Thế giới thứ nhất (15)
Cuộc sống sau đó không có gì biến hóa, Tô Triết Ngạn như cũ mỗi ngày đi ra ngoài tìm vật tư, buổi tối trở về nghe tin tức.
Điểm bất đồng duy nhất chính là, thời điểm tắm rửa hắn sẽ đuổi Sở Thời Từ ra ngoài khoang con nhộng.
Theo thông tin giá trị sức sống tăng trưởng ổn định, Sở Thời Từ phát hiện một hiện tượng thú vị.
Buổi tối ngày thứ tư, cậu mặc hoa váy nhỏ biểu diễn điệu nhảy cho Tô Triết Ngạn xem, giá trị sức sống lảo đảo lắc lư tăng tới 40.
Buổi sáng ngày hôm sau Tô Triết Ngạn không có lặng yên không một tiếng động mà rời đi giống lúc trước, mà sờ sờ đầu cậu, nhắc cậu ở nhà trông nhà.
Cuối ngày hắn xách thùng sơn trở về, tu bổ lại mấy nơi bị rớt sơn trên người cậu, còn ấn thêm mấy hoa văn nhỏ. Biến cậu từ món đồ chơi thường thường giá rẻ thành một món đồ chơi hoa hòe loè loẹt giá rẻ.
Mặt ngoài Tô Triết Ngạn vẫn trầm mặc ít lời, nhưng nội dung trong nhật ký lại càng ngày càng nhiều.
Khi giá trị sức sống chỉ có một chữ số, hắn tựa như một cỗ máy móc không có cảm tình gì với thế gian. Một trang giấy chỉ ít ỏi mấy chữ, giữa những hàng chữ lộ ra tâm trạng sống không còn gì luyến tiếc. Sau khi vượt qua 35 điểm giá trị sức sống, số lượng từ tăng nhanh một đường, bắt đầu tăng thêm một tia tình cảm trong đó. Khi đạt tới 40, nhật ký biến thành một quyển văn nhỏ. Trừ bỏ sinh hoạt hằng ngày, còn sẽ có những dòng oán giận khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh.
Sở Thời Từ nhìn lén nhật ký của hắn, mới biết được thì ra hắn cũng sẽ mắng chửi người.
Sau khi nghĩ lầm người máy là thành phẩm thất bại của hạng mục người nhân tạo, trong nhật ký mỗi ngày Tô Triết Ngạn đều mắng khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh vô nhân tính.
【Lúc trước nói thật dễ nghe, cái gì mà người nhân bản có thể làm dịu đi thống khổ mất đi người thân, khiến cho thế giới không còn sinh ly tử biệt. Kết quả xem người nhân bản như sản phẩm thay thế bổ sung, bản thể nếu có tật xấu xấu nào, liền từ thể nhân bản nơi đó nhổ đi trồng lại, cuối cùng bức người nhân bản bức đến bạo động, thật là thích làm loạn!】
【Còn điều ta mang binh mạt sát bọn họ, ta mới không đi. Nhưng ta không giết còn có người khác, bọn họ chung quy vẫn là phải chết. Giáo sư nói đúng, ta lòng dạ đàn bà, không thích hợp làm tướng quân.】
Chịu ảnh hưởng từ nhật ký của Tô Triết Ngạn, ở trong lòng Sở Thời Từ đã coi khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh giống như đại vai ác cấp bậc thượng đẳng.
Hệ thống giúp cậu kiểm tra trong nguyên văn nội dung tương quan về khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh, công ty này giống như một phông nền thường thường vô hại, nhưng nơi nơi chốn chốn đều có bóng dáng của nó.
Khi nam chính xưng bá hoang tinh, một nam O trong đội ngũ khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh vô cùng say mê hắn, trộm giúp đỡ tài trợ thương phẩm cho hắn.
Chờ đến lúc nam chính trở về đế quốc, một chân đá hoàng thất ra chuồng gà, con trai chủ tịch khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh, cũng là một nam O, điên cuồng mê luyến hắn, Y giấu giếm cha, âm thầm cung cấp cho Tô Triết Ngạn các loại tài nguyên.
Ngay cả phi thuyền mà Tô Triết Ngạn dùng để rời khỏi hoang tinh, cũng là do một phú bà nữ O yêu thầm hắn đưa cho. Phú bà là một kỹ thuật viên của khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh, nguyên văn nói phú bà vì yêu sinh cuồng, ý đồ dùng tiền tài để có được Tô Triết Ngạn.
Xem xong đoạn trích nguyên văn, trong đầu Sở Thời Từ hiện ra hai suy nghĩ.
Không hổ là Ngạn ca của hắn, cho dù mang thân phận Beta cũng khiến Omega mê đắm đến thần hồn điên đảo.
Mặt khác, Sở Thời Từ cảm thấy những người theo đuổi đó có lẽ chỉ là ngụy trang, khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh có thể là muốn mượn những cơ hội này để tiếp cận nam chính.
Thông qua việc bồi dưỡng hắn, có thể từ đó hoàn toàn thoát khỏi khống chế của đế quốc. Khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh tuy rằng lưng dựa đế quốc, nhưng hoàng thất tài lực hùng hậu, hai thế lực này coi như ngang bằng. So sánh với hoàng thất, tướng quân nghèo túng nghịch tập trở về càng dễ khống chế.
Nhưng thời gian Tô Triết Ngạn bị lưu đày ở hoang tinh đã qua nửa tháng, khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh vẫn không chủ động liên hệ hắn.
Cũng không biết là do thời gian chưa chín muồi, hay vì hiện tại Tô Triết Ngạn quá thành thật, không có điểm gì xuất sắc, không thông qua vòng phỏng vấn của công ty lớn này.
Ban ngày Tô Triết Ngạn đi ra ngoài tìm vật tư, Sở Thời Từ cùng hệ thống thảo luận cả ngày, cuối cùng quyết định nghĩ cách khuyên Tô Triết Ngạn trở về con đường xưng bá hoang tinh.
Nhiệm vụ chủ tuyến của cậu là làm giá trị sức sống của nam chính đạt tới 100, Tô Triết Ngạn đối với tra đế quốc yêu đến thâm trầm. Nếu hắn có thể trở lại tổ quốc một lần nữa, giá trị sức sống khẳng định tăng lên rất nhanh.
Hiện tại nhiệm vụ chi nhánh hắn không có manh mối nào, quyết định thử vận khí ở chỗ nhiệm vụ chính vậy.
Trước mắt khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh có vẻ rất náo nhiệt, không những trên tin tức quảng bá, mà còn ở trong nhật ký nam chính, nơi nơi đều để lại đại danh. Thông qua kết nối bằng dây ăng ten, nói không chừng cậu có thể tra ra cái gì đó.
Sở Thời Từ đang bổ não kế hoạch trong đầu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Hắn nhìn thời gian, hiện tại là 6 giờ 40 phút tối, sắp đến 7 giờ, hẳn là Tô Triết Ngạn đang trở về.
Một hồi sau, cái nắp trong suốt của khoang con nhộng bị người mở ra.
Sở Thời Từ còn không kịp ngẩng đầu chào hỏi, Tô Triết Ngạn đột nhiên xoay người tiến vào trong khoang con nhộng.
Gương mặt hắn phiếm hồng, ngực hơi hơi phập phồng, hẳn là chạy một đường về đây.
Sở Thời Từ kinh ngạc hỏi: "Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Có sói đuổi sau anh à?"
Tô Triết Ngạn hiển nhiên không có nửa tế bào hài hước, hắn cúi đầu nhìn qua người máy, "Sói? Đó là sinh vật cổ của địa cầu, đã diệt sạch từ mấy trăm năm trước."
Dưới ánh đèn sáng ngời, Sở Thời Từ thấy trán hắn che kín mồ hôi mỏng. Tựa hồ là chạy quá nhanh, hơi thở còn có chút gấp gáp.
Sở Thời Từ thực khiếp sợ, thời điểm Ngạn ca của hắn bị một đám Alpha vây công đều chính diện đối địch không hề trốn tránh. Rốt cuộc là thứ gì đã bức hắn không thể không tạm lánh mũi nhọn?
Cậu ngửa đầu nhìn lại, xuyên thấu qua cái nắp trong suốt chỉ thấy một mảnh mờ nhạt, bên ngoài tất cả đều là sương mù.
Trên hoang tinh thường xuyên tràn ngập sương mù dày đặc, nhưng chưa bao giờ nồng đậm giống hôm nay. Toàn bộ thiên địa phảng phất đều bị đọng lại, làm người ta chỉ nhìn vào liền không thở nổi.
Bên ngoài khoang thuyền nơi nơi đều là tiếng vang quái dị, tay Sở Thời Từ dán ở cái nắp trong suốt, cậu có thể cảm giác được có cái gì đó đang bò sát ở mặt trên. Nhưng cậu chỉ có thể mơ hồ thấy một dấu vết màu đen, cho dù gần trong gang tấc, cũng không thể thấy rõ bộ dáng quái vật kia.
Ánh đèn bên trong khoang con nhộng lúc sáng lúc tối, chớp nháy một hồi liền phụt tắt.
Sở Thời Từ đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác tay chân mình không nghe sai sử. Đèn biểu hiện trạng thái trên đỉnh đầu đã từ màu xanh lục biến thành màu đỏ, lúc này đang điên cuồng lập loè.
Sở Thời Từ sờ sờ đèn nhỏ, khẩn trương hỏi hệ thống, "Tôi đây là làm sao vậy? Không có điện?"
【Có cái gì đó đang quấy nhiễu thiết bị điện tử, cậu không phát hiện công năng ổn định nhiệt độ của khoang con nhộng đã mất khống chế sao? Đây hẳn là do chính hoang tinh có vấn đề. Trước đây lúc cậu nói chuyện phiếm cùng Tô Triết Ngạn, hắn không phải đã nói đế quốc sở dĩ coi hoang tinh như ngục giam, chính là bởi vì hết thảy công nghệ cao ở chỗ này đều sẽ mất đi tác dụng sao.】
"Vậy tôi có thể bị hư hay không?"
【Sẽ không sẽ không, cậu không phải người máy thật sự, chỉ là khoác tấm da sinh vật khoa học viễn tưởng. Hơn nữa chờ sương mù tan dần, cậu có thể hoạt động trở lại.】
Nghe hệ thống nói làm Sở Thời Từ thả lỏng lại, cậu đang muốn xuống thang lầu, Tô Triết Ngạn đột nhiên thò qua.
Hắn đầu tiên là ngơ ngẩn mà nhìn sương mù, lại giống như đang lâm vào hồi ức.
Sau khi dư quang quét đến dị thường của Sở Thời Từ, hắn xoay người nâng cậu lên. Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng con ngươi màu xanh lam lại tràn ngập lo lắng.
Ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ vào đèn trạng thái, Sở Thời Từ nghe được âm thanh hắn hơi mang khẩn trương, "Đèn của ngươi lập lòe."
Sở Thời Từ cũng giống đèn tường đáng thương của khoang con nhộng, hoàn toàn hư rồi.
Bộ điều khiển ổn định nhiệt độ của khoang con nhộng đã mất khống chế, độ ấm bên trong khoang bắt đầu lên cao.
Trên mặt Tô Triết Ngạn nổi lên một tầng hồng nhạt, hắn kéo kéo cổ áo, không nhịn được mà thở dốc. Đầu ngón tay vẫn vuốt ve người máy nhỏ, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, tựa hồ gấp gáp muốn trận sương mù này qua nhanh.
Cứ cách một vài giây, hắn lại thấp giọng hỏi người máy, "Ngươi thế nào rồi? Trả lời ta."
Tuy rằng tư duy vẫn còn hoạt động, nhưng Sở Thời Từ hiện tại không thể động đậy, cũng không thể nói nên lời.
Tô Triết Ngạn phỏng chừng không nghe được câu trả lời mình muốn nghe, bắt đầu lạnh mặt thử cứu chữa cậu, lắp pin vào ngực, rót dầu máy vào trong miệng.
Từ đuôi mắt ửng đỏ của Tô Triết Ngạn, nhìn ra được hắn rất để ý người máy nhỏ này.
Nói thật Sở Thời Từ rất cảm động, nhưng hiện tại ăn không vô, thật sự ăn không vô.
Lúc Tô Triết Ngạn đổ dầu bôi trơn cho khớp xương cậu, đèn nhỏ trên đỉnh đầu Sở Thời Từ rốt cuộc không chống đỡ được hoang tinh lăn lộn, phụt một cái tắt đi.
Sở Thời Từ trơ mắt mà nhìn trong mắt Tô Triết Ngạn nổi lên một tầng thủy quang, cuối cùng quay đầu đi rơi xuống một giọt nước mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu cậu vang lên tiếng nhắc nhở.
【Giá trị sức sống -10, giá trị sức sống hiện tại 30/100.】
Sở Thời Từ: "..."
Hệ thống,【Vãi? Còn có thể rớt? Má nó! Như thế nào lại có thể rớt! 】
Cảm động trong lòng không còn sót lại chút gì, ý thức Sở Thời Từ liều mạng giãy giụa.
Tôi còn chưa có chết! Mau đỡ tôi lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro