Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Nếu muốn chạm vào thì cứ chạm

Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

_______

Chương 20: Nếu muốn chạm thì cứ chạm.

Cố Hách Viêm: "... Chạm vào ngươi?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Đúng vậy, sao thế? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta thể nhược khí hư, bùn nhão trét không lên tường, không chạm vào được?"

Cố Hách Viêm liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái: "Ta không có nghĩ như vậy."

"Không có thì tốt, nếu có thì ta nhất định sẽ tức giận." Mộ Chi Minh nửa đùa nửa thật nói, "Vậy làm phiền Cố huynh gõ vào đầu óc ngu dốt của ta, chỉ điểm một chút."

Vừa dứt lời, Mộ Chi Minh giương cung một lần nữa, Cố Hách Viêm chần chừ một lát mới tới gần Mộ Chi Minh, do dự mà vươn tay đè bả vai của y xuống: "Thấp một chút."

Mộ Chi Minh vội vàng mượn lực hắn làm theo, Cố Hách Viêm lại nâng cánh tay y lên, dặn dò nói: "Vai, khuỷu tay, cánh tay phải thẳng một đường." Mãi cho đến khi đem tư thế kéo cung của Mộ Chi Minh điều chỉnh chính xác, Cố Hách Viêm lập tức lui một bước, "Nhìn thẳng phía trước, buông tay."

Thấy Cố Hách Viêm kháng cự tiếp xúc thân cận với mình như vậy, trong lòng Mộ Chi Minh có chút hụt hẫng, nhưng lại nghĩ đến, mình tới luyện cung, hà tất phải suy nghĩ miên man, thật không nên, vì vậy nín thở tĩnh tâm buông tay, mũi tên không hề nghiêng lệch, thẳng tắp bay đi, nhưng bởi vì nhắm không ngay, vẫn chưa trúng vào bia ngắm.

Mộ Chi Minh thở ra, có chút mất mát, đột nhiên lúc này bên tai truyền đến một tiếng an ủi, Cố Hách Viêm nói: "Tư thế đúng, luyện nhiều sẽ tốt."

"Được." Mộ Chi Minh cảm kích cười nói, giương cung một lần nữa.

Nhưng y thật sự không am hiểu cung tiễn, bất kể nỗ lực thế nào thì mũi tên bắn ra đều không trúng lấy một gốc của bia ngắm, luyện tiễn pháp vốn cần tịnh tâm và kiên nhẫn, mà Mộ Chi Minh luyện không tốt lại càng thêm nhụt chí, cũng càng thêm nóng nảy, vì thế mà càng lúc càng cảm thấy bất lực.

Ánh mặt trời đỏ rực dần lặn xuống theo ánh hoàng hôn, Mộ Chi Minh vẫn chưa bắn được, y tức giận cài tên vào một lần nữa, nào ngờ lại nghe Cố Hách Viêm nói: "Thời gian không còn sớm, cần phải đi rồi."

Động tác của Mộ Chi Minh dứt khoát, sau đó buông tay phóng tên, cung tiễn bay ra, nhưng vẫn không trúng như cũ.

Cố Hách Viêm nhìn y nói: "Về sau luyện, sẽ trúng."

Mộ Chi Minh buông cung tiễn xuống, xoa bả vai của mình, lại không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Có một số việc, không phải nỗ lực sẽ làm được."

Đạo lý này, là sau khi Mộ Chi Minh đã đổ hết máu và nước mắt mới hiểu ra.

Tuy rằng đời này an ổn tường hòa, nhưng Mộ Chi Minh vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy máu tươi đầm đìa, xác chết chất đống, tình thế bất kham của kiếp trước.

Mộ gia bị người khác hãm hại, tan hoang chỉ trong một ngày, y không nỗ lực sao? Không dùng hết toàn lực để cứu sao?

Y có, nhưng hữu dụng sao?

Vô dụng.

Y trơ mắt nhìn cha mẹ, Thải Vi, Hạc Âm, Quý Phi nương nương, Tế An, từng người từng người một chết trong thống khổ thảm hại, một lần lại thêm một lần trải qua sinh ly tử biệt như vậy, tất cả đều để lại trong y nỗi bất lực khôn cùng. Y lúc đó, không thể giúp được gì.

Mỗi khi nhớ lại những ký ức của kiếp trước, lòng của Mộ Chi Minh đều như đao cắt, cả người rét run, y hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Đột nhiên lúc này, giọng của Cố Hách Viêm vang lên: "Giương cung."

"Cái gì?" Mộ Chi Minh không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm.

"Giương cung." Cố Hách Viêm kiên nhẫn lặp lại một lần.

Mộ Chi Minh vội vàng làm theo, ngay lúc y hoang mang khó hiểu, Cố Hách Viêm đã bước tiến lên một bước đứng sau lưng y, vươn tay ôm lấy Mộ Chi Minh.

Bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên đôi tay của Mộ Chi Minh, mang theo sức lực mà kéo căng cung, dẫn y nhắm ngay bia ngắm, khoảng cách của hai người cực gần, hơi thở ấm áp của Cố Hách Viêm thổi vào bên tai Mộ Chi Minh, làm Mộ Chi Minh cảm thấy mình chỉ cần lùi một bước, là có thể dựa vào ngực hắn, bị hắn ôm trọn vào lòng.

"Thả lỏng, nhìn phía trước." Âm thanh của Cố Hách Viêm vang lên, có chút trầm thấp, nhưng có thể nghe được trong đó là sự run rẩy không kìm được.

Mộ Chi Minh vội hít sâu hai cái, nín thở, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước.

"Ta nói bắn, ngươi lập tức buông tay." Cố Hách Viêm nói.

"Được." Mộ Chi Minh gật đầu.

Cố Hách Viêm giúp y điều chỉnh vị trí, sau khi cảm thấy ổn thoả lập tức nói một tiếng "Bắn" dứt khoác, mũi tên nhọn bay khỏi cung lao nhanh đến mức gào thét, xé tan đi khoảng không, bay thẳng đến hồng tâm.

Mộ Chi Minh sửng sốt một chút, lúc này, Cố Hách Viêm mới buông Mộ Chi Minh ra, lui ra phía sau hai bước, Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, lập tức vui sướng mà kêu lên: "Trúng!"

"Ừm, cho nên ngươi có thể." Cố Hách Viêm nghiêm túc nói.

Giọng điệu của Cố Hách Viêm rõ ràng vẫn lạnh nhạt giống ngày xưa, nhưng chẳng hiểu sao lại xua tan đi từng chút một cảm giác bất lực và ý lạnh vừa rồi của Mộ Chi Minh, khiến cho ngực y ấm áp hòa hợp như ánh sáng của mặt trời.

Mộ Chi Minh cảm kích ôm quyền, cong mắt cười nói: "Cổ nhân có câu, minh sư chi ân, thành quá thiên địa*, như vậy, ta cũng gọi ngươi một tiếng sư phụ, đa tạ sư phụ chỉ điểm!"

(*Minh sư chi ân, thành quá thiên địa [师之恩,诚过天地]: dịch ra đại khái như ân nghĩa của sư phụ còn hơn cả đất trời.)

Cố Hách Viêm sửng sốt một chút, giống bị dọa, sau đó cúi đầu không tiếp câu nói vừa rồi của y, chỉ đáp: "... Cần phải đi."

"Được!" Hiện giờ Mộ Chi Minh đã không quá để ý chuyện Cố Hách Viêm lạnh nhạt, y bằng lòng để hắn đối xửa với mình như vậy, cái kia là lỡ lời, dù sao cũng không cần, ân tình Cố Hách Viêm cho y, Mộ Chi Minh cũng không chấp nhận mình đối xử với Cố Hách Viêm xa cách bãi mặt.

Hai người đang chuẩn bị rời khỏi đài luyện võ, đột nhiên nhớ tới Phó Tế An đi Thái Y viện băng bó bàn tay vẫn chưa trở về.

Cố Hách Viêm còn muốn đi tìm Thất hoàng tử bèn hành lễ với y sau đó lập tức đi tìm cậu ta, nào ngờ Mộ Chi Minh xua tay: "Không cần phải lao tâm như thế, nó nhất định là trốn ở nơi nào đó lười biến rồi, Cố huynh cứ yên tâm rời đi đi."

Sau đó hai người tạm biệt, Mộ Chi Minh tìm được Phó Tế An đang ở cùng cung nhân vui cười đùa giỡn ăn điểm tâm ở Phượng Nghi Cung, Mộ Chi Minh nhìn thấy lập tức tiến lên nhéo lỗ tai véo mặt của cậu ta, không xem thân phận hoàng tử của cậu ta ra gì.

"A!" Phó Tế An kêu thảm thiết, "Mộ ca ca, ta sai rồi!"

Đôi mắt Mộ Chi Minh híp lại, cười như một con hồ ly giảo hoạt: "Sai rồi? Không có đâu, điểm tâm ăn thật ngon, khắc gỗ chơi thật vui, tán phiếm rất thú vị, có phải hay không?"

Phó Tế An sợ đến mức khàn giọng lấy lòng Mộ Chi Minh, đầu lắc như trống bỏi nói: "Ăn không ngon, chơi không vui, không thú vị, Mộ ca ca, huynh tạm tha ta lần này đi!"

"Bỏ đi." Mộ Chi Minh chậm rì rì mà nói.

"Hả?!" Phó Tế An không thể tin được vào lỗ tai của mình mình, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, cậu ta biết Mộ Chi Minh nào có dễ nói chuyện như vậy!

"Có thể tha ngươi." Mộ Chi Minh cười nói, "Có điều lần sau luyện võ, ngươi phải mang ta đi cùng."

"Không thành vấn đề!" Phó Tế An liên tục gật đầu.

Khóe miệng Mộ Chi Minh cong lên, đôi mắt có chút thích ý.

***

Đảo mắt đã năm ngày trôi qua, lá cây khô vàng, cỏ cây hiu quạnh, thời tiết càng thêm lạnh, Mộ Chi Minh dậy từ sáng sớm mang theo khí lạnh vào cung túm Phó Tế An rời giường đọc sách.

Phó Tế An kêu rên một trận, nhận mệnh đứng dậy, Mộ Chi Minh có chút chờ mong hỏi cậu ta: "Hành trình hôm nay chính là buổi sáng đi đến Nam Thư Viện, buổi chiều đi đài luyện võ?"

Phó Tế An duỗi người, dụi dụi mắt: "Mộ ca ca, buổi chiều hôm nay tạm nghỉ."

"Ngươi lại lười biếng?" Mộ Chi Minh đưa ngón tay, gõ nhẹ đầu cậu ta.

Phó Tế An ôm đầu biện giải: "Mới không phải! Là sư phụ không có nhàn rỗi tiến cung dạy ta, ta mới không lười biếng."

Mộ Chi Minh sửng sốt: "Vì sao hắn không có thời gian?"

"Mộ ca ca, huynh không biết sao?" Phó Tế An nói, "Biên Cương Tây Bắc có chiến sự, Tây Nhung tộc cử binh tới xâm lấn, phong hỏa mấy ngày liền, chiến báo ngày đi nghìn dặm đưa đến Kinh Thành, phụ hoàng ta triệu Cố tướng quân vào cung ngay trong đêm, thương lượng một phen, sau đó lệnh ông ấy lập tức dẫn Dung Diễm Quân đi đến Tây Bắc, hôm nay xuất phát. Sư phụ không đến là vì đi tiễn Cố tướng quân."

Mộ Chi Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, cả người lạnh lẽo, bật thốt lên một câu: "Cố tướng quân không thể đi!"

"Mộ ca ca, huynh nói cái gì đấy?" Phó Tế An nghi hoặc, "Cố tướng quân không đi, còn ai có thể đi?"

Mộ Chi Minh lập tức thất thần, ngập ngừng một lúc lâu sau, thế nhưng nói không được câu tiếp theo.

***

Từ Đường Cố gia, hương khói nhẹ lượn lờ, bài vị màu đỏ viền vàng nằm đó im lặng không nói lời gì. Ở giữa Từ Đường, Cố Mâu đã quỳ lạy ở đó không biết từ bao giờ, trên người Cố tướng quân mặc khôi giáp hộ tâm bạc kính, khấu đầu ba lạy trước những bài vị ở đây. Sau đó ánh mắt kiên định mà đứng lên, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Cố Hách Viêm đang đứng ở trước cửa.

Bạch y thiếu niên đứng ở kia, ánh nắng rực rỡ đều bị bỏ lại phía sau hắn, hắn đứng ở đó, không nói gì cũng không động đậy, nếu không phải đôi mắt kia chớp một cái, thì nhìn qua chẳng khác gì một pho tượng. Cố Mâu hoảng hốt xuất thần, trong lòng hoang mang: Con trai ông, từ khi nào đã lớn như vậy rồi?

Trầm mặc một lúc, Cố Hách Viêm chậm rãi mở miệng, hắn gằn từng chữ một, dường như vì nói những lời này mà hao hết sức lực cả người.

"Phụ thân, nếu chuyến này, một đi không trở về, có hối hận không?"

Lời này vừa nói ra, trời đất lặng im.

Cố Mâu nhìn Cố Hách Viêm, phía sau ông là liệt tổ liệt tông Cố gia, hàng trăm năm dùng máu tươi viết hai chữ "Trung nghĩa", trẻ sinh ra cũng vì lòng son, coi chết trận là vinh quang, dùng hết cả đời hoàn thành tâm nguyện.

Cố Mâu mỉm cười, trả lời.

"Không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro