Chương 6
Kiều Ngự ngẩng đầu, hiển nhiên cũng nhìn thấy quả bóng rổ đang bay thẳng về phía mình. Tại khoảnh khắc chớp nhoáng này, trong đầu của cậu xuất hiện liền tù tì mấy cái phương án xử lý khác nhau.
Là người đã từng bị bóng rổ đập qua, tự nhiên rõ ràng cái đánh này có bao nhiêu đau.
Trong đầu Cao Lực đã hiện lên hình ảnh Kiều Ngự ngã xuống đất không dậy nổi, tốt nhất là ôm chỗ bị thương lăn lộn thêm mấy vòng. Nếu chật vật như vậy, Kiều Ngự ở trước mặt cả lớp sẽ không ngốc đầu lên được phải không...
Ngược lại cậu ta chỉ là "không cẩn thận" thất thủ mà thôi, nói lời xin lỗi là được rồi, Kiều Ngự nếu không tha thứ thì chính là lòng dạ nhỏ mọn, nam nhân mà, thời điểm chơi bóng va va chạm chạm tương đối nhiều.
Cao Lực ở đây nghĩ đến chu toàn.
Nhưng bỗng nhiên cậu ta thoáng nhìn thấy ánh mắt Kiều Ngự, trong đó bao hàm lãnh ý, không có chút nào dáng vẻ hoang mang khi chuẩn bị bị bóng đập phải.
"Hệ thống, tiêu hao 1 giá trị may mắn."
Hệ thống vẫn luôn giả vờ im lặng vào lúc này hồi đáp: "Được."
Kiều Ngự nghiêng người, sau đó bật người lên, đá quả bóng rổ nặng nề bay trở lại.
Quả bóng rổ thời điểm này giống như có mắt, biểu diễn một vòng parabol thẳng tắp đập về phía Cao Lực.
Dĩ nhiên điều khiến cho Cao Lực cảm thấy kinh ngạc nhảy dựng chính là, bởi vì động tác của Kiều Ngự như nước chảy mây trôi, chính cậu ta thậm chí cũng không tự chủ được mắt chữ A mồm chữ O. Mãi cho đến khi quả bóng rổ bay đến trước mặt, cậu ta mới cmn hoàn hồn lại.
Một cước này của Kiều Ngự khí lực không nhỏ. Bụng dưới của Cao Lực trong lúc nhất thời đau đớn một hồi, trước mắt đều biến thành màu đen, cậu ta bưng kín bụng, đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống.
Bóng rổ sau khi nhận được loại lực đạo không có đàn hồi, mềm mềm rơi trên mặt đất. Nó nhảy lên hai cái, sau đó yên lặng lăn qua một bên.
Vẻ mặt Kiều Ngự một trận hoảng hốt, bước lên hai bước tiến tới trước mặt Cao Lực, biểu tình vừa chân thành vừa thân thiết: "Xin lỗi nha bạn học Cao Lực. Theo bản năng phản ứng... cậu không có sao chứ?"
Cậu khom lưng, vươn tay về phía Cao Lực.
Nhưng mà dưới góc nhìn của Cao Lực, người này sau khi cúi người xuống, trên mặt liền giương lên một nụ cười cực kỳ trào phúng, môi mở ra đóng lại, không tiếng động mà nói ra hai chữ —— rác rưởi.
—— cậu chính là cố ý đó.
Cao Lực trong nháy mắt nóng máu lên, nặng nề đẩy tay Kiều Ngự ra, đứng lên: "Con mẹ nó cậu cố ý phải không? !"
Cậu ta là ủy viên thể dục, so với Kiều Ngự cao hơn nửa cái đầu, vừa nhìn liền giống như là đang bắt nạt người vậy.
Tống Thiên Vũ tiến lên một bước, chắn trước mặt Kiều Ngự, hắn nhăn mày, "Cao Lực, đừng nóng giận."
Vì sự cố này, những bạn học khác trong lớp đều tụm năm tụm ba vây quanh.
Kiều Ngự bày tỏ chính mình tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi... Tôi cũng không nghĩ tới quả bóng bay đến chỗ tôi... Cho nên cũng không nghĩ quá nhiều."
La Tiếu Tiếu liếc nhìn Kiều Ngự điềm đạm nhã nhặn, rồi lại liếc nhìn Cao Lực hung dữ đầy người, cô nàng nói: "Cao Lực, cậu không phải chỉ là bị bóng rổ đập một cái thôi sao? Kiều Ngự cũng đâu phải cố ý."
"Đúng đó, lúc thường cậu cũng chơi bóng rổ, chẳng lẽ còn không có bị bóng đập vào người sao?"
Các nữ sinh mồm năm miệng mười nghị luận.
Tầm mắt Cao Lực tập trung trước mặt Tống Thiên Vũ, viền mắt đều đỏ cả: "Vũ ca, cậu ta vừa nãy khom lưng mắng tôi đấy. Vậy mà anh vừa đến đây liền che chở cậu ta?"
Tống Thiên Vũ theo bản năng mà quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Ngự, ánh mắt dò hỏi.
Những lúc cần thiết, Kiều Ngự không ngại dùng mấy thủ đoạn không đạo đức để đạt thành mục đích.
Thế nhưng cậu không nghĩ đến việc lừa gạt Tống Thiên Vũ.
Kiều Ngự hơi hếch cằm, thấp giọng nói với Tống Thiên Vũ: "Thời điểm trước khi mấy cậu chơi ném bóng, cậu ta mắng tôi là đồ ẻo lả. Cho nên vừa nãy tôi mắng cậu ta một câu đồ rác rưởi. Cậu có cảm thấy tôi sai không?"
Câu nói này chỉ có mỗi Tống Thiên Vũ có thể nghe thấy.
Hơi thở Kiều Ngự phun bên tai của hắn, phun đến có chút ngứa.
Ở trong mắt người ngoài, Kiều Ngự chỉ là hơi cúi đầu, ôm ngực, một bộ không thở nổi.
La Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy dáng dấp kia của cậu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bất chợt hô lớn: "Kiều Ngự có bệnh tim!"
Trong giây lát, một đám nữ sinh đều xông lên, mỗi người nhao nhao ồn ào, sắc mặt lo lắng.
"Nhanh lên, đưa cậu ấy đi tới phòng y tế đi!"
"Kiều Ngự cậu vẫn ổn chứ? Cậu có đem thuốc theo không?"
"Cao Lực cậu đừng có dọa cậu ấy nữa!"
Một lát sau, Kiều Ngự liền bị người người vây quanh đưa tới bên trong phòng y tế.
Tuy rằng y giáo* đã tỉ mỉ kiểm tra, cảm giác không có gì đáng ngại, nhưng mà bởi vì bên cạnh đứng một đống nữ sinh với vẻ mặt lo lắng. Hơn nữa người bệnh vẫn luôn nói đầu mình choáng, buồn nôn khó chịu, cuối cùng hắn cũng vẫn mơ mơ hồ hồ bảo Kiều Ngự nằm lại.
Bệnh tim mà, không có gì chắc chắn được.
Tiết cuối là môn tiếng anh, cậu tự tin tiếng anh có thể thi 150 nên Kiều Ngự vừa vặn không muốn lên lớp.
Cậu nằm trên giường bệnh, móc điện thoại di động ra bắt đầu làm đề.
Ting... ting... Bên tai Kiều Ngự vang lên âm thanh nhắc nhở dễ nghe.
"Xếp hạng toàn trường của ký chủ tăng đến hạng 227..."
"Xếp hạng toàn trường của ký chủ tăng đến hạng 224..."
Kiều Ngự cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì chuyện phát sinh trên sân luyện tập nên dẫn đến việc độ nổi tiếng của cậu tăng liền 2 bậc.
Hiện tại, cột nổi tiếng của cậu biểu hiện như thế này ——
Nổi tiếng: 11 (Nổi tiếng không tên) (Đánh giá bên ngoài: Lớp 7 hình như có một nam sinh rất đẹp trai mắc bệnh tim?)
Hệ thống: "Kí chủ ngài thực sự là... không đi theo khuôn mẫu mà."
Kiều Ngự mỉm cười nói: "Khách khí rồi."
Mà một bên khác, Cao Lực cùng Tống Thiên Vũ ở lại trên sân trường, sắc mặt song phương cũng không hẳn là quá tốt.
Nắm tay của Cao Lực nắm chặt thành quyền, tuyến lệ trong mắt sóng sánh ánh nước: "Vũ ca, anh và Kiều Ngự mới nhận thức được bao lâu? Còn chúng ta đã nhận thức được bao lâu? Tôi ở trong lòng anh hoàn không sánh bằng một người mới quen không tới một tuần sao?"
Ở chung lâu như vậy, cho dù là con chó cũng có tình cảm. Càng khỏi nói đến hai người bọn họ đều đã chơi cùng nhau ba năm.
Tống Thiên Vũ: "..." Bởi vì đối phương Quỳnh Dao quá mức, mà hắn không quá muốn trả lời.
"Chuyện này, người có lỗi trước là cậu." Tống Thiên Vũ ung dung thong thả trả lời, "Cậu đập trái bóng rổ đến, là cố ý nhỉ?"
Trình độ chơi bóng rổ của Cao Lực, trong tâm Tống Thiên Vũ luôn rất rõ ràng.
Ánh mắt Cao Lực hướng về phía hắn ngập vài phần thất vọng.
Tống Thiên Vũ không cần nhiều lời nữa, hắn quay người rời đi.
Chung quanh hắn còn rất nhiều người, không thiếu một người như Cao Lực.
Tiết học này là môn anh văn.
Tống Thiên Vũ đem sách mở ra rồi dựng lên, chắn phía trước mặt, đeo tai nghe, cúi mặt xuống hộc bàn chơi game trên điện thoại di động.
Chơi chơi một hồi, điện thoại di động nhận được một tin nhắn ngắn.
Kiều Ngự: Sau khi tan học có thể ở lại chờ tôi một lúc, được không?
Tống Thiên Vũ sững sờ, đại khái là không nghĩ tới Kiều Ngự dĩ nhiên sẽ gửi tin nhắn cho hắn, vậy nên gần như ngay lập tức hắn nhắn trả lời: Được.
*
Vẫn luôn nằm cho qua tiết Anh văn, lúc sau, Kiều Ngự mới chậm rãi trở về lớp học.
Mới vừa vào cửa liền thấy Cao Lực ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Kiều Ngự tâm tình rất tốt mà hướng hắn cười cười, cười đến gió xuân phơi phới. La Tiếu Tiếu ngồi ở hàng trước chống má ngước mắt, nhìn cậu vài lần.
Cao Lực chẳng thấy đôi mắt kia có gì đẹp, cậu ta chỉ cảm thấy được lửa giận đang thiêu đốt chính mình, cực kỳ khó chịu.
Hắn nuốt không trôi cơn giận này.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm phát tác, cậu ta không thể làm gì khác hơn là phiền muộn đập bàn rầm rầm.
Chớp mắt một cái liền đến giờ tan học.
"Kiều Ngự, tụi tớ về trước nha!"
La Tiếu Tiếu là học sinh ngoại trú, sau khi kết thúc buổi tự học tối thì người trong nhà sẽ đến đón nàng, không thể ở lại muộn được.
Kiều Ngự hướng nàng gật gật đầu.
Tống Thiên Vũ kéo quai đeo balo khoác lệch lên một bên vai, đi tới trước mặt Kiều Ngự.
"Nói đi, tìm tôi làm gì thế?"
Kiều Ngự nhìn chăm chú vào mắt hắn, hỏi: "Có thể cùng tôi về không?"
Rõ ràng là một câu thỉnh cầu, qua miệng Kiều Ngự lại trông hết sức lãnh đạm.
Tống Thiên Vũ sửng sốt: "Ha?"
Tống Thiên Vũ là ai, Kiều Ngự cậu còn không rõ ràng sao? Nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm mại, mặt nhìn như soái ca lãnh khốc, tâm lại ôn nhu đến rối tinh rối mù.
Thật vất vả mới khiến cho hai người Tống Thiên Vũ cùng Cao Lực náo loạn ra mâu thuẫn, đề phòng qua mấy ngày hai người lại giảng hòa. Vậy chẳng phải công sức của cậu sẽ đổ sông đổ biển hết sao?
Mà hiện tại, điều Kiều Ngự cần phải làm là bắt lấy thời gian rảnh rỗi của Tống Thiên Vũ... Thuận tiện nghĩ biện pháp nâng một chút thành tích của hắn lên.
Kiều Ngự nghĩ nghĩ, mặt ngoài vẫn tương đối bình tĩnh: "Tôi sợ Cao Lực sẽ đánh tôi."
Tống Thiên Vũ âm mũi nhu nhu phát ra tiếng hừ lạnh: "Cậu ta mà dám! Nếu như cậu ta không muốn lăn lộn ở trường trung học số 7 nữa? !"
Kiều Ngự nói: "Ký túc xá 23 giờ sẽ tắt đèn, Cao Lực cũng trọ ở trường, phòng ngủ của cậu ta sát cạnh phòng tôi. Mà tôi 22:30 còn phải về phòng."
Phòng ký túc của Cao Lực đều là học sinh thể dục, mà đám người kia tính khí thế nào, Tống Thiên Vũ hiển nhiên cũng rất rõ ràng.
Suy nghĩ của Tống Thiên Vũ không tự chủ được mà dao động, hắn nói: "Được, tôi bồi cậu về ký túc xá."
"Vậy cậu trở về muộn như vậy, có ổn hay không?" Kiều Ngự giả vờ quan tâm hỏi.
Tống Thiên Vũ nói: "Không có chuyện gì, tôi có tài xế đến đón. Tôi nói với hắn một tiếng là được rồi."
Kiều Ngự không keo kiệt biểu lộ một nụ cười xán lạn: "Cám ơn cậu! Bạn học Tống."
Một nụ cười này của Kiều Ngự khiến cho Tống Thiên Vũ hiểu được, vì sao thời đó Chu U Vương lại muốn phóng hải hí chư hầu(1).
Bất quá Kiều Ngự cũng không phải là Bao Tự... bởi vì trông cậu không có chút nào nữ tính.
Tống Thiên Vũ đang đứng ở đây, bách chuyển thiên hồi (tâm vững như đá), sau đó hắn nhìn thấy Kiều Ngự từ hộc tủ lấy ra hai tập đề thi.
"Mà đằng nào tôi với cậu cũng nhàn rỗi, chúng ta cùng giải bài thi đi?"
Kiều Ngự còn lăn tăn với 50 tích phân của Tống Thiên Vũ. Hơn nữa, hôm nay cậu cũng còn một nhiệm vụ làm thêm bộ bài thi.
Vẻ mặt Tống Thiên Vũ đột nhiên nứt toác, da đầu tê dại một hồi.
Hắn vừa nhân lấy nhìn, liền thấy đó chính xác là môn hắn ghét nhất_ Toán học!
Tống Thiên Vũ vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Kiều Ngự đã bắt đầu viết viết lên bài thi.
Ánh mắt bình tĩnh trong suốt.
Tống Thiên Vũ hé miệng, lặp lại mấy lần nhưng chung quy vẫn cứ ngại ngùng không dám lên tiếng quấy rối cậu.
Tựa như bị quỷ ám, hắn vậy mà thật sự lấy bút ra rồi ngồi ở bên cạnh Kiều Ngự. Bắt đầu điền vào bài thi.
Cái Kiều Ngự lấy đến chính là đề thi tổng hợp, nhưng đề đưa Tống Thiên Vũ toàn bộ chỉ có những kiến thức cơ bản, mặt sau bài thi còn có đáp án cụ thể và phân tích.
Có điều khiến cho một người vốn không thích học tập thay đổi thói quen, trừ phi là hồn xuyên, bằng không khả năng cũng không lớn.
Thế nhưng nếu bất tri bất giác thay đổi từng chút, có thể có chút tác dụng.
Thật ra đầu óc Tống Thiên Vũ tuyệt đối không phải phế, một bên học, một bên làm bài. Tuy có điểm ngốc ngốc chập chững, nhưng cuối cùng trải qua gập ghềnh trắc trở vẫn hoàn thành 2 trang giấy thi.
Vừa kịp hoàn hồn liền thấy Kiều Ngự cũng đã làm xong bài. Đến cả đề bài khó nhằn cũng được cậu xử lý gọn ghẽ.
Kiều Ngự cầm ra bút mực đỏ, "Cậu giúp tôi nhìn lại một chút, tôi giúp cậu kiểm tra một chút."
Mỹ danh là giúp kiểm tra bài tập, trên thực tế, Kiều Ngự là muốn nhìn một chút trình độ yếu kém của Tống Thiên Vũ đến cùng là đã ở mức độ nào rồi, phải biết đúng bệnh mới bốc đúng thuốc.
Cậu nhớ tới chỉ có điểm tiếng anh của Tống Thiên Vũ là tạm nhìn được, thế nhưng những môn khác lại rất bết bát... nên bắt đầu bổ sung từ căn bản trước.
Kiều Ngự nghĩ, tuy rằng cậu có thể làm cho hắn một quyển ôn tập nhỏ, viết lại một chút công thức lý hoá sinh, còn có mấy chỗ kiểm tra chính trị lịch sử nữa...
Cứ như thế là đã duyệt xong một bản kế hoạch học tập, dễ đến thế thì chắc mẩm dù cho có là óc heo cũng có thể có thể đạt yêu cầu đúng không?
Ngoài cửa phòng học, giáo viên chủ nhiệm Trương Văn Quân vui mừng nhìn tình cảnh này. Giơ điện thoại trong tay nhanh chóng chụp một tấm hình, phát lên wechat của lớp.
Giáo viên chủ nhiệm - lão Trương: Bạn học Kiều Ngự cùng bạn học Tống Thiên Vũ thật sự là phi thường nỗ lực nha, tôi tan tầm đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy, bọn chúng đến giờ này vẫn còn ở trong phòng học học tập. Các vị phụ huynh nên cổ vũ bọn nhỏ lấy hai người họ làm mẫu!
Mẹ La Tiếu Tiếu: [ ngón tay cái ] lão sư nói đúng!
Ba Cao Lực: [ cường ] thầy giáo yên tâm, tôi nhất định nói cho Cao Lực lấy bọn họ làm gương chăm chỉ học tập.
...
Trong nhóm nhất thời dâng lên một loạt thí cầu vồng! (lời tâng bốc, xu nịnh:)))
Bên tai Kiều Ngự lại một lần nữa vang lên âm thanh hệ thống.
"Độ nổi tiếng của ký chủ +5. Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng."
"Kí chủ thu được giáo viên chủ nhiệm tán thưởng, tích phân +1."
Kiều Ngự: ? ? ?
Phía trước màn hình, đôi mắt ba Tống đã ươn ướt.
"Con trai tôi đang học này!" Tống Dịch Văn đang tham gia tiệc rượu ở Yến kinh đột nhiên lệ nóng quanh tròng, ông đem bức ảnh chuyển phát cho thư ký, "Nhanh, đem tấm hình này in ra, đóng khung lại rồi đem đến phòng làm việc của tôi đi. Bày cùng với mấy cái bằng khen ấy!"
Thư ký: "... Được ạ, BOSS."
Tác giả có lời muốn nói:
Danh họa thế giới: Tranh con ta đang học tập.
-----///-----
(1) Một trong thập đại mỹ nhân Trung Quốc vì nở nụ cười mà diệt vong triều đại, nàng chính là Bao Tự nổi tiếng với điển tích: Chu U Vương "Phóng hỏa hí chư hầu", chính vì điều này mà khiến nhà Tây Chu diệt vong.
Chu U vương bị sử sách đánh giá là một hôn quân, sau khi Tuyên Vương băng hà, U Vương lên kế vị, không quan tâm triều chính, suốt ngày chỉ lo hưởng lạc, sắc đẹp. Xa rời trung thần, thân quân xu nịnh, về sau vì ngu mê nữ sắc mà khiến Tây Chu bại vong, bản thân bị giết.
Trong Đông Chu liệt quốc, ghi chép, Chu vương mê say Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.
Trò đùa này xảy ra nhiều lần khiến các nước chư hầu rất bực mình, đến khi quân Nhung sang xâm chiếm, U Vương phóng hỏa triệu các chư hầu đến cứu nhưng không có ai đến, nên U Vương bỏ mạng.
Trong Sử ký của Tư Mã Thiên có ghi chép về Bao Tự:
Thời Hạ Hậu thị (nhà Hạ) suy vi, có hai con rồng thần vào sân đình của vua tự xưng là vua nước Bao. Triều đình bèn tế lễ, rồng thần nhả lại dãi và được lưu vào hộp gỗ. Từ đời nhà Hạ qua đời nhà Thương không ai dám mở hộp dãi rồng.
Đến thời Chu Lệ vương mở hộp ra xem, nước dãi biến thành con thằn lằn đen chạy vào hậu cung, làm một cung nữ mới 12 tuổi mang thai. Sau 38 năm, người cung nữ đó sinh ra một bé gái đẹp như thiên thần, sợ là vật tai dị nên vứt đứa trẻ xuống sông Thanh Thủy.
Thời Chu Tuyên vương, có câu đồng dao: "Gỗ dâu làm cung, gỗ cơ làm bao, bao đựng tên sẽ diệt nhà Chu". Một đôi vợ chồng không biết có lệnh cấm bán gỗ dâu và gỗ cơ, mang ra chợ bán liền bị triều đình truy bắt. Họ chạy trốn giữa đường thì gặp đứa trẻ bị thả trôi sông, bèn ôm mang theo đến Bao quốc. Khi người nước Bao có tội, bèn mua một cô gái dâng hiến cho Chu U vương chuộc tội. Cô bé lớn lên chính là Bao Tự.
Nguồn: https://vandieuhay.net/chu-u-vuong-vi-de-co-duoc-nu-cuoi-cua-giai-nhan-da-phong-hoa-hi-chu-hau-khien-nuoc-mat-mang-vong.html
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro