Chương 7: Ngươi con mẹ nó là vương bát đản
Edit + Beta: Hạ Vy
______
Chương 7: Ngươi con mẹ nó là vương bát đản.
Cố Hách Viêm thấy đối phương dịch ra khỏi lồng ngực mình, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, hắn áp xuống cảm giác mất mát trong lòng, nhìn Mộ Chi Minh hỏi: "Có bị thương không?"
Mộ Chi Minh ngồi dậy, biểu cảm kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy nói: "Sao... sao lại là ngươi?"
Làm sao lại là Cố Hách Viêm?! Người cứu mình sao lại là hắn?!
Còn chuyện đời trước thì sao, chẳng lẽ cũng là hắn?
Câu hỏi của Mộ Chi Minh bất giác khiến Cố Hách Viêm không thể nói gì.
Quả nhiên y vẫn hy vọng người cứu mình là Phó Nghệ?
"Tấm ngọc bội này, là của ngươi?" Mộ Chi Minh bỗng nhiên nhích người về phía trước, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào miếng ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn bên hông Cố Hách Viêm.
"Đúng." Cố Hách Viêm tháo tấm ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Mộ Chi Minh, "Thích? Nhận lấy."
Mộ Chi Minh ngẩn người, sau đó, dở khóc dở cười xua tay liên tục: "Không, không, không, ta không phải có ý này."
Cố Hách Viêm rũ mắt, nắm chặt khối ngọc bội trong tay, trong lòng tự giễu.
Ta đang làm cái chuyện gì ngu xuẩn thế này, đồ vật của mình, Mộ Chi Minh nhất định là không cần.
"Cái kia, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Mộ Chi Minh hít sâu vài cái, tuy rằng trời xui đất khiến có chút rắc rối khó gỡ được, làm tinh thần của y không thể hồi phục ngay lập tức, nhưng ít nhất y vẫn nên tỏ lòng biết ơn với người này trước.
Cố Hách Viêm nhìn y một cái, không một tiếng động thu hồi ngọc bội, thuần thục đứng dậy chặn ngang bế Mộ Chi Minh lên: "Đi thôi, ngươi sợ lạnh, chúng ta về doanh trướng."
"Cố huynh, không cần phiền như vậy, ta có thể tự đi... Hắc xì!" Gió núi se lạnh, hiện tại cả người Mộ Chi Minh ướt đẫm, từng cơn gió thổi qua, bất chợt làm khí lạnh thấm hết vào thân khiến cho y nằm ở trong lòng Cố Hách Viêm không nhịn được mà run lập cập.
Cố Hách Viêm không nói một lời ôm chặt lấy y, dáng người vững vàng, bước từng uyển chuyển nhẹ nhàng, không tốn một chút sức lực đã nhảy qua khe núi. Xích mã* của Cố Hách Viêm và ngự mã của Mộ Chi Minh đều ở đây, ngự mã vừa phát điên ban nãy không biết vì gì lại an tĩnh như vậy, ở một bên cọ xác phần cổ với xích mã của Cố Hách Viêm, dịu ngoan một cách kỳ quái.
(*Ngựa Xích Thố (giản thể: 赤兔马; phồn thể: 赤兔馬; Hán-Việt: Xích Thố Mã; bính âm: chìtùmǎ; nghĩa đen: "Ngựa thỏ đỏ") là một con chiến mã nổi tiếng của Lã Bố cuối thời Đông Hán.)
"Lúc quăng ngã ta, sao không thấy ngươi biến thành chim luôn đi!" Mộ Chi Minh căm giận chỉ trích, hận không thể đi đến nhổ hết lông mao của nó xuống.
Cố Hách Viêm vừa ôm vừa đỡ Mộ Chi Minh lên trên lưng xích mã, sau đó mới cởi dây thừng trên người nó xuống, một mặt buộc chặt dây cương, mặt khác cầm trong tay. Động tác Cố Hách Viêm lưu loát xoay lên lưng ngựa, để Mộ Chi Minh ở trong lồng ngực mình che chở, trong miệng "giá" một tiếng, hắn khống chế xích mã trong tay, nhanh chóng đem người phóng tới phía doanh trướng.
Hai bên sườn núi, lá khô nhiễm một tầng ý xuân chưa tan mất, không chút tiếng động mà bị bỏ lại phía sau theo nhịp chạy của xích mã. Mộ Chi Minh tĩnh tâm, bắt đầu nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra kiếp trước, trong lòng muốn thay đổi, vuốt thẳng sự việc rối như tơ vò kia.
Đời trước, Mộ Chi Minh rơi xuống nước hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở doanh trướng, trong tay nắm chặt kia tấm ngọc bội màu đỏ kia. Mộ Bác Nhân và Quý Phi nương nương ở đó chăm sóc y, sau khi xác nhận y không có việc gì mới rời khỏi doanh trướng, trả lại sự thanh tịnh để y dưỡng bệnh. Sau đó không lâu, Phó Nghệ đến thăm, thấy y tỉnh lại, thân thể không việc gì, giọng nói cũng nhẹ đi, ánh mắt ôn nhu như nước, khẽ vuốt mái tóc y, nói: "Còn tốt, không có việc gì, lúc ngươi rơi vào hồ nước, thực sự làm ta giật cả mình."
Trái tim Mộ Chi Minh run rẩy, hỏi: "Là ngươi đã cứu ta phải không?"
Phó Nghệ nhìn đôi mắt sáng ngời của y, im lặng một lát, bỗng nhiên cười: "Phải."
"Đa tạ điện hạ cứu mạng, ngày sau nhất định báo đáp, đến chết cũng không quên ân tình này, đúng rồi, cái này trả cho ngươi." Mộ Chi Minh vội đưa ngọc bội trong tay cho Phó Nghệ.
Ánh mắt Phó Nghệ hiện lên kinh ngạc, đưa tay nhận lấy sau cười nói: "Ta còn tưởng rằng nó rơi vào hồ nước, thì ra là ở chỗ ngươi, thật là may mắn. Đúng rồi, đây là vật mà phụ hoàng ban cho ta, nếu người khác biết ta từng đánh mất, sợ người có tâm nhiều ngữ toái đem chuyện này đồn đoán, e rằng sẽ rước phải phiền hà. Vậy nên ngươi có thể giúp ta giữ bí mật không?"
Lúc này, Mộ Chi Minh đối với vị ân nhân cứu mạng của mình đã sớm bị cảm động đến sắp rơi nước mắt. Đương nhiên việc nhỏ này y nhất định sẽ không thể từ chối, vì thế bèn gật đầu, ra hiệu cho gã cứ yên tâm.
Mà hiện giờ, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ở kiếp trước, Mộ Chi Minh nhịn không được đưa tay lên vịn trán, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Nghệ ngươi con mẹ nó chính là Vương! Bát! Đản!
"Đau đầu?" Giọng điệu lãnh đạm từ phía sau vang lên, Mộ Chi Minh sợ tới mức thu tay dựng thẳng eo lên, không dám lộ ra nửa điểm suy yếu đáp, "Không, không đau."
Mộ Chi Minh hoàn toàn không biết mình nên phản ứng như thế nào, có lẽ là bởi vì bộ dáng thiết huyết Tướng quân của Cố Hách Viêm quá rõ ràng, ở trước mặt hắn, thật sự không dám để lộ ra nửa điểm mềm nhũn, yếu ớt, có cảm giác nếu y phản ứng như thế, giây tiếp theo lập tức sẽ bị mắng là phế vật.
"Sắp tới rồi." Cố Hách Viêm vừa dứt lời, xích mã nhanh chóng chạy ra khỏi rừng, từng lều doanh trướng trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước mắt họ.
***
Chuyện Mộ Chi Minh rơi xuống nước, thực sự đã làm tất cả mọi người một phen hoảng sợ.
Thật ra từ lúc y sinh ra đã yếu ớt, thuở nhỏ thường xuyên đau ốm, vốn tưởng rằng kiếp này chưa hẳn là quá mức đáng ngại, nào ngờ sau khi đổi y phục ẩm ướt kia ra, y lập tức đau đầu nhức óc, tiếp đó bèn nhiễm phong hàn.
Quý Phi nương nương đau lòng cho y, bận trước bận sau, gọi thái y đi theo đến thăm khám, lại sai người lấy áo choàng lông cừu của mình đến, bận rộn một phen. Cuối cùng Mộ Chi Minh cũng không còn phát sốt nữa, vì vậy y đã ở trên giường dưỡng bệnh suốt bốn ngày, do đó đã bỏ lỡ săn xuân.
Ngày thứ năm, ở đại điện săn xuân hiến tế, Hoàng Thượng sẽ xem cầm thú các quan đại thần săn được, vung rượu tế trời xanh ban ân, cầu phì hộ cho quanh năm vô tai vô hại, thiên hạ thái bình.
Sáng sớm tinh mơ, Quý Phi nương nương và Mộ Bác Nhân đi đến long trướng thỉnh an Hoàng Thượng, cho nên không canh chừng bên cạnh Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh biết rằng nếu hôm nay còn nằm ở đây thì không ổn, cho nên nhân lúc bệnh tình đã khỏe đi không ít mà bò dậy.
Bỗng nhiên lúc này mành doanh trướng bị nhấc lên, Phó Tế An nhỏ tuổi mang theo một thân hơi lạnh đi vào, khiến Mộ Chi Minh vì thế mà bị đông lạnh run run vài cái.
"Phó Tế An! Ta cảm thấy ngươi chính là thiên sát tinh của ta!" Mộ Chi Minh vừa mới rời khỏi đệm cừu ấm áp, áo ngoài cũng cũng chưa kịp khoác, lúc này lại bị gió lạnh thổi vào bèn lập tức nhanh chóng chui trở về, ôm sát chăn cuộn thành một đoàn run bần bật.
"Mộ ca ca, bệnh của huynh tốt hơn chưa?" Phó Tế An lo lắng hỏi.
Ngươi khắc ta như vậy, có thể tốt mới là lạ!
Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ: "Ngươi hy vọng ta khỏi bệnh, đúng không?"
"Đúng!" Phó Tế An khờ dại gật đầu, "Chuyện đó là đương nhiên."
"Có bao nhiêu lòng thành?" Mộ Chi Minh hỏi.
Phó Tế An nói: "Minh nguyệt sáng tỏ, trời cao chứng giám."
"Vậy ngươi học thuộc《 Lễ Ký 》đi, thuộc xong ta sẽ tốt lên." Mộ Chi Minh hiện lên ý cười giảo hoạt.
Phó Tế An nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Cái kia, Mộ ca ca, huynh vẫn nên bệnh đi."
Mộ Chi Minh: "..."
Mắt thấy Mộ Chi Minh sắp hạ độc thủ với mình, Phó Tế An vội vàng hô vài câu: "Ta đi thỉnh an mẫu phi! Cáo từ! Mộ ca ca huynh không thoải mái thì nghỉ ngơi trước đi, đến giờ Mùi mới tới đại điện hiến tế, bây giờ vẫn còn sớm." Dứt lời cậu ta lập tức ba chân bốn cẳng trốn ra khỏi doanh trướng.
Mộ Chi Minh bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngẫm kỹ lại thì cảm thấy buồn cười thật sự.
Người hoạt bát như thế này về sau tính tình sẽ dần trầm ổn, tài cán hơn người, xưng là Hiền Vương, thường xuyên được Hoàng Thượng khen ngợi, do đó luôn bị Thái Tử và Phó Nghệ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Từ thiếu niên yên an đến thiếu niên cũng có nỗi lòng, muốn ba lần biển xanh hoá thành ruộng dâu.
"Giờ Mùi à... thật sự còn sớm..." Mộ Chi Minh lẩm bẩm, sờ trán mình, cảm giác ẩn ẩn lại có chút nóng lên, vội vàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
Phó Tế An mới vừa rồi đi ra doanh trướng, lập tức đối mặt với một người.
Người nọ chắp tay thi lễ, ngữ khí bình đạm: "Tham kiến Thất hoàng tử."
Phó Tế An cảm thấy thật may mắn vì bản thân gặp được hắn, dù sao cũng là người mà cậu ta ngưỡng mộ, đối phương không ai khác chính là ngự tứ hộ quốc, nhi tử của đại Tướng quân Cố Mâu, Cố Hách Viêm. Nghe nói tuổi trẻ tài cao, am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, từng được Hoàng Thượng hết lòng khen ngợi.
Hiện giờ nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền, khí thế oai hùng bất phàm.
"Không cần đa lễ." Phó Tế An vội vàng nói.
Cố Hách Viêm ngồi dậy, cũng không nói lời nào, chỉ đứng lặng ở kia.
"A..." Phó Tế An không rõ hắn là có ý gì, ngược lại có chút vô thố, mặt cậu ta lộ vẻ xấu hổ, bước nhanh về phía long trướng, nhưng rồi đi được mấy bước lại không nhịn được mà trộm xoay người nhìn thoáng qua, nào ngờ thấy Cố Hách Viêm vẫn đứng ở kia, dáng người thẳng tắp như trúc tùng, không biết đang đợi cái gì, muốn làm cái gì.
Phó Tế An hoang mang vò đầu, đi phía trước hai bước, đột nhiên một tia suy nghĩ chợt loé qua, cậu ta quay đầu chạy về bên cạnh Cố Hách Viêm, hỏi: "Ngươi là muốn vấn an Yến Quốc Công thế tử?"
Đôi mắt của Cố Hách Viêm sáng ngời, gật đầu.
Phó Tế An dương dương tự đắc.
Cậu ta đã biết!
Chỗ Mộ Chi Minh ở là doanh trướng của Quý Phi nương nương để cho y để dưỡng bệnh, hiện tại Quý Phi nương nương chưa về, thủ vệ người hầu không được người chỉ thị không dám làm bậy, Cố Hách Viêm đương nhiên không thể tùy ý tiến vào.
"Không có việc gì, bẩm báo với ta cũng là bẩm báo với mẫu phi, ngươi yên tâm vào đi." Phó Tế An nhiệt tình nói, còn không quên dặn bảo thủ vệ cùng người hầu một câu: "Lúc hắn đi vào, không cần cản."
"Đa tạ Thất hoàng tử." Cố Hách Viêm ôm quyền hành lễ, nhìn theo Phó Tế An rời đi, sau đó mới vén rèm vào doanh trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro