Chương 10
Kiều Ngự trời đã tối còn ra ngoài, dẫn đến việc bác bảo vệ Trịnh chú ý.
Trịnh đại gia buông tờ báo xuống, hỏi: "Kiều nhỏ này, trời tối rồi cháu còn đi đâu thế?"
Kiều Ngự bình tĩnh nói; "Cậu cháu nói trong nhà không đủ chỗ ngủ, bảo cháu tự bỏ tiền đi tìm khách sạn ngủ."
Bác Trịnh nhìn vẻ mặt cậu không đúng lắm, suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói: "Chà, có phải là cãi nhau không? Người một nhà nào có chuyện đêm khuya như này còn cự cãi, trở lại nói với cậu cháu một chút, chứ tối thế này đi ra ngoài không an toàn a."
Kiều Ngự cúi đầu, nhỏ giọng phản bác: "Không phải người một nhà đâu ạ. Kiều Hải Phong là con của em trai ông ngoại cháu. Ông hai chết sớm, ông ngoại cháu đã cho bọn họ nương nhờ. Mẹ cháu thì trước đây thân thể vẫn không tốt, đoạn thời gian đó luôn nằm viện, cháu thì còn nhỏ, bọn họ là tới chăm sóc bọn cháu một đoạn thời gian, vốn là nói lúc mẹ xuất viện liền đi, kết quả đến bây giờ vẫn luôn ở."
Lúc trước, thời điểm một nhà Kiều Hải Phong đến, Vương Diễm liền hiến kế cho ông ta, nói không thể để cho người trong tiểu khu cảm thấy cho bọn họ là "Người bên ngoài", vì vậy luôn khuyến khích Kiều Hải Phong nói mình là anh trai ruột của Kiều Nguyệt.
Hàng xóm xung quanh tuy rằng trước đây chưa từng thấy mặt người anh trai nào của bà, mà các ông lại có nỗi khó xử riêng, hơn nữa Kiều Hải Phong xác thực cũng là họ Kiều, vậy nên thường xuyên qua lại cũng tạm chấp nhận. Chính là sau lưng không khỏi bàn tán, một nhà gia giáo thế này cũng vẫn nuôi trăm loại người, trái với Kiều Nguyệt cô nương ôn hòa lễ độ, tại sao có thể có một người anh trai có cử chỉ thô tục đến vậy.
Bác Trịnh lần đầu tiên là người phá giải bí mật lâu năm này, biểu tình khó nén kinh ngạc.
"Bác còn tưởng rằng..." Nhà kia là của Kiều Hải Phong đấy, bác Trịnh đem câu nói này nuốt trở vào, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, "Vậy bọn họ có mặt mũi gì mà đuổi cháu đi? Không được, trời đã tối thế này, không an toàn, cháu theo bác trở lại, bác cùng hắn nói chuyện một chút."
Nói xong, bác Trịnh liền gấp gáp dắt tay Kiều Ngự đi.
Kiều Ngự lắc đầu, bước lùi lại mấy bước, cúi đầu, lộ ra một đoạn cằm tái nhợt trông có vẻ càng thêm nhu nhược.
Nhìn ra bác Trịnh là thật tình đau lòng cho cậu.
"Không cần đâu, cám ơn bác. Thật ra cháu hiện tại mỗi tuần chỉ có thời gian một ngày để về nhà, những lúc khác đều là bọn họ với mẹ cháu ở cùng nhau. Mà bây giờ cháu trở lại làm loạn như thế, mẹ cháu sức khỏe vốn đã không tốt, lại không có cách nào dời ra ngoài... Những năm này mẹ cháu..."
Kiều Ngự biên không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu càng ngày càng thấp.
Bác Trịnh cân nhắc mấy lời này, tâm lý càng cảm thấy vô cùng khó chịu .
"Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy mẹ cháu, sắc mặt của con bé cũng không phải rất tốt."
"Cậu ta... Cậu ta đúng là thấp hèn! Cháu đừng sợ, ai da, đứa nhỏ này, một nhà các cháu đều quá yếu lòng! Bởi vậy mới có thể để cho một người ngoài như vậy bắt nạt." Bác Trịnh tiếp tục tận tình khuyên nhủ, "Sau này cũng đừng sợ, nếu có chuyện liền tới tìm bác. Bác Trịnh của cháu hiện tại cũng cảnh sát khu này đó nha. Họ Kiều kia mà dám ra tay với cô nhi quả phụ* các ngươi, bác liền bảo con trai bác đến trừng trị hắn!"
*cô nhi quả phụ: con không cha vợ không chồng
Kiều Ngự viền mắt ửng đỏ, thế nhưng lần này không phải là giả vờ.
"Cảm ơn bác, bác Trịnh."
Kiều Ngự sâu sắc biết rõ, thuở niên thiếu của đời trước chính mình là cái hạng người gì, vẫn luôn cho là bản thân hơn người. Sinh ra oán hận với vận mệnh bất công, cảm giác như cả thế giới đều đang thiếu nợ cậu.
Nhưng mà cũng chính bởi vì có người như bác Trịnh, còn có Tống Thiên Vũ, giáo viên của cậu, cùng với một số người khác. Rất rất nhiều người tốt còn tồn tại, mới khiến cho cậu đối với cái thế giới này cứ như trước tràn đầy yêu quý.
*
Kiều Ngự chưa bao giờ ủy khuất chính mình, xem xét chứng minh thư một chút mới tìm được một khách sạn trông có vẻ ổn.
Cậu rửa mặt, chỉnh trang lại một chút, vừa mới chuẩn bị chơi game, bên tai liền vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống ——
[ Nhắc nhở: Kí chủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của hôm nay. ]
Sắc mặt Kiều Ngự trở nên nghiêm túc, bất chợt để điện thoại di động xuống.
Nhiệm vụ thường nhật của hôm nay là hoàn thành một bộ đề luyện tập môn ngữ văn, có thể không cần viết tập làm văn.
Còn hai tiếng nữa là hết ngày, muốn cậu làm nhanh đống bài tập này cũng không phải là không được...
Kiều Ngự kéo cặp sách của mình lại, một lát sau, biểu tình trên mặt có chút lúng túng.
"Bài tập vốn là định buổi tối trở về rồi làm, kết quả lại bỏ quên trong nhà..."
Lúc rời đi có chút vội vàng, hiển nhiên cậu không có nghĩ tới việc sẽ quên mất cầm theo bài tập.
Hệ thống rơi vào trầm mặc,
Kiều Ngự quyết định thương lượng một chút: "Nếu không nhiệm vụ hôm nay bỏ qua đi?"
Hệ thống: "A."
"Thỉnh kí chủ lấy xấp giấy photo trong không gian ra."
Kiều Ngự trước đó còn không rõ có chuyện gì, sau lấy một tờ giấy ra thì khiếp sợ phát hiện một chuyện —— trên mặt giấy vậy mà in hoàn chỉnh một bộ đề ngữ văn!
Hệ thống chó má này, vì ép cậu học tập, dĩ nhiên có thể làm đến mức độ như vậy, thực sự là quá khủng bố rồi.
Kiều Ngự hừ nhẹ một tiếng, lấy bút ra.
Cùng lúc đó, bên tai của cậu lần thứ hai nhảy ra âm thanh của hệ thống.
Âm thanh lần này lạnh như băng, chẳng khác nào đang đối mặt với thù giết cha vậy, một bộ dạng không đội trời chung nói: "Dựa theo kết quả đo đạc cho thấy, sự tồn tại của một nhà Kiều Hải Phong ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ học tập của kí chủ. Hiện tại công bố nhiệm vụ hệ thống."
[ Nhiệm vụ hệ thống ] Làm cho một nhà Kiều Hải Phong dọn đi.
Thưởng: 1 giá trị may mắn, 1 tích phân, 1 thẻ kỹ năng tùy chọn. Thất bại không có trừng phạt.
Thời hạn: 30 ngày.
*
Bởi vì Kiều Ngự khóa trái cửa, Kiều Thành gào thét đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Điều khiến Kiều Thành đau lòng chính là, điện thoại di động của hắn để lại trong phòng ngủ không lấy ra. Đó là cái điện thoại mà hắn thật vất vả để dành tiền mua được! Để cả một học kỳ, bỏ ra trọn 400 tệ. Hiện tại để lại bên trong không lấy được, nỗ lực của một học kỳ cứ như vậy mà trôi theo nước.
Chính vì đó mà càng làm cho Kiều Thành hận chết tên anh họ này.
Nhưng thứ khiến một nhà Kiều Hải Phong bất ngờ nhất chính là, Kiều Nguyệt bình thường dễ dụ, giống như cành tre non tùy tiện uốn nắn, đối mặt với yêu cầu của bọn hắn, vậy mà không nói tiếng nào, chết sống không muốn mở cửa.
Vương Diễm bức bối cả một buổi tối ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh lại thì tiều tụy cực kỳ. Mà còn phải vội vội vàng vàng chạy đi làm.
Không biết có phải hay không là bởi vì nguyên nhân này, thời điểm đi ra ngoài liền nhìn thấy hàng xóm láng giềng khi trước hòa ái dễ gần, nay lại chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, làm cho bà ta có cảm giác đặc biệt không dễ chịu.
Cá nhân được nhắc đến trong lời đồn đãi*, đến cuối cùng mới biết được tiền căn hậu quả.
(*cái này QT nó ghi là lưu ngôn phỉ ngữ (流言蜚语): là lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng. Nhma tui khum biết dịch shao cho mượt nên thông cảm cho tui nhe🥹🫶)
Sau ngày hôm qua, quần chúng nhiệt tình họ Trịnh liền đem việc này treo bên miệng, trắng trợn nhuộm đè lên dáng vẻ cải trắng ngoan ngoãn của Kiều Ngự một hình bóng thiếu niên kiên cường, khiến cho mọi người cứ dán mắt chằm chằm mấy người Kiều Hải Phong.
Hiện tại toàn bộ người trong tiểu khu đều biết được rằng một nhà Kiều Hải Phong không phải là thứ tốt lành gì.
Vương Diễm chẳng hề hay biết mà như thường lệ chào hỏi hàng xóm, thế nhưng mấy lão nhân gia thường ngày hòa ái dễ gần vậy mà đều dồn dập lật mặt.
Bà ta có chút không rõ vì sao, nhưng bởi vì vội vàng đi làm, cũng chưa kịp truy cứu.
Sau khi bà ta đi, mấy bà lão nọ mới hướng theo bóng lưng của bà ta mạnh mẽ "phi" một tiếng, trong không khí mơ hồ truyền đến tiếng thảo luận, toàn cái gì mà "Tu hú chiếm tổ chim khách" "Không biết xấu hổ" "Con cháu tuyệt hậu".
Nhưng điều những lão nhân gia này quan tâm nhất chính là đời sau, cũng mơ hồ nhớ tới vị Kiều gia gia hòa ái dễ gần kia.
Vừa nghĩ tới việc con gái duy nhất của ông bị người ngoài giày xéo như thế, nhất thời có cảm giác đặc biệt thù oán.
Buổi sáng lúc 9 giờ Kiều Ngự mới trở về.
Kiều Hải Phong đợi cậu đã lâu, vừa thấy bóng dáng cậu, liền nổi giận: "Mày nhìn một chút xem mày đã làm chuyện tốt gì? Lừa gạt tiểu Thành như vậy. Em trai mày ngày hôm qua còn chẳng có chỗ ngủ, đi nhanh vào mở cái cửa trời đánh này ra cho tao mau!"
Cửa phía sau Kiều Ngự chưa có đóng lại, bởi vậy tiếng rống này của Kiều Hải Phong vang đặc biệt xa.
Thế là bà Trịnh ở đối diện mặt tối sầm mở cửa, "Cậu đang làm gì vậy? Mới sáng sớm, ồn ào như thế? Có để cho người ta ngủ hay không?"
Kiều Hải Phong không có công việc ổn định, bảo dưỡng điện, sửa ống nước, cái gì cũng làm. Ngày thường sinh hoạt bừa bãi, cùng hàng xóm gì đó cũng không thường lui tới, lúc này hiển nhiên sẽ không nhìn vào mặt tình cảm mà tự nhiên oán trở lại: "Tôi giáo huấn con cháu, người ngoài như bà dính líu vào làm gì?"
"Phi*, cậu còn có mặt mũi giáo huấn người khác!" Bà Trịnh nổi giận đùng đùng tiến lên, kéo Kiều Ngự đến bên cạnh, đôi mắt chuyển động, "Lại đây nào, Kiều Ngự, đến chỗ bác này."
(*từ này là kiểu phỉ nhổ nhạo báng bên TQ á, tui hong biết nên edit thành gì, mà xóa đi thì hong hay nên tui để thế luôn nhó)
Cửa ngoài ầm ầm đóng lại.
Để lại một Kiều Hải Phong đang tức anh ách, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, khó chịu vội vàng.
Có chuyện gì với đám người kia vậy? Quản việc không đâu, quả thực không hiểu ra sao, lúc bình thường cũng chẳng thấy nhiệt tình đến vậy mà?
*
Kiều Ngự cùng bà Trịnh hàng xóm trò chuyện đến tận khi mặt trời lên đỉnh.
Cậu tuổi trẻ, vừa dễ nhìn, miệng lại còn ngọt, là loại tiểu bối mà mấy lão nhân gia thích nhất.
Trước khi về hưu thì bà nội Trịnh đã là giáo viên dạy toán cấp ba, trong nhà còn có một cậu cháu nội gần bằng tuổi với Kiều Ngự.
Bà suy nghĩ một chút, nói với Kiều Ngự: "Ta mỗi tuần vào buổi chiều đều dạy cháu mình học bù đấy, Kiều Ngự, cháu cũng đến nghe một chút đi?"
Phải biết là một vị giáo viên gạo cội như bà nội Trịnh, ở bên ngoài dạy một tiết là phải mất năm, sáu trăm.
Kiều Ngự tự nhiên không có ý kiến gì, cứ thế vừa đến đầu giờ chiều liền tràn đầy phấn khởi cầm giấy bút đến.
Cháu nội ông bà Trịnh tên gọi là Trịnh Thanh Hoa, nhìn cái tên này cũng đủ để thấy người trong nhà rất kỳ vọng vào hắn.
Mà Trịnh Thanh Hoa cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng thành tích đứng top 99 toàn khu đề tên vào Thiên Hải nhất trung. Trên mặt mang theo kính mắt, cả người đều có vẻ nghiêm túc thận trọng.
Kiều Ngự khi còn bé là con nhà người ta, Trịnh Thanh Hoa bị hào quang của cậu ảnh hưởng đến không ngốc đầu lên được. Bất quá từ khi lên sơ trung, ông ngoại Kiều Ngự qua đời, thành tích của cậu cũng xuống dốc không phanh. Lúc này mới khiến cho Trịnh Thanh Hoa giảm bớt hận thù với cậu.
Bà Trịnh đánh giá mãi cũng không đoán được tiến độ học tập của Kiều Ngự, cố ý giảng bài chậm lại.
Trịnh Thanh Hoa nghe một hồi, cảm thấy mấy bài này quá mức đơn giản. Vì vậy bề ngoài trông như vẫn đang nghe giảng, trên thực tế đã bắt đầu tự mình làm bài.
...
"Cho nên, ba loại phương pháp này là phương pháp giải đề thông thường... Nghe rõ chưa?"
Bà Trịnh nhìn về phía Kiều Ngự.
Kiều Ngự gật gật đầu, cười nói: "Cảm ơn bà, cháu có thể nghe hiểu ạ."
Trong nhà bà Trịnh có máy in, sau khi chuẩn bị kỹ càng một loạt câu hỏi đề luyện tập in ra liền phát cho hai đứa nhỏ.
Trịnh Thanh Hoa cầm lấy bài thi, cái này mới khiến hắn có hứng thú.
"Lần này đề bài có chút khó..." Vẻ mặt Trịnh Thanh Hoa có hơi nặng nề.
Bà nội Trịnh có mong đợi rất lớn đối với hắn, chuẩn bị đề bài luyện tập thẳng tới trình độ có độ khó cao.
Bà nội Trịnh lúc in còn do dự một chút, nhưng sau đó vẫn là in cho Kiều Ngự một phần.
Mở rộng cho đứa nhỏ này thêm một chút kiến thức cũng tốt.
Trịnh Thanh Hoa cùng Kiều Ngự gần như cùng lúc bắt đầu làm bài thi.
Nửa giờ sau, Trịnh Thanh Hoa túm hói mất một nhúm nhỏ trên đầu mới giải ra hai câu trong đề bài, thuận tiện liếc mắt nhìn qua chỗ Kiều Ngự ở phía đối diện chút.
Hắn vốn cho là mình sẽ thấy phần bài làm ltrống rỗng. Không nghĩ tới tiến độ của Kiều Ngự vậy mà còn nhanh hơn hắn?
Bởi vì khoảng cách khá xa, Trịnh Thanh Hoa cũng không nhìn thấy đáp án của Kiều Ngự.
Vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, phảng phất quay về hồi còn học tiểu học bị Kiều Ngự đè ép đến mức sợ hãi...
Không, không thể!
Hắn đã vượt qua Kiều Ngự biết bao năm, Kiều Ngự bây giờ còn đang nổi danh là một người máu mặt trong trung học số 7, cậu làm sao có khả năng so được với hắn!
Trịnh Thanh Hoa tâm tư hỗn loạn cực kỳ. Dẫn đến đề tài khó ở mặt sau không suy nghĩ ra, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại được.
Đúng một tiếng sau, Kiều Ngự làm xong bài liền trở về nhà.
Mà Trịnh Thanh Hoa trong chớp mắt này dường như trút được gánh nặng, sau đó búng người một phát như cá chép đến bên cạnh bà nội Trịnh, thúc giục: "Bà nội, nhanh nhanh nhìn xem cậu ta đến cùng làm được bao nhiêu điểm!"
Cái đề tài này đến hắn, người tốt nghiệp trung học số 1 xếp hạng trong top 99 toàn khu và toàn bộ 88 nam thanh niên đều không có làm được. Kiều Ngự lấy khả năng bày thì làm sao có thể?
Bà nội Trịnh ung dung thong thả đeo kính mắt lão: "Ta xem trước một chút."
"Ai, cái này đúng rồi."
"Ồ, suy nghĩ giải đề cùng với đáp án tiêu chuẩn không giống nhau..."
"Loại đề bài này dùng phương pháp đơn giản. Kiều Ngự để lại một chỗ trắng, có thể là làm không kịp nên không tính tới."
Bà nội Trịnh là giáo viên gạo cội kinh nghiệm phong phú, tốc độ chấm bài cũng tương đối nhanh chóng.
Thành tích rất nhanh đã có.
Thời gian làm bài giống nhau, vậy mà Kiều Ngự còn làm hơn hắn ba câu trong đề bài, nhiều hơn hắn hai mươi bốn điểm.
Bà nội Trịnh thời khắc ấy cũng rơi vào trầm tư.
"Nói vậy, hội thi đua toán học gần đây nhất tổ chức mỗi năm một lần cũng sắp bắt đầu... Cháu gửi cho Kiều Ngự xem mấy cái website báo danh của mấy lão sư V* đi. Để cho cậu ấy cũng thử một chút?"
(*dấu tick người nổi tiếng á=)) đại khái là giống diễn viên ca sĩ đại ngôn nào đó á, mấy bạn đu cbiz sẽ biết mà hee)
Bà không đành lòng nhìn một viên minh châu sáng lóa bị chôn vùi. Ở trong mắt bà, chất lượng dạy học của trung học số 7 tệ như vậy, mà Kiều Ngự lại có thể làm đến trình độ này... Khẳng định sau lưng đã bỏ ra rất nhiều sự cố gắng. Bà định giúp đứa nhỏ này một cái tình, cũng không có gì to tát.
Trịnh Thanh Hoa cầm bài thi của Kiều Ngự lên, nhìn con số đỏ chót trên mặt giấy, tại thời điểm này, hắn cảm giác như mình đã bay mất hồn.
Hắn lên tiểu học học cùng lớp với Kiều Ngự, khoảng thời gian đó vẫn luôn làm lão nhị. Vì vậy lên trung học liền cao chạy xa bay, đặc biệt chuyển đến nơi khác học. Lên đến cấp ba, lúc nghe đến tin thành tích của Kiều Ngự giờ trở nên kém cỏi, mới thi trở về.
Vậy ra thật sự còn có loại người như vậy, chỉ cần muốn học tập, liền so được với nỗ lực cả năm của người bình thường.
Viền mắt Trịnh Thanh Hoa đã hơi ươn ướt.
Bạn cùng bàn của Trịnh Thanh Hoa là một học tra, thời điểm kiểm tra ở lớp, ánh mắt học tra cùng bàn nhìn hắn vừa kinh hoảng vừa sốt sắng, sau khi phát bài thi liền khúm núm cúi đầu.
Trịnh Thanh Hoa đối với việc này không có bất luận cảm xúc gì, trong thế giới học bá, mạnh được yếu thua, cường giả hiển nhiên càng mạnh, người yếu bởi vì mình nhỏ yếu sẽ cảm thấy tự ti, như vậy mới đúng. Bởi vì tri thức chính là vũ khí mạnh nhất của học sinh. Tâm tư của học tra, hắn tại sao cần phải thông cảm?
Thế nhưng không biết tại sao, sau khi trải qua trận chiến này, Trịnh Thanh Hoa khó giải thích được cảm thấy, chính mình hiện tại giống như có cùng số điểm với cậu học tra cùng bàn vậy.
Ít nhất, sau khi thành tích ra tới, cậu ta cũng không cố ý đi hỏi xem hắn thi được bao nhiêu điểm.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Ngự: *vò đầu* ồ, tại sao độ nổi tiếng lại tăng lên 2 rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro