Chương 21. Ngày thứ hai mươi mốt ở trường mẫu giáo
Chương 21. Ngày thứ hai mươi mốt ở trường mẫu giáo.
Tác giả: Thủy Tinh Phí Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
Beta: Ngọc.
=======
Nora hình như bị dọa rồi.
Hứa Ý nhìn theo ánh mắt của Nora, thấy ở ngoài trường có một con mèo mướp nhỏ, máu me đầy người mà bò lê lết, gầy tới mức không còn hình còn dạng, nhìn qua trông rất ghê, quả nhiên có mấy bé thấy được, lập tức kêu la chói tai.
"Đừng sợ, đừng sợ." Hứa Ý vội vàng nói.
Có vài nhóc con vẫn hoảng sợ mà nhìn mèo mướp.
Kiều Y nhanh chóng bước lên an ủi mấy bé.
Nora ngước đôi mắt đỏ ngầu chủ động nói: "Hiệu trưởng ơi, nó sắp chết rồi."
Hứa Ý trả lời: "Không đâu."
"Sẽ mà." Giọng Nora đã có phần nào nghẹn ngào.
"Không đâu." Hứa Ý nhìn Nora nói: "Chúng ta đi cứu nó, được không?"
"Được." Nora gật đầu.
Hứa Ý cất bước đi ra ngoài trường.
"Hiệu trưởng ơi!" Kiều Y gọi Hứa Ý lại.
Hứa Ý quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Hiệu trưởng, em có cần dẫn mấy đứa nhỏ vào lớp lại không?"
"Không cần đâu." Hứa Ý trực tiếp từ chối.
"Sẽ hù mấy nhóc con mất."
"Mấy bé dũng cảm hơn so với suy nghĩ của chúng ta nhiều, hơn nữa bọn nhóc cũng không cần phải bảo vệ chặt chẽ như vậy, cứ đối mặt với khó khăn vẫn tốt hơn." Hứa Ý nói xong, hỏi mấy bạn nhỏ: "Chúng ta đi cứu mèo mướp nhỏ, có được không các con?"
"Được ạ!" Mấy bé trả lời nhất trí một cách lạ thường.
Nora ít nói, nhát gan cũng trong số đó.
"Đi nào." Hứa Ý nói xong cũng đi ra khỏi trường.
Kiều Y ngây người một lúc.
Kinh nghiệm làm việc ở những trường khác nói cho cô biết phải bảo vệ các bé mọi lúc mọi nơi, nhưng cô lại cảm thấy lời của Hứa Ý nói cũng không sai, đúng là phải bảo vệ các bé, nhưng cũng không cần phải làm một cách thái quá, vì vậy cô cũng không xoắn xuýt nữa, theo Hứa Ý và đám bé con ra khỏi trường.
Hứa Ý chạy đến trước mặt mèo mướp.
Trên trán con mèo rớt một miếng da, chân sau lại gãy nên mới máu me khắp người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy bé đều ngơ ngác nhìn.
Hứa Ý mở miệng phân phó: "O'Neill, con đi lấy cái rổ nhỏ trong vườn ra, chúng ta đưa mèo mướp vào bệnh viện."
O'Neill đáp lại vô cùng dứt khoát, chân ngắn nhỏ bước cực nhanh vào trường, lúc đi ra, trong tay đã cầm theo một cái rổ nhỏ.
Hứa Ý cẩn thận từng li từng tí nâng mèo mướp lên bỏ vào trong rổ.
Mèo mướp nhỏ bị đau nên phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương.
Cũng bởi vì quá đau, cho nên nó không có sức tấn công bất cứ ai, run rẩy cơ thể nằm trong rổ, yếu ớt thoi thóp.
"Hiệu trưởng, để con cầm rổ nhỏ cho." O'Neill hăng hái nói.
"Để con cầm." Phí Phí nói.
"Con cầm." Bé Nora nho nhỏ cũng chủ động nói.
"Con cầm."
"..."
Mấy bé con cũng không sợ, điều này thực sự ngoài dự liệu của Kiều Y.
Hứa Ý tất nhiên không thể để đám nhóc con cầm được.
Cậu nói: "Các con còn nhỏ, động tác không ổn định, lắc một cái, bạn mèo mướp sẽ rất đau, vẫn là để hiệu trưởng cầm, có thể đi đến bệnh viện nhanh hơn chút."
Các bạn nhỏ đều đồng lòng đồng ý.
Vì thế Hứa Ý cầm theo rổ nhỏ đi ở đằng trước.
Đám bé con chạy chậm đuổi theo sau.
Kiều Y đi ở đằng sau cùng trông coi các bé.
Lúc Nora chạy không nổi nữa, Kiều Y bế bé một chốc.
Trường mẫu giáo Hồng Tinh xếp thành một hàng dài nghiêm chỉnh, ai cũng không chạy loạn, không ai chú ý ở đằng sau có một chiếc camera từ đầu đến cuối đều mở, càng không biết hành động của bọn họ, đã được một chủ UP thú cưng trên mạng tinh tế của tinh cầu 1413 quay lại, mang đến thảo luận sôi nổi.
"Có người giành cứu mèo mướp nhỏ bị tai nạn trước chủ UP."
"Là một đám nhóc con."
"Quả nhiên trẻ con đều là thiên sứ nhỏ."
"Ui ui ui đúng là người tốt."
"Là hai giáo viên mầm non dắt theo mấy bé!"
"Trời ạ, ấm áp quá đi."
"Đây là trường mẫu giáo nào thế? Đám con sen này phải trao cờ thưởng cho bọn họ."
"A a a, cảm động quá trời ơi."
"..."
Những việc này Hứa Ý đều không thể thấy được, cậu rất nhanh đã đến bệnh viện thú y, đưa rổ nhỏ đến trước mặt bác sĩ thú ý, hỏi: "Bác sĩ, nó còn cứu được không?"
Bác sĩ nhìn một cái rồi hỏi: "Làm sao mà bị thương?"
"Không biết, nhặt được trên đường."
"Tôi phải kiểm tra cho nó một chút."
"Được."
"Đến đây, đặt nó trên bàn mổ để tôi xem sao."
"Được."
Sau khi để mèo mướp lên bàn mổ, Hứa Ý đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc này Kiều Y và các bé cũng lục tục chạy đến, chiếm một không gian rất lớn của bệnh viện thú y.
Làm cho nhân viên công tác trong bệnh viện và chủ thú cưng kinh hoảng.
Hứa Ý vội nói: "Ngại quá, chúng tôi là trường mẫu giáo Hồng Tinh, tôi là hiệu trưởng của bọn nhỏ, thấy ở ngoài trường có một chú mèo mướp bị thương, mấy bé con bị dọa sợ, đều muốn cứu bé mèo mướp."
Nhân viên công tác khó hiểu hỏi: "Sao tới nhiều người như vậy?"
Hứa Ý giải thích: "Bởi vì bọn nhỏ đều thấy được mèo mướp dầm dề máu tươi, tôi sợ bọn nhóc sinh ra bóng ma trong lòng, nên mang hết tụi nhỏ tới, để tụi nhỏ biết kính trọng sinh mệnh và cách cứu thương."
Nhân viên công tác nghe vậy nhìn Hứa Ý nhiều thêm vài lần.
Trong mắt của chủ đám thú cưng cũng lóe lên vẻ tán thưởng.
Suy nghĩ của bọn họ đối với Hứa Ý, Kiều Y và đám bạn nhỏ này lập tức thay đổi, cảm thấy Hứa Ý, Kiều Y và các bé đáng yêu lạ thường, không khỏi nhiệt tình đối xử, nhất là với đám bé con, bọn họ đối xử vô cùng dịu dàng.
Từng bé con nói lời cảm ơn.
Nhân viên nói: "Hiệu trưởng, mấy bé trường các anh lễ phép ghê."
Hứa Ý cười cười.
Lúc này bác sĩ thú y bước ra.
Hứa Ý vội vàng bước tới hỏi: "Sao rồi ạ?"
Bác sĩ theo nguyên tắc nói: "Có thể chữa được."
Hứa Ý thở dài một hơi.
Cậu thật sự sợ rằng mèo mướp cứu không được, đám bé con biết sẽ đau lòng.
Bác sĩ nói tiếp: "Cơ quan nội tạng của nó không có vấn đề gì, vết thương ở phía sau chân và trên trán, cần phải gây tê phẫu thuật mới khá hơn."
"Vậy thì phẫu thuật."
"Anh đi đóng tiền chữa bệnh đi."
"Được."
Bác sĩ thú y đưa cho Hứa Ý một tờ đơn.
Hứa Ý đi tới quầy thanh toán, lúc nghe thấy cần 1800 tinh tệ, cậu ngây người một lát.
1800 tinh tệ!
Sao mà mắc thế?!
Tiền kiếm được từ việc làm cơm mấy ngày nay của cậu, giao hết ra cũng không đủ, vẫn cần phải động tới khoản tiền gửi ngân hàng ít ỏi của cậu, số tiền gửi ngân hàng là nguồn tài chính dự bị của trường mẫu giáo Hồng Tinh, dùng vào việc cấp bách của trường.
Cậu có chút chần chừ.
Nhưng mà không bỏ tiền, mèo mướp sẽ chết.
Đây là một sinh mạng đó!
Lấy đi!
Hết tiền thì có thể kiếm lại!
Cậu cắn răng một cái, thanh toán đi 1800 tinh tệ.
Sau đó ngồi lại trên ghế dựa, lòng đầy thê lương.
Đúng lúc này Nora bỗng nhiên bước qua đây, mềm mại kêu một tiếng: "Hiệu trưởng ơi."
Nora thế mà lại chủ động đi đến bên cạnh cậu, còn chủ động qua đây nói chuyện với cậu nữa!
Cậu kinh ngạc vô cùng, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Bé Nora."
===========
Truyện được đăng đầy đủ tại word/press latibuleteam.
===========
Wingwy: Lâu rồi mới gặp lại ha~ Chương này nhập VIP nên tác giả viết dài ngoằn, làm tui phải vật lên vật xuống mới xong chương hic :(((( Như nguyên tắc cũ nha mọi người, nhá hàng trên watt, còn đọc đầy đủ thì phải lên wp của nhà, địa chỉ tui có để trong wall tui ó, ai muốn theo dõi tiếp thì có thể vào xem. Gợi ý pass thì lùi lại cuối chương 20 để xem và giải ha, không khó đâu, toàn tình tiết truyện hết à~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro