Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời này còn gì bằng

Edit+Beta: Hạ Vy.

_______

Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời còn gì bằng.

Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân đang cùng thê tử Cung thị ở trong phòng dùng điểm tâm sáng, vừa ăn vừa nói đến chuyện "Săn xuân hiến tế".

"Quý Phi nương nương nhắc đi nhắc lại chuyện tình cảm huynh muội, gọi ta và Ly Chu mấy ngày nữa tiến cung gặp Hoàng Thượng, cùng nhau đi đến núi Cửu Khúc để tham dự đại điện săn xuân hiến tế." Mộ Bác Nhân nói.

"Đây chính là ân sủng lớn, vạn lần không thể chậm trễ ý tốt của Quý Phi nương nương." Cung thị nói.

"Ừm." Mộ Bác Nhân gật đầu, "Từ nhỏ Ly Chu đã được Quý Phi nương nương yêu thương, ta lại lâu rồi chưa nghe thằng bé nói vào cung thỉnh an, đoán chắc là nương nương nhớ nó, cho nên năm nay..."

Lời nói của Yến Quốc Công còn chưa dứt thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp tấp xông vào, làm cho tất cả mọi người trong phòng giật mình.

Mộ Chi Minh tóc đen tán loạn, áo ngoài chưa buộc, chân đoán chừng cũng không kịp mang giày, vẫn may là ban nãy Thải Vi nhanh trí ngăn cản, đổi giày cho y.

"Phụ thân, mẫu thân..." Ngay khi Mộ Chi Minh vừa thấy bọn họ, khoé mắt bất giác rưng rưng, không kìm nén được ánh nước từ trong hốc mắt trào ra, từng giọt từng giọt như trân châu bóng loáng rơi xuống, hết đợt này rồi lại thêm đợt nữa, nhìn qua thật sự rất đáng thương. Chỉ là không ai biết được trong lòng Mộ Chi Minh thực chất đang nghĩ gì, cảm giác mất mà tìm lại được quả thật vi diệu, có chút không dám tin, tựa như áp lực bị đè nén trong lòng bao nhiêu lâu nay không một tiếng động mà vỡ vụn tất cả, theo những hạt trân châu quý giá mang ra hết bên ngoài.

"Ly Chu? Ngươi làm sao vậy?" Mộ Bác Nhân nhanh chóng đứng lên, ông không thể tin thiếu niên không chút quy củ, quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù trước mặt kia chính là nhi tử của mình.

Cuối cùng vẫn là Cung thị giữ được bình tĩnh, bà lập tức cho hạ nhân trong phòng lui xuống, nhỏ giọng hỏi: "Ly Chu ngoan, con làm sao vậy? Không sợ, nói cho mẫu thân nghe."

Mộ Chi Minh quỳ gối Cung thị trước mặt, nước mắt rơi như mưa: "Mẫu thân, con chắc chắn sẽ tranh đua, hu hu, con sẽ chăm học, giấu tài. Sau đó, bảo vệ tốt cho phụ mẫu, bảo vệ tốt cho Mộ gia, không phụ công của mọi người, con sẽ lập chí diệt sạch ác nhân, đổi lại thế sự yên bình, không để mình bị che mắt, tùy ý bị người ta lợi dụng."

Cung thị thấy y khóc thành như vậy, đau lòng không thôi, ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an: "Rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ vì việc bài tập về nhà bị phụ thân con quở trách sao?"

"Chuyện này đã qua nhiều ngày, ta chưa từng trách móc thằng bé quá nặng nề." Mộ Bác Nhân kêu oan, "Đúng là tháng sáu tuyết rơi* mà."

(*Trong lịch sử Trung Quốc, tuyết rơi mùa hè là dị tượng mang ý nghĩa quan trọng khác thường. Người Trung Quốc thường nhớ: "Tháng 6 tuyết rơi, ắt có oan tình". Câu này liên quan đến nàng Đậu Nga, một quả phụ hiếu thuận, bị vu oan sát hại mẹ chồng rồi bị xử tử.)

"Phụ thân!" Mộ Chi Minh lại khóc với Mộ Bác Nhân, "Đảng tranh trong triều vô cùng khắc nghiệt và đẫm máu! Cần phải cận trọng lời nói. Chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ chết không có chỗ chôn. Người phải cẩn thận với những vị bằng hữu cũ trong yến tiệc. Con phải xuống nước đục, rất khó bảo vệ mình, người có biết không?"

"Đứa nhỏ này! Nói vớ vẩn gì đấy!" Mộ Bác Nhân tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, đập tay xuống bàn một cái, "Cái gì 'chết hay không chết', cái gì 'đảng tranh', những lời này còn có thể nói bậy sao?"

"Được rồi, trong nhà không có người ngoài, không sao, hơn nữa nó bao nhiêu tuổi chứ, làm sao hiểu được chuyện bên ngoài, đoán chắc là đọc phải thứ gì trong mấy cuốn sách kia, tạo thành ác mộng, Ly Chu không khóc, không được nói lung tung, đừng dọa phụ thân con." Cung thị vỗ về tấm lưng không ngừng run rẩy của Mộ Chi Minh, liên tục trấn an.

Mộ Bác Nhân tức đến thổi râu trừng mắt, hai tay chấp ở sau người bắt đầu giáo huấn Mộ Chi Minh: "Tứ thư ngũ kinh không xem, mỗi ngày xem mấy cái chuyện tiêu ma giang hồn vặt vãnh tổn hại tâm trí, ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, xiêm y cũng không chỉnh sửa, thật là nhạo báng chọc người mà! Thải Vi đâu? Mau chóng đưa thế tử về phòng cẩn thận rửa mặt chải đầu cho ta."

Sáng sớm đột nhiên nháo đến gà bay chó sủa cũng kết thúc, Mộ Chi Minh có cảm giác bản thân dường như đang trải qua một giấc mộng lớn, mơ mơ hồ hồ qua một lúc cuối cùng cũng nhận thức được hiện tại.

Mộ Chi Minh ở trong phòng nhìn gương non nớt của mình trong gương đồng, chậm rãi khôi phục tinh thần sau chuyện sống lại.

Y nhớ tới đủ loại chuyện cũ năm xưa. Nhưng điều không hiểu nhất chính là, tại sao sau khi chết lại nhìn thấy Cố Hách Viêm.

Chẳng lẽ...

Là bởi vì y đời trước dùng vật mà Cố Hách Viêm tặng cho tự sát, cho nên sau khi chết mới nhìn thấy hắn sao?

Lưỡi dao mà kiếp trước Mộ Chi Minh dùng để cắt cổ tay, là uyên ương đao.

Nó chính là lễ vật mà Cố Hách Viêm đã tặng cho y vào lễ sinh thần thời niên thiếu.

Ở kiếp trước, khi biến cố xảy ra, nhà cửa Mộ phủ đã bị khám xét một lượt, nháo loạn đến mức phủ đệ đều là một mảnh hỗn loạn. Lúc đó quá mức quẫn bách, Mộ Chi Minh tùy ý lấy đại một cây dao hộ thân, không ngờ cuối cùng lại phát hiện là uyên ương đao.

Cho nên gặp hắn là bởi vì nguyên nhân này sao?

"Thiếu gia."

Một tiếng gọi nhẹ nhàng quen thuộc thành công kéo suy nghĩ của Mộ Chi Minh về thực tại, y ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện Thải Vi đã giúp mình thu xếp xong xuôi. Mộ Chi Minh thoáng nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương đồng, trên gương là một thiếu niên bạch y gương mặt còn non nớt nhỏ tuổi, nhưng dù cho là vậy cũng không thể che được dung mạo phượng hoàng thanh tuyển vô song của y.

"Thiếu gia, đêm qua gặp ác mộng sao? Ta sai người đi lấy chút hương an thần tới, ban đêm khi ngủ đem đốt lên, sẽ dễ chịu hơn một chút." Thải Vi lấy khăn tẩm qua nước ấm, dịu dàng giúp Mộ Chi Minh lau tay.

Mộ Chi Minh nhìn sự dịu dàng hiền thục của nàng, nhịn không được nhớ tới đời trước. Lúc khám xét nhà cửa, Thải Vi vì che chở y mà té ngã ở trước cửa thềm đá của phủ đệ, khi đó nàng người mang hài tử, thể nhược khí hư nay lại chịu cú ngã này, thật sự chẳng chịu nổi mấy, một xác hai mạng.

"Thải Vi tỷ." Mộ Chi Minh đột nhiên nói, "Tỷ chắc chắn sẽ nghi thất nghi gia, con cháu đầy đàn."

Thải Vi còn chưa xuất giá, thật sự chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, nghe thấy lời này đột nhiên có chút thẹn thùng đỏ mặt, buồn cười nói: "Thiếu gia, ngươi chớ có lấy ta ra chọc ghẹo."

"A Âm đâu? Hắn ở đâu?" Mộ Chi Minh vỗ về ống tay áo đứng lên, hỏi.

Vừa dứt lời, một thiếu niên đột nhiên từ đâu nhảy vào trong phòng như cuồng phong bão táp, bộ dáng ước chừng mười bốn tuổi, người mặc y phục màu chàm, bó sát cổ tay và eo. Tóc cậu được cột cao với dây lụa lam xám, toàn thân không có bội sức. Văn Hạc Âm nắm chặt trứng chim trong tay, chạy đến trước giường: "Làm sao vậy? Thiếu gia gọi ta ư? Ta mới vừa đào được trứng chim từ cây dương liễu ở đình viện nè!"

Văn Hạc Âm là thị vệ bên người của Mộ Chi Minh, hai người cùng tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng lại quá quen thuộc, thường hay đùa giỡn với nhau tình như thủ túc.

Ngay khi Văn Hạc Âm vừa đứng im trước mặt Mộ Chi Minh đã bị y lập tức duỗi tay ôm lấy, làm cậu sợ tới mức cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Ấm áp truyền đến trong lồng ngực cho Mộ Chi Minh biết rằng, đây không phải là giả, đột nhiên một cảm xúc không tên không biết từ đâu dâng lên làm y cảm thấy hốc mắt hơi nóng, chóp mũi cũng có chút cay.

Y biết là không nên để tâm tư trong lòng lộ ra ngoài, nhưng y thật sự nhịn không được.

Đời trước Mộ gia gặp nạn, Văn Hạc Âm vì muốn tìm người cứu y đã lưu lạc bên ngoài, biến mất suốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, có người phát hiện cậu chết thảm trên đường, khi chết quần áo bất chỉnh, trên người tất cả đều là những vết bầm xanh xanh tím tím và mấy vết thương thi nhau chảy máu đầm đìa. Từ đó, cậu âm dương cách biệt với Mộ Chi Minh.

Mà nay gặp lại cố nhân, làm sao có thể không khóc chứ?

Đang lúc Mộ Chi Minh lòng tràn đầy cảm khái thì mặt Văn Hạc Âm lộ vẻ khó xử mở miệng nói: "Thiếu gia."

Mộ Chi Minh: "Ừm?"

Văn Hạc Âm: "Ta không thích ngươi."

Mộ Chi Minh: "..."

Văn Hạc Âm lời lẽ chính đáng: "Ngươi không thể cưỡng đoạt nam nhân đàng hoàng được, ta vốn dĩ xem ngươi là người nhà, ngươi không thể cậy quyền vô khủng, bá vương ngạnh thượng cung, làm bẩn sự trong sạch của ta."

Mộ Chi Minh: "..."

Văn Hạc Âm: "Aizz, khí chất xuất chúng thực sự luôn làm người buồn rầu, thiếu gia thích ta, ta cũng có thể lý giải, nhưng loại chuyện này, không phải lưỡng tình tương duyệt, thiếu gia làm khó người khác, ta thà chết không từ."

Mộ Chi Minh: "..."

Tử biệt bi thương của kiếp trước lập tức bị vài câu trêu chọc của người này tan thành mây khói, Mộ Chi Minh gặp lại cảm giác chân thật này làm trái tim cũng thấy nhẹ nhõm trông thấy.

Đúng vậy, y đã về nhà, đã trở lại thời thiếu niên hăng hái, khí phách hơn người, vì thế không nên bi xuân thương thu, huống chi càng không nên lo sợ không đâu.

Mộ Chi Minh để tất cả tâm sự ra phía sau đầu, con mắt sáng khẽ cong lên, như có như không cười nói: "Phải không? Dù sao ta cũng không có được, vậy thì chết đi."

Văn Hạc Âm kêu thảm thiết: "Thải Vi tỷ! Cứu mạng! Thiếu gia không chiếm được tâm ta, lập tức muốn hủy diệt ta!"

Thải Vi không nói gì chỉ che miệng nhịn cười, xem hai người bọn họ vui đùa như vậy cũng đã thành thói quen.

Bất chợt lúc này có tiểu nha hoàn tiến đến gõ cửa nói: "Thiếu gia, Quốc Công và phu nhân gọi ngài đến đại sảnh, có việc dặn bảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro