Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4: Mục đích đến

Sáng hôm sau.

Một chiếc xe bay quen thuộc di chuyển trên con đường đông đúc.

Tô Yến ngồi ở ghế sau, mặt mày tái nhợt, trên người được bọc trong một chiếc chăn lông.

Ai cũng có thể thấy rõ sự miễn cưỡng của hắn lúc này.

Norn nhìn Tô Yến vẫn giữ vững thái độ, không nhịn được lên tiếng: "Nhà không chạy đâu, cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi đi cũng được mà?"

Tô Yến vẫn dán mắt vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lùi lại nhanh chóng, với vẻ kiên quyết không nghe lời khuyên.

Norn không khỏi nhớ lại cách đây nửa giờ, Tô Yến vừa mở mắt ra, đã không màng đến bệnh tật của mình, nhất quyết muốn đi xem bất động sản mà mẹ hắn để lại.

Kinh Trập khuyên nhủ mãi, ngay cả Norn lần này cũng hiếm khi không đứng về phía Kinh Trập, nhưng vẫn không lay chuyển được Tô Yến.

Chỉ có Tô Yến tự biết, thời gian của hắn có thể không còn nhiều.

Mười lăm năm trước, mẹ hắn qua đời một cách bất ngờ, để lại một quả cầu hình ảnh, nhưng dù hắn thử mọi loại mật khẩu, vẫn không mở được.

Đây là một nút thắt trong lòng Tô Yến, cũng là lý do hắn đến hành tinh thủ đô.

Dù sao thì mẹ hắn đã sống ở hành tinh thủ đô nhiều năm, biết đâu sẽ có manh mối gì.

May mắn là khoảng cách giữa hai nơi không xa, họ nhanh chóng đến được đích.

Tô Yến lấy chìa khóa mà giáo sư Kiều đưa cho hắn mở cửa.

Mùi hôi cũ kỹ nhiều năm phả vào mặt, bụi bay khiến Tô Yến không nhịn được ho.

Norn thấy vậy, liền kéo Tô Yến ra sau lưng, "Để tôi vào trước."

Bên trong nhà, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, chỉ là phủ một lớp bụi dày, viền giấy dán tường bị cong lên, vài robot quét dọn vì hết pin mà dừng lại lung tung.

Tô Yến theo sau Norn, mím môi.

"Điện hạ, phòng sách ở tầng hai." Kinh Trập biết Tô Yến đang tìm gì.

Norn bước lên cầu thang trước, tiếng bước chân nhịp nhàng vang vọng trong ngôi nhà trống trải.

"Rắc rắc——"

Bản lề cửa phòng sách vì gỉ sét mà không nhạy, trong phòng chất đống những bản thảo.

Điều này không có gì lạ, mặc dù nhân loại đã phát triển đến thời đại hàng hải liên hành tinh, nhưng vẫn có nhiều nhà nghiên cứu kiên trì ghi chép ý tưởng của mình bằng giấy.

Tô Yến phủi bụi trên bản thảo, bắt đầu tìm kiếm, "Norn, giúp tôi xem có bản thiết kế nào giống như một thiết bị ghi hình hình cầu không."

Điều này được, Norn hiểu ngay.

Kinh Trập lúc này không giúp gì được, chỉ có thể lăn lăn những bánh xe nhỏ, đóng vai trò như một robot quét dọn.

Một lúc sau, Norn đột nhiên lên tiếng: "Có phải cái này không?"

Tô Yến ngồi dậy từ đống bản thảo, "Để tôi xem."

Hắn nhận lấy tờ giấy, quả thực là bản phác thảo của quả cầu hình ảnh.

"Còn cái nào nữa không?"

"Có vẻ chỉ có tờ này thôi."

Norn lật những bản thảo khác trong tay, im lặng một chút, rồi quyết định đưa cả đống cho Tô Yến, "Cậu tự tìm đi."

Tô Yến liếc qua một lượt, lắc đầu.

Không chịu từ bỏ, Tô Yến đã xem qua tất cả các bản thảo trong phòng làm việc, cuối cùng thừa nhận chỉ có tờ bản vẽ quả cầu hình ảnh này.

"Lẽ nào không đúng? Còn những cái khác đâu?" Tô Yến không vui lắm, "Thôi, về trước đã."

Cơ thể của hắn thực sự không chịu nổi nữa.

"Điện hạ muốn về đâu?"

"...... trước tiên về Kì gia."

Tô Yến nhìn vào thông tin trên thiết bị cá nhân sắp nổ tung, không kiên nhẫn nhếch môi.

————

Quả nhiên, việc Tô Yến mất tích một đêm khiến Kì Cẩn Xuyên vô cùng tức giận.

"Tô Yến! Cậu đã lớn rồi phải không? Dám không về nhà vào ban đêm? Nếu để người khác biết thì chẳng phải chúng ta, Kì gia, đang ngược đãi cậu sao?"

Tô Yến bị hai robot chặn ở cửa, buộc phải nghe Kì Cẩn Xuyên nổi giận.

Mặt hắn không còn chút máu, đôi mắt trở nên đen láy, thậm chí cả những đường gân đỏ ở khóe mắt cũng trở nên quái dị.

"Nói đi! Tối qua cậu đi đâu?"

"Tôi đã ở hệ sao I8 hai mươi năm, chưa từng nhận được một lời hỏi thăm nào từ ngài." Thái độ bình tĩnh của Tô Yến đối lập hoàn toàn với cơn thịnh nộ của Kì Cẩn Xuyên, "Bây giờ ngài đang làm gì vậy?"

"Mày—" Kì Cẩn Xuyên nhất thời không nói nên lời.

"Trước đây là trước đây, bây giờ mày phải tuân thủ quy tắc của Kì gia."

Tô Yến khẽ ho hai tiếng, trong mắt hiện lên chút mỉa mai, "Norn, chúng ta đi thôi."

Kì Cẩn Xuyên nhìn bóng dáng Tô Yến lên lầu, hừ một tiếng từ mũi, "Cấm nó ra ngoài! Không có lời của tôi, không được cho nó ra!"

"...... Vâng." Daisy gật đầu.

"Bệ hạ gọi, tôi đi thay đồ trước." Kì Cẩn Xuyên khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, "Tối nay không cần đợi tôi ăn cơm."

"Em biết rồi."

Daisy tiễn Kì Cẩn Xuyên đi, từng cử chỉ đều thể hiện vẻ của một người vợ hiền.

Kì Sâm theo sau mẹ, trên mặt không thể giấu nổi sự hả hê.

"Con còn cười?" Daisy nhíu mày, trách móc.

"Cha cấm Tô Yến ra ngoài, chẳng phải nên vui sao?"

"Không đúng." Daisy từ từ ngồi xuống ghế sofa, "Thái độ của cha con đối với Tô Yến không bình thường."

Kì Sâm nghi hoặc, "Không đúng chỗ nào?"

"Cao cao tại thượng, nhẹ nhàng đặt xuống......" Daisy dùng tay phải gõ nhẹ lên đầu gối.

Những năm gần đây, Kì gia đã có dấu hiệu suy tàn, chỉ có vài lần được bệ hạ triệu kiến, dường như đều liên quan đến Tô Yến.

Từ lúc Tô Yến trở về Kì gia, rồi đến học viện thủ đô, và giờ là việc mất tích một đêm......

Mỗi lần có chuyện lớn xảy ra với Tô Yến, Kì Cẩn Xuyên dường như đều đã được bệ hạ triệu kiến.

Trong lòng Daisy mơ hồ có một dự cảm không tốt.

"Con ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi Walker, mẹ sẽ đi thăm ông ngoại một chuyến."

Daisy đột nhiên đứng dậy từ ghế sofa, vội vàng đi ra ngoài, "Chuẩn bị xe."

Kì Sâm nhìn sắc mặt mẹ mình thay đổi liên tục, trong lòng không hiểu, nhưng cũng chỉ biết im lặng.

Cung điện.

Kì Cẩn Xuyên được tị vệ dẫn đi về phía phòng làm việc.

Gặp một người đàn ông tóc bạc, vẻ mặt lạnh lùng, chiếc áo khoác trên người lắc lư theo bước đi, khí thế hùng mạnh và ổn định.

Sắc mặt Kì Cẩn Xuyên khẽ biến, "Đại nhân, một ngày tốt lành."

"Một ngày tốt lành, Kì bá tước." Nguyệt Kiến Lí mỉm cười đáp lại, ý nghĩa sâu xa nói: "Gần đây có vẻ Kì bá tước rất được bệ hạ yêu quý?"

"Đại nhân nói quá rồi." Trong lòng Kì Cẩn Xuyên thầm nghĩ không ổn, sao lại bị vị ác thần này chú ý đến.

Mọi người trong đế quốc đều biết bệ hạ là đỉnh cao quyền lực của cả đế quốc, nhưng điều mà dân thường không biết là, nội các đại nhân Nguyệt Kiến Lí nắm giữ một nửa quyền lực quân đội của đế quốc, có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Nhưng điều khiến Nguyệt Kiến Lí đáng sợ nhất không phải là quyền quân sự của anh ta, mà là những thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.

Thời gian qua, những người làm chính trị đã từng nói: "Thà từ chối mệnh lệnh của bệ hạ, cũng không nên trái ý của đại nhân."

Nguyệt Kiến Lí tiến lại gần Kì Cẩn Xuyên, nhẹ nhàng nói: "Sau này mong bá tước có thể chiếu cố nhiều hơn."

"Không dám không dám......" Kì Cẩn Xuyên liên tục vẫy tay.

Nguyệt Kiến Lí kéo khoảng cách, không có dấu hiệu gì, một tay nắm chặt cổ của thị vệ dẫn đường cho Kì Cẩn Xuyên, năm ngón tay siết chặt cổ thị vệ, "Tôi chưa từng gặp cậu, ai đã gửi cậu đến đây?"

Kì Cẩn Xuyên hoảng sợ, lùi lại hai bước.

"Khục khục......" Thị vệ bị siết đến không phát ra tiếng.

Nguyệt Kiến Lí một cái tát đánh rơi thuốc độc mà thị vệ giấu trong miệng, sau đó bẻ gãy một cánh tay của tị vệ, ném cho thuộc hạ đang vội vã đến, "Mang về, hỏi cho rõ."

"Vâng!"

"Bá tước bị hù dọa rồi, ngày khác tôi sẽ đến phủ xin lỗi." Nguyệt Kiến Lí mỉm cười nhẹ, dùng khăn tay lau lau ngón tay, như thể người vừa ra tay không phải là ông ta vậy.

......

"Cái gì? Bị Tể tướng đại nhân dẫn đi rồi?" Daisy kinh ngạc, "Cha, chúng ta phải làm sao——"

"Bình tĩnh, Daisy, không chỉ chúng ta mới cài gián điệp vào cung đâu."

"Nhưng đó là Tể tướng đại nhân......" Daisy vẫn không vui vẻ.

"Trước tiên cứ quan sát tình hình——những suy đoán của con, ta sẽ tìm người xác minh lại."

"......Được."

Ngoài cung điện.

Nguyệt Kiến Lí cởi áo khoác, tùy tiện khoác lên tay, "Có kết quả gì từ phía Palien chưa?"

"......Dấu vết của đối phương được dọn dẹp quá sạch sẽ."

"Kiểm soát vũ khí tầm xa, nhưng không nổ súng...... Tại sao hắn lại làm như vậy?"

Thuộc hạ im lặng một lúc, thử hỏi: "Có phải để thị uy với chúng ta không?"

Nguyệt Kiến Lí không xác nhận cũng không phủ nhận mà chỉ cười, "Để Palien kiểm tra xem có ai đặc biệt ra vào phố Palien hôm đó không."

"Vâng."

————

Vừa vào phòng, Tô Yến đã bị Kinh Trập giữ lại nghỉ ngơi.

Một vài robot gia dụng nhỏ chạy qua chạy lại bận rộn, phục vụ ăn uống, uống nước, uống thuốc một cách chu đáo.

Norn giờ đã quen với sự nhõng nhẽo của Tô Yến và sự chu đáo của Kinh Trập.

"Cho tôi xem lại bản thảo một lần nữa đi, Kinh Trập ~"

"Không được, điện hạ, ngài cần phải nghỉ ngơi cho tốt." Kinh Trập lặng lẽ lưu video Tô Yến nhõng nhẽo vào cơ sở dữ liệu, "Nếu ngài thực sự cần xem thứ gì—"

Norn đang gặm táo, cảm thấy chiếc ghế dưới mông mình bị đẩy đi, cả người lẫn ghế bị đẩy đến bên giường của Tô Yến.

"Ngài có thể nhìn vào mắt của anh ta."

Norn:......

"Được rồi." Tô Yến chớp chớp mắt, không mấy vui vẻ.

Norn lặng lẽ đứng bên giường, Tô Yến thực ra rất nhanh đã ngủ.

Là trùng tộc, anh rất ít khi có trải nghiệm bảo vệ như thế này.

Từ khi sinh ra, những vấn đề quanh anh mỗi ngày đều là sinh tồn, tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn.

Từ trùng tộc cấp thấp đến trùng vương, Norn cũng không đếm được mình đã hoàn thành bao nhiêu lần tiến hóa.

Trùng tộc cao cấp có quyền thống trị trùng tộc cấp thấp, điều này tuy là tự nhiên nhưng nhiều hơn là sự cuồng nhiệt đã ăn sâu vào xương tủy của trùng tộc đối với sức mạnh.

Nhưng Tô Yến thì khác, yếu ớt đến mức dường như không có không gian sinh tồn trong thế giới trùng tộc, nhưng lại khiến Norn không biết phải làm sao.

Giống như một con rồng khổng lồ đang đứng trước một con bướm yếu ớt, con bướm tinh tế và đẹp đẽ, đôi cánh nhẹ nhàng rực rỡ, ngay cả con rồng cũng vô thức nín thở.

Norn liếm qua những chiếc răng nanh sắc nhọn, mang theo cảm xúc mà chính anh cũng không thể nói rõ.

Anh không biết vì tâm trạng gì, đưa tay lấy bản thảo mang từ nhà cũ của mẹ Tổ Yến, đọc từng chữ từng câu.

"Kinh Trập, định lý Bayes là gì?"

Kinh Trập:......

"Cái này, cái này phương pháp lặp không ràng buộc viết gì vậy?"

Kinh Trập: ............

"Thuật toán BP là gì? Nhân loại các người làm gì mà phức tạp thế này?!"

Kinh Trập bình tĩnh: "Tôi không phải là con người."

Anh dừng lại một hai giây một cách kỳ lạ.

"......Nếu anh muốn hiểu bản thảo này, anh cần chuẩn bị một chút."

Norn thắc mắc: "Chuẩn bị gì? Tô Yến lúc xem không cần mà?"

Kinh Trập:......Anh và điện hạ có thể giống nhau sao?

Một con robot nhỏ mang theo một màn hình điện tử mới, lăn trên những bánh xe đến bên Norn.

"Anh xem cái này trước."

Norn nghi ngờ cầm lấy màn hình, chỉ thấy trên màn hình là một mảng màu sắc sặc sỡ, có tiêu đề—

Chương trình hoạt hình khoa học cho trẻ em.

Norn:......

---------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Norn: Cậu có lịch sự không?

---------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 4------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro