Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Thị trấn cổ tích|5

Chương 21: Âu hoàng coi tui là bằng hữu QAQ

Editor: Myself

Tống Thích ngửi thấy mùi bát quái, nhìn nhìn Tạ Tịch nhìn nhìn thiếu nữ, hai mắt chớp chớp.

Thiếu nữ điềm đạm đáng yêu, nhút nhát tiến lên, ngọt ngào chờ mong định nắm lấy tay áo Tạ Tịch: "Bạch Hạ ca ca, tốt quá anh đã trở về rồi......"

Tạ Tịch lui lại một bước, kéo dãn khoảng cách với cô: "Tôi không phải Bạch Hạ."

Cô dừng lại, ngọt ngào rút khỏi gương mặt gầy yếu, thay vào đó là thấp thỏm lo âu: "Bạch Hạ ca ca, đừng trêu Vân Nhi, Vân Nhi rất sợ."

Thiếu nữ xinh đẹp nhường này, lại đáng thương như thế, là nam nhân hẳn sẽ đều động tâm.

Tạ Tịch không muốn lừa gạt cô, trực giác nói cho cậu biết, sự tình không đơn giản như vậy, tổn thương cô gái này phải chịu không chỉ là vết thương da thịt.

"Thật có lỗi!" Tạ Tịch nghiêm túc nói, "Tôi không phải Bạch Hạ, không phải người quen cô."

Mắt cô rất lớn, con ngươi màu đen cơ hồ chiếm hết con mắt, đen đến mức kinh hãi: "Sao lại không phải được? Anh chính là Bạch Hạ ca ca mà... Trước đó... không phải... Nhưng bây giờ... Bạch Hạ... chính là Bạch Hạ ca ca a..."

Có vẻ cô quá kích động, lời nói đứt quãng, khiến người ta nghe không rõ.

Tạ Tịch nhíu chặt mi tâm, thấp giọng hỏi: "Trước đó..."

Không đợi cậu nói xong, thiếu nữ liền ngắt lời, cô móc từ trong túi một bức ảnh được giữ gìn vô cẩn thận: "Nhìn, anh nhìn đi... Bạch Hạ ca ca..."

"Đây là anh đưa cho em, là ảnh chụp của chúng ta, sao có thể không phải anh được? Sao có thể không phải......"

Tay của cô cũng rất gầy, ngón tay tái nhợt chỉ còn da bọc xương, dường như ảnh chụp còn nặng hơn tay cô ba phần.

Tạ Tịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía tấm hình kia.

Đây là ảnh chụp chung hai người, hình dạng chàng trai trong tấm ảnh có phần mơ hồ, nhưng cũng có thể nhìn ra dáng người hoàn toàn khác Tạ Tịch, hắn cao hơn Tạ Tịch một chút, cũng khôi ngô hơn một chút, làm nổi bật người thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh.

Trong tấm ảnh cô cười rất vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ nơi khoé miệng chở đầy ánh nắng, thân hình thon thả mảnh mai chứ không gầy gò đầy tử khí như hiện tại.

Khiến Tạ Tịch càng để ý chính là trấn nhỏ sau lưng họ.

Hai người họ đang đứng trên một ngọn núi cao, dưới núi là toàn cảnh tiểu trấn, nhà nhỏ ngói đỏ san sát nối tiếp nhau, đường nhỏ lát gạch xanh ngay ngắn, theo làn khói bếp mông lung, là câu truyện cổ tích an tường tĩnh mịch.

Đây mới thật sự là thị trấn cổ tích.

Tống Thích cũng nhìn thấy, cậu run lên, lời đến khóe miệng lại nhịn xuống không nói ra.

Thiếu nữ cẩn thận cầu khẩn: "Bạch Hạ ca ca, anh nhìn đi... Đây là hình của chúng ta, em vẫn luôn giữ lại, vẫn luôn chờ anh."

Tạ Tịch nhìn về phía cô, vẫn nhẫn tâm nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải Bạch Hạ, tấm hình này tôi không có chút ấn tượng nào."

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, thân thể gầy gò run rẩy, giống như cây khô trong trời đông giá rét chuẩn bị rơi xuống chiếc lá khô cuối cùng: "Vì sao? Anh không cần Vân Nhi sao? Anh... thật sự không cần Vân Nhi sao?" Theo thanh âm bi thương là từng giọt nước mắt lăn xuống.

Cô quá gầy, khóc cũng như muốn vắt kiệt tất cả chút nước còn lại trong cơ thể.

Tạ Tịch nhìn Tống Thích một chút, Tống Thích ngầm hiểu, hai người cùng rời khỏi thiếu nữ đang thống khổ này.

Sau khi đi xa, Tống Thích nhịn không được nói: "Cô ấy đáng thương quá..."

"Hết cách rồi." Tạ Tịch nói, "Tôi không phải Bạch Hạ, không thể cho cô ấy điều cô hằng muốn, lừa dối chỉ khiến cô ấy chịu thêm tổn thương."

Tống Thích thở dài: "Đúng là thế." Chỉ là người bình thường đều không chịu được lời cầu khẩn của một thiếu nữ đau khổ như vậy. Đừng nói thẳng nam, gay như cậu cũng muốn đến dỗ dành, khuyên cô đừng khóc.

Tạ Tịch hỏi Tống Thích: "Khi cậu tới trò chơi... thế giới này, có nhìn thấy toàn cảnh tiểu trấn không?"

Tống Thích cũng nhìn thấy ảnh chụp vừa rồi, hiểu ý cậu, liền đáp: "Toàn cảnh thì không thấy, chỉ là khi tôi trộm... ặc... làm nhiệm vụ có chạy vào một gia đình, tình huống nhà bọn họ làm tôi khắc sâu ấn tượng."

Tạ Tịch hỏi: "Làm sao?"

Tống Thích nói: "Rất nghèo, một toà lầu hai tầng xinh đẹp, còn có một cái sân nhỏ, trang trí trong nhà cũng rất tốt, nhưng... gần như không có đồ ăn.

Tạ Tịch nhíu lông mày suy nghĩ sâu xa.

Tống Thích tiếp tục: "Tôi không hiểu rõ địa hình, tưởng phòng bếp là phòng ngủ... Đi vào phòng, chỉ thấy vài hạt gạo nhìn đã thấy khó nuốt trong thùng gạo và ít rau dại...."

Tống Thích không phải trải qua thời gian khổ cực, cho nên có ấn tượng cực sâu với cái phòng bếp kia, thật là quá thảm rồi, người nhà này nghèo đến mức vỏ cây cũng dám ăn.

Tạ Tịch thì thầm: "Cái trấn nhỏ này đến cùng là thế nào?"

Tống Thích nói: "Có phải là vì ác long không? Vì cung cấp nuôi dưỡng nó, người dân nơi này đành phải dâng đồ ăn lên..."

Nhưng Tạ Tịch nghĩ —— Nếu như là ác long, các thôn dân có thể sẽ không ngồi yên chờ chết.

Loài người, từ trước đến giờ vốn không sợ trời không sợ đất, nhất là dưới điều kiện cực đoan ác liệt, vì sinh tồn cái gì cũng làm được.

Ác long thì sao? Ở trình độ văn minh có cả súng, thật sự không xử lý nổi một con rồng sao? Chỉ sợ đói quá còn lột da hầm lên ăn.

Lại nói, nhiệm vụ của cậu là thu thập long tâm, nếu như ác long mà toàn trấn dốc hết sức cũng không làm gì được, vậy cậu một người thu thập sơ cấp có thể làm được sao?

Bọn họ là người chơi cấp thấp, đều rất yếu, không khác người bình thường mấy, mười người đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy cư dân tiểu trấn sao lại không làm được?

Đương nhiên... Cũng có thể giải thích đây là trò chơi, thiết lập của trò chơi đương nhiên là đem vấn đề cho người chơi giải quyết.

Chỉ vậy thôi sao? Có điều Tạ Tịch không hề cảm thấy mình là người chơi!

Trước mắt tất cả đều chỉ là suy đoán, còn cách chân tướng một đoạn xa.

Tạ Tịch nói: "Đến sau núi nhìn xem đã."

Tống Thích đáp: "Được."

Trời tối đen cũng tiện cho hai người đi đường, một mặt là nhìn được trong đêm, mặt khác còn có thể tránh người, một mũi tên trúng hai đích.

Đi đến trời tờ mờ sáng, hai người rốt cuộc đi tới phía sau núi.

Đưa mắt nhìn một cái...

Tống Thích gào thét: "Đậu má! Nơi này to thế thì biết đi đâu tìm sơn động!"

Cũng không phải như trong trò chơi máy tính kéo bản đồ xuống liền có thể nhìn thấy toàn cảnh, nơi họ đứng là một thế giới thật sự!

Đi một đêm, vốn đã mệt mỏi, lại nhìn sau núi bị cây cối bao trùm, thật sự là buồn muốn khóc.

Sơn động sau núi...

Trời mới biết sau núi có bao nhiêu sơn động! (╯ ° □ °) ╯ ┻━━┻

So với Tống Thích đang than thở, Tạ Tịch đã tỉnh táo móc ra một cái kính lúp.

Tống Thích:....

Tạ Tịch nâng kính lúp, bắt đầu nghiêm túc lục soát...

Tống Thích nhảy dựng lên: "Kính tìm kiếm! Ba vạn ngân tệ một cái!"

Tạ Tịch đáp: "Ừ, đẳng cấp tìm kiếm rất thấp, còn giới hạn số lần sử dụng, miễn cưỡng dùng tạm vậy."

Cái gì gọi là miễn cưỡng dùng tạm? Miễn cưỡng dùng tạm ở thế giới cấp D, quả thực là phung phí của trời!

Tống Thích nhớ tới định thân phù trước đó, lại nhìn kính tìm kiếm hiện tại, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tịch ca... A không, Tịch hoàng... Cậu nhiều tiền như vậy... không phải cũng giống tôi... là tiền chia tay tra nam cho chứ..."

Theo một ý nghĩa nào đó, đúng là có chút liên quan....

Tạ Tịch nói: "Đều là ban thưởng trò chơi trước." Cậu quyết định dùng định thân phù đồng nghĩa không muốn lừa gạt Tống Thích nữa, Tống Thích còn chưa về trung ương, cho nên không biết tin tức "Tình yêu bên trái hay bên phải" thông quan, cũng không biết cậu là người thông quan.

Trong tất cả chuẩn thế giới, chuẩn thế giới cao cấp cũng chỉ có từng ấy. X lại là một đại nhân vật, trò chơi y thiết kế đều ở trên bảng nổi danh, tiếc là chỉ có mấy trò chơi cấp A được kích hoạt, cấp S thậm chí cấp SS truyền thuyết, đều không được kích hoạt!

Càng là không ai thông quan, càng hiếu kì, thế là càng xào càng nóng, càng truyền càng tà vậy nên tin tức Tạ Tịch thông quan vừa ra mới có thể chấn kinh nửa đại sảnh trung ương. 

"ĐM!" Tống Thích chấn kinh: "Không phải cậu mới thông quan một thế giới à? Phẩm cấp gì vậy, được ban thưởng đến bốn vạn ngân tệ!"

Thật ra là mười vạn ngân tệ....

Tạ Tịch không giấu cậu ta: "Cấp S."

Tống Thích: "!!!!!!!"

Tạ Tịch nói: "Vận khí tương đối tốt." Thật ra là rất kém, cái trò chơi đáng ghét, hại cậu hiện tại vẫn còn sợ yêu đương.

Tống Thích trợn tròn mắt: "Cái này mẹ nó là vận khí tương đối tốt sao? Đây là vận khí nghịch thiên!"

Âu hoàng ngài khoẻ, Âu hoàng ngài có thể truyền một ít âu khí nho nhỏ được không!

Tống Thích tội nghiệp: "Tôi chỉ hoàn thành ba nhiệm vụ cấp E, lần này là cấp D duy nhất, còn mẹ nó là cái nhiệm vụ trộm đồ lót rác rưởi...."

Hoàn thành nhiệm vụ và thông quan không giống nhau.

Sau khi tiến vào chuẩn thế giới, sẽ có được một nhiệm vụ chính tuyến, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến mới có thể rời khỏi chuẩn thế giới, nếu không chỉ có thể lưu lại đây, thẳng đến khi hoàn thành. Nhiệm vụ chính tuyến không cách nào từ bỏ, chỉ có thể làm đến cùng.

Mà điều kiện thông quan càng hà khắc hơn, đầu tiên nhiệm vụ chính tuyến nhất định phải là nhiệm vụ hạch tâm, tiếp theo phải hoàn thành nhiệm vụ nhánh hạch tâm. Nhiệm vụ nhánh không có tính cưỡng chế, hoàn thành sẽ căn cứ phẩm cấp cho khen thưởng thêm, không hoàn thành sẽ ngầm thừa nhận là từ bỏ, không bị vây ở chuẩn thế giới.

Nhiệm vụ nhánh còn dễ nói, cùng lắm thì dùng tiền liều mạng xoát, cho nên nói rất nhiều người không thể thông quan, căn bản do không có nhiệm vụ chủ tuyến hạch tâm.

Chỉ có nhận nhiệm vụ hạch tâm, mới có khả năng thông quan. Sau khi thông quan sẽ đạt được ban thưởng cao nhất, như chuẩn thế giới cấp S, càng là ban thưởng đặc thù làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Mà sau khi thông quan chuẩn thế giới này sẽ bị đóng lại, người chơi khác không thể nhận nhiệm vụ liên quan nữa.

Chuẩn thế giới cấp E, chỉ cần vận khí tốt, thông quan không khó. Lúc Tạ Tịch nói mình thông quan một thế giới, Tống Thích cũng không quá kinh ngạc, nhưng lúc này nghe nói cậu thông quan chuẩn thế giới cấp S.

Má ơi....

Này không phải là Tịch hoàng, là Tịch thần!

...Cái khởi đầu này thực sự quá cao, Tống Thích vừa so sánh tâm cũng nát.

Tạ Tịch nói: "Đừng nói với người khác, tôi không muốn bị chú ý."

Tống Thích nghiêm mặt đáp: "Yên tâm, tôi nhất định kín miệng như bưng!" Mặc dù hai người quen biết không bao lâu, cậu cũng cảm thấy Tạ Tịch là người cẩn thận lại nghiêm túc, có thể nói việc này cho cậu biết, nghĩa là đã coi cậu là bạn bè.

Âu hoàng coi tui là bạn QAQ, Tống mít ướt cảm thấy mình không chừng sẽ phi tù xoay người cất tiếng ca*!

*phi tù xoay người cất tiếng ca: trở nên may mắn

Bởi vì có kính tìm kiếm, không bao lâu họ liền tìm được cửa vào sơn động.

Hai người tay không xuống núi, mệt mỏi thở hồng hộc, Tống Thích bởi vì có tiền chia tay, cũng mua không ít đạo cụ, cậu cho Tạ Tịch một bình thuốc thể lực, hai người tạm thời bổ sung thể lực.

Loại thuốc thể lực này cũng không rẻ, nhưng hiệu quả hơi xoàng, giống như ăn cả bữa cơm bằng một miếng, ngoại trừ tiết kiệm thời gian, ý nghĩa không lớn.

Cửa vào sơn động không lớn, từ ngoài nhìn vào bên trong tối như mực, không biết rõ đến cùng có nguy hiểm gì.

Tạ Tịch nói: "Tôi đi đầu, cậu ở phía sau nhớ cẩn thận."

Tống Thích đáp: "Vâng!"

Hai người đang định đi vào sơn động, lại đột nhiên bị một tầng ánh sáng đỏ ngăn ở bên ngoài.

Tống Thích sững sờ: "Có kết giới?"

Tạ Tịch đưa tay chọt chọt, ánh đỏ lại hiện lên, giống cánh cửa ngăn tại nơi đó.

Tống Thích nghĩ đến các giả thuyết trò chơi nói: "Có phải là chúng ta bỏ qua đầu mối gì nhất định phải hoàn thành mới có thể đi vào?"

Tạ Tịch nói: "Có khả năng."

"Chúng ta về tiểu trấn tìm manh mối?"

"Ừm."

Lúc hai người trở lại tiểu trấn đã là giữa trưa, rõ ràng mặt trời đang treo trên cao, không khí tiểu trấn vẫn lộ ra sự quỷ dị thê lãnh.

Tạ Tịch và Tống Thích tận lực tránh đi tai mắt, suy nghĩ nên đi chỗ nào tìm tin tức liên quan tới ác long sau núi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện tiếng quát của nam nhân: "Bắt nó lại!"

Tạ Tịch cùng Tống Thích đều giật mình, Tống Thích giữ chặt tay Tạ Tịch: "Bị phát hiện!"

"Đừng nhúc nhích!" Tạ Tịch dùng sức níu cậu lại, kéo tới gần góc rẽ.

Tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một đám người gầy trơ xương chạy giống như bị điên, mang theo oán hận dữ tợn.

Một bóng đen xông qua trước mắt Tạ Tịch Tống Thích —— Là người bị đuổi theo.

Tống Thích nhẹ thở ra, ngay sau đó lại ngừng thở.

Pằng ——

Tiếng súng vang lên, sau lưng người bị truy đuổi trúng đạn, ngã xuống đất.

Ngay sau đó một màn càng thêm huyền huyễn xuất hiện, vốn trên ngực có cả cái động, người đáng lẽ đã chết không ngờ lại bò dậy, tiếp tục chạy.

Tống Thích mở to mắt: "Là người chơi!"

Tạ Tịch lại tại nhìn chòng chọc cư dân phía sau, cậu phát hiện, chúng trơ mắt nhìn cảnh khởi tử hoàn sinh không chút kinh ngạc, không chút do dự, bắn ra phát súng thứ hai, triệt để giết chết người vừa đứng lên.

Con ngươi Tạ Tịch rụt lại.

Những cư dân này đang săn giết người chơi!

.

Editor có lời muốn nói:

Hế lu các bạn, mình comeback rồi đây. Không biết các bạn còn đợi mình không 。 ゚ ・ (> ﹏ <) ・ ゚。

Nhân dịp giáng sinh, mình ra liền 5 chương luôn nè, hôm nay 2 chương mai 3 chương nha.

Chúc các bạn giáng sinh vui vẻ!!! \ (≧ ▽ ≦) / 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro