu điên rồi phải không!"
Cận Nhiên nói, "Không điên, muốn sống."
Chu Bân cả người đều lạnh, siết chặt bàn tay nhắc nhở, "Tử Vi Viên, chiến sinh tử, một lòng đồng tâm, chết không lùi bước."
Cận Nhiên nghe thấy cái này liền phiền, thật giống cái khẩu hiệu trong đám tang, "Cái gì một lòng đồng tâm chết không lùi bước, ai muốn chết cứ qua bên kia mà niệm đi."
Chu Bân nhìn trạm không gian lơ lửng nổ tung thành như một quả cầu bị chia năm xẻ bảy, biến thành những mảnh nhỏ cháy rụi trong ánh lửa rồi lao vào bóng tối ngân hà biến mất.
"Hoắc Nhĩ đặt một trạm không gian ở đây không chỉ thu thập thông tin, hẳn là dùng để giám sát thứ gì đó, có thể là người của Tử Vi Viên. Chúng ta chỗ này bị tập kích, động tĩnh lớn như vậy mà anh phát tín hiệu cầu cứu lại không có phản ứng, tôi nghĩ bọn chúng nhất định không phải hải tặc bình thường." Cận Nhiên thật sự không muốn nghe hắn càm ràm, đè nén tính nóng mà giải thích, "Đánh nát trạm không gian của bọn họ, Quân đoàn đóng quân gần nhất ở đây nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới."
Chu Bân há miệng, "Là sao?"
Cận Nhiên không nói nên lời, "Anh chẳng lẽ cho rằng dựa vào cái chiến hạm nhẹ này cũng có thể giống như Bùi Hành Ngộ mạnh mẽ nhảy qua điểm chuyển tiếp à! Tỉnh lại đi, không ai yểm trợ giúp anh đâu."
Chu Bân minh bạch, vừa rồi đúng là Cận Nhiên lần thứ hai làm yểm trợ, hiện tại đã bại lộ đường đi trước đối phương, vô luận thế nào cũng không còn khả năng đi qua được điểm chuyển tiếp, nói không chừng còn có thể bị trực tiếp nổ tung ở đó luôn.
Chu Bân vô thức đi theo y, hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cận Nhiên nói, "Đem cái khẩu hiệu xui xẻo kia nuốt trở về, tôi đảm bảo anh sẽ không chết."
Vẻ mặt Chu Bân không đồng ý, Cận Nhiên nói tiếp, "Là chờ Quân đoàn đóng quân gần nhất ở đây tới, trong khoảng thời gian này có thể chạy thế nào thì chạy thế đấy a! Càng cứng càng bất lợi, trừng gà có luộc cũng không thể chọi vào đá."
**
"Tư lệnh!" Một người phụ tá hoảng sợ đẩy cửa chạy vào, ngay cả báo cáo cũng quên lộn xộn, khẩn trương hét lên, "Tư lệnh, không ổn rồi, tư lệnh đã xảy ra chuyện!"
"Ai xảy ra chuyện?" Người đàn ông gầy gò xanh đen đem văn kiện ném một cái, theo lời của phụ tá cũng căng thẳng bước ra ngoài, hai hàng mày dựng thẳng, giống hệt con quay bị lên hết dây cót.
"Ai xảy ra chuyện ai xảy ra chuyện? Tư lệnh nào xảy ra chuyện rồi?"
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của người này, phụ tá bên cạnh vội lau mồ hôi, đáp, "Không phải tư lệnh nào xảy ra chuyện, không có người xảy ra chuyện...không phải."
Sĩ quan phụ tá càng nhanh càng nói không rõ, đây là chỉ huy tối cao nhất của tàu Thiên Ất – Trưởng quan Mai Phổ, là một tư lệnh so với thuộc hạ còn không ổn trọng, hấp tấp hơn.
Nhìn cục diện rối rắm này tất cả mọi người đều nhất quán không muốn đi báo cáo liền đẩy cậu ta đi, cậu ta một bụng nóng máu, các người không đi tôi đi!
Mai Phổ người này thật sự ngay cả bộ trưởng Liên Kính Phong cũng không ưa hắn, trực tiếp điều chuyển hắn đến canh giữ trạm không gian, kết quả trạm không gian lại cứ thế oanh tạc ngay dưới mí mắt!
Cuộc lưu đày này xem ra có vẻ còn rất dài, hắn ta muốn trở về là không có khả năng.
Mai Phổ bị người phụ tá ông nói gà bà nói vịt làm cho sốt ruột, nắm lấy bả vai cậu ta, "Đến cùng là người nào xảy ra chuyện?"
"Là trạm không gian xảy ra chuyện, trạm không gian bị đánh nổ rồi!" Sĩ quan phụ tá thở dài một hơi, đem thông tin thu thập được từ tháp giám sát gửi về, nói một cách đầy lo lắng, "Đây là trạm không gian nơi chúng ta đóng quân, làm sao giải thích với Liên Bang bây giờ?"
Trước khi giọng nói của người phụ tá tiếp tục cất lên, thiết bị truyền tin của Mai Phổ đã vang lên, hắn hai chân thẳng tắp tiếp nối hệ thống truyền tin.
Liên Kính Phong trung khí mười phần trợn mắt tức giận mắng, ngay cả chén trà trên bàn cũng bị hất tung lên, "Mai Phổ! Để cho cậu trông coi một cái trạm không gian cậu cũng không làm được, dưới mí mắt để người ta đem nó nổ tung, dùng cậu rốt cuộc được cái quái gì!"
Mai Phổ lập tức nói, "Bộ trưởng, tôi lập tức đem người đi xem tình hình!"
Liên Kính Phong nghe vậy càng tức giận, "Cậu có biết là ai đã cho nổ nó không? Đó là tên lửa của Tử Vi Viên! Tôi đã nhờ cậu theo dõi động tĩnh của Bùi Hành Ngộ ở đây, cậu thì tốt rồi, cậu để tên đó nổ tung cả trạm không gian, cậu con mẹ nó bị mù à!"
Mai Phổ mặt mày đỏ bừng, trầm giọng nói, "Thuộc hạ biết sai!"
Liên Kính Phong tức giận đến đau đầu, hắn ở đây xây một cái trạm không gian để thu thập tin tức, kết quả lại bị phế vật Mai Phổ này phá hỏng, ngay cả chút chuyện cũng làm không xong!"
"Vậy bây giờ chúng ta áng binh bất động sao?" Mai Phổ nói.
Liên Kính Phong lại giận dữ, "Bất động cái gì, tin tức trạm không gian nổ đã bị truyền về Hoắc Nhĩ, cậu nhanh chân mang theo viện binh tới giúp Tử Vi Viên! Lẽ nào để người ta nói cậu ngay cả một cái trạm không gian cũng không bảo vệ nổi lại thêm cái tội danh bất lực không thể xuất binh sao?"
Khi Mai Phổ nghe thấy lời này hắn lập tức đứng thẳng lên, tay hất lên thái dương làm động tác chào quân lễ, "Rõ!"
Liên Kính Phong thật sự không ngầm nổi cái thể loại phế vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển nghe tới chiến tranh liền hưng phấn này.
Ngay sau khi Mai Phổ tắt máy truyền tin, hắn lập tức nói với phụ tá, "Để Mạc Lộ chuẩn bị, chúng ta tới trạm không gian xem xem."
**
Cận Nhiên điều khiển chiến hạm né tránh chứ không đối đầu trực tiếp với bọn chúng, chạy tới nơi không một bóng người, dáng vẻ hiện tại so với trạng thái điên loạn vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
Chu Bân bối rối, "Chúng ta như vậy thực sự có ích sao?"
Cận Nhiên híp mắt nhìn liếc nhìn tấm lưới phòng ngự bên ngoài gần như đã biến mất, nhưng không trả lời, tầm nhìn không tốt, y tuy là cấp S nhưng tin tức tố thiếu hụt, lại mất một ngón tay út, Chu Bân đương nhiên biết.
Hắn quả thực không dám tin tưởng Cận Nhiên, nhất là khi y dám cho nổ tung trạm không gian của Hoắc Nhĩ, quá điên cuồng!
Nếu là người bình thường ai có thể nghĩ tới, cho dù là bọn người kia cũng không dám nã bom vào chỗ như vậy.
Cận Nhiên dám.
Y còn cho nổ không chút do dự, nổ đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động, còn thuận tiện bắn một phát súng laser, thả pháo hoa tựa như ăn mừng trạm không gian rơi xuống, xong huýt sáo một tiếng.
Chu Bân cảm giác mình có khả năng không đợi được cứu viện tới, bị Cận Nhiên hù chết, hắn chịu đựng cảm giác trái tim nhảy lên kịch liệt, nhẫn nại thích ứng với cách điều khiển chiến hạm của Cận Nhiên, chợt nghe máy truyền tin vang lên.
Tiếng tích tích hỗn loạn kéo dài, giọng nói lạnh như băng của Bùi Hành Ngộ giống như kinh động lòng người.
"Chu Bân, thử kết nối nhảy dù khoang tàu."
Chu Bân lập tức cứng thẳng lưng, trợn to hai mắt nhìn mạng lưới tinh thần quản chế, "Tư tư tư tư lệnh! Ngài sao lại trở về rồi?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro