Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đóng lại sách, cẩn thận thu bút, khoá tủ.

Kiều Ngự chậm rãi đi ra cửa. Sau đó, thời điểm cậu nhìn thấy bóng người ở, không tự chủ được mà thở dài một hơi.

Hôm nay là ngày khai giảng thứ nhất.

Tống Thiên Vũ cả hai đời đều không có gì tiến bộ, phản ứng đều giống nhau như đúc.

Đời trước, Kiều Ngự bị hắn chặn ở cửa, đời này, cư nhiên cũng vậy.

Nếu là đời trước, Kiều Ngự sẽ cùng hắn đánh một trận, rồi đồng thời cũng cùng bị xử lý kỷ luật, vào hôm chào cờ ở dưới sân trường đọc diễn cảm bản kiểm điểm, bởi vậy nên đôi bên có chút tình hữu nghị cách mạng; thường xuyên qua lại dĩ nhiên thành bạn bè tốt nhất ba năm cấp ba.

Đời này ấy mà...

Hệ thống: "Còn mong kí chủ học tập cho tốt, không nên đánh nhau. Over."

Kiều Ngự nghe vậy liền muốn cất bước rời đi, Cao Lực thấy thế liền tiến lên một bước, mở rộng cánh tay cản người.

"Sợ? Ở trong phòng học còn không phải rất kiêu ngạo sao?" Cao Lực ngữ khí châm chọc, mặt mày thản nhiên không hề che giấu chút nào cười nhạo.

Kiều Ngự không thấp, nhưng so với Cao Lực là học sinh thể dục, thể trạng của cậu còn chưa đủ xem.

Tầm mắt của cậu lướt qua Cao Lực, rơi vào trên người Tống Thiên Vũ, cái người mà vẫn trước không nói một lời đó.

"Tôi vội vã đi mua đồ."

Kiều Ngự ung dung thong thả nói, hoàn toàn không có vì bị ngăn cản mà nảy sinh hoang mang.

Cao Lực: "Thứ gì?"

"Blind box Ghibli."

Không ngoài dự đoán, sau khi câu nói này vừa ra khỏi miệng, Tống Thiên Vũ đột nhiên nói: "Nhà bọn họ ra blind box?"

Ai có thể nghĩ tới, Tống Thiên Vũ nhìn qua mày rậm mắt to, sở thích ngầm dĩ nhiên là thu thập blind box?

Bởi vì ông trẻ này cảm thấy sở thích này thật quá không tiện, Tống Thiên Vũ mỗi lần mua blind box, còn phải mượn danh nghĩa của người "bạn gái" không tồn tại kia...

A, quả nhiên là nam nhân.

"Ừm."

"Thế nhưng trường học không phải không cho phép rời khỏi vào buổi trưa sao?"

Kiều Ngự cong khóe môi: "Tôi có giấy nghỉ phép."

Sáng nay lúc chuyển sách, cậu đã thuận tiện đi một chuyến đến văn phòng giáo viên luôn rồi.

Nhìn Tống Thiên Vũ hơi cắn môi, theo như suy đoán của Kiều Ngự về người này, hắn phỏng chừng đang nghĩ làm sao đem giấy nghỉ phép lấy được đến tay.

"Muốn cùng đi ra ngoài không? Nhưng mà tôi chỉ có thể mang nhiều nhất là một người thôi."

Cao Lực muốn nói lại thôi, tâm lý đột nhiên xuất hiện một luồng cảm giác nguy hiểm.

Tống Thiên Vũ chỉ giãy giụa chốc lát: "Được."

Cao Lực triệt để bị bỏ rơi ở một bên.

Mãi cho đến hai người kia đều đã khuất bóng, trong lòng cậu ta vẫn còn có chút mờ mịt.

Không phải nói cùng nhau chặn người cẩn thận hỏi thăm một chút sao... Làm sao đột nhiên lại chạy đi mua blind cái gì đó box rồi?

*

Hai người đón xe đi thẳng đến tiểu khu mua sắm.

Tiền xe là Tống Thiên Vũ trả, Kiều Ngự còn nhớ rõ lúc này mình và hắn không thân quen. Vì duy trì tính cách thiết lập, cậu liền dứt khoát dùng di động tìm kiếm mấy cái đề thi.

Tống Thiên Vũ vốn còn muốn tìm đề tài nói chuyện, kết quả thoáng nhìn đến màn hình điện thoại di động của cậu thì nhất thời im lặng...

Hắn học không tốt, đối với học sinh ba tốt trời sinh dị ứng.

Mà Kiều Ngự dường như cũng không có ý định phản ứng hắn.

Tâm trạng Tống Thiên Vũ có chút buồn bực khó hiểu.

Loại cảm giác phiền muộn này vẫn luôn đợi đến khi mua xong blind box mới vơi dần.

Blind box 60 tệ một cái, hắn mua bốn mươi cái, quay đầu nhìn lại, Kiều Ngự cũng mua một cái.

So sánh số lượng, Tống Thiên Vũ đột nhiên có cảm giác chính mình thắng thế.

Phải biết hắn năm nay mới lớp 10, kết quả tùy tiện vung tay liền chính là 2400 tệ. Không trách được ngày trước trong trường học, mấy tiểu cô nương đều tranh nhau cái vị trí bạn gái của Tống Thiên Vũ đây.

Người ngốc nhiều tiền, ai lại không yêu?

Bộ blind box này là figure nhân vật. Tổng cộng có 12 kiểu.

Hai người tìm một cái cửa hàng trà sữa, Tống Thiên Vũ bắt đầu đem từng cái từng cái blind box mở ra.

"Một bộ tổng cộng có 12 nhân vật, nhà tôi đã có 11 kiểu. Lần cuối này liền đến thử vận may."

Tống Thiên Vũ nghiện sưu tầm này nọ, thiếu một kiểu figure liền có thể khiến hắn khó chịu hết cả người, liều chết liều sống cũng không muốn mua lại với giá cao từ mấy cái app cá mắm.

Kiều Ngự yên lặng nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn không để ý ngậm ống hút trong miệng khẽ cắn.

Trong lòng cậu có việc.

Tống Thiên Vũ bận trăm công ngàn việc ngẩng đầu nhìn một chút, liền nhìn thấy Kiều Ngự vốn đang theo dõi hắn lại ngẩn người.

Thần sắc của đối phương vào đúng lúc này vậy mà không giống thiếu niên.

Không biết tại sao, Tống Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy đồ vật cầm trong tay khá nóng, vì vậy liền cấp tốc dời tầm mắt.

Tống Thiên Vũ bỏ ra non nữa hơn nửa giờ, mới mở sạch bốn mươi hộp blind box.

"Lại không có..." Hắn nhỏ giọng oán trách một câu, đồng thời đem xác giấy và vỏ hộp rỗng trên bàn, ném vào trong thùng rác.

Kiều Ngự ở trong lòng yên lặng nói: "Hệ thống, sử dụng 1 điểm giá trị may mắn kia đi."

Giá trị may mắn không thể dùng tích phân để đổi, chỉ có thể dựa vào hoàn thành nhiệm vụ thu được.

Trong tài khoản của cậu, giá trị may mắn ngay lập tức từ 1 biến thành 0.

Kiều Ngự sau đó cũng mở luôn hộp blind box của mình, đem figure nhét thẳng vào trong tay Tống Thiên Vũ.

"Cái này cho cậu."

Cái cậu mở ra, vừa vặn chính là nhân vật Tống Thiên Vũ còn thiếu.

Hai mắt Tống Thiên Vũ liền sáng rực.

Thấy vậy,Kiều Ngự cũng nhịn không được kéo lên một chút ý cười.

Kiều Ngự còn nhớ, đời trước ngay tại thời điểm nhìn thấy Tống Thiên Vũ lần cuối.

Lúc đó ba Tống Thiên Vũ đang trên đà phá sản, đối mặt với khoản nợ từ ngân hàng, ông dùng khoản tiền cuối cùng đó cho hắn xuất ngoại đi du học. Trước khi đi, Tống Thiên Vũ đến chỗ làm của Kiều Ngự nhìn một chút.

Khi đó Kiều Ngự bị cuộc sống chèn ép đủ đường, nào bằng được dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ, hào hoa phong nhã lúc còn đi học. Khi trước cậu vẫn luôn không muốn để cho bạn học cũ tới gặp, nhưng không nghĩ tới vẫn là bị Tống Thiên Vũ bắt gặp lúc cậu đang bị ông chủ mắng đến máu chó đầy đầu.

Kiều Ngự bị dạy bảo một trận xong, đẩy cửa kính ra liền thấy Tống Thiên Vũ đứng bên ngoài. Mùa đông, hắn trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ, tóc tai cũng nhuộm lại thành màu đen, nhìn qua trông khá ngoan ngoãn.

Hắn từ trong túi áo bên hông móc ra một cái phong thư, nhét vào tay Kiều Ngự, sau đó nhanh như cắt quay người chạy trở về trong xe.

Đó là một lá thư.

Trong thư viết, hắn nghe nói mẹ Kiều thân thể không tốt, hy vọng có thể giúp đỡ được một phần.

Đính kèm chính là một tấm thẻ ngân hàng, mặt sau có viết mật mã.

Ngay sau đó, Kiều Ngự được đón về nhà họ Lý. Trằn trọc nhiều ngày, rốt cục nghe được tin tức của Tống Thiên Vũ.

Sau khi đem số tiền còn lại cho Kiều Ngự, hắn ở nước ngoài làm công sống qua ngày. Đến mức bị bệnh nhưng vẫn nghĩ là cảm vặt, vì tiết kiệm tiền nên kéo dài mãi không đi trị, cuối cùng lại thành viêm phổi, cứ thế mà qua đời. Thời điểm đó hắn mới chỉ 21.

Năm đó, số tiền Tống Thiên Vũ cho cậu tổng cộng có hai mươi vạn*. Nếu như công việc của ba Tống không có xảy ra việc gì, số tiền này vốn cũng chỉ là một tháng tiền tiêu vặt của hắn, vậy mà lại thành tiền cứu mạng cuối cùng.

(*cái này là tầm khoảng 691 triệu tiền việt, tính dzị thoai chứ tui khum biết có đúng khum nữa ¯\\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯ )

Hiện tại, Kiều Ngự nhìn mái đầu vàng chóe của hắn, tay liền khó hiểu nảy sinh một chút cảm giác ngứa ngáy.

Chính là cái kia, loại cảm giác xúc động...

Muốn xoa đầu hắn một lúc. Nhưng bởi vì còn cùng Tống Thiên Vũ chưa quen thuộc, nên đành nhịn xuống xung động.

Đời trước nợ người, đời này trả.

Trả gấp bội*. (ngay chỗ này tui có thể dịch ra từ việt nhma tui thấy để hán việt hay hơn nên thoai thoải mái nheeee)

Để tại thời điểm gặp lại, nội tâm của tôi sẽ không còn vướng bận nỗi hổ thẹn cùng bi thương kia nữa.

"Cậu thích là tốt rồi." Kiều Ngự nói, biểu tình khôi phục bình thường, "Trở về thôi. Ở trên đường mua gì đó ăn lót bụng để lát nữa còn đi học."

Vừa dứt lời, màn hình điện thoại của cậu sáng lên, biểu hiện có người gọi đến.

Kiều Ngự tiện tay bấm nghe.

Sau đó giọng cười như không cười của giáo viên chủ nhiệm truyền đến trong tai của cậu: "Kiều Ngự phải không? Cầm giấy nghỉ phép đi đâu đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro