Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

TRÊN CÓ THIÊN ĐƯỜNG

Tác giả: Vi Lạt Bất Thị Ma

Edit: JiJi

Beta: Dani (B1) & Lur (B2)

Chương 7

Tết đến gần, phố phường vắng vẻ đi rất nhiều. Người bán sạp hàng sạp cũng dần thư thớt, hầu như các cửa hàng đều đồng thời đóng cửa. Hai anh em Tô Hàng và Tô Kiều vẫn đều đặn dậy sớm bán đồ ăn như thường lệ. Hôm nay, lúc đã dọn xong sạp hàng, Tô Kiều mới đề nghị cùng nhau đi siêu thị mua chút đồ mừng năm mới. Tô Hàng vừa tính toán xong tiền hàng, anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Hai người đem theo một trăm đồng và mấy cái túi nilon đi hết mấy đoạn đường, cuối cùng đến được một siêu thị thật lớn. Tô Hàng đẩy xe mua hàng, Tô Kiều cứng đầu, một hai nhất định muốn ngồi vào trong xe đẩy. Tô Hàng hết cách, chỉ có thể đáp ứng để cậu ngồi vào trong, sau đó anh chậm rãi đẩy xe hàng đi.

Để tiết kiệm số tiền chi tiêu, Tô Hàng đã liệt kê ra một danh sách cần mua. Tô Hàng lấy tờ giấy từ túi ra, Tô Kiều nghiêng đầu hỏi anh nên mua cái gì trước, Tô Hàng bảo nên mua rau trước, sau đó liền đẩy xe đến khu vực bán rau. Rau ở chỗ này đều rất tươi, Tô Kiều ngồi xếp bằng trong xe, cậu đưa tay muốn xé túi đựng, hai ngón tay dùng sức một tí, chiếc túi đựng mau chóng bị xé toạc ra. Tô Hàng chọn mấy quả cà chua kiểm tra kỹ càng, sau đó bỏ vào túi bảo quản trong tay Tô Kiều. Lựa xong cà chua, hai người họ lại đi đến khu bán đồ gia dụng.

Tô Hàng lấy liền một dây mấy bị khăn giấy vệ sinh của nhiều hãng để so sánh chất lượng, sau đó chọn được một bị đang giảm giá. Dần dần, quanh Tô Kiều bị đủ loại đồ vật vây kín lại, cậu lấy túi cà chua và sữa bò hớn hở ôm vào lòng, trên mặt tràn đầy nét vui vẻ hạnh phúc.

Mua đã được kha khá món, chuẩn bị đẩy xe đi thanh toán. Tô Hàng đẩy xe đến quầy tính tiền, ngay lúc này chợt đi qua khứ bán đồ ăn vặt. Ánh mắt Tô Kiều chăm chú nhìn theo cả buổi, đồng tử cậu lập tức phát sáng, lại rất nhanh tối trở lại. Tô Hàng nhếch miệng, khẽ nghiêng người hỏi cậu: "Em muốn ăn không?"

Tô Kiều gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, Tô Hàng đẩy xe đến khu bán đồ ăn vặt luôn. Tại đây có đủ loại đủ kiểu dáng đồ ăn vặt lung linh lấp lánh khiến Tô Hàng hoa cả mắt, anh nhẹ đẩy vai Tô Kiều nói: "Chọn đi."

Tô Kiều hào hứng mở to đôi mắt, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại bắt đầu tia chọn. Khoai tây chiên, bánh quy, sô cô la... cái nào cậu cũng muốn ăn. Ánh mắt của cậu lượn qua lượn lại khắp mấy gian hàng, lúc định chòm tới lấy bịch khoai tây chiên, mà thực chất các ngón tay cũng sắp chạm đến rồi, nhưng cậu đổi ý chuyển hướng sang bánh bích quy sô cô la.

"Em muốn ăn cái này, Tô Hàng." Tô Kiều có chút chờ mong nói, Tô Hàng đồng ý, mới đẩy xe quay ra quầy tính tiền.

Hai người lấy từng món đồ trong xe đẩy ra, Tô Kiều mở sẵn chiếc túi ni lông tự mình đem đến, Tô Hàng lo bỏ đồ vào trong.

"Cậu có thẻ hội viên không? Tổng cộng hết 93 tệ." Nhân viên thu ngân nhìn màn hình nói.

Tô Hàng lắc đầu nói không, anh đưa tiền qua, nhân viên thu ngân tìm trong quầy thanh toán tiền lẻ trả lại cho anh. Anh cẩn nhận nhận lấy rồi bỏ vào túi. Ra khỏi siêu thị, Tô Kiều bám vào bả vai Tô Hàng để xuống xe, sau đó mỗi người cầm một túi trở về.

"... Chúng ta đi mua chút tiền giấy." Sắp về tới nhà rồi, Tô Hàng đột nhiên mở miệng. Khuôn mặt đang tươi cười của Tô Kiều bỗng im bặt, Tô Hàng đi nhanh hơn, anh đi gần tới phía trước một cửa hàng nhỏ. Tô Kiều vẫn đứng chỗ cũ, bàn tay cầm túi ni lông bị siết đến đỏ hết lên.

Một lúc sau, Tô Hàng cầm theo một xấp tiền giấy đi ra. Hai người im lặng tiếp tục trở về nhà, về đến dưới lầu, Tô Hàng tìm trong góc túi, rồi lấy ra một viên phấn nhỏ được ông chủ cửa hàng nhỏ ban nãy cho, nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn nhỏ trên đất, sau đó anh đặt tiền giấy lên trên. Tiếp đó vội đi mượn tạm cái bật lửa từ chú hàng xóm nhaf bên cạnh, để rồi châm lửa đốt tiền giấy.

Tô Kiều vẫn đứng cạnh anh, sau đó cũng ngồi xổm xuống với anh. Cậu học theo động tác của Tô Hàng, lấy ít tiền giấy vứt vào trong vòng nhỏ, ánh lửa như những đám mây hồng, lượn lờ trước mắt họ. Trong con ngươi của Tô Kiều hiện lên hình ảnh ngược của ngọn lửa, cậu vừa đốt vừa lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi, mẹ hãy an nghỉ, con và anh trai sống rất tốt."

Tô Hàng quay đầu nhìn Tô Kiều, Tô Kiều cười lại với anh. Tô Hàng nâng tay lên xoa đầu cậu, không nói gì.

"Mẹ, năm mới vui vẻ."

Tối nay, là lần đầu tiên Tô Hàng làm món thịt kho, màu thịt kho có chút đậm, có lẽ vì đổ vào hơi nhiều nước tương. Tô Hàng gắp miếng đặt vào bát Tô Kiều, Tô Kiều cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu híp mắt cười, nói với anh: "Ngon lắm anh ơi."

Tô Hàng xấu hổ cười, anh cũng tự mình ăn một chút. Cảm thấy thời gian kho có hơi ít, hai người mở ti-vi làm nhạc nền, vừa hay đúng lúc đang phát chương trình Gala lễ hội đón Tết, giọng MC vừa kích động lại ngân vang. Tô Kiều và Tô Hàng vẫn im lặng không nói chuyện, hai người chỉ lo cuối đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nói ra một câu, để làm giảm bớt bầu không khí tĩnh lặng trong nhà.

Ăn cơm xong, Tô Kiều đi khui mấy món đồ ăn vặt mua hôm nay. Cậu lấy miếng đầu tiên đút cho Tô Hàng, anh tránh không kịp đành phải ăn. Anh nhai nhai, Tô Kiều tò mò hỏi: "Ngon không anh?"

"Cũng được." Tô Hàng xếp chén bát vào cạnh chậu nước, Tô Kiều ôm mớ đồ ăn vặt dựa vào khung cửa, cậu ăn một miếng, nuốt vào vị thơm ngọt lan tràn trong khoang miệng. Nhịn không được cậu lại lấy thêm một miếng khác đút cho Tô Hàng, hai tay Tô Hàng bận rửa bát, anh lắc đầu nói không ăn nữa. Tô Kiều không buông, anh chỉ đành ăn miếng bánh cậu đưa qua.

"Tô Hàng, đừng thôi học. Chúng ta sẽ không chết đâu."

Hai cánh tay đang rửa bát của Tô Hàng chợt ngưng lại, hàng lông mi anh khẽ động, Tô Kiều nói tiếp: "Anh đừng thôi học, đừng vì em mà thôi học."

Vành mắt Tô Kiều đỏ lên, cậu bóp chặt mấy túi đồ ăn phát ra tiếng động nhỏ. Cảm tưởng như làm vậy mới khiến trái tim cậu không còn đau vậy, cũng để cậu an lòng hơn một chút. Tô Hàng không nói gì, anh tiếp tục rửa chén. Tô Kiều giống như không chịu nổi nữa, lập tức cậu đẩy cửa chạy ra ngoài! Tô Hàng muốn ngăn cậu lại nhưng không kịp.

Bên ngoài trời đang mưa, Tô Kiều chạy thục mạng một hơi đến vườn hoa nhỏ. Trong vườn hoa không có ai, mỗi nhà mỗi người đều đang thắp đèn bận rộn đón năm mới, chỉ có mình cậu chạy tới nơi này.

Tô Kiều ngồi bệt trên đất, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bóng lưng của những gia đình trên tầng hai, cả nhà quây quần hạnh phúc, tiếng cười nói rộn ràng. Cậu vùi mặt vào lòng bàn tay hít vào một hơi. Mưa rơi ướt lòng bàn tay, cậu cũng hoàn toàn không hay biết.

Không biết đã ngồi đó bao lâu, hồi lâu cậu mới bình tĩnh lại. Sau đó cậu nhổm người dậy, chậm rãi lê bước về nhà.

"Tô Kiều." Tô Hàng cầm ô đứng trước mặt cậu, mắt Tô Kiều lại muốn trào lệ.

"Chúc mừng năm mới." Tô Hàng lấy từ sau lưng ra chiếc bánh sô-cô-la mua hôm nay ở siêu thị, lắc lắc tới trước mặt cậu, Tô Kiều bật cười, đột nhiên cậu bổ nhào vào lòng Tô Hàng, anh không thể không ôm lấy cậu.

"Chúc mừng năm mới, Tô Hàng."

Em yêu anh.

___o____o____o____o___

Hết chương 7.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro