Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đào thị

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 8: Đào thị

Hoàng đế rốt cuộc vẫn không thật sự đánh Lê Tương Khinh.

Tiểu công chúa ngủ không bao lâu, Triệu công công liền bưng dược vào. Hoàng đế giơ tay ý bảo Triệu công công chờ một lát, Triệu công công liền cầm chén thuốc đặt ở trên bàn, dùng cây quạt nhỏ nhẹ nhàng quạt cho chén thuốc bớt nóng.

Chờ cho ấm hơn, Triệu công công nhẹ giọng bẩm hoàng đế, hoàng đế mới vỗ tiểu công chúa, gọi y tỉnh lại uống thuốc.

Tiểu công chúa thật sự không thoải mái, bị đánh thức liền mơ mơ màng màng rầm rì vài tiếng, nhưng còn nhớ rõ phụ hoàng y đáp ứng cùng y uống thuốc. Hoàng đế sủng nịch nâng cho y, tự mình uống một cái miệng nhỏ, lại uy tiểu công chúa uống một miệng to, chậm rãi bón hết số thuốc.

Phụ tử Lê Tương Khinh nhìn mà kinh ngạc.

Đều biết long thể Hoàng Thượng tôn quý, ăn uống ngày thường đều có chuyên gia phụ trách, hiện giờ lại vì mớm công chúa uống thuốc liền cứ thế mà uống. Tuy nói mặc dù không nhiễm phong hàn uống cũng không trở ngại, nhưng rốt cuộc cũng là dược ba phần độc, Hoàng Thượng đúng thật là sủng đến long đất đổ trời.

Mớm xong một ngụm cuối cùng, Triệu công công bưng nước trà tới, Hoàng đế giúp tiểu công chúa súc miệng, lại lấy mứt hoa quả Triệu công công đưa tới, chọn một viên mứt hoa quả bón cho tiểu công chúa.

Vị mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt, tiểu công chúa đang nhăn mày mới giãn ra.

Lúc này tiểu công chúa cũng đã thanh tỉnh, muốn quay đầu nhìn xung quanh một chút. Hoàng đế lại bế y lên, không làm y nhìn, đưa mắt cho Lê Tương Khinh.

Lê Tương Khinh không hiểu ý Hoàng đế, lại thấy Triệu công công nhìn hắn vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi ra ngoài.

Mệnh lệnh Hoàng đế, Lê Tương Khinh cũng không dám không từ, một mình ra nội thất.

Ra ngoài rèm cửa, liền nghe tiểu công chúa bên trong nói: "Phụ hoàng, gậy đánh sao?"

Trong lòng Lê Tương Khinh lộp bộp một chút, tâm lực lao lực quá độ, tiểu công chúa này thế mà còn nhớ...... Trộm nhìn thoáng qua, liền thấy tiểu công chúa đang quay đầu tìm hắn khắp nơi.

Theo sau lại nghe Hoàng đế hống: "Đánh, đánh vô cùng hung hăng, đã nâng trở về trị thương."

Lê Tương Khinh ở ngoài nghe lén không khỏi trừu trừu khóe miệng, quân vô hí ngôn, hoá ra Hoàng đế vì hống tiểu công chúa mà còn biết nói dối.....

Bất quá không ăn trượng hình dĩ nhiên là chuyện tốt, giờ khắc này, Lê Tương Khinh cảm thấy Hoàng đế rất đáng yêu, không có bởi vì cưng chiều con trê mà tùy ý giúp y đánh người trút giận.

Bên trong tiểu công chúa nghe xong liền vừa lòng, vì uống thuốc cả người càng thêm vô lực, tay nhỏ nắm long bào phụ hoàng, mơ màng sắp ngủ.

"Thuần nhi không thoải mái, ngủ đi, phụ hoàng ôm con hồi cung."

Nghe được bên trong có động tĩnh, Lê Tương Khinh vội vàng rời xa rèm cửa, cung cung kính kính mà đứng.

Không một lát liền thấy hoàng đế dùng cái chăn mỏng nhỏ bọc tiểu công chúa, không cho y trúng gió, bên cạnh là Triệu công công, ma ma và Lê Vạn Hoài đi ra.

Tiểu công chúa bị bọc rất kín, không thể thấy cái gì, nhưng Lê Tương Khinh vẫn lánh sang chỗ khuất, tránh cho điều ngoài ý muốn xảy ra.

Tiễn Hoàng đế cùng tiểu công chúa ra đi, bên trong phòng chờ còn một đám người, lão phu nhân, Liễu Tố Dung, Đào thị cùng với Lê nhị gia Lê Vạn Thừa.

Làm một thiếp, Đào thị kỳ thật không có tư cách tiếp giá, nhưng nàng ta đã có ưu đãi của một'phu nhân', đã sớm không rõ địa vị của mình, không biết trời cao đất dày, lại cảm thấy tiếp giá là một sự vinh quang, không muốn buông tha cơ hội này, trang điểm mình còn hoa lệ hơn chính phu nhân.

Lão phu nhân đối với tức phụ này cũng rất vừa lòng, ngày thường ở phòng, dĩ nhiên cũng không thấy có gì không ổn.

Này là trước kia, Lê Vạn Hoài có lẽ cũng sẽ mơ mơ màng màng như vậy mà quên, nhưng hôm nay Hoàng Thượng vừa không nhẹ không nặng trách ông, ông thật không dám coi thường.

Vừa ra đến, thấy Đào thị trang điểm thập phần long trọng hoa lệ, cả người Lê Vạn Hoài dựng thẳng lông tơ, sợ Hoàng Thượng bất mãn, lập tức bước một bước răn dạy.

"Ai bảo ngươi ra đây! Đương gia chủ mẫu ở đây, nào có thân phận thiếp tiếp giá ? Còn không mau cút về sân của ngươi! Đừng đến gần thánh giá!"

Lê Vạn Hoài răn dạy, không chỉ có Đào thị ngây ngẩn cả người, những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người.

Quốc công lúc thú trắc phi đã nói sẽ đối đãi trắc phu như 'phu nhân', mấy năm nay trên dưới trong phủ cũng đều làm như vậy, thậm chí phu nhân chính cũng không tôn quý bằng trắc phu nhân, quốc công gia vẫn luôn sủng ái nàng, hiện giờ trước nhiều người răn như vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Mọi người cùng khiếp sợ, lúc này mới ngộ ra -- Đào thị làm sao được sủng ái, ở trước mặt chính thê, nàng vẫn là một thiếp không hơn không kém.

Triều Đại Yến giống đại đa số các trièu đại khác, thực hiện thể chế nhất phu nhất thê, chính thất còn đang sống, phu là không thể cưới thê thứ hai, đó là phạm pháp. Cho nên mặc dù ba chữ "Trắc phu nhân" của Đào thị cũng dễ nghe, xét đến cùng nàng đích xác vẫn là thiếp.

Đào thị như bừng tỉnh, nàng không nghĩ tới, bản thân vô cùng cao hứng mà trang điểm để ra tiếp giá, lão gia chẳng những không cảm thấy nàng cho ông một cái mặt đẹp, vậy mà còn trách cứ nàng là thiếp?!

Trong nháy mắt, Đào thị bị ủy khuất, chữ "Thiếp" ép nàng không chỗ dung thân. Nàng hận cái chữ này, trước kia lúc ở phủ thượng thư, cũng bởi vì nàng là thứ nữ mà bị khinh thường, luôn thấp hơn tỷ một đầu, thật vất vả gả vào Quốc công phủ hưởng thụ đãi ngộ của "Phu nhân", nàng cho rằng mình cuối cùng cũng hết khổ, không ngờ vẫn không tránh nổi kiếp.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Lê Vạn Hoài, vạn phần ủy khuất nhẹ gọi một tiếng: "Lão gia......"

Lê Vạn Hoài chớp mắt mềm lòng, nhưng đây là thánh giá! Hoàng Thượng còn nhìn vào! Mềm lòng qua đi, nghĩ đến cảnh Đào thị làm nũng đủ trò trước mặt Hoàng thượng, liền cảm thấy nàng vô cùng không có ánh mắt, không hiểu lễ nghĩa, không biết đại thể!

Lại nhìn Liễu Tố Dung khí chất ôn nhàn, ăn mặc khéo léo mà không quá trang trọng, an an tĩnh tĩnh quỳ xuống đất tiếp giá, đối lập là Đào thị trang điểm lộng lẫy hoa hoè, trong lòng Lê Vạn Hoài càng thêm bất mãn, thầm nghĩ con vợ cả cùng con thứ sinh ra rốt cuộc là không giống nhau, cùng đặt ngang so sánh với nhau lại càng thấy rõ ràng hơn!

"Người tới! Đưa Đào thị về hậu viện!"

Lê Vạn Hoài không có thời gian lo nghĩ cho Đào thị, sợ chọc Hoàng Thượng không kiên nhẫn, lập tức bảo hạ nhân kéo nàng đi.

Đào thị dù ngốc cũng không dám ở trước mặt Hoàng đế la lối khóc lóc đại náo, rũ nước mắt, đáng thương hề hề bị hạ nhân mang đi.

Nhìn Liễu Tố Dung bên cạnh, Đào thị lấy tay áo gạt lệ, che lấp oán độc trong ánh mắt.

Liễu Tố Dung dĩ nhiên không thấy, nhưng trong nháy mắt nàng cư nhiên cảm thấy có chút khoái ý. Nàng nhiều năm không tranh không đoạt, mắt thấy người mình yêu sủng ái thêm người khác, vốn cho rằng mình đã chết lặng, không ngờ tới ngày được nhìn thấy nữ nhân này bị lão gia răn dạy, trong lòng nàng thật sảng khoái nói không nên lời.

Nàng bỗng nhiên minh bạch hậu viện phủ đệ nhà cao cửa rộng tranh sủng ý nghĩa là gì -- đoạt lại sủng ái là điều cần làm tiếp theo, tức chết tiện nhân kia mới thống khoái.

Đào thị vừa đi, Lê Vạn Hoài lại gấp hướng Hoàng đế cáo tội: "Đào thị vô đức, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

Hoàng đế thật có chút không kiên nhẫn, nếu Lê Vạn Hoài không nói, hắn căn bản sẽ không chú ý tới người tiếp giá là thiếp, mặc dù là chú ý tới, hắn cũng lười đi để ý, nhưng Lê Vạn Hoài lại làm vậy, không những lãng phí thời gian của hắn, còn làm hắn nhìn tràng náo nhiệt không muốn nhìn, có chút nháo tâm, sau đó lại thỉnh tội, Hoàng đế cảm thấy mình thật mệt mỏi.

Không để ý đến Lê Vạn Hoài, Hoàng đế ôm tiểu công chúa trong lòng ngực, đi.

Mọi người vội vàng đi theo phía sau, cung tiễn Hoàng đế xuất đại môn Quốc công phủ.

Hoàng đế vừa đi, lão phu nhân liếc mắt nhìn Liễu Tố Dung, nói với đại nhi tử: "Mới vừa rồi thánh giá ở, ngươi răn dạy Cẩn Lan vài câu, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng rốt cuộc cũng thương tâm Cẩn Lan rồi, mau đi dỗ dành nó đi, nhiều năm thế này năm vì ngươi sinh nhi dục nữ, lại lo liệu gia sự, thực không dễ dàng, đừng đối xử với nó quá đáng."

Lão phu nhân là đời Quốc công trước, cũng không để ý tới chuyện trong phủ, cả ngày ăn chay lễ Phật, cầu phúc cho thành Quốc công phủ. Nhưng nàng thật sự không thích Liễu Tố Dung, thậm chí mang theo chút oán hận.

Lúc trước nếu không phải bởi vì cưới Liễu Tố Dung, Quốc công phủ xưa nay ở thế trung lập cũng sẽ không bước lên thuyền Thái tử, Thái tử thất thế, dư hỏa đảng tranh cũng sẽ không đổ tới thành Quốc công phủ, lão quốc công gia cũng sẽ không vì bảo vệ mấy thế hệ vinh quang thành Quốc công phủ mà nộp binh quyền, cuối cùng cảm thấy thẹn với tổ tiên, buồn bực mà chết.

Ở trong mắt lão phu nhân, Liễu Tố Dung chính là ngôi sao chổi, vậy nên ngay cả con trai nàng cũng không thích.

Lúc trước Lê Tương Khinh vừa sinh ra , vừa vặn kết thúc đảng, vì không chọc Hiền Vương bất mãn, lão phu nhân còn chuẩn bị làm Lê Tương Khinh chết trong bụng, không ngờ tới đứa nhỏ này mạng lớn, thế mà lại sống sót.

Lê gia ngưỡng mộ vợ cả, mỹ danh lan xa, hơn nữa khi đó nhà mẹ đẻ Liễu Tố Dung bị sao, bơ vơ không nơi nương tựa, Lê phủ càng thêm không có khả năng ngay lúc ấy hưu thê, điều đó lại càng bôi đen mỹ danh của Lê phủ.

Nhưng vị trí thế tử cũng không thể để cho con trai Liễu Tố Dung, dù gì thì hắn cũng là người bên nhà ngoại, của Thái tử đảng, Hiền Vương có thể dung hạ sao? Cho nên Lê Tương Khinh từ nhỏ đã bị Lê gia dưỡng tàn, dưỡng tàn vô cùng, có thể danh chính ngôn thuận chọn làm thế tử chỉ có con trai vợ lẽ.

Không ngờ tới Hiền Vương đăng cơ chỉ bốn năm, liền băng hà, kim thượng tuy là ái tử tiên hoàng, nhưng không trực tiếp có ân oán với Lê phủ, thân phận của Liễu Tố Dung và Lê Tương Khinh cũng không xấu hổ như trước, lão phu nhân cũng không hề nhiều quản, chỉ là vẫn không yêu thich nổi.

Lê Tương Khinh nghe lão phu nhân nói, trong lòng cảm thấy buồn cười, nói cứ như chỉ có Đào thị sinh con cho Lê Vạn Hoài vạy, tâm Lê Vạn Hoài đã lạnh rét với Liễu Tố Dung, lão phu nhân mặc dù chưa nói cái gì, chỉ sợ là cố ý nói vậy.

Lê Vạn Hoài nghe mẫu thân nói, trong lòng có chút do dự, lần này Đào thị thật sự quá kỳ cục, huống hồ con vợ cả còn ở trước mặt Hoàng thượng cáo trạng, ông cũng không thể không trách cứ.

Đúng lúc này, ngày thường Liễu Tố Dung không buồn hé răng bỗng dưng: "Bên ngoài nóng, lão gia trước cứ vào phòng đi thôi."

Thanh âm Liễu Tố Dung thập phần dễ nghe, lê vạn hoài có lẽ nhiều năm không được nàng quan tâm như vậy, bỗng nhiên vừa nghe lại có chút ngây người, nghĩ đến Hoàng Thượng còn khen con vợ cả, nhìn mẫu tử hai người lại thấy thuận mắt.

Lê Tương Khinh cũng có chút kỳ quái, Liễu Tố Dung thường ngày thấy người yêu cũng chỉ im lặng, thế mà lại chủ động quan tâm Lê Vạn Hoài?!

Không chờ Lê Vạn Hoài đáp lại, Liễu Tố Dung không được tự nhiên nhéo nhéo tay áo, ánh mắt nhìn Lê Vạn Hoài có vẻ có chút ủy khuất, lại gọi một tiếng.

"Lão gia?"

Lê Vạn Hoài bị nàng điềm đạm đáng yêu liếc mắt một cái mà trong lòng nhộn nhạo, ngày xưa ông ta vẫn yêu người này, tuy nói mình từng vì nàng mà khuynh tâm, nhưng thời gian này sống rát nhạt nhẽo, không ngờ vợ mình lại có mặt như vậy?

Lão phu nhân thấy Liễu Tố Dung bày ra gương mặt này, trong lòng càng thêm bất mãn, nhưng nàng đã rất lâu không quản chuyện, cũng không muốn quản nhiều.

"Sớm đi trấn an Cẩn Lan đi." Nói xong, lão phu nhân liền quay về sân nhà mình.

Lê Vạn Hoài có lệ mà lên tiếng, thấy mẫu thân đi rồi, lại nhìn về phía Liễu Tố Dung, sắc mặt nhu hòa rất nhiều.

"Vào thôi, ngoài này nóng." Lê Vạn Hoài nói, vỗ vào tay vợ cả.

Cả người Liễu Tố Dung run lên, trong lòng mừng rỡ như điên, lão gia đáp lại nàng?!

Lê Tương Khinh dựa khung cửa, nhìn các trưởng bối đi vào, tay lau mặt một phen, vạn phần bất đắc dĩ.

Mẫu thân hắn...... muốn tranh sủng?

Tác giả có lời muốn nói: Lại chậm, thẹn với bảo bối nhi!!! Giờ sẽ cố gắng nỗ lực!!!

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Phò mã, ngươi thấy phụ hoàng sủng ái ta thế nào? Ta hy vọng ngươi về sau cũng sẽ đối với ta như vật 【 tiểu tổ tông của ngươi đã online jpg.】

Lê Tương Khinh: Bảo Nhi, ta sẽ không làm ngươi sinh bệnh, không cần lo lắng 【 nè ~~ hoa cho ngươi jpg.】

Yến Đoan Thuần: nhưng mà ta nghe nói, lúc chưng thịt dễ bị thương sinh bệnh 【 mặt đỏ jpg.】

Lê Tương Khinh: Ta sẽ rất cẩn thận! Bảo bối nhi, ngươi đây là tưởng chưng thịt? Đến đây đi! 【 đột nhiên hưng phấn jpg.】【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro